Trầm Nịch

Chương 133: Chương 133




Biển Lương Vương phủ đến nay vẫn chưa được treo lên, đại môn trống trải nổi bật trên con phố nổi danh với những phủ đệ đồ sộ của các đại quan. Vừa thấy tam thiếu gia quay về, thị vệ canh trước cổng cũng đã quen, nhắn nhủ thiếu gia mau chóng nghỉ ngơi rồi vừa ngáp vừa về phòng tiếp tục đi ngủ. Cuối tháng sáu trời bắt đầu nóng nực, buổi tối lại đặc biệt mát mẻ, toàn bộ mọi người trong phủ đều thừa dịp ban đêm mát mẻ mà nhanh chóng bổ sung sức lực đã bị cái nắng oi bức ban ngày thiêu đốt. Trong phủ vô cùng yên lặng, gật đầu với hơn mười người thị vệ tuần phủ, Ngũ Tử Hoa lê thân mình mệt mỏi và tâm tình trầm trọng mà quay về phòng của mình.

Chưa dùng bữa tối, Ngũ Tử Hoa cũng không có khẩu vị. Cho người hầu lui về ngủ, Ngũ Tử Hoa uống cạn hai tách trà nguội rồi lên giường mà vẫn mặc nguyên y phục. Vân Tú bị dẫn vào cung, thậm chí truyền ra tin tức có thai thì hắn cũng không quá mức lo lắng. Hắn vẫn không tin là Hoàng Thượng sẽ giết Vân Tú, hơn nữa thời điểm không đúng, hắn thậm chí nghĩ rằng Hoàng Thượng đón Vân Tú hồi cung bất quá chỉ vì một mục đích nào đó, chờ sau khi đạt được mục đích thì sẽ thả Vân Tú ra. Nhưng hắn đã đoán sai, thật vất vả mới hồi kinh, chờ đợi hắn chỉ còn lại khoảng sân hoang vắng cùng cái chết của Vân Tú.

Không cam lòng…..Không cam lòng….Hắn thậm chí còn chưa nói với Vân Tú là hắn thích nàng, không, hắn yêu nàng, lần đầu tiên nhìn thấy nàng thì hắn đã bị nàng hút hồn. Hắn háo sắc, hắn thừa nhận ngay từ đầu hắn coi trọng mỹ sắc của Vân Tú, nhưng dần dần trong mắt của hắn chỉ có đôi mi thanh tú phảng phất ưu sầu không thể xóa nhòa, còn có nỗi đau khổ muốn nói lại thôi mà mỗi khi Vân Tú nhìn hắn. Trong khi hắn thậm chí không thể đi hỏi Hoàng Thượng, trong đầu luôn nghĩ Vân Tú là nữ nhân của Hoàng Thượng, cho dù Hoàng Thượng không yêu nữ nhân này nhưng động tâm đối với nữ nhân của Hoàng Thượng cũng là tử tội. Ngũ gia vừa mới đứng vững sau bao nhiêu bấp bênh, vận mệnh của đại ca vẫn còn chưa rõ, hắn cũng không thể làm gì hơn.

“Vân Tú…..Vân Tú…..” Ngũ Tử Hoa kéo chăn trùm đầu, đau đớn khẽ kêu một tiếng.

Phốc!

Một âm thanh rất nhẹ vang lên, ánh nến dập tắt. Đau khổ trong lòng của Ngũ Tử Hoa nháy mắt lui xuống, không nóng lòng xốc chăn lên, hắn lặng lẽ lấy ra một thanh chủy thủ dưới gối rồi mới nhanh chóng xoay người trốn vào góc giường. Đêm nay trời không có trăng, trong phòng tối đen, không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì. Ngũ Tử Hoa nắm chặt chủy thủ, nín thở. Có người đẩy cửa ra ở gian ngoài, Ngũ Tử Hoa nhanh chóng xuống giường, di chuyển đến bên cạnh giường.

Tiếng bước chân rất rõ ràng – hình như là người đến đặc biệt phát ra – đứng ở cửa phòng ngủ, tiếp theo là một tiếng bịch giống như có vật nặng được đối phương đặt xuống đất, rồi sau đó tiếng bước chân rời đi, cánh cửa được đóng lại. fynnz.wordpress.com

Âm thanh ô ô trầm thấp truyền đến, Ngũ Tử Hoa đợi một hồi lâu, ngoại trừ tiếng ô ô càng lúc càng rõ ràng thì không còn nghe thấy động tĩnh gì khác. Ngũ Tử Hoa cầm chủy thủ, tìm được hỏa chiết để thắp nến. Trong nháy mắt gian phòng được thắp sáng, Ngũ Tử Hoa nheo mắt lại, tiếng ô ô rõ ràng hơn, Ngũ Tử Hoa cầm chủy thủ chậm rãi vòng qua bình phong, sau đó hắn mới sửng sốt. Trước cửa phòng ngủ có một thứ, không, tuy rằng đã bị bọc lại nhưng vẫn có thể nhìn ra là một người! Mà tiếng ô ô là do người này cất lên.

Ngũ Tử Hoa không dám tùy tiện, hắn đi ngang qua người kia để đi ra gian ngoài, người hầu bên ngoài không có dấu hiệu thức tỉnh, Ngũ Tử Hoa cẩn thận nhìn kỹ, đúng là đã bị đánh bất tỉnh. Hắn cảm thấy hoảng sợ, người tới có công phu cực cao, nhưng vì sao? Trong lòng vô cùng bất an, hắn chậm rãi mở cửa ra, trong viện không có một bóng người. Đóng cửa, khóa trái, Ngũ Tử Hoa đi đến bên cạnh người bị trùm kín đang càng lúc càng phát ra tiếng kêu thống khổ, hai ba nhát dao cắt đứt dây thừng, sau đó hắn mở ra, đến khi hắn nhìn thấy rõ ràng người bị trùm kín là ai thì chủy thủ trong tay lập tức rớt xuống đất.

Keng!

“Vân, Vân Tú?”

Bị trói tứ chi, miệng ngậm vải bố, vẻ mặt thống khổ, tóc mai bị nước mắt thấm ướt, người này không phải là Việt Lặc Vân Tú thì là ai? Mà bên dưới dây thừng trói nàng còn có một phong thư, trên thư có vài chữ rõ to khiến Ngũ Tử Hoa đọc xong mà choáng váng cả đầu.

“Tam đệ thương.”

Không kịp suy nghĩ, hắn vội vàng cắt đứt dây thừng trên người Việt Lặc Vân Tú, rút ra vải bố trên miệng của nàng, Ngũ Tử Hoa ôm cả người lẫn thư lên giường. Việt Lặc Vân Tú cắn chặt môi, sắc mặt ửng đỏ, có vẻ dị thường thống khổ. Ngũ Tử Hoa cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, liếc mắt nhìn lá thư, bởi vì cực độ vui sướng mà bàn tay run rẩy đến mức suýt nữa cầm một lá thư cũng không xong.

Vội vàng mở thư ra, Ngũ Tử Hoa trợn tròn mắt, trong thư chỉ có một câu, “Hảo hảo tận hưởng, nàng thuộc về ngươi.”

Ngũ Tử Hoa suýt nữa đã thở không được, chữ tuyệt đối là của đại ca, nhưng đại ca nói hồ đồ cái gì vậy! Đốt lá thư, Ngũ Tử Hoa sốt ruột muốn chết.

“Vân Tú, Vân Tú, ngươi xảy ra chuyện gì? Xảy ra chuyện gì?” Thấy sắc mặt ửng đỏ của Vân Tú thật sự bất thường, Ngũ Tử Hoa vừa lau mồ hôi cho nàng vừa nói, “Ta đi gọi đại phu cho ngươi, ngươi chịu đựng một chút, đại phu lập tức sẽ đến!” Định chạy đi nhưng y mệ liền bị túm chặt.

“Đừng, đừng đi…..” Việt Lặc Vân Sơn cố gắng giữ lại một chút thanh tỉnh cuối cùng để túm chặt Ngũ Tử Hoa. Nghĩ rằng hắn sợ hãi nên Ngũ Tử Hoa ôm hắn vào lòng, cất lên giọng nói run rẩy, “Đừng sợ, đừng sợ, ta sẽ không bao giờ bỏ ngươi lại nữa, có chết cũng sẽ không, ngươi chờ ta, chờ ta đi kêu đại phu cho ngươi.”

“Không….đừng…..đi…..ưm….” Việt Lặc Vân Sơn muốn đẩy Ngũ Tử Hoa ra nhưng lại hy vọng đối phương có thể ôm mình chặt hơn một chút.

Hơi thở nóng như lửa phà vào bên cổ, Ngũ Tử Hoa sờ trán của đối phương, thuận tiện lau mồ hôi cho nàng, nhưng động tác của hắn lại làm cho đối phương phát ra tiếng rên rỉ khiến hắn suýt tí nữa đã khống chế không được!

“Vân Tú? Ngươi sao vậy? Nói cho ta biết đi!” Ngũ Tử Hoa nôn nóng muốn chết, ngay sau đó tay của hắn bị đối phương cầm lấy rồi dán vào cần cổ nóng hổi.

“Tử Hoa…..Tử Hoa…..” Thần trí của người bị dược khống chế đã trở nên mơ hồ.

Lúc này Ngũ Tử Hoa mới giật mình nhận ra người nọ đã xảy ra chuyện gì, Vân Tú….Vân Tú bị người kê đơn! Nghĩ đến lá thư vừa bị hắn đốt, đây là lần đầu tiên Ngũ Tử Hoa muốn đánh đại ca của mình một trận như vậy.

Không rảnh suy nghĩ sâu xa vì sao đại ca lại viết cho hắn lá thư này, vì sao phải làm như thế, Ngũ Tử Hoa nhìn người đang bị dược tính tra tấn vô cùng thống khổ, hắn nuốt nuốt miếng rồi mới cắn răng một cái, sau đó buông rèm xuống.

“Không….” Khi Ngũ Tử Hoa bắt tay vào cởi bỏ y phục trên người của mình, Việt Lặc Vân Sơn đột nhiên sợ run cả người, vội vàng đè lại tay của hắn, không được, không được…..

“Vân Tú, đừng sợ.” Lần đầu tiên lớn mật đặt xuống một nụ hôn dịu dàng nơi khóe môi của người này, Ngũ Tử Hoa dễ dàng mở ra hai tay vô lực của đối phương, cởi bỏ y khấu trên người nàng, trong lòng thầm thắc mắc vì sao Vân Tú lại mặc nam trang?

“Không….” Từng giọt nước mắt rơi xuống, Việt Lặc Vân Sơn nhắm chặt mắt, thân mình run rẩy cực độ.

Khi Ngũ Tử Hoa nhanh chóng cởi bỏ y phục của Việt Lặc Vân Tú, thân mình xinh đẹp hiện ra trước mắt lại làm hắn trừng lớn hai mắt, giống như bị tạt một gáo nước lạnh vào mặt.

Tiếng hít hơi của Ngũ Tử Hoa rõ ràng truyền vào trong tai của Việt Lặc Vân Sơn, hắn run rẩy kéo lấy xiêm y, muốn che khuất thân mình. Bờ môi đau đến chết lặng, mà hắn vẫn tiếp tục dùng sức cắn xuống, không cho chính mình phát ra một chút âm thanh nào. Những giọt lệ không ngừng tuôn trào, Việt Lặc Vân Sơn chỉ cảm thấy trong lòng trống trải khiến cho dược tính trên người dường như đã giảm bớt rất nhiều.

Bỗng nhiên có cái gì nhẹ nhàng liếm môi hắn, đẩy ra hàm răng của hắn, không cho hắn tiếp tục ngược đãi bờ môi của mình. Sau đó hắn mới nghe thấy giọng nói ôn nhu chưa từng có của người này, “Đừng cắn nữa, bị chảy máu rồi.”

Nhắm chặt mắt, Việt Lặc Vân Sơn không dám mở mắt ra, hắn cảm thấy dường như mình đang xuất hiện ảo giác, hắn sợ chỉ cần mở mắt thì sẽ nhìn thấy vẻ mặt chán ghét và oán hận vì hắn đã lừa dối Tử Hoa. Cho dù hắn là bất đắc dĩ mới giấu diếm người này nhưng kết quả vẫn là hắn đã lừa Tử Hoa.

“Vân….” Chữ Tú bị Ngũ Tử Hoa nuốt vào miệng, nếu người này đã là nam nhi thì danh tự cũng có thể là giả.

“Vân….Sơn….” Đừng gọi ta Vân Tú, ta là Vân Sơn, là, Vân Sơn.

Đôi mắt của Ngũ Tử Hoa trở nên ửng đỏ, thoát hạ xiêm y của mình, sau đó dịu dàng cởi bỏ tất cả xiêm y của Vân Sơn. Thân hình gầy yếu vì dược tính mà nhiễm màu phấn hồng, giữa hai chân là dục vọng nam tính đang ngẩng đầu giống như mình. Không biết vì sao nhìn thấy những giọt lệ không ngừng trào ra trong đôi mắt đang nhắm chặt của Việt Lặc Vân Sơn thì Ngũ Tử Hoa chỉ cảm thấy trong lòng thật sự đau xót. Mi tâm ưu sầu của người này chẳng lẽ chính là vì như vậy hay sao?

Đôi môi đã lấp đầy vết thương lại bị đối phương tiếp tục cắn chặt, Ngũ Tử Hoa thản nhiên thở hắt ra rồi mới cúi người xuống.

“Vân Sơn, đừng sợ.”

“A….”

Không nghĩ đến việc có ghê tởm hay không, thậm chí không nghĩ đến việc mình có nên chạm vào nam tử hay không, Ngũ Tử Hoa chỉ muốn liếm đi những giọt máu trên môi của Việt Lặc Vân Sơn, liếm đi những giọt lệ nơi khóe mắt của người này. Chưa bao giờ nghĩ đến việc mình có thể có được người này, càng chưa bao giờ nghĩ đến việc người này sẽ nằm như vậy trên giường của mình, Ngũ Tử Hoa chưa từng ôm nam nhân lại vụng về làm cho dục vọng của Việt Lặc Vân Sơn lần lượt đạt đến cao trào, khi Việt Lặc Vân Sơn vịn vào bờ vai của hắn mà kích tình kêu hai tiếng Tử Hoa thì trong lòng của Ngũ Tử Hoa chỉ có cảm kích, cảm tạ lão thiên gia đã để người này còn sống. Sống, là tốt rồi.

…………..

Ngũ Tử Hoa đã quen thức dậy sớm, trời vừa tờ mờ sáng thì hắn đã mở to mắt, dung nhan tuyệt sắc xuất hiện trước mặt. Giật mình sửng sốt một lúc thì hắn mới nhớ đến hình ảnh dâm mỹ tối hôm qua, bất giác có cái gì lẻn đến hạ thân, hắn vội vàng kiềm chế chính mình. Nhướng mày, Ngũ Tử Hoa vươn tay từ trong chăn, cố gắng mặc kệ cánh tay đã tê rần vì bị làm gối đầu, hắn nhẹ nhàng xoa mi tâm của người này. Cho dù là đang ngủ mà mi tâm của người này vẫn mang theo ưu sầu, là vì hắn hay sao? Mất đi dược tính làm lộ sắc mặt tái nhợt tiều tụy, người này gầy hơn so với trước kia rất nhiều.

Chậm rãi rút tay ra, người nọ mệt mỏi vô thức cất lên vài tiếng ưm a, sau đó lại kề sát vào lòng của hắn mà ngủ tiếp. Tối hôm qua Ngũ Tử Hoa rất lý trí, không bị dục vọng làm cho hồ đồ, tuy rằng phải làm Việt Lặc Vân Sơn ba lần thì mới tiêu trừ dược tính trong cơ thể của đối phương, bất quá hắn rất cẩn thận, chẳng những không làm Việt Lặc Vân Sơn bị thương mà thậm chí còn không lưu lại bất cứ dấu vết gì trên người của đối phương, chỉ duy nhất để lại một dấu hôn nhàn nhạt bên cổ của Việt Lặc Vân Sơn.

Tuy rằng kích tình làm cho người ta mất hồn nhưng Ngũ Tử Hoa không thích làm như thế trong tình huống người này bị dược tính khống chế, hắn thậm chí không xác định nếu người này không bị kê đơn thì có nguyện ý như vậy hay không. Nghĩ đến đây, Ngũ Tử Hoa càng muốn đánh đại ca, đại ca căn bản chính là cố ý.

“Thiếu gia, ngài dậy chưa?” Bên ngoài truyền đến tiếng của người hầu. Nghĩ rằng hôm nay còn phải đi Kinh Vận Bộ nên Ngũ Tử Hoa nhẹ nhàng đứng dậy rồi xuống giường. Cẩn thận đắp chăn lại cho Việt Lặc Vân Sơn, sau đó Ngũ Tử Hoa mặc vào xiêm y rồi đi ra, “Nói với lão thái thái là sáng nay ta không thể cùng người dùng điểm tâm, ta đi thẳng đến nha môn. Gọi trù phòng nấu một ít cháo loãng, chờ người trong phòng của ta thức dậy thì bưng lại cho hắn. Không được hỏi nhiều, càng không được phép vô lễ với hắn, biết chưa?”

“Người?” Gã người hầu kinh ngạc, tối qua thiếu gia chỉ đi về phủ có một mình cơ mà!

“Đừng hỏi nhiều!”

“Dạ dạ.”

“Nếu hắn muốn đi thì ngăn hắn lại, nếu để hắn đi mất thì ta sẽ hỏi tội ngươi!”

“Dạ dạ, thiếu gia, tiểu nhân đã biết!”

Quay về phòng rửa mặt một chút rồi viết một lá thư đặt bên gối cho Việt Lặc Vân Sơn, để đối phương tỉnh lại có thể nhìn thấy, sau đó Ngũ Tử Hoa vội vàng rời phủ. Mặc dù người hầu hiếu kỳ nhưng cũng không dám vào nhìn người ở trong phòng của thiếu gia rốt cục là ai, chỉ có thể ngoan ngoãn canh giữ bên ngoài, chờ người trong phòng thức dậy.

Sau khi Ngũ Tử Hoa đi thì Việt Lặc Vân Sơn liền tỉnh dậy. Nội y khô mát trên người rất thoải mái, rất vừa vặn, nhưng rõ ràng không phải là của hắn. Trong óc hiện lên hình ảnh hoan hỉ đêm qua, mi tâm ưu sầu của Việt Lặc Vân Sơn càng nhíu chặt. Ngũ Tử Hoa ôm hắn khiến hắn thật sự khiếp sợ nhưng hắn biết Ngũ Tử Hoa thích chính là Vân tú mà không phải người nam tử tên Vân Sơn, tối hôm qua người nọ chỉ muốn cứu hắn mà thôi.

Xem nhẹ nỗi đau trong lòng, Việt Lặc Vân Sơn miễn cưỡng ngồi dậy, trước khi người kia trở về thì nên mau chóng ly khai, đi đâu cũng được, chỉ cần không phải là nơi này. Bỗng nhiên nhìn thấy lá thư đặt bên gối, rõ ràng là dành cho hắn, Việt Lặc Vân Sơn do dự một hồi lâu thì mới cầm lên.

Vân Sơn:

Ngươi là Vân Sơn hay Vân Tú cũng được, ta biết ngươi chắc chắn có nỗi khổ trong lòng, ta không trách ngươi. Mặc kệ là ta hay là ngươi thì đều có rất nhiều lời muốn nói với đối phương, tha thứ cho ta không thể chờ ngươi tỉnh lại, ta sẽ nhanh chóng xử lý chuyện nha môn rồi quay về, ngươi nhất định phải chờ ta.

Ngươi còn sống, thật tốt, thật là tốt…..Vân Sơn, chờ ta, nhất định phải chờ ta.

Một lần nữa nằm xuống, đem lá thư đặt trước ngực, Việt Lặc Vân Sơn nhắm mắt lại, để mặc nước mắt trào ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.