Trảm Nam Sắc

Chương 62: Chương 62: Hóa ra người trong lòng anh.. Không phải cô (2)




Dịch: CP88

***

Cận Ngụ Đình định thần lại, quay người đi ra ngoài, Thương Dư Khánh nhíu mày.

Anh đi tới cửa thì dừng chân, đứng im tại chỗ hướng về phía Cố Tân Tân nói, “Vừa rồi không phải nói bụng không thoải mái sao? Còn không đi?”

Tần Chi Song nghe được, sốt sắng hỏi. “Tân Tân, đi viện kiểm tra rồi sao? Thế nào rồi?”

“Bị đụng rất mạnh, đứa bé bên trong cũng suýt chút nữa không bảo vệ được rồi.” Cận Ngụ Đình lạnh lùng lên tiếng.

Sắc mặt Tần Chi Song hơi trắng nhợt đi, “Tân Tân, con về nghỉ ngơi trước đi.”

“Cám ơn mẹ.”

Cô gian nan đi về phía Cận Ngụ Đình, Thương Kỳ nhìn thấy hai người cùng đứng lên, mà bàn tay của Cận Ngụ Đình đặt sau lưng cô khẽ đẩy nhẹ khiến cho cô đi trước anh một chút.

Anh là đang lo lắng người nhà họ Thương sẽ làm khó dễ Cố Tân Tân sao?

Tần Chi Song đi đến bên giường, khom lưng chỉnh lại chăn cho Thương Lục, “Mặc kệ thế nào, chuyện này chúng tôi nhất định sẽ cho Thương Lục một cái công đạo.”

“Lão Cửu hiện tại cũng có người thương rồi sao.” Thương phu nhân hàm ý không rõ, Cận Ngụ Đình nhất định không chịu như vậy thì có ai dám cứng chọi cứng đến tòa nhà Tây lục soát đây?

Tần Chi Song nghe vậy, thuận miệng tiếp lời bà ta, “Kết hôn sẽ khác thôi.”

Trở lại tòa nhà Tây, Cận Ngụ Đình không nói hai lời đi thẳng lên lầu, đẩy cửa bước vào, trên bệ cửa sổ có bày một lọ hoa, người đàn ông vừa mở cánh cửa phòng thay đồ ra tức thì một mùi hương xông vào mũi Cố Tân Tân đi theo phía sau anh. “Chính là mùi hương này.”

“Hiện tại biết vấn đề là gì rồi sao?” Cận Ngụ Đình trầm giọng hỏi.

Cố Tân Tân tiến vào phòng thay đồ, lấy một nhánh hoa còn tươi trong bình hoa ra rồi đặt lên mũi khẽ ngửi, “Tôi nên sớm nghĩ đến. Lúc tôi đến đó mẹ và chị dâu cũng đang cắm hoa, mấy cành hoa bày ra trên bàn với hoa đưa tới tòa nhà Tây là cùng một loại. Chỉ là tôi cũng không biết nhiều về nước hoa nên lúc đó không thể phân biệt được rốt cuộc là hương thơm của hoa hay là......”

Cô nâng bình hoa trong tay, “Không trách trước khi chị dâu nhìn thấy tôi vẫn còn khỏe mạnh mà sau đó lại......”

Cận Ngụ Đình cầm quần áo Cố Tân Tân đi ra, trên đó hương thơm rất đậm, giống như vừa được phun lên.

Đôi mi thanh tú của Cố Tân Tân cau lại, “Lúc tôi thay quần áo mùi hương không có đậm như thế mà chỉ nhàn nhạt, cảm giác rất giống với mùi hương của hoa.”

Tầm mắt Cận Ngụ Đình xuyên qua gò má Cố Tân Tân nhìn về phía cánh cửa sổ đóng chặt, “Lúc trước khi cô tiến vào phòng thay đồ cửa vẫn mở sao?”

“Ừ, sau giữa trưa khí trời rất thông thoáng, gió thổi cũng khá mạnh.”

Cận Ngụ Đình trở lại phòng ngủ, hướng đến bàn trang điểm của cô. Cố Tân Tân chưa bao giờ trang điểm, đừng nói là nước hoa, ngày thường đến cả son môi cùng không dùng. Trên bàn đặt mấy lọ mỹ phẩm dưỡng da đơn giản, Cận Ngụ Đình lướt quanh một lượt, vừa nhìn liền hiểu ra.

Anh đưa tay kéo hộc bàn, nhìn thấy bên trong đặt một lọ nước hoa tinh xảo khéo léo, trên mặt đính đầy cánh hoa và cả một cái logo của một nhãn hiệu xa xỉ.

Cố Tân Tân hoảng hốt. “Cái này không phải của tôi.”

Nhưng thứ đồ này vì sao lại ở bên trong ngăn kéo của cô?

Cận Ngụ Đình dường như đã sớm dự liệu được, anh kéo tay cô xịt nước hoa lên tĩnh mạch. Hương nước hoa nhanh chóng phân tán khắp nơi, tràn ngập mỗi một góc trong căn phòng. Sắc mặt Cố Tân Tân hơi đổi, mím chặt môi nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt.

Đây có thể tính là tang vật ăn cắp đã tìm được rồi sao?

Thương gia tìm khắp nơi bằng chứng cô hại Thương Lục, Cận Ngụ Đình lại tìm ra vật chứng mấu chốt nhất trong tòa nhà Tây, hiện tại còn khiến nó trở thành bằng chứng định tội trên người cô rồi.

“Tôi không làm.” Nhưng Cố Tân Tân vẫn muốn tuyệt vọng tranh luận một câu.

“Mắt tôi cũng không mù.” Cận Ngụ Đình cầm nước hoa đi ra ngoài.

Cố Tân Tân kinh ngạc đi theo phía sau. “Anh tin tôi?”

Người đàn ông liếc qua quét trên người cô một lượt. “Tôi không tin là cô chịu bỏ ra một cái giá trên trời để mua lọ nước hoa này chỉ để giở trò mèo.”

Cố Tân Tân suy nghĩ một chút, đến khi lấy lại tinh thần mới giật mình nhận ra, đây là anh đang nói móc cô sao?

Ý là một bình nước hoa mà cô cũng không mua nổi?

Cố Tân Tân đi theo Cận Ngụ Đình xuống lầu, nhìn thấy người giúp việc lúc trước thu dọn trong phòng thay đồ của cô đang đứng ở cầu thang nhìn quanh, mắt thấy hai người đi xuống, khóe miệng miễn cưỡng kéo lên cười cười. “Cửu gia.”

“Không thấy đám người kia xông vào tòa nhà Tây này nên thấy rất thất vọng sao?”

Người giúp việc trên mặt lộ ra vẻ không tự nhiên. “Cửu gia, ngài nói vậy là có ý gì?”

Khổng Thành ngồi trong phòng khách nghe được tiếng nói chuyện bước tới, Cận Ngụ Đình cầm lọ nước hoa trong tay đưa cho anh ta. “Thương Lục phát bệnh và nước hoa này nhất định có vấn đề, cậu đi điều tra một chút.”

“Vâng.”

Cố Tân Tân đi đến trước mặt người giúp việc, “Vì sao phải hãm hại tôi?”

“Cửu phu nhân, cô đang nói gì vậy ạ?”

“Mọi thứ trên lầu đều là do cô phụ trách, cũng chỉ có cô có thể tự do ra vào phòng của tôi. Hôm nay trước khi tôi ra khỏi cửa trong ngăn kéo bàn trang điểm vẫn chưa có lọ nước hoa này đâu.”

Cận Ngụ Đình thấy người giúp việc còn muốn mạnh miệng cãi lại thì đưa tay đặt lên vai Cố Tân Tân. “Tốn lời với cô ta làm gì? Nếu muốn cạy miệng của một người thì Khổng Thành là...người giỏi nhất khoản này.”

Khổng Thành bên cạnh nhếch mép cười cười, “Cám ơn lời khen của Cửu gia.”

Hai người trở về phòng, Cận Ngụ Đình đi vào phòng tắm, lúc đi ra thì thấy Cố Tân Tân ngồi trên giường.

Anh đi đến trước mặt cô, bước chân tạm ngừng lại, “Vừa rồi ở tòa nhà Đông, dưới tình huống như vậy kỳ thực còn có một phương pháp giải quyết tốt nhất.”

Mi mắt Cố Tân Tân nhẹ giương, “Là gì?”

“Tôi không tin là cô chưa từng có ý nghĩ đó chạy qua trong đầu.” Cận Ngụ Đình ngồi xuống cạnh Cố Tân Tân, “Người nhà họ Thương cứ luôn khăng khăng khẳng định là do cô hại Thương Lục phát bệnh, nhưng cái gọi là bằng chứng xác đáng lại chỉ là một câu nói của tiểu Vu thôi. Không phải cô vẫn muốn nói rõ với người trong nhà chuyện mang thai sao? Cô thật ra có thể nhân cơ hội này nói đứa bé không còn, nếu như cô nói thành sau khi bị Thương Lục đẩy một cái rồi đứa bé đã......”

Cố Tân Tân đón lấy ánh mắt của Cận Ngụ Đình, hàng lông mi dày nhẹ chớp. “Tôi không nghĩ sẽ nói như vậy.”

“Trong lòng cô khẳng định là vẫn muốn tìm một cơ hội thích hợp nói với người trong nhà chuyện đứa bé không còn, đúng chứ?”

“Đúng vậy.” Cô đương nhiên không muốn dùng mấy lời nói dối làm kế sinh nhai, mỗi ngày đều nghĩ đủ mọi biện pháp.

“Đây không phải là cơ hội tốt nhất sao?” Một giọt nước còn sót lại trên trán theo góc cạnh sắc sảo của khuôn mặt anh tuấn trượt xuống.

Cố Tân Tân hơi lắc đầu, “Tôi biết là với tình trạng này của chị dâu, dù là đứa nhỏ mất đi cũng không ai có thể truy cứu chị ấy. Nhưng tôi nghĩ đến nếu như một ngày chị dâu khỏi bệnh, lúc ấy tôi không muốn mọi người nói chị ấy đã hại chết một sinh mệnh con người.”

Cố Tân Tân không phải không nghĩ tới việc tự vệ, chỉ là cô không muốn vì bảo vệ mình mà lấy đau khổ của người khác đổi lấy.

Cận Ngụ Đình có chút thất thần, mãi đến khi Cố Tân Tân nhìn vào đáy mắt anh, nhận ra con ngươi đen thăm thẳm của anh đang nhìn chằm chằm cô không tha, giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô thì có chút sợ, khẽ gọi. “Cận Ngụ Đình?”

Anh nhanh chóng chuyển ánh mắt sang một hướng khác, “Sao cô biết bệnh của cô ấy sẽ khỏi?”

“Dù cho là không khỏi được thì tôi cũng không thể vì chị ấy điên mà đem tội danh đó gán lên người chị ấy.”

Cận Ngụ Đình không nói gì nữa, chỉ là lại nhìn thêm Cố Tân Tân một lần, bỗng chốc cảm thấy trước đây cô thật sự không giống như thế.

“Đi tắm đi, rồi xuống lầu ăn cơm tối.”

Bị chuyện phiền phức đeo bám đến tận bây giờ, thời gian ăn cơm tối cũng đã sớm qua đi.

Cố Tân Tân tắm xong đi ra, Cận Ngụ Đình đã đổi sang quần áo mặc trong nhà, chiếc áo rộng rãi thoải mái màu lam đậm, với thân hình cao ráo của anh thì quần áo kiểu gì cũng có thể mặc thành chuẩn form. Cô định đi đến phòng thay đồ, Cận Ngụ Đình đã xoay người lại. “Cứ mặc như vậy là được rồi.”

Lúc xuống ăn cơm tối Cố Tân Tân không thấy Khổng Thành, cũng không thấy người giúp việc kia đâu nữa.

Ăn tối xong trở về phòng, cô ôm máy tính định đi ra bệ cửa sổ ngồi, Cận Ngụ Đình kéo tay cô lại, “Giờ là mấy giờ rồi mà còn không đi ngủ.”

“Tôi không buồn ngủ.”

Sức mạnh bàn tay anh khẽ buông lỏng, hai người lúc lôi kéo đụng vào người Cố Tân Tân, cô đau đến mức phải khom người xuống. Cận Ngụ Đình giật lấy máy tính từ trong tay cô đặt lên tủ đầu giường. “Làm sao thế?”

“Không có gì.” Tay cô ôm lấy bụng, Cận Ngụ Đình thấy vậy bèn kéo cô ngồi lên giường.

Bàn tay Cố Tân Tân giữ chặt cạp quần ngủ, “Anh muốn làm gì.”

Bộ dạng cô như vậy giống như anh đang nổi máu sắc lang muốn cưỡng ép cởi quần cô ra ấy.

Cận Ngụ Đình đẩy tay cô ra, kéo quần xuống một đoạn, lúc này mới nhìn ra trên chiếc bụng trắng nõn mịn màng của cô đã có một khối máu đông nổi bật trên đó. “Là lúc chiều bị đập vào sao?”

“Ừ.”

Cố Tân Tân vừa chạm tới, đau đến mức phải thu tay lại.

Cận Ngụ Đình buông tay, nhìn Cố Tân Tân ngồi dậy, chỉnh lại quần áo gọn gàng.

Nếu vừa rồi cô thật sự mang thai, với va chạm vừa rồi đứa bé còn có thể còn sao?

Cận Ngụ Đình biết rõ đây mới chỉ là giả thiết, nhưng vẫn bị dọa đổ mồ hôi lạnh.

Anh cầm điện thoại và bao thuốc đi ra ban công, tòa nhà Đông và tòa nhà Tây đối diện nhau nhưng cách một khoảng xa, Cận Ngụ Đình không biết lúc này Thương Lục tỉnh chưa.

Nếu như cô tỉnh táo lại hẳn là sẽ trách anh không quan tâm cô ấy chút nào phải không?

Điện thoại vang lên hai tiếng, là tin nhắn Thương Kỳ gửi đến. “Cửu ca, chị tỉnh lại rồi, anh yên tâm.”

Cận Ngụ Đình chưa muốn quay lại phòng, anh hút hết một điếu thuốc, đem thuốc dập đi.

Điện thoại lại truyền đến tiếng tinh tinh, Cận Ngụ Đình vuốt màn hình, vẫn là tin nhắn của Thương Kỳ. “Chuyện ngày hôm nay với Cửu tẩu không liên quan gì hết, chị em đã như vậy rồi, không cần phải liên lụy đến những người vô tội.”

Cô ta là lo lắng anh giận chó đánh mèo lên người Cố Tân Tân sao?

Dù sao chỉ cần là việc liên quan đến Thương Lục, Cận Ngụ Đình trước giờ chưa bao giờ nghĩ tới việc tìm ra chân tướng, tôn chỉ vẫn luôn là thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.

Anh cầm điện thoại đi động lên, quay đầu định vào nhà thì thấy Cố Tân Tân đứng cạnh cửa sổ sát đất nhìn mình.

Cận Ngụ Đình đi vào trong, “Đi ngủ đi.”

“Chị dâu không sao chứ?”

Cận Ngụ Đình qua loa. “Không biết.”

Cố Tân Tân nằm thẳng đơ trên giường, căn bản là không ngủ được, trong đầu đã sớm loạn thành một đoàn.

Một cánh tay ôm lấy eo cô, Cố Tân Tân bị dọa sợ, gần đây Cận Ngụ Đình rốt cuộc là đang nghĩ cái gì trong đầu vậy?

“Có phải là giường của tôi còn chưa đủ lớn, cô nhất định phải nằm sát ra mép giường như vậy mới chịu?”

Cánh tay nhẹ vận lực một cái, kéo cả người cô qua, để cho lưng của Cố Tân Tân áp sát lên ngực của Cận Ngụ Đình.

“Truyện tranh vẫn còn đang vẽ sao?”

“Ừ.”

Người đàn ông nhắm hai mắt lại, “Nếu không phải vì cô còn phải tiếp tục vẽ thì nhất định tôi sẽ khiến cái trang web của tên Tiêu Tụng Dương đó biến thành phế thải.”

“Vì sao?” Cố Tân Tân theo bản năng hỏi.

Cận Ngụ Đình không lên tiếng, cô cũng chỉ là nhất thời bật thốt lên như vậy, sau đó ngay lập tức nghĩ ra lý do. Lần phát trực tiếp của cô là do bên web sắp xếp, xảy ra chuyện lớn như vậy tất nhiên trách nhiệm lớn nhất bị đẩy về Tiêu Tụng Dương.

“Cận Ngụ Đình, lúc ấy làm sao anh biết được đó là Kiều Dư?”

“Lúc cậu ta bắt cô thừa nhận bản thân yêu hư vinh tiền bạc, tôi liền đoán được.”

Cố Tân Tân đoán không sai, quả thật trước khi cô đưa ra manh mối cho anh trong lần phát thứ hai thì anh đã sớm biết được rồi.

“Tôi...... Tôi thấy ba mẹ cậu ta bị kéo xuống sông.”

Lúc ấy tuy rằng hình ảnh lay động, Kiều Dư lại đứng trước màn hình, nhưng Cố Tân Tân vẫn thấy được thoáng qua.

“Vậy nên sau này nhìn cho chuẩn người một chút.”

Mặt Cố Tân Tân nóng lên, nằm trong lồng ngực của anh khẽ run.

Cận Ngụ Đình đem mặt chôn vào cần cổ của cô, “Nếu như tôi không cưới cô để cô tiến vào Cận gia, không phải là cô thật sự muốn tiến thêm một bước với cậu ta đó chứ?”

Cố Tân Tân cãi bướng. “Không tính những chuyện kia, cậu ấy vẫn là sinh ra trong dòng dõi thư hương đấy.”

Lời này khiến cho Cận Ngụ Đình tức giận, cánh tay vòng trước người cô siết chặt, “Nhân cách của người này thật sự rất có vấn đề, bị hành hạ một chút liền hoàn toàn lộ ra bản tính thật, trước đó là do cô chỉ nhìn mặt cậu ta, với lại hai người các ngươi còn chưa thật sự gặp phải chuyện rắc rối bao giờ thôi.”

“Được rồi được rồi, tôi thừa nhận là được chứ gì?”

Cô cũng có thể là cãi bướng đến nghiện thôi, vậy mà cũng không được nữa a~~

(?)

Mấy ngày tiếp theo Cố Tân Tân cũng không đi ra ngoài, mỗi ngày đúng giờ đều ngồi gọi điện cho Lục Uyển Huệ.

Đầu giờ chiều, Cố Tân Tân tính toán thời gian nghỉ ngơi của Lục Uyển Huệ, cô đi ra ban công, cầm điện thoại ấn gọi đi.

Bên kia nhận điện thoại, Cố Tân Tân vừa gọi một tiếng mẹ thì đã nghe được tiếng rầm rầm ồn ào bên kia.

Cô giật mình, “Mẹ?”

“Các người đừng như vậy, có gì từ từ rồi nói.” Là tiếng của Lục Uyển Huệ.

Rầm -------

Một chuỗi đổ vỡ chói tai, giống như là bàn bị hất tung trên mặt đất, Cố Tân Tân gấp đến mức kêu to lên, “Mẹ, mẹ đừng làm con sợ, xảy ra chuyện gì vậy?”

***

Trên là phúc lợi chương 3000 chữ cho chương trước wattpad vượt 100 votes, facebook vượt 35 likes (tuy là wordpress không vượt 25 likes nhưng mà có 1 cái thỏa mãn là ok rồi huống chi là 2 cái thỏa mãn kkk), còn đây là phúc lợi thứ hai kỷ niệm bộ truyện vượt 2k votes (ngoài ra còn có lượt views vượt 14k, lượt follow @newwloser88 vượt 200 kkk) kkkkk

~~ cái này là ta thấy trong phần bình luận, thấy hay nên dịch cho mọi người đọc chơi ~~

Duật Tôn kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, dù cho năm tháng trôi qua thi hình xăm Thương Long vẫn luôn uốn quanh ngón trỏ bên tay trái, chưa từng thay đổi. “Tôi nói tên tiểu tử Cận Tiểu Cửu này biết ngày sau sẽ trôi qua thế nào sao?”

“Ai biết được!” Nam Dạ Tước dựa lưng vào ghế sô pha, cười như không cười. “Phong Tiểu Lục, không thì chú đi dạy dỗ cậu ta một chút đi?”

Phong Sính bị gọi tên, vẻ mặt mờ mịt: “Dạy gì cơ?”

Giản Trì Hoài đứng cạnh ban công nở nụ cười, ngón tay chỉ Phong Sính: “Nam lão đại, anh để cậu ta đi dạy? Cố ý đấy à?”

Mấy người khác nghe vậy đều không nhịn được cười ầm lên. Ai cũng biết Phong Sính này hàng ngày ở trước mặt bọn họ tự cho mình là thông minh, cái gì cũng không thèm lo, suốt ngày khoe khoang, nhưng trên thực tế lúc trước còn không thể làm rõ mối quan hệ của chính mình.

Vợ chính là dì nhỏ cứ coi như không tính đi, nhưng con của mình không biết đã từ khi nào biết rõ sự tình mà thường ngày vẫn luôn gọi một tiếng anh, quả thật là tan vỡ trái tim mà!

Để cho một tên không làm cho con trai mình rõ ràng mình là cha hay anh đi truyền thụ cho tiểu Cửu cách để đuổi theo lão bà đúng đắn, không phải là chuyện cười sao! Nhất định sẽ làm hỏng cả một thế hệ!

Vạn nhất lão bà của tiểu Cửu bỏ chạy thì ai đền đây!

Chiêm Đông Kình nhìn Nam Dạ Tước, lại liếc mắt nhìn Minh Thành Hữu ngồi nghênh ngang một mình một phương trời trên ghế sa lông, “Nói tới để cho ai dạy tiểu Cửu, tôi cảm thấy Tam thiếu là thích hợp hơn cả!”

Minh Thành Hữu sắc mặt đột biến, không nhịn được một cước đạp tới, “Chiêm lão tứ, đây muốn làm sự tình biến thành cái dạng gì hả?”

“Vậy không bằng để cho Lệ lão ngũ đi?”

Phi!

Lệ Cảnh Trình quăng cho anh ta một cái liếc mắt. “Nếu nói là dạy tiểu Cửu thì anh mới là thích hợp hơn đấy! Lần đầu gặp mặt liền trực tiếp động tay động chân! Tiểu Bát, chú thấy thế nào!”

Tưởng Viễn Chu nhìn quá bóng cao su này càng đá lại càng sai, anh ta còn đang rối rắm vò đầu nghĩ tới việc có nên về nhà với vợ hay không, không biết từ lúc nào mà sự tình đã bị đá đến trước mặt mình rồi.

Lơ tôi đi mà sống khó thế à, ở đây có một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, bảy người đều là bậc anh, có thể nói thế nào chứ!

Đẩy đến cuối cùng, quả bóng rách này liền rơi xuống đầu anh ta!

Còn nói, vợ nhà ai người đó đuổi, bọn họ gấp cái gì!

Nghĩ đến đây, Tưởng Viễn Chu nói: “Em cảm thấy chúng ta cũng không cần phải quản chuyện của tiểu Cửu làm gì, mấy anh ngẫm lại chính mình mà xem, ai đuổi theo vợ mà không phải trải qua đau thương thảm thiết? Nếu như ra tay giúp tiêu Cửu, không phải là lợi cho cậu ta quá rồi!”

Bảy người suy nghĩ một chút, thấy cũng không sai!

Tưởng Viễn Chu không ngừng cố gắng: “Vậy nên không bằng ai về nhà nấy với vợ, có từng ấy thời gian rảnh rỗi lo chuyện bao đồng nghĩ làm sao giúp tiểu Cửu không làm lão bà chạy mất chi bằng ngồi nhà ôm vợ nhìn cậu ta tự đào hố chôn mình, thú vị đến nhường nào!”

Bảy người lại nghĩ nghĩ, lại gật đầu.

“Còn nữa, anh em chúng ta thật vất vả mới từ bà “mẹ ruột” kia thoát khỏi khổ ải, chẳng lẽ còn muốn quay lại chịu ngược?”

“Được rồi cứ như vậy đi, Ân Ân gọi tôi vê ăn cơm rồi! Mọi người giải tán hết đi đi!”

Lời vừa dứt, trong phòng khách nháy mắt chỉ còn một khoảng trống vắng.

Ừ...... Cận lão cửu, Cận tiểu cửu...... tự lo thân mình đi ha.

***

Bát Bát: Gần đây đang rất cần một giúp đỡ đặc biệt. Đành leo lên đây treo phúc lợi 5000 chữ cho chương sau nếu như trước sáng mai có ai đó biết vẽ tranh chibi hoặc chân dung nhận giúp ta vẽ một tấm này.

Còn nếu không có, sáng mai lại đăng 2k chương thôi kkk.

P/s: Ta biết mọi người sức mạnh đập đá dời núi không thể lường trước, nhất định có thể tìm người giúp ta mà. Ta mỏi mắt trông mong. Yêu thương <3 <3 <3

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.