Dịch: CP88
***
Chân váy nhẹ nhàng lay động, khiến cho lòng Cận Ngụ Đình cũng khẽ động, “Để xem.”
Hai người gần trong gang tấc, tiếng hít thở của anh từng đợt phả lên đỉnh đầu Cố Tân Tân, ánh mắt của cô lại né tránh nhìn sang nơi khác.
Cận Ngụ Đình nhìn bộ dạng thú vị này của cô thì vô cùng vui vẻ, lần thứ hai anh ghé sát vào tai cô, “Còn nhớ sợi dây chuyền anh hai đưa cho không?”
“Ừ, nhớ.”
“Lát nữa đeo nó vào.”
Cố Tân Tân không hiểu ngẩng đầu nhìn anh, “Anh chuẩn bị cho tôi không ít đồ trang sức, sao cứ nhất định phải là cái này?”
“Nó còn có một thứ đặc biệt nữa, tôi chưa nói cho cô sao?”
Khuôn mặt nhỏ chứa đầy nghi hoặc, “Có ý gì?”
“Anh trai tôi khẳng định là cài máy nghe lén ở bên trong, vậy nên sau khi đeo lên thì nhớ nói năng hay hành động đều phải cẩn thận một chút.”
Một cơn gió thổi tới cái cổ trống trơn, rét lạnh, toàn thân cô cứ như vậy mà da gà nổi lên rầm rầm, đây cũng quá là hoang đường đi? “Làm sao anh biết?”
“Chỉ bằng tôi rất hiểu rõ anh ấy.”
Cổ họng cô cứng đơ, đầu óc trống rỗng, nhanh chóng nghĩ lại mình đã đeo nó lúc nào hay chưa, lúc đeo nó đã nói cái gì, làm cái gì. Chờ đến khi Cố Tân Tân hoàn toàn nhớ được, cả cơ thể và linh hồn đều muốn sụp đổ.
Cái dây chuyền kia cô từng đeo ngay tại phòng thay đồ đó, lại còn là cùng Cận Ngụ Đình......
Sắc mặt Cố Tân Tân biến hóa liên tục, vùng vẫy trong lồng ngực anh khiến cho cánh tay Cận Ngụ Đình khẽ buông lòng, cô kích động quay đầu trừng mắt với anh, “Sao anh không nói sớm? Anh còn để tôi đeo nó, lần đó.......”
“Tôi cũng chỉ mới biết.” Khóe miệng Cận Ngụ Đình cười tủm tỉm, rõ ràng là chuyện riêng tư bị phanh phui trước mặt người khác như vậy mà từ trên mặt anh cô không thể nhìn ra một chút xấu hổ hay lúng túng nào cả.
“Tôi sẽ mang dây chuyền đi trả lại anh ta!”
Cố Tân Tân đi vào phòng thay đồ, liếc đến vị trí cất chiếc dây chuyền, làm thế nào trong lòng cũng không thể thoải mái cho nổi. Cô cầm chiếc váy dạ cổ lông bó eo chuẩn bị mặc vào, giương mắt đã thấy Cận Ngụ Đình khoanh hai tay trước ngực, nghiêng người dựa vào tủ quần áo bên cạnh.
Cô định lên tiếng kêu anh ra ngoài, dư quang đảo qua hộp trang sức kia lại nhanh chóng mạnh mẽ nuốt lại những lời nói đó vào trong lòng.
Vạn nhất bị người ta nghe được lại rước thêm phiền phức không cần thiết, ở đâu ra có cái đạo lý vợ thay quần áo mà chồng phải ra cửa đứng?
Cố Tân Tân đành mặt dày cởi váy trên người xuống, ánh mắt Cận Ngụ Đình không chút kiêng dè nhìn thẳng vào cô, nhìn đến nỗi cô dần dần phải cảm thấy bối rối. Chính vì cô sốt ruột nên càng rối, đem chiếc váy mặc ngược mặt trước ra sau.
Cận Ngụ Đình không nhịn được cười, “Ngực chạy hết về sau rồi.”
Anh đi tới bận rộn tay chân giúp cô, chờ cô mặc xong thì giúp kéo khóa sau lưng lên.
Cố Tân Tân đứng trước chiếc gương sát đất, người đàn ông phía sau phong độ ngời ngời, thân ảnh cao lớn vì kéo khóa giúp cô mà lưng hơi khom xuống. Ánh đèn trên gương vừa chuẩn chiếu lên chiếc cằm sắc sảo của anh. Cố Tân Tân hơi thất thần, bỗng nhiên nhớ tới rất lâu trước đây mình từng nói với Lý Dĩnh Thư một câu.
Cô nói, “Mình cho rằng tình yêu thời điểm tốt đẹp nhất sẽ khiến cho cậu đột nhiên đánh mất năng lực tự chủ, ví dụ như khi cậu với không tới chiếc khóa kéo, hay khi cậu không muốn khom lưng xỏ giày ấy.”
Nếu vậy thì tình cảnh bây giờ chính là thứ ái tình tốt đẹp nhất mà cô vẫn luôn mong đợi đó sao?
Tầm mắt Cận Ngụ Đình khẽ nhấc lên, ánh mắt thâm thúy rơi lên người Cố Tân Tân, cứ như vậy khiến cho tim cô đột nhiên đánh cái thịch, không hiểu vì sao bỗng nhiên cả người thấy hoảng hốt.
Cận Ngụ Đình nắm chặt hai vai cô, vuốt nhè nhẹ.
Anh cầm chiếc hộp trang sức, lấy chiếc dây chuyền từ trong đó ra, nhìn bộ dạng là muốn đeo vào cho Cố Tân Tân.
Cô đè lại tay Cận Ngụ Đình, điên cuồng lắc đầu, đây không phải là tự nhiên mang theo máy nghe lén bên người sao?
Môi mỏng người đàn ông khẽ nhếch, ngón trỏ thon dài đặt bên môi làm động tác giữ im lặng. “Thẩm mỹ của anh hai trước giờ vẫn rất tốt, vừa đúng hợp với chiếc váy ngày hôm nay của em.”
Vai Cố Tân Tân giãy loạn không để anh đeo lên, ngoài miệng vẫn cố gắng tìm một lời giải thích, “Em vẫn là thích đồ anh tặng hơn.”
Cô quay đầu nhìn Cận Ngụ Đình, lần nữa ghét bỏ đẩy cánh tay anh ra. “Em muốn đeo đồ anh tặng.”
Anh đứng ngay phía sau cô, dùng chiều cao làm ưu thế đưa cánh tay chắn trước ngực cô, Cố Tân Tân không nhúc nhích được nữa đành bất lực nhìn Cận Ngụ Đình nhanh chóng đeo lên. “Đi thôi, không nên đến trễ khai tiệc.”
Cố Tân Tân bị anh dắt ra ngoài, đến tòa nhà chính thì thấy Cận Hàn Thanh cũng đã đến, đang ngồi bên cạnh Thương Lục. Cố Tân Tân đi qua đó chào hỏi, Cận Hàn Thanh hơi gật đầu đáp lại.
Ánh mắt của anh ta hơi lướt qua cổ cô, Cố Tân Tân dĩ nhiên có thể nhận ra ánh mắt chăm chú đó của anh ta, không được tự nhiên quay sang khẽ liếc Cận Ngụ Đình.
Người đàn ông bên cạnh ngược lại như không có chuyện gì ngồi vào chỗ. Lục Uyển Huệ nhìn thấy con gái liền kéo cô ngồi xuống.
Thương Lục cúi đầu ngoan ngoãn ăn, Cận Hàn Thanh kẹp cho cô ấy cái gì cô ấy liền ăn cái đó.
Trên bàn tròn có một chiếc đĩa di chuyển đến trước mặt Thương Lục, cô ấy nhìn thấy trên đó có quả hạch đào thì muốn đưa tay ra lấy.
Cận Hàn Thanh nhanh tay nhanh mắt đè lại cổ tay cô ấy. Thương Lục nhìn anh ta, “Tôi muốn ăn.”
“Cái đó em không thích ăn.”
“Tôi thích.” Thương Lục vô cùng kiên trì.
Cố Tân Tân nhìn đến Cận Hàn Thanh lúc này đang bày ra một bộ mặt không vui, bàn tay nắm lấy cổ tay cô ấy cũng tăng lực. “Em ghét nhất là hạch đào!”
Thương Lục lắc đầu, “Tôi rất thích.”
Bầu không khí trên bàn lập tức trở nên kì quái, Tần Chi Song đặt đũa xuống, “Hàn Thanh, Thương Lục muốn ăn gì thì cứ để nó ăn là được.”
“Cô ấy cứ hồ đồ như thế, lát nữa thể nào cũng sẽ ồn ào kêu không thể ăn, không thoải mái.” Cận Hàn Thanh đối với lần này vô cùng kiên trì phản đối, Cố Tân Tân nhìn một cảnh đó không khỏi nhớ tới trước khi khai tiệc cô đi tìm Trần tiểu thư tính sổ, lúc ấy Thương Lục đang ngồi ăn hạch đào(*), rốt cuộc là ai cho vậy nhỉ?”
(*)Thiệt ra hạch đào là gọi cho mỹ miều vậy thôi, nó là quả óc chó ấy mà:))))
Cận Hàn Thanh xoay bàn tròn sang chỗ khác, ánh mắt Thương Lục trở nên ảm đạm, tính tình bắt đầu bộc phát. Cô ấy dùng sức giữ lấy mu bàn tay Cận Hàn Thanh, móng tay cô ấy tuy được cắt giũa gọn gàng nhưng vẫn không thể tránh khỏi để lại từng vết hằn hình trăng khuyết.
“Được rồi, trên bàn vẫn còn nhiều đồ ăn ngon mà.” Cánh tay Cận Hàn Thanh giữ vai cô ấy, hết sức sủng nịnh dỗ dành.
Ánh mắt Thương Lục hơi giương lên, nhìn thấy chiếc đĩa có hạch đào di chuyển đến trước mặt Cận Ngụ Đình, sự chú ý của cô cũng bị khuôn mặt của người đàn ông thu lấy.
“Ngụ Đình.”
Cô ấy đột nhiên gọi tên Ngụ Đình khiến cho Tần Chi Song bên cạnh sắc mặt chợt biến, cánh tay Cận Hàn Thanh đặt lên vai cô ấy cũng không khỏi vô tình gia tăng sức mạnh.
“Tôi muốn ăn cái đó, tôi thích ăn.”
Cố Tân Tân không khỏi xót xa cho Thương Lục, chẳng lẽ điên rồi mà đến cả việc ăn thứ mình thích cũng không được sao?
Đáy mắt Cận Ngụ Đình không có chút gợn sóng, tầm mắt bình tĩnh rơi vào bàn ăn trước mặt, Thương Lục đẩy bát trước mặt ra, “Những thứ khác đều không muốn ăn.”
Bát bị lật đổ trên bàn, con tôm Cận Hàn Thanh gắp cho cô cũng theo đó mà rơi ra.
Lục Uyển Huệ và Cố Đông Thăng nhìn nhau, buông xuống đôi đũa trên tay.
“Nếu chị dâu muốn ăn......” Cố Tân Tân vươn tay ra, muốn lấy đĩa hạch đào cho cô ấy.
Cận Ngụ Đình thấy vậy thì giữ lại tay cô, “Đây là chuyện của nhà anh ấy, em không cần phải xen vào làm gì.”
“Cửu ca, cô ấy là ai thế?” Thương Lục đột nhiên thay đổi xưng hô, cô ấy đúng là hoàn toàn hồ đồ rồi, ánh mắt nhìn Cố Tân Tân hoàn toàn xa lạ, bộ dáng giống như từ trước tới nay đều chưa từng gặp qua cô.
***
Bát Bát: Có cái này muốn khảo sát mọi người chút. Ngắn thôi.
Mấy lần ta đăng hoãn chương hay thông báo các kiểu lên cuộc hội thoại ấy, mọi người có đọc được không?
Vì ta thấy cái bảng tin nó khá là... ba chấm. Ta sợ không có nhiều người kiên nhẫn lướt cái đống tin ấy mà thấy bài thông báo của ta hiuhiu.
P/s: Hỏi vậy để sau này điều chỉnh phương thức thông báo ấy mà. Mọi người hợp tác chút đi nhé, nhé, nhé:)))