Trầm Nịch

Chương 121: Chương 121




Lần này Việt Lặc Da tức anh ách một bụng, kéo Ngũ Tử Ngang đi săn thú, thứ nhất là phát hỏa, thứ hai là tìm người để kể khổ. Việt Lặc Da nghĩ không thông, chẳng qua hắn chỉ uống rượu rồi đi nhầm chỗ, Vương huynh có cần thiết tuyệt tình như vậy hay không? Nói hắn chạm vào quận chúa, hắn say bí tỉ thì làm sao còn nhớ rõ. Cho dù hắn không đúng nhưng nữ nhân có thể so với huynh đệ hay sao? Hắn luôn trung thành tận tâm với Vương huynh, giúp người nọ diệt trừ bao nhiêu kẻ đối lập, vậy mà đánh không lại một nữ nhân. Hai thuộc hạ của mình chết oan, Vương huynh lại không vừa mắt với hắn, cứ chờ cơ hội để giáo huấn hắn, cơn tức này đặt ở trong lòng thât sự làm cho hắn muốn giết người.

Những động vật trong khu vực săn bắn bị chó săn truy đuổi mà lẩn trốn khắp nơi, đã săn bắn ba ngày mà Việt Lặc Da vẫn chưa nguôi giận, hắn dẫn theo nhân mã tiếp tục chạy sâu vào trong cánh rừng. Ngũ Tử Ngang rất kiên nhẫn nghe Việt Lặc Da phát tiết bất mãn với hắn, hắn không săn thú mà chỉ nhường con mồi cho Việt Lặc Da đang cấp bách cần phải hả giận, khi cần thì giúp Việt Lặc Da bắn ra một mũi tên. Sự quan tâm và ôn hòa của hắn là điểm mà Việt Lặc Da thích nhất, lần trước đi sứ ở Đại Đông thì Việt Lặc Da đã cảm thấy Ngũ Tử Ngang là người có thể đặt mối quan hệ thâm giao. Hiện tại hai người đã kết nghĩa huynh đệ thì hắn thật sự cảm thấy như thế.

Phát tiết sắp xong, Việt Lặc Da ghì cương ngựa chậm lại, hắn nói với người bên cạnh, “Tử Ngang đại ca, mấy ngày trước có phải Vương huynh ở trước mặt ngươi nói xấu ta hay không?”

Ngũ Tử Ngang hơi dừng lại một chút, vừa cười vừa nói, “Vương làm sao lại ở trước mặt ta mà nói xấu Đại quân, người mà Vương coi trọng nhất là Đại quân, chuyện này bất quá chỉ là hiểu lầm, mấy ngày nữa Vương nghĩ thông suốt thì sẽ không sao.”

“Chậc” Việt Lặc Da lộ ra vẻ mặt chê cười mà nói, “Hiểu lầm? Rõ ràng là hắn thấy ta không vừa mắt, nhân lúc có cơ hội.”

Ngũ Tử Ngang vừa rồi hơi dừng lại một chút nhưng lại khiến Việt Lặc Da nghĩ rằng Ngũ Tử Ngang không muốn hắn khổ sở, đang an ủi hắn.

Ngũ Tử Ngang lập tức nói, “Huynh đệ làm sao mà có thâm thù đại hận? Vương giết hai thuộc hạ thân tín của Đại quân là vì nổi nóng, Đại quân cũng không nên đặt trong lòng. Mấy ngày nay Đại quân đã bắt được nhiều con mồi như vậy, khi trở về thì tự mình đưa cho Vương đi, nói vài câu lời ngon tiếng ngọt với Vương, uống vài ly rượu thì tuyệt đối sẽ ổn thỏa. Vương là Quân Vương, cho dù có đôi khi sai lầm nhưng là thần tử thì cũng phải nể mặt hắn, không thể để cho hắn mất thể diện. Lần này ngươi đối đầu với Vương, không nể mặt Vương, như vậy chẳng phải càng lúc càng cương với Vương hay sao? Ngươi là thân đệ của Vương, nhưng ngươi cũng là thần tử của Vương.”

Nghe Ngũ Tử Ngang nói như thế, Việt Lặc Da suy nghĩ cẩn thận, tựa hồ là có đạo lý. Hắn vừa cười vừa nói, “Nghe huynh nói thì đệ ngẫm lại cũng thấy chính mình quả thật có chỗ không đúng. Sau khi trở về thì ta sẽ tự đem mấy con mồi tiến cung cùng Vương huynh uống một chút rượu, hảo hảo nhận lỗi với hắn.”

“Ha ha, như thế mới đúng chứ.”

Trong lòng của Việt Lặc Da thoải mái không ít, hắn quất roi vào mông ngựa hai cái rồi hô to, “Tử Ngang ca, chúng ta tiếp tục! Ngươi cũng đừng nhường ta nữa, hai ta tỷ thí một trận, ai thua thì sẽ bị phạt rượu.”

“Ha ha, tỷ thí thì tỷ thí, vi huynh cũng sẽ không thủ hạ lưu tình.”

“Ha ha, đệ đi trước đây!”

“Chậm một chút!”

Hai người một trước một sau nhanh chóng giục ngựa chạy vào bên trong cánh rừng, thị vệ của Việt Lặc Da lập tức bám sát theo sau hai người. Tiếng vó ngựa dần dần đi xa, trong cánh rừng có thể nói là gà bay chó sủa.

Lần này Ngũ Tử Ngang xuất ra bản lĩnh đặc biệt, mũi tên của Việt Lặc Da còn chưa bắn ra thì tên của hắn đã cắm vào thân của con mồi. Việt Lặc Da không chỉ không tức mà còn thêm phần hứng thú. Lúc này hai người nhìn thấy một con hồ ly lủi qua trước mặt. Hai người đồng thời giục ngựa đuổi theo, Ngũ Tử Ngang buông ra dây cương, lắp tên vào dây cung, Việt Lặc Da cũng buông dây cương ra, mũi tên nhắm ngay con hồ ly đang chạy trốn.fynnz.wordpress.com

Vèo!

Vèo Vèo!

“Cẩn thận!”

Mũi tên trên tay của Việt Lặc Da vừa bắn ra thì bên hông cây đại thụ đột nhiên phóng đến hai mũi tên nhắm thẳng vào Việt Lặc Da. Mũi tên trên cung của Ngũ Tử Ngang bay về phía thân cây, chỉ thấy hắn nhảy lên rồi ôm Việt Lặc Da lao xuống ngựa. Hai mũi tên kia xẹt qua vai của Ngũ Tử Ngang, sau đó rơi vào trong bụi cỏ. Hết thảy đều xảy ra trong nháy mắt.

“Tử Ngang ca!”

Việt Lặc Da lăn vài vòng rồi ngừng lại, tay của hắn chạm vào nơi Ngũ Tử Ngang vừa bị thương, nhìn thấy bàn tay thấm máu, trong đầu của hắn nổ tung một tiếng.

“Bảo vệ Đại quân!”

Bọn thị vệ vội vàng chạy về phía hai người. Những mũi tên vẫn chưa dừng lại, đám thị vệ bị ám tiễn từ bốn phương tám hướng phóng đến bắn trúng, vài người ngã xuống đất.

Ngũ Tử Ngang không bận tâm vết thương của mình, hắn lộn vài vòng rồi kéo lấy Việt Lặc Da hướng về phía một thân cây. Mấy mũi tên dừng ngay dưới chân hắn, Ngũ Tử Ngang bảo hộ Việt Lặc Da chạy đến sau thân cây, lại có mấy mũi tên bám theo bọn họ, cắm phập vào thân cây.

Tránh phía sau đại thụ, trên trán của Ngũ Tử Ngang đều là mồ hôi lạnh. Hắn kiềm chế sắc mặt tái nhợt nhưng trong mắt lại là Việt Lặc Da đang hừng hực lửa giận, hắn hạ thấp giọng, “Bình tĩnh! Lúc này ngươi tuyệt đối không thể đi ra, bọn họ là nhằm về phía ngươi mà đến.” Nhìn thoáng ra bên ngoài thì thấy thích khách hiện thân, bọn họ đang đánh nhau với thị vệ của Việt Lặc Da, Ngũ Tử Ngang rút ra chủy thủ bên hông Việt Lặc Da rồi nhét vào trong tay đối phương, sau đó trầm giọng nói, “Chúng ta đang ở sâu bên trong cánh rừng, mang theo không đủ nhân thủ, phải đi gọi viện binh. Nơi này ngươi quen thuộc, ngươi đi gọi người đến, ta sẽ dụ bọn họ rời đi.” Nói xong, hắn thoát xuống xiêm y của Việt Lặc Da.

“Đại ca! Ta không thể bỏ ngươi lại! Muốn đi thì cùng nhau đi, chúng ta hợp sức liều mạng với bọn họ!” Nhiệt huyết của nam nhi Nữ Trinh vừa dâng lên thì ngay lập tức một bên má của Việt Lạc Da trở nên đỏ ửng.

Bốp! Mạnh mẽ tát cho Việt Lặc Da một cái, Ngũ Tử Ngang gầm nhẹ, “Lúc này là lúc nào! Ngươi không thể bình tĩnh một chút hay sao! Hợp sức, chúng ta lấy cái gì để hợp sức! Chỉ có hai ba chục người đi theo! Ngươi quen thuộc đối với nơi này, ngươi chạy thoát thì cả hai chúng ta đều có khả năng sống! Ngươi không đi thì cả hai chúng ta đều có thể sẽ chết!”

Mặc vào xiêm y của Việt Lặc Da, Ngũ Tử Ngang lại cho Việt Lặc Da thêm một cái tát, “Lập tức đi đi! Cho dù ta có chết thì ngươi cũng phải nhặt xác ta về!”

“Đại ca!” Từ trước đến nay chưa từng khóc thế nhưng hiện tại Việt Lặc Da lại khóc, gắt gao ôm lấy Ngũ Tử Ngang một chút, nắm lấy chủy thủ, hắn cắn chặt răng mà bỏ chạy. Ngũ Tử Ngang nhanh chóng mặc xong xiêm y của Việt Lặc Da, rút kiếm chạy về một phía khác. Sau khi hắn xuất hiện từ phía sau thân cây thì hai mũi tên lại được bắn ngay dưới chân hắn. Ngũ Tử Ngang không quay đầu lại, nhanh chóng chạy về phía rừng cây rậm rạp, trên cây lại nhảy xuống hơn mười tên thích khách cầm loan đao đuổi theo.

Việt Lặc Da nhịn không được mà quay đầu nhìn thoáng qua, hắn thấy thị vệ của hắn bị thích khách chém chết, cũng thấy đám thích khách truy đuổi Ngũ Tử Ngang, thấy Ngũ Tử Ngang biến mất trong bụi rậm. Hung hăng lau một chút nước mắt, Việt Lặc Da cố nén bi thương, nhanh chóng chạy vào doanh địa của khu vực săn bắn. Đại ca! Ta nhất định sẽ báo thù cho ngươi! Ngươi phải chờ ta trở về!

Một gã thị vệ cuối cùng chết thảm dưới loan đao của thích khách, ba gã thích khách đi sau cùng cũng biến mất trong bụi rậm, hết thảy thích khách đều đuổi theo Ngũ Tử Ngang đang giả trang thành Việt Lặc Da. Một lúc sau trong rừng cây chỉ còn lại tiếng chim hót và đám thị vệ bị giết chết.

…………

Quỳ xuống đất, khuôn mặt đầy vết bỏng của Diêm Mẫn trở nên tái nhợt, hắn hạ thấp giọng, “Vương gia, thuộc hạ làm ngài bị thương, thuộc hạ đáng chết!”

“Đứng lên.” Ngồi dưới đất, để Diêm Mẫn băng bó vết thương trên vai của mình, Ngũ Tử Ngang nói một cách bình tĩnh, “Không chịu khổ một chút thì làm sao có thể lấy lòng người? Mũi tên vừa rồi ngươi bắn rất khéo.”

Diêm Mẫn không đứng dậy, vẻ mặt tự trách.

“Đứng lên!” Đưa chân đá Diêm Mẫn một cước, Ngũ Tử Ngang nói, “Trong cung an bài như thế nào?”

Diêm Mẫn chậm rãi đứng dậy, “Trong cung được bố trí rất tốt, chẳng qua, Vương gia, Diêm Hoán đã đến đây, hắn nói là có chuyện quan trọng cần bẩm báo.”

“Diêm Hoán?” Ngũ Tử Ngang nhíu chặt mi tâm, “Hắn có nói là chuyện gì hay không?”

Diêm Mẫn trả lời, “Không có, hắn nói là hắn có chuyện quan trọng phải đích thân bẩm báo với Vương gia.”

“Hắn đến từ khi nào?” Ngũ Tử Ngang cảm thấy căng thẳng.

“Hai ngày trước. Nhưng Vương gia ở khu vực săn bắn, chuyện ám sát là việc trọng yếu, thuộc hạ không dám hiện thân, bởi vậy chưa kịp báo với Vương gia.”

Ngũ Tử Ngang hỏi ngay lập tức, “Hiện tại hắn đang ở đâu?”

“Ở một khách điếm.”

Ngũ Tử Ngang suy nghĩ nhanh rồi nói, “Nhân mã của Việt Lặc Da sẽ nhanh chóng tìm đến, nơi này không an toàn, ngươi dẫn Diêm Hoán đến hang động, đến tối ta sẽ đi tìm các ngươi.Các ngươi phân công nhau đi, tuyệt đối không để lộ sơ hở, chú ý xóa bỏ mọi dấu vết.”

“Dạ!”

Đám thích khách vừa mới truy đuổi Ngũ Tử Ngang đang đứng vây xung quanh hắn, lúc này lập tức phân công nhau ly khai, chỉ còn lại Diêm Mẫn. Diêm Mẫn bắt một con thỏ, dựa theo chỉ thị của Ngũ Tử Ngang, hắn lấy một ít máu thỏ tưới lên xiêm y của Việt Lặc Da rồi nhanh chóng mang xiêm y của Việt Lặc Da cùng con thỏ biến mất. Ngũ Tử Ngang thay y phục do Diêm Mẫn mang đến, sau khi ngụy trang xong xuôi thì cũng lập tức mất hút trong rừng cây.

Mà phía bên kia, khi Diêm Hoán đang chờ đợi trong nôn nóng thì rốt cục Diêm Mẫn cũng xuất hiện! Diêm Hoán vừa thấy hắn thì liền hung hăng tung quyền, tuy rằng không đánh trúng bụng Diêm Mẫn nhưng vẫn đánh trúng người của đối phương. Diêm Hoán là Quỷ Vô Thường, Diêm Mẫn là Diêm La Vương, hắn làm như thế quả thật là cả gan làm loạn. Bất quá Diêm Hoán không cho Diêm Mẫn cơ hội chất vấn mà chỉ trực tiếp tức giận hỏi, “Vì sao bây giờ ngươi mới đến! Vương gia đâu?”

Trong mắt của Diêm Mẫn toát ra hàn quang, “Vương gia đến đây không phải để giải sầu! Không thể gặp ngươi đương nhiên là có chuyện quan trọng phải làm.”

Diêm Hoán mặc kệ cái gì là chuyện quan trọng, hắn cắn răng nói, “Chuyện của ta quan trọng hơn, ta muốn gặp Vương gia ngay lập tức! Nếu để lỡ thời gian, cho dù ngươi là Diêm La Vương thì ta cũng giết!”

Trên người Diêm Mẫn toát ra hàn khí nhưng Diêm Hoán còn toát ra hàn khí nhiều hơn hắn, Diêm Mẫn lạnh lùng nói, “Hiện tại Vương gia có thể gặp ngươi, đi thôi.”

“Hừ!” Nhẫn nhịn ý muốn đánh Diêm Mẫn một chút, Diêm Hoán căn bản chưa mở ra tay nải vì vậy hắn nhanh chóng cầm lấy rồi mở cửa xuống lầu thanh toán, cùng Diêm Mẫn chạy đi suốt đêm.

Hai người xuyên qua một ngõ nhỏ, giống như đạo tặc, hết rẽ trái lại rẽ phải. Diêm Mẫn không phải là người hiếu kỳ nhưng nhìn thấy bộ dáng của Diêm Hoán thì hắn nhịn không được mà hỏi, “Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?”

Diêm Hoán không nhìn hắn mà chỉ nói, “Ta muốn đích thân nói với Vương gia.”

Diêm Mẫn bước nhanh hơn, yên lặng không hỏi.

Hai người né tránh thủ vệ tuần tra ban đêm, được người tiếp ứng mà đi ra cửa thành. Nóng vội bám theo Diêm Mẫn, Diêm Hoán không khỏi trách cứ Vương gia vì sao không ở tại Vương đô!

Đi ra ngoại ô, Diêm Mẫn đưa cho Diêm Hoán một con ngựa rồi tiến thẳng lên núi, Diêm Hoán vô cùng nôn nóng, khuya như vậy mà Vương gia còn lên núi làm cái gì a!

Trời tối đen, Diêm Mẫn dẫn theo Diêm Hoán chạy vội đến trước một hang động của một ngọn núi vô danh rồi dừng lại. Khi Diêm Hoán nhìn thấy Vương gia đang nhắm mắt dưỡng thần trong hang động thì hắn lập tức nhảy xuống ngựa rồi vọt vào, “Vương gia! Thuộc hạ rốt cục có thể gặp được ngài!”

Khi Diêm Hoán xuống ngựa thì Ngũ Tử Ngang liền mở mắt, thấy hắn lộ ra vẻ mặt lo lắng, Ngũ Tử Ngang trầm giọng hỏi, “Xảy ra chuyện gì? Hoàng Thượng xảy ra chuyện gì?”

Diêm Hoán lo lắng nhìn đám tiểu quỷ ở xung quanh, Ngũ Tử Ngang lập tức nâng tay, đám tiểu quỷ nhanh chóng lui ra, nháy mắt không biết đã ẩn đi nơi nào.

“Vương gia!” Diêm Hoán quỳ xuống, ánh mắt đỏ bừng, “Ngài chạy về Tị Thử sơn trang nhanh đi, Hoàng Thượng….” Hắn vẫn chưa nói xong thì đã bị Ngũ Tử Ngang nhấc lên.

“Hoàng Thường xảy ra chuyện gì!”

Diêm Hoán không khỏi nắm lấy cánh tay của Vương gia, giọng nói khàn khàn, “Hoàng Thượng, Hoàng Thượng, có thai.”

“Ngươi nói cái gì?” Nghĩ rằng Tần Ca gặp chuyện bất trắc mà trở nên choáng váng, nhưng ngay lập tức Ngũ Tử Ngang liền hoàn hồn, hắn lạnh mặt hỏi, “Ngươi nói cái gì?”

Diêm Hoán siết chặt tay, kề sát vào Ngũ Tử Ngang mà gầm nhẹ, “Vương gia! Thuộc hạ không nói đùa! Hoàng Thượng có thai, có năm, không, đã có thai sáu tháng hơn! Có một loại trái cây tên là phượng đan, sau khi nam tử ăn xong thì có thể mang thai. Lần đó Hoàng Thượng căn bản không phải trúng độc mà là vì ăn phượng đan cần phải điều trị thân mình. Sau khi điều trị xong, Hoàng Thượng đã ăn phượng đan khi Vương gia không ở kinh thành!”

Diêm Hoán nói rất nhanh, dường như không hề hô hấp.

“Việc này chỉ có Diêm Nhật, Thân Mộc và phụ tử Dung thái y biết, Hoàng Thượng không cho phép bọn họ nói với Vương gia, thuộc hạ cũng chỉ biết được việc này khi Hoàng Thượng gặp chuyện vào ngày đó. Sau khi đám người Khổng thống lĩnh thương lượng xong thì đã giấu Hoàng Thượng để cho thuộc hạ tức tốc chạy đến Nữ Trinh bẩm báo với Vương gia. Vương gia! Ngài phải nhanh chóng chạy về a! Bằng không nếu chậm thì sẽ không cản nổi Hoàng Thượng sinh sản! Nghe nói nam nhân sinh con phải mổ bụng mới có thể lấy được đứa nhỏ!”

“Ngươi, nói, cái gì?” Mu bàn tay của Ngũ Tử Ngang nổi gân xanh, ngũ quan vặn vẹo.

“Vương gia! Những gì thuộc hạ nói đều là sự thật!” Diêm Hoán nghĩ rằng Vương gia không tin, hắn gấp đến độ thiếu chút nữa đã rơi vài giọt lệ, “Hoàng Thượng lưu đày Vương gia đến Nữ Trinh là vì muốn Vương gia ly khai, không cho Vương gia biết. Hoàng thượng tính chờ sau khi sinh hạ đứa nhỏ thì mới nói cho Vương gia! Vương gia! Ngài mau quay về đi!”

Ngũ Tử Ngang buông lỏng tay, hai mắt trừng to, hắn lui về sau vài bước.

Diêm Hoán kêu to, “Vương gia! Hoàng Thượng có lẽ sẽ sinh khi được tám tháng! Bây giờ còn chưa đủ hai tháng a!”

Nháy mắt Ngũ Tử Ngang run rẩy toàn thân, lỗ tai vang lên vài tiếng ong ong, hắn thậm chí không nghe được Diêm Hoán đang kêu cái gì, trong óc chỉ có một giọng nói: Tần Ca Tần Ca Tần Ca….

Sét đánh! Tựa hồ có một tia sấm sét đánh ngang tai, hai mắt bối rối chấn động, hắn há to mồm, “Diêm Mẫn!” Toàn bộ đỉnh núi đều có thể nghe rõ tiếng hô của hắn.

“Có thuộc hạ!” Diêm Mẫn đang tránh mặt, một lúc sau mới xuất hiện, vừa thấy sắc mặt của Vương gia thì hắn liền biết không ổn.

Trong lòng của Ngũ Tử Ngang phân làm đôi, một nửa chỉ có Tần Ca, không nghe thấy bất kỳ cái gì, cũng không nhìn thấy bất kỳ cái gì. Một nửa miễn cưỡng là hắn, bắt buộc bản thân phải tỉnh táo để phân phó, “Kế hoạch thay đổi! Ta muốn lập tức chạy về Tị Thử sơn trang! Không rõ ngày quay lại. Nghĩ biện pháp giữ chân Việt Lặc Da và Tử Vụ, không cho bất luận kẻ nào biết hành tung của ta! Gây rối Nữ Trinh càng nhiều càng tốt, cho dù Việt Lặc Sở và Việt Lặc Da có chết cũng tùy các ngươi!”

“Dạ!”

“Xuất ra toàn bộ tiểu quỷ của Diêm La Điện, tìm được tên thủ hạ nào của Tử Vụ thì giết tên đó!”

“Dạ!”

“Lấy danh nghĩa của ta để truyền tin cho Lâm Giáp, ta giao cho hắn danh sách mà Tử Vụ đã đưa cho ta. Nói với hắn, nếu hắn không khống chế được thế cục của kinh thành mà còn khiến Hoàng Thượng thêm ưu phiền thì ta sẽ đem xương cốt già nua của hắn đi làm củi đốt lửa!”

“Dạ!”

Tiếp theo Ngũ Tử Ngang run rẩy lên tiếng, “Lập tức dịch dung cho ta! Lấy ngựa cho ta!”

………..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.