Trảm Nam Sắc

Chương 40: Chương 40: Gọi điện khiêu khích




Dịch: CP88

***

Lúc này Cố Tân Tân cũng không muốn nhắc đến tên Kiều Dư, tuy không thể tính là cô bị tổn thương sâu sắc được nhưng cảm giác khó chịu cũng phải có chứ?

Hiếm thấy cô không phản bác, khuôn mặt xuất thần nhìn vào khoảng không, bàn tay Cận Ngụ Đình vuốt nhẹ lên vết thương hai lần, “Tôi quên mất còn một câu vừa hỏi cô, lúc cô xông vào có phải đều thấy được cả rồi không?”

Cố Tân Tân lấy đâu ra tâm tư mà nhìn kỹ, “Không có!”

“Không sao? Nếu thật sự không có thì làm sao cô lại vác cái dáng vẻ đó trở về?” Cận Ngụ Đình suýt chút nữa quên mất những điều này, “Cố Tân Tân!”

Cô thấy thanh âm của anh nâng lên mấy tông thật sự không hiểu, lần bắt gian này là một tay anh sắp xếp, vậy mà lúc này lại đi chất vấn có nhìn thấy thân thể của người ta hay không?

Cố Tân Tân không đếm xỉa nói. “Ờ thì thấy, sắc đẹp mê người, tám khối cơ bụng cuồn cuộn, muốn bao nhiêu mê người liền có bấy nhiêu!”

Cô nói xong lời này, đột nhiên ý thức được không khí đang đóng băng lại. Mà lúc này, từng chữ từng chữ cô vừa nói ra đang nhảy tới nhảy lui trong tai Cận Ngụ Đình.

“Mang điện thoại của tôi ra đây.”

Cố Tân Tân liếc chiếc điện thoại của Cận Ngụ Đình đặt trên đầu giường. “Làm gì?”

Môi mỏng của anh kéo lên một độ cong vừa phải, “Cô đã thích nhìn như vậy thì tôi liền cho người bắt cậu ta đến, cho cô xem đủ luôn.”

Cố Tân Tân không dám khiêu khích nữa, dù sao Cận Ngụ Đình có loại chuyện gì mà không làm được. Thân thể người đàn ông lùi ra sau, vừa rồi nói nhiều như vậy, từ vết thương lại truyền tới cảm giác khó chịu.

Cô bận rộn nửa ngày sớm cũng đã mệt mỏi. Cố Tân Tân cởi áo khoác đi vào phòng tắm.

Cận Ngụ Đình nhắm mắt dưỡng thần, nghĩ đến lời cô vừa nói, loáng thoáng còn tức giận.

Lúc này, một hồi chuông nữa lại truyền vào tai Cận Ngụ Đình, điện thoại của Cố Tân Tân trong túi liên tục nhấp nháy. Cận Ngụ Đình miễn cưỡng nghiêng người qua lấy điện thoại của cô.

Cố Tân Tân vừa về tòa nhà Tây liền mở máy, cái này cũng là do thói quen. Từ nhỏ Lục Uyển Huệ đã dạy dỗ nghiêm ngặt, luôn nói dù bất cứ là đi đâu cũng không được mất liên lạc, dù là buổi tối cũng không được đặt chế độ im lặng.

Hai chữ Kiều Dư nhấp nháy trên màn hình, con ngươi Cận Ngụ Đình híp lại, vậy mà vẫn còn mặt mũi mà gọi tới.

Ngón tay anh khẽ động, vén chăn đứng dậy.

“Tân Tân, cậu cuối cùng cùng chịu nghe điện thoại, cậu nghe tôi giải thích......”

Cận Ngụ Đình cầm điện thoại di động đi đến cửa phòng tắm, Cố Tân Tân nghĩ anh có vết thương kia nên không đề phòng, cửa cũng không hề khóa trái. Người đàn ông khẽ dùng lực đẩy cửa ra, tiếng nước chảy ám muội lập tức đập vào tai.

Toàn thân Cố Tân Tân đều là bọt, trên người đã sớm cởi sạch lúc này đang khom người gội đầu, vòi hoa sen xối lên lưng cô, bọt màu trắng từng chút từng chút một trôi xuống theo dòng nước, từng giọt nước lấp lánh vẽ ra thân hình mê người của cô, nước chảy đến trước bộ ngực đẫy đà, tất cả đều bày ra trước mặt Cận Ngụ Đình.

Cận Ngụ Đình câu môi cười, dưới một bầu không khí như vậy, âm thanh trò chuyện cũng trở nên vô cùng ám muội. “Tắm lâu vậy? Xong chưa?”

Tiếng nói chuyện ở ngay phía sau cô, Cố Tân Tân cả kinh lập tức ngồi dậy, “Anh...... Anh vào đây bằng cách nào?”

“Cửa mở mà.”

“Nói bậy!”

“Phản ứng dữ dội như vậy làm gì, trên người em còn cái gì mà tôi chưa thấy qua?”

Cố Tân Tân trên tay chỉ cầm một chiếc khăn mặt, che phần trên thì lại không giấu được phía dưới, “Anh đi ra ngoài trước đã.”

“Lát nữa ngủ với tôi.”

Cố Tân Tân ném chiếc khăn mặt về phía Cận Ngụ Đình, anh nhanh tay tiếp được, mắt khẽ liếc sang bên cạn, lại nói. “Chiếc áo lót này tôi không thích, sao không mặc loại ren?”

Cố Tân Tân lúc này đã thẹn đến mức không lo được anh nói linh tinh cái gì, nếu anh còn không chịu đi thì khẳng định cô chỉ có thể dừng tắm.

Cận Ngụ Đình tiến lên hai bước, bên trong phòng tắm không gian đủ lớn, anh tựa lưng vào bức tường phía sau, ánh mắt di chuyển trên người cô.

Cô thật sự không chịu nổi nữa ngồi xổm xuống, anh lại đưa tay đặt sau lưng về trước mặt Cố Tân Tân, “Điện thoại của cô reo.”

Cố Tân Tân đánh mắt nhìn sang, Cận Ngụ Đình liền nói, “Tôi lo cậu ta tìm em có việc gì gấp nên thay em ấn nghe.”

Cố Tân Tân thấy trên màn hình hiển thị tên Kiều Dư, hơn nữa cuộc trò chuyện đã kéo dài từ trước khi anh vào đây.

Môi cô khẽ run, cắn răng trừng mắt với Cận Ngụ Đình, “Anh --------”

Đầu bên kia điện thoại dường như rốt cuộc không nghe nổi nữa cúp điện thoại.

Cận Ngụ Đình dư quang khinh thường quét qua, rõ ràng là đang cười trên sự đau khổ của người khác, “Thật đáng tiếc, vậy mà lại tắt rồi.”

Lúc Cố Tân Tân tắm xong đi ra ngoài, đã thấy Cận Ngụ Đình nằm ngửa trên giường. Cô rũ mi mắt xốc chăn lên, cả cơ thể vùi vào một góc.

Trong lúc mông lung muốn ngủ, chân lại bị người ta đá một cái.

“Tôi muốn uống nước.”

Mi mắt cô khẽ động, cuộn chặt chăn định ngủ tiếp. “Tự đi mà lấy.”

“Tôi muốn uống nước,“ Cận Ngụ Đình rõ ràng đã nâng giọng cao hơn.

Cố Tân Tân chống tay ngồi dậy, “Cốc nước ngay trên tủ đầu giường, anh không có tay à?”

Sắc mặt Cận Ngụ Đình có chút khó coi, phảng phất như ngủ không được ngon, âm thanh cũng yếu ớt đi không ít. “Tôi với không tới.”

Cô cầm chén nước đưa anh, “Làm sao vậy? Còn đau à?”

“Vẫn chịu được.”

Cố Tân Tân cảm giác anh dù nói chịu được, nhưng có lẽ thật sự là rất đau.

Cô cúi người xuống, cánh tay vòng về sau cổ Cận Ngụ Đình đỡ anh ngồi dậy, sau đó cầm cốc nước đặt bên môi anh, thấy anh uống cạn sạch.

“Còn muốn uống nữa không?”

Cận Ngụ Đình hơi lắc đầu, Cố Tân Tân đặt anh nằm lại.

Sau đó cô đưa tay tắt đèn, nằm xuống mở to hai mắt nhìn trần nhà. “Anh...... Nếu ngày mai mà còn đau như vậy, hay là đến viện khám lại đi.”

Người đàn ông không trả lời, Cố Tân Tân biết mình lại lo lắng thừa, liền nhắm chặt mắt.

Nhưng nhất thời không tài nào ngủ được, trong lòng như bị kim chích, nhìn anh bị thương mà cô lại một chút cũng không vui.

Một đêm này với Cận Ngụ Đình gần như là mất ngủ. Cố Tân Tân tuy là đã nằm sát ra mép giường nhưng lúc ngủ say không kiểm soát được bản thân, cô xoay người, cánh tay cùng lúc đập lên người Cận Ngụ Đình.

Anh vừa mới lơ mơ ngủ, cứ như vậy mà bị cô đánh cho tan nát. Mà số anh đủ xui xẻo, tay cô đập đâu không đập lại đập trúng vào vết thương cũ.

Cận Ngụ Đình nhịn đau nghiêng người tránh đi, lại nhìn Cố Tân Tân ngủ say như chết. Đêm nay anh vừa tặng cô một màn bắt gian lớn như vậy, không phải là cô nên thương tâm đến không ngủ được sao?

Anh không nhịn được hơi giương môi lên, ánh mắt lại di chuyển đến tay cô. Tư thế ngủ của cô như vậy thật sự không được, đoán chừng lát nữa có thể đập cho anh thêm một phát nữa.

Đầu ngón tay khẽ chạm vào mu bàn tay Cố Tân Tân, cẩn thận nhìn cô không có chút phản ứng nào mới đặt bàn tay nhỏ của cô vào gọn trong lòng bàn tay mình.

***

Bát nương: Hiện tại bản tiếng trung cũng chỉ mới ra đến chương 44 nên xem như chúng ta sắp đuổi kịp rồi.

Hí hí. Chỉ là nghe nói nhân viên mới đến được 1 tuần vô cùng đẹp trai nên ta quyết định mai sẽ đến công ty hóng:))))

Nhưng những tình yêu xinh trai đẹp gái của ta cũng không bỏ được nhỉ? ^^

Vậy thì, nếu trước trưa mai ta có 50 người theo dõi hoặc là 6 chương hôm nay post được 60 vote thì chiều mai ta trốn việc lén ngồi dịch cho các nàng 3 chương:)))))

Ok không?

À mà không hơn được, tối mai ta có việc phải đi ra ngoài rồi ^^

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.