Trảm Nam Sắc

Chương 174: Chương 174: Thăm dò (Anh có khỏe không?)




Bát Bát: Có thể mọi người đều biết rồi, bài này là nhạc chuông của giáo sư Dương (Mãi Mãi là bao xa - Diệp Lạc Vô Tâm) - hình mẫu lý tưởng một thời thanh xuân của ta kkk. Tuy đây không phải gu nhạc của ta, nhưng đúng là lúc trước có một khoảng thời gian ta đã lấy làm chuông báo thức vì quá cuồng giáo sư Dương kkkkk

***

Chương 45: Thăm dò (Anh có khỏe không?)

Dịch: CP88

***

“Không muốn gặp tôi đến vậy sao?”

Thương phu nhân lạnh mặt, nhìn thấy phía sau Cận Ngụ Đình còn có hai người đi theo, trong đó có một người phụ nữ trẻ rụt rè mãi không dám bước lên trước, Khổng Thành đứng bên cạnh không nhịn được thúc giục cô ta.

Thương Kỳ quay đầu lại, bị dọa đến mức hồn phi phách tán, hai chân mềm nhũn.

Cận Hàn Thanh cũng đã chú ý thấy, “Lão Cửu, chú đây là?”

“Anh hai, em đã tìm được nhân viên bán hàng kia rồi.”

Vỏ cam trong tay Cận Hàn Thanh còn chưa bỏ xuống, anh ta dùng sức siết chặt, mi mắt nhẹ giương. Nhân viên bán hàng kia bị kéo vào phòng khách, bộ dạng khúm na khúm núm, Thương Lục cũng thuận theo mọi người liếc qua. Người này cô ấy biết, lúc trước cô ấy đến cửa hàng mua trang sức đều là do cô ta tiếp đón, thái độ cực kỳ nhiệt tình, miệng cũng vô cùng ngọt.

Chỉ là, cô ta có liên quan gì đến Cận gia sao?

“Chú mang cô ta đến Thương gia làm gì?”

Cận Ngụ Đình liếc nhìn Thương Kỳ đã sớm tái mét mặt, anh đi tới, ngồi xuống bên cạnh cô ta, “Bởi vì cô ta đã nói ra một chuyện có liên quan đến Thương gia.”

“Nói thẳng đi.”

“Ngọc trai dự phòng không liên quan đến Cố Tân Tân, là Thương Kỳ lén lút ra hiệu cho nhân viên bán hàng để cô ta lấy lại một viên ngọc trai dự phòng trước khi đưa cho Cố Tân Tân, sau đó lại đưa viên ngọc trai đó cho Thương Kỳ.”

Khóe miệng Thương Kỳ run rẩy kịch liệt, không ngừng lắc đầu, “Không, cô ta nói xằng bậy thôi!”

“Thương nhị tiểu thư, cô mau nói với bọn họ đi. Tôi thật sự không biết tiểu thư nói tôi giữ lại ngọc trai dự phòng là để hại Cận phu nhân.”

Trái tim Thương Lục thoáng chốc chìm trong hầm băng lạnh lẽo, trên mu bàn tay cũng nổi lên từng tầng từng tầng da gà.

Sự việc kia cô ấy đã chắp vá một phần từ trong miệng bọn họ biết được chút ít, tự mình cũng tìm ra được một chút manh mối, thế nhưng cũng phải tới hôm nay cô ấy mới biết được kẻ đứng đằng sau hết thảy là Thương Kỳ.

Cô ấy vốn cho rằng dù Thương Kỳ có nghĩ ra bao nhiêu mưu mẹo kia, có ác đến thế nào thì cũng sẽ không thể động tâm tư đến chuyện giết người.

Cận Hàn Thanh giận dữ, giọng nói cũng lên cao, “Viên ngọc trai kia là ở trong tay Thương Kỳ?”

“Đúng, như vậy thì chuyện camera giám sát cũng không khó giải thích rồi. Chỗ mà Cố Tân Tân khom lưng xuống Thương Kỳ cũng đã từng đứng lại, còn chuyện Thương Kỳ làm gì để thả được hạt châu chỗ đó thì chắc không còn quan trọng nữa.”

Chuyện này không phải là chuyện nhỏ, mà liên quan đến cả đứa con trong bụng của Thương Lục. Thương phu nhân khó tin mở miệng, “Không thể nào. Không phải đã nói tất cả mọi chuyện là do Cố Tân Tân làm sao? Thế nào lại sinh ra một nhân viên bán hàng, còn chạy đến đây ăn nói lung tung? Kỳ Kỳ là em gái ruột của Thương Lục, làm sao con bé có thể làm ra loại chuyện đó?”

Thương Kỳ nghe vậy thì lập tức làm ra bộ dạng oan ức đến mức vành mắt cũng đỏ cả lên, cô ta đứng dậy muốn đi đến bên cạnh Thương phu nhân, thế nhưng đã bị Cận Ngụ Đình duỗi một chân ra chặn đường.

Thương Kỳ rũ mi mắt. “Cửu ca, em thật sự không hiểu cô ta đang nói cái gì, một chữ cũng nghe không hiểu.”

“Thương nhị tiểu thư, xin đừng nói như vậy. Tuy tiểu thư đã yêu cầu tôi xóa lịch sử trò chuyện, còn bắt xóa cả lịch sử wechat, nhưng những câu tiểu thư nói với tôi hiện tại tôi đều nhớ đến rõ ràng. Còn nữa...... còn khoản tiền tiểu thư chuyển cho tôi, lịch sử chuyển khoản nhất định vẫn còn.”

Thương Kỳ cắn chặt răng, Cận Ngụ Đình kéo cổ tay cô ta, hất văng cô ta ngã sõng soài lên ghế sô pha. “Khoản tiền chuyển khoản kia hẳn là cô tự mình chuyển khoản rồi phải không? Nảy ra suy nghĩ muốn cô ta giúp cô giữ lại ngọc trai dự phòng là nhất thời, 20 ngàn đó nhất định chuyển bằng điện thoại của cô. Cô còn cần tôi phải tra từ điện thoại cô không?”

Thương Kỳ rất muốn mở miệng phủ nhận, thế nhưng mấp máy môi một hồi lại không biết phải nói lời nào.

Nếu như lúc đó cô ta không lập tức trả tiền thì nhân viên bán hàng kia chắc chắn sẽ không làm việc cho cô ta. Cơ hội tốt như vậy, làm sao cô ta có thể cam lòng bỏ qua đây?

Cận thận đến mấy cũng sẽ có sơ sót, chuyện khác cô ta đều đã làm đến gọn gàng sạch sẽ, chỉ có 20 ngàn trong lịch sử chuyển khoản này......

“Trong điện thoại của tôi vẫn còn, ngài có thể kiểm tra.” Nhân viên bán hàng nói xong, vội vàng móc điện thoại từ trong túi ra.

Thương phu nhân nhìn theo cô ta đi lên đưa điện thoại cho Cận Ngụ Đình, bà ta vẫn khó mà có thể tin được chuyện này. “Không, Kỳ Kỳ sẽ không làm như thế.”

Cận Hàn Thanh đứng lên, Thương Kỳ rõ ràng là co rúm lại. “Anh rể, sao em có thể hại chị được chứ? Nói không chừng là do Cố Tân Tân sắp xếp, đúng rồi, nhất định là cô ta đã mua chuộc nhân viên bán hàng này đến đổ tội cho em.....”

Người đàn ông lập tức ném đám vỏ cam trong tay thẳng vào mặt Thương Kỳ, thậm chí còn có một mảnh đập vào mắt cô ta, Thương Kỳ đau đến mức khuỵu gối xuống, hai tay ôm mặt. “Em thật sự không có làm.”

Thương phu nhân thấy được lửa giận và tia hung ác trong mắt Cận Hàn Thanh, bà ta không chút do dự tiến lên kéo cánh tay anh ta, “Hàn Thanh, chờ điều tra cho rõ ràng đã, con nghe mẹ nói một câu.”

Lịch sử chuyển khoản rất nhanh đã tìm ra được, Cận Ngụ Đình đưa điện thoại đến trước mặt Cận Hàn Thanh, “Đây là Thương Kỳ chắc không sai đâu nhỉ?”

Bốp -------

Một cái tát nặng nề truyền vào trong tai những người ở đây, Thương Kỳ gần như là bị bất ngờ, cô ta ôm một bên má, hoảng sợ nhìn Cận Hàn Thanh. “Anh rể?”

Cận Hàn Thanh vốn không đánh phụ nữ (Bát Bát: gần đây phát hiện trí nhớ của ta tuy chỗ khác tàn tạ, nhưng với nội dung của bộ này thì đặc biệt tốt, ta vẫn nhớ vụ Hàn Thanh ném gạt tàn đến chân Tân Tân, hơ hơ), thế nhưng chỉ cần nghĩ tới hình ảnh Thương Lục nằm giữa vũng máu ngày hôm đó là anh ta lại không thể nào bình tĩnh. “Thương Kỳ, cô đúng là chán sống rồi, không hại ai khác lại đi hại chính chị gái của mình?”

“Anh rể, em thật sự không làm mà.” Việc duy nhất bây giờ Thương Kỳ có thể làm chính là ngậm chặt miệng không thừa nhận. “Thứ này có thể chứng minh được gì chứ, cũng có thể là bị làm giả mà. Anh phải tin em.”

Một tay Cận Hàn Thanh đặt ở gáy cô ta, ấn mặt cô ta lên ghế sô pha. Thương Kỳ cúi rạp người xuống, bộ dạng cực kỳ thảm hại, miệng và mũi đều bị áp chặt lên lớp da, cảm giác như Cận Hàn Thanh muốn khiến cho cô ta ngộp thở đến chết. Hai tay Thương Kỳ vung loạn xạ, lời phát ra cũng mơ hồ không rõ ràng. “Mẹ, mẹ, cứu con.”

Sức mạnh trong tay Cận Hàn Thanh tăng lên không ít, Thương phu nhân thấy vậy thì vội vàng muốn tiến lên kéo anh ta ra. “Hàn Thanh, con bình tĩnh đã.”

Cận Hàn Thanh nhấc tay hất bà ta ra, Thương phu nhân lảo đảo ngã xuống đất, suýt chút nữa đập trán vào bàn uống nước. Thương Lục sợ đến mức đứng bật dậy, Cận Ngụ Đình liếc cô ấy một cái, thu lại tầm mắt sau đó hơi cúi người xuống kéo Thương phu nhân đứng lên.

Thương Lục cố kìm lại bản thân không cho mình tiến lên, cô ấy quay về ngồi xuống ghế sô pha, trở về bộ dáng lạnh nhạt nhìn chằm chằm một màn trước mặt.

Thương Kỳ ngoài xin tha cũng chỉ còn lại tiếng gào khóc, “Cứu với -------”

Thương Dư Khánh từ trên lầu đi xuống, nhìn một màn trước mắt thì không khỏi giật mình. “Làm cái gì vậy?”

“Ba, cứu con!”

Cận Hàn Thanh không hề bị sự xuất hiện của Thương Dư Khánh làm lung lay ý chí, sức lực trong tay càng ngày càng mạnh, Thương Dư Khánh bước nhanh xuống, “Hàn Thanh, con buông tay ra cho ba!”

Người đàn ông không thèm quay đầu lại lấy một cái. “Hôm nay đừng hòng ai ngăn được tôi, tôi nhất định phải bóp chết cô ta.”

“Con nhìn một chút cho rõ ràng. Chỗ này không phải là Cận gia, đây là Thương gia!” Nhìn thấy bộ dạng của con gái mình, Thương Dư Khánh nóng nảy đến mức chạy vội lên kéo Cận Hàn Thanh ra, Cận Ngụ Đình thấy vậy thì đứng dậy, “Thương Lục sẩy thai là do Thương Kỳ hãm hại, nhân chứng đã mang đến đây.”

Thương Dư Khánh trừng mắt nhìn anh. “Không thể nào.”

“Không tin thì ngài có thể tự mình hỏi cô ta.”

Thương Dư Khánh cũng không nhìn nhân viên bán hàng kia lấy một cái, ông ta đi qua Cận Ngụ Đình sau đó kéo Cận Hàn Thanh ra. “Hàn Thanh, con bình tĩnh đã.”

“Ba,“ Cận Hàn Thanh quay đầu nhìn ông ta, “Thương Lục cũng là con gái của ba, ba không thể thiên vị như thế được.”

“Ba không thiên vị.” Thương Dư Khánh mất bao nhiêu sức mới có thể kéo được Cận Hàn Thanh ra, Thương Kỳ vội vàng đẩy người lên sau đó co rúm người vào một góc sô pha. Tóc tai hai bên rũ rượi, khuôn mặt nhỏ bé của Thương Kỳ cũng ngập trong kinh hãi, lớp trang điểm trên mặt đã bị nước mắt rửa xuống phân nửa.

Thương phu nhân bước nhanh về phía trước, “Kỳ Kỳ, con không sao chứ?”

Thương Kỳ nhào vào ngực bà ta khóc rống lên, “Mẹ, con không có làm, thật đấy.”

Tầm mắt của Thương Dư Khánh lúc này mới hướng về phía nhân viên bán hàng, “Cô ta đã nói gì?”

“Ngọc trai dự phòng là Thương Kỳ sai cô ta giữ lại, còn có lịch sử chuyển khoản, nhân chứng vật chứng đều đầy đủ.”

Thế nhưng Thương Dư Khánh lại bày ra vẻ mặt xem thường. “Rất nhiều thứ đều có thể làm giả, nếu không vì sao ngay từ đầu cô ta không nói ra? Cô ta có thể hại Cố Tân Tân kia thì cũng có thể hại Kỳ Kỳ.”

“Chuyện đến nước này rồi mà ngài còn muốn nói giúp cô ta?” Cận Ngụ Đình lạnh mặt liếc sang Thương Kỳ đứng gần đó. “Ngài nhìn lại con gái mình đi, ngài có thể hiểu được cô ta mấy phần chứ?”

Thương Dư Khánh vẫn chưa bị Cận Ngụ Đình thuyết phục, cho rằng Cận Ngụ Đình đang làm quá. “Cậu cho tôi chút thời gian để tôi điều tra, lời của người phụ nữ này không thể tin tưởng được.”

“Ngài có muốn xem thử lịch sử chuyển khoản của Thương Kỳ chính trong ngày Cố Tân Tân mua sợi dây chuyện đó không?”

“Dù là thế thì cũng vẫn không thể chứng minh được là thông tin không bị làm giả. Cậu nhìn lại chính mình mà xem, chính cậu lúc đã đã một mực tin tưởng người hại Thương Lục sảy thai là Cố Tân Tân, bằng chứng vô cùng xác thực, thế nào bây giờ lại muốn đổ qua đầu Kỳ Kỳ?”

Sắc mặt Cận Ngụ Đình biến đổi liên tục, “Khi đó có thể tạo ra chứng cứ xác thực, nhưng đã là chuyện xấu thì nhất định sẽ bị lộ ra, tỷ như chính lúc này.”

Thương Dư Khánh rõ ràng vẫn rất bao che cho Thương Kỳ. “Chuyện này là không thể nào, nhất định là có hiểu lầm gì đó.”

“Ba,“ Cận Hàn Thanh quay về bên cạnh Thương Lục, chỉ cô ấy. “Ba nhìn đứa con gái này của ba mà xem, có phải liếc cô ấy một cái là trong lòng ba đã hiểu rồi không? Khi đó con và Thương Lục mong mỏi đứa con này như thế nào, sau khi cô ấy sảy thai người không ra người ngợm không ra ngợm, tất cả ba đều nhìn hết vào mắt. Ba nói nếu như hiện tại cô ấy đã là một người tỉnh táo đứng đây, sau khi nhìn thấy bộ dạng này của ba sẽ khổ sở đến thế nào?”

Yết hầu Thương Dư Khánh hơi lăn, ánh mắt Thương Lục và Cận Ngụ Đình chạm nhau, đôi con ngươi trong vắt như nước, không có cuồng loạn, thậm chí còn có phần điềm đạm đáng yêu.

“Ba...... ba tin là Thương Lục cũng sẽ tin Kỳ Kỳ, dù sao hai đứa nó cũng là chị em ruột.”

“A,“ Cận Hàn Thanh nghe vậy thì không khỏi thấy châm chọc đến nực cười. “Con đã nói rồi, dù có là người thân với cô ấy nhất thì nếu đã làm hại Thương Lục đều sẽ phải trả một cái giá thật lớn!”

Tầm mắt của Thương Lục không khỏi chuyển sang Cận Hàn Thanh, anh ta không vì cô ấy điên đến hồ đồ mà để cho cô ấy phải chịu uất ức, toàn tâm toàn ý muốn thay Thương Lục đòi lại công bằng.

Cận Ngụ Đình tự biết hiện tại mình không còn nhiệm vụ gì ở đây nữa, anh đứng lên, “Em về trước đây.”

Khổng Thành đi phía sau anh ta, nhân viên bán hàng thấy vậy thì hấp tấp muốn đi theo, Cận Ngụ Đình quét mắt về phía cô ta. “Cô ở lại đây, chuyện của cô còn chưa xong đâu.”

“Nhưng......” Cô ta hễ nhìn thấy bộ dạng của Cận Hàn Thanh là lại sợ hãi run lẩy bẩy.

Cận Ngụ Đình không đáp lại, Khổng Thành đi theo anh ra ngoài, hai người ngồi vào trong xe, Khổng Thành rốt cuộc cũng không nhịn được nữa. “Ngài cứ thế mà đi sao?”

“Tôi còn ở lại làm gì?”

“Nếu nói đến tính nợ thì ngài cũng có phần, không phải sao?” Nếu không vì Thương Kỳ thiết kế cạm bẫy này thì anh và Cố Tân Tân sẽ không có chuyện phải đi đến bước đường ngày hôm nay.

“Có anh ấy ở đó rồi, Thương Kỳ sẽ không có ngày nào được sống dễ chịu, tôi cũng chẳng buồn phí sức với cô ta.” Cố Tân Tân nói không sai, đối với cô và anh mà nói, Thương Kỳ có thừa nhận hay không cũng không còn quan trọng nữa. Nếu như bên cạnh cô không có Tu Tư Mân thì ít nhất anh còn có thể xông tới tìm cô, thế nhưng đều đã quá muộn rồi.

Cố Tân Tân quay lại công ty, tinh thần vẫn luôn hốt hoảng bất an, cô ngồi xuống bàn làm việc của mình.

Một lát sau, cô lại đứng dậy đi tới đi lui, tuy là Tống Vũ Ninh đã phân tích cho cô nghe tình huống của anh, mơ hồ biết anh sẽ không có chuyện gì, thế nhưng không hiểu sao trong lòng cô vẫn cứ mơ hồ bất an.

Ngộ nhỡ thì sao? Ngộ nhỡ cây đao kia đâm trúng vào anh thì phải làm thế nào?

Ngộ nhỡ Cận Ngụ Đình thật ra bị đâm chết rồi, lúc đó không có động tĩnh gì là vì muốn giữ bí mật?

Không được không được, nếu còn tiếp tục thế này cô sẽ phát điên mất.

Cố Tân Tân quay lại bàn làm việc, liếc chiếc điện thoại trên mặt bàn một cái. Cô cầm điện thoại lên, đấu tranh tư tưởng một hồi, rốt cuộc có nên gọi điện thoại cho anh không đây?

Thế nhưng cô cũng không muốn quản anh sống hay chết, gọi điện làm gì?

Cố Tân Tân tuy là nghĩ vậy, nhưng điện thoại vẫn bám dính lấy lòng bàn tay không buông xuống được.

Một hồi lâu sau, cô giống như vừa hạ một quyết tâm lớn, tìm vào mục soạn tin nhắn. Cô vẫn còn nhớ số điện thoại của Cận Ngụ Đình, Cố Tân Tân nhanh nhẹn gõ vài chữ sau đó gửi đi.

Cận Ngụ Đình nghe được tiếng chuông báo tin nhắn, liếc mắt một cái, thấy trên màn hình phủ đầy mấy dấu câu vô nghĩa. Ý gì đây?

Khóe môi người đàn ông không khỏi giương lên, ngón tay lướt như bay trên màn hình, gõ ra mấy chữ. “Làm sao thế?”

Cố Tân Tân nhận được tin nhắn, trái tim treo lơ lửng rốt cuộc cũng được hạ xuống. Cô thở phào một hơi dài nhẹ nhõm, sau đó ném điện thoại về mặt bàn.

Tinh thần bắt đầu phấn chấn, trong đầu lập tức nhảy ra một danh sách dài những công việc cần phải làm trong ngày hôm nay. Cận Ngụ Đình đợi một hồi lâu không thấy Cố Tân Tân trả lời lại, bèn gửi tiếp cho cô một tin nhắn nữa. “Em tìm tôi?”

Cố Tân Tân liếc mắt một cái, không muốn quan tâm, nhưng người đàn ông lại gần như là lập tức gửi đến một tin nhắn khác, “Tìm tôi có việc gì không?”

Cố Tân Tân phát phiền với anh, thế nhưng phiền thì phiền, cô vẫn cầm điện thoại lên trả lời. “Không có chuyện gì, điện thoại bỏ trong túi không cẩn thận ấn phải.”

Khóe miệng Cận Ngụ Đình nhiễm ý cười, “Em lưu số điện thoại của tôi rồi à?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.