Dịch: CP88
***
Cận Ngụ Đình trở lại phòng ngủ thì nhìn thấy Cố Tân Tân ngồi trên bệ cửa sổ, chân bị thương duỗi thẳng, hai mắt thất thần nhìn bản phác thảo.
“Hôm nay mà cũng không nghỉ?”
“Dù sao cũng không ngủ được.” Cố Tân Tân không ngẩng đầu, trong lòng kỳ thực rất loạn, hộp trang sức Cận Hàn Thanh đưa tới lúc này đang để ở đầu giường.
Cận Ngụ Đình đi tới, cầm lấy hộp trang sức mang vào phòng thay đồ, tiện tay ném nó về phía tủ quần áo.
Mấy ngày sau Thương Lục được trở về nha, chỉ là trải qua lần kích thích này bệnh tình của cô ấy lại càng thêm nghiêm trọng, Cận Hàn Thanh nhốt cô ấy lại phòng ngủ chính ở tòa nhà Đông, cho người canh xung quanh một bước không rời.
Người phụ nữ bị ngã xuống đã thật sự qua giai đoạn nguy kịch, nhưng hiện tại vẫn còn nằm trong bệnh viện.
Tần Chi Song gọi Cận Ngụ Đình và Cố Tân Tân qua tòa nhà chính ăn cơm, cũng cho Cố Tân Tân một món quà nho nhỏ, cô từ chối không được chỉ có thể nhận lấy.
Cố Tân Tân đến bệnh viện đổi thuốc, xong xuôi không về nhà mà định đi đâu đó thư giãn đầu óc, đúng lúc Lý Dĩnh Thư gọi tới, rủ cô đi ăn trưa. (Bát Bát: Lý Dĩnh Thư là người trong chương 4 giúp Tân Tân bày trò thoát hôn đó:))))))
Lúc đến phòng ăn đã thấy Lý Dĩnh Thư gọi đồ ăn xong xuôi, nhìn thấy Cố Tân Tân bước đi khập khiễng liền nhanh chóng đứng dậy đi tới. “Làm sao thế này?”
“Không có gì, mấy ngày trước ngã sấp mặt một cái thôi.”
Hai người ngồi vào bàn, Lý Dĩnh Thư đưa đồ uống bên cạnh mình đưa cho cô. “Uống đi.”
“Có chuyện gì tìm mình sao?”
“Hiện tại mình chỉ có thể làm một buổi phỏng vấn mang tính lịch sử mới có thể chính thức đặt chân vào DF, Tân Tân, trước giờ chưa có ai mời được Cận Ngụ Đình, cậu giúp mình nha?”
Cố Tân Tân khẽ nuốt nước bọt. “Anh ta sẽ không nghe mình đâu.”
“Cậu là Cửu phu nhân cơ mà.”
“Mình và anh ta vội vàng kết hôn, cậu còn có thể hi vọng anh ta có cảm tình gì với mình đây......” Cố Tân Tân bật thốt lên, hóa ra chính bản thân cô vẫn rất rõ ràng, chỉ là mấy ngày hôm nay Cận Ngụ Đình ôn hòa đi không ít lại khiến cho cô mơ hồ bị ảo tưởng. Cố Tân Tân uống một ngụm, đồ uống lạnh băng chui vào yết hầu, lạnh đến mức cả miệng và tâm đều rét run.
“Đúng rồi, hôm nay hình như anh ta mở hội nghị ngay ở chỗ này.” Cố Tân Tân giương mắt, nhìn về tòa nhà đối diện, “Mình nghe Khổng Thành nói lịch trình hôm nay của anh ta, lúc này có lẽ cũng đã ở đây rồi.”
Lý Dĩnh Thư thuộc phái hành động, ngay lập tức cầm túi đeo lên, “Vậy cậu ở đây chờ mình, mình đi ôm cây đợi thỏ.”
“Dĩnh Thư!” Cố Tân Tân thấy cô ấy đã đi ra ngoài được hai bước, “Cậu đừng......”
“Nếu mình không thuyết phục được anh ta thì sẽ lập tức gọi cho cậu!”
Lý Dĩnh Thư nói nhanh như gió, rất nhanh đã lao ra khỏi phòng ăn, chạy qua quảng trường lớn sang phía đối diện, Cố Tân Tân xuyên qua cửa sổ sát đất nhìn theo bóng cô ấy.
Ăn được một lượt, Lý Dĩnh Thư vẫn chưa quay lại.
Lại thêm mười phút nữa, Cố Tân Tân nhìn thấy một chiếc xe đi chầm chậm đến đại sảnh phía bắc, thân ảnh cao lớn của người đàn ông đi ra.
Lý Dĩnh Thư căn chuẩn thời gian tiến lên, “Chào ngài, tôi là Lý Dĩnh Thư đến từ DF, ngài có thể giành chút thời gian làm một buổi phỏng vấn nhỏ được không?”
Cận Ngụ Đình mắt nhìn thẳng, Khổng Thành đưa tay ngăn lại Lý Dĩnh Thư, cô thật vất vả mới chờ đợi được, nhưng đến một cái liếc mắt cũng không nhận về. “Cửu gia, tôi là bạn của Cố Tân Tân, ngài đừng hiểu lầm, tôi chỉ là thật sự muốn phỏng vấn ngài một chút.”
Cận Ngụ Đình nghe được nhưng bước chân không có chút nào giảm lại, Lý Dĩnh Thư thấy vậy không có cách nào hơn là bấm gọi cho Cố Tân Tân.
Cố Tân Tân nghe được tiếng chuông, chuyển điện thoại đặt ở bên tai. “Ừ.”
Đầu bên kia điện thoại nghe được thanh âm gấp gáp của Lý Dĩnh Thư, “Cửu gia, điện thoại của Tân Tân, ngài nghe một chút......”
Cận Ngụ Đình đi đến cạnh xe, tài xế thay anh mở cửa xe, anh không thèm liếc mắt về phía Lý Dĩnh Thư mà trực tiếp ngồi vào.
Cố Tân Tân nghe được tiếng đóng cửa rầm một cái, cô không đành lòng nhìn Lý Dĩnh Thư đứng ở chỗ đó dây dưa, “Dĩnh Thư, quay trở lại đi.”
Khổng Thành và tài xế ngồi vào trong xe, tài xế chưa khởi động buồng lái, kính màu trà chậm rãi hạ xuống, nửa bên mặt tinh xảo của Cận Ngụ Đình không còn thứ gì ngăn cản, trực tiếp rơi vào tầm mắt của Lý Dĩnh Thu. Cô mừng thầm trong bụng, “Lễ cưới của ngài và Cố Tân Tân tôi cũng tham gia đó ạ.”
“Phỏng vấn của DF, tôi không có hứng thú.”
“Sẽ không mất của ngài nhiều thời gian đâu, tôi bảo đảm đó, nửa giờ thôi được không?” Lý Dĩnh Thư lấy ra con át chủ bài trong tay, “Ngài xem, Tân Tân......”
Cận Ngụ Đình bờ môi khẽ nhếch, lời nói ra rõ ràng mang theo trào phúng. “Tại sao tôi phải cho cô ta mặt mũi?”
Lý Dĩnh Thư bị hỏi đến á khẩu, ngoài cửa sổ ánh mặt trời có chút chói mắt, Cận Ngụ Đình đeo kính râm lên, “Cô muốn tôi vì Cố Tân Tân mà lãng phí nửa giờ với cô, thấy đáng sao?”
Lý Dĩnh Thư đã quên điện thoại cô đang nắm chặt trên tay còn đang để ở chế độ nghe, sắc mặt cô ấy hơi trắng nhợt, lúc này mới tìm được lời nói trả lời lộn xộn, “Ngài nói vì tôi không đáng cũng là lẽ tự nhiên, tôi tự biết thân phận của mình. Nhưng ngài dùng những lời này nói vê Tân Tân, tôi không chấp nhận.”
Cận Ngụ Đình tựa nửa người lên ghế tựa, ánh mắt nhàn nhạt quét ra ngoài cửa sổ, ánh mặt trời như đang vẽ ra vẻ mặt sắc bén mà lạnh lẽo thâm tàng bất lộ của anh, loại lãnh đạm muốn người ta tránh xa vạn dặm, sợ là từ khi sinh ra đã có. “Đừng có mơ dùng Cố Tân Tân ra nói giúp, cô ta ngoài chức năng làm vợ, ngoài ra không còn tác dụng gì khác.”
Lý Dĩnh Thư đứng sát bên cạnh xe nên mọi lời nói của Cận Ngụ Đình đều rõ ràng truyền vào tai Cố Tân Tân. Cô muốn mở miệng kêu Lý Dĩnh Thư trở lại, nhưng trong tình cảnh khó chịu đó chỉ có thể giả bộ làm người câm.
Lý Dĩnh Thư lúc này đã sớm ném chuyện phỏng vấn qua sau đầu, bị chọc tức đến mức suýt chút nữa mất đi lý trí.
“Không còn tác dụng nào khác?” Lý Dĩnh Thư cắn răng, hung tợn trừng mắt với Cận Ngụ Đình, “Tân Tân thật sự không nên gả cho anh, tôi...... tôi sẽ bảo cô ấy ly hôn!”
“Cứ tự nhiên.” Cận Ngụ Đình nói xong thì cửa kính cũng đã được kéo lên, gương mặt tuấn tú lần nữa bị cửa kính ngăn cản, hoàn toàn không bận tâm đến khuôn mặt phẫn nộ của Lý Dĩnh Thư bên kia lớp kính.
Khổng Thành ra hiệu cho tài xế lái xe đi, Cố Tân Tân nghe được tiếng ầm ĩ bên đó, luống cuống tay chân cắt đứt cuộc gọi. Cô không biết là mình bị làm sao, chỉ là trong lòng không ngăn được hoảng hốt, vô cùng khó chịu.
Không lâu sau Lý Dĩnh Thư cũng tức giận đùng đùng quay lại, cô ấy ngồi lại chỗ đối diện Cố Tân Tân, bê lên cốc nước tu một hơi cạn sạch.
“Ăn đi, nguội cả rồi.”
“Giờ còn ăn được!” Lý Dĩnh Thư đập bàn cái rầm. “Tân Tân, anh ta......”
“Biết mùi thất bại chưa?” Cố Tân Tân ra vẻ thờ ơ nói. “Những chuyện như vậy, lần sau cậu tốt nhất cũng đừng suy nghĩ nữa.”
“Cậu có nghĩ tới ly hôn với anh ta không?”
Suy nghĩ đó thời điểm Cố Tân Tân chưa kết hôn cũng đã nghĩ cả, “Nhưng hai chữ này sợ là chỉ mình mình nói cũng vô dụng thôi, kết hôn cũng vậy, dù mình có không tình nguyện nhưng không phải là cuối cùng vẫn phải ngoan ngoãn thỏa hiệp?”
Cô gả vào Cận gia, Cận Ngụ Đình nói những lời cam kết kia lại giống như trao đổi tiền mặt, còn Cố Tân Tân chỉ mong muốn được ở bên người mình thích, mỗi ngày vui vẻ mà sinh sống, mà Cận Ngụ Đình dĩ nhiên không phải người kia.
Anh không chừa một chỗ nào trong lòng cho cô, vậy thì cô cũng không cần lãng phí thời gian cho anh, không phải sao?
Kết hôn gấp rút, nhưng ly hôn thì có thể từ từ nghĩ biện pháp, dù sao bọn họ cũng không có giấy đăng kí kết hôn, chỉ cần khiến cho anh không chịu nổi nữa phải thả cô đi là được.
Cố Tân Tân rũ mi mắt, nhìn khuôn mặt Lý Dĩnh Thư đầy phẫn hận chưa tiêu tán. “Dĩnh Thư, cậu nói Cận Ngụ Đình nếu như tác phong sinh hoạt có vấn đề, một khi tìm được chứng cứ lập tức đâm sau lưng anh ta một cái, báo cho chị cả, anh ta khẳng định sẽ gặp phiền phức chứ?”
Lý Dĩnh Thư đang uống sinh tố hoa quả, nghe được lời nói của cô, ống hút rơi xuống trở về ly, “Mình thấy cậu là điên rồi!”
------ lời tác giả ------
Được lắm Lão Cửu, cậu không nể mặt tôi, tôi liền xé cái mặt của cậu ra o( ̄ヘ ̄o#)
Nghĩ Tân Tân ngồi không à ~
***
Hỏi đáp với Bát nương
Q: Vì sao tối ngày hết réo vote, theo dõi rồi lại kêu bình luận? Vote nhiều cmt nhiều hay nhiều người follow đâu có ra tiền đâu?
A: Trên đời này mỗi việc con người ta làm có thể tóm gọn trong hai mục đích. Đó là đạt được thỏa mãn về “vật chất” hoặc “tinh thần“.
Ở đây chúng ta sẽ dẹp “vật chất” qua một bên vì rõ ràng là không có:3...
Vậy “tinh thần” để làm gì nữa?
Để ta cảm thấy mình không cô đơn, cảm thấy không phải mình đang bỏ bao nhiêu công sức mà giống như đang tự kỷ, tự biên tự diễn vậy:)
Vì như sân khấu không có khán giả. Thì còn có buổi diễn nào không?
Hoặc như có rất nhiều khản giả? Nhưng mỗi một màn kết thúc không có lấy một tiếng vỗ tay. Nguyên nhân là gì?
Là do người biểu diễn quá kém sao?
Nếu kém như vậy. Phải chăng nên giải nghệ?