Lộ Nam Tâm cực kỳ sửng sốt, ngốc tại chỗ, cả linh hồn trong nháy mắt trống không.
. . . . . . Có thai? Là huyết mạch quang minh chính đại của nhà họ Lộ, cho nên…… không cần đứa con riêng như cô nữa……. phải không?
Lòng bàn tay vốn còn cầm cái chìa khóa ấm áp, trong nháy mắt lạnh thấu xương.
Trong lòng Lộ Nam Tâm giống như là bị một cái dao cùn chậm chạp cắt ra một lổ hổng lớn, gió phần phần thổi vào bên trong, không chút lưu tình, nơi đầu gió tràn đầy đau đớn không thể nào chống cự……. Nhưng cô lại cảm thấy bản thân vui vẻ. Bởi vì sự kiện này, tại thời khắc này, đáng giá được nụ cười hạnh phúc vây quanh…..
Nhưng. . . . . . Cô làm thế nào?
Mẹ đã không cần cô nữa, nếu chư cha cũng không cần cô……. Vậy cô phải đi đâu?
Một người bị toàn bộ thế giới tàn nhẫn vứt bỏ, còn có thể chạy đi đâu?
Chân trời? Hay là góc bể? Không có đường về, một mảnh mênh mông.
Cho nên về sau. . . . . . cũng sẽ không có nhà, đúng không?
Hốc mắt hung tợn phát đau, Lộ Nam Tâm cúi đầu, lại nhịn không rơi một giọt nước mắt nào.
Ninh Uyển đến gần, nhìn bé gái mười mấy tuổi cắn đôi môi trắng bệch, trong mắt thoáng qua tia vui vẻ. Chẳng qua là cuối cùng, vẫn không kềm được đau lòng.
Bà đứng trước mặt Lộ Nam Tâm, không cúi đầu, hướng về phía vách tường trắng bệch bên ngoài vài mét, nhẹ nhàng mở miệng: “Lộ Nam Tâm, chúng ta nói chuyện một chút.”
Lộ Nam Tâm còn chưa lên tiếng, Lộ Thịnh Minh ở một bên đã lên tiếng trước cố gắng ngăn cản. “Uyển Uyển. . . . . .”
“Em sẽ không.” Ninh Uyển cắt lời ông, “Em sẽ không làm tổn thương nó, Thịnh Minh. Anh rẫt rõ ràng, sớm muộn cũng có ngày này….. Cần gì chứ?”
Anh là chồng của em, cần gì lập lại nhiều lần hoài nghi em sẽ ác độc thương tổn cốt nhục của anh.
Lòng em cũng sẽ lạnh.
Dù em biết rõ ràng anh không yêu em, nhưng mà anh biết rất rõ ràng em yêu anh rất nhiều.
Lộ Thịnh Minh dừng lại, không dám mở miệng, xoay người nhìn về phía Lộ Nam Tâm, dùng ánh mắt hỏi cô có đồng ý hay không.
Lộ Nam Tâm không nhìn thấy.
Cô đã hoàn toàn không làm chủ được tinh thần, chỉ cảm thụ được trái tim lảo đảo muốn ngã. Nghe lời Ninh Uyển nói, hai tay cô nắm chặt, chết cũng cắn răng, ép buộc bản thân tỉnh táo lại. Sau đó, chậm rãi gật đầu.
Trái phải không cách nào trốn tránh.
Ninh Uyển thấy Lộ Nam Tâm đồng ý, nhẹ vuốt cằm, đi thẳng về phía phòng sách.
Lộ Nam Tâm buông mắt xuống, dưới ánh mắt áy náy sâu nặng của Lộ Thịnh Minh, chậm rãi đi theo vào.
Vào phòng sách, đóng cửa.
Thật lâu trầm mặc.
Ninh Uyển vốn đưa lưng về phía cô, hồi lâu, xoay người lại. Bà nhìn gương mặt tám phần tương tự chồng mình trước mặt, vẻ đau khổ giữa chân mày rất rõ ràng. Cuối cùng lại khàn giọng mở miệng: “Dì không hận con.”
Ngón tay Lộ Nam Tâm có chút dừng lại, ánh mắt khẽ nâng lên, yên lặng nhìn về phía bà.
Ninh Uyển lại vòng vo ánh măt, tránh khỏi nhìn thẳng vào ánhmắt kia, thở sâu một hơi, tiếp tục nói: “Đối với con, dì là không cách nào tiếp nhận.” Bà nói xong, thế nhưng hơi nhếch khóe miệng, cười, khổ sở lại chứa tia tự giễu phức tạp, mặt mày bi thương. “Bởi vì sự tồn tại của con, luôn nhắc nhở dì, bản thân là một người phụ nữ thất bại cỡ nào….. Không sợ lao lực tâm cơ, cũng không cách nào chân chính lấy được trái tim của chồng mình. Đến cuối cùng, liều lĩnh lấy được người, lại không sinh được đứa nhỏ. Ngay cả cốt nhục cũng không thể kéo dài cho chồng……”
“Dì hiểu rõ, những chuyện này đều không phải là lỗi của con. Con cũng là người bị hại….. Con có tin không, dì đã từng, rất cố gắng muốn tiếp cận con. Nhưng mà lại không làm được.”
Lộ Nam Tâm nắm chặt nắm tay, mở miệng, giọng nói hoàn toàn khàn đặc. “. . . . . . Thật xin lỗi.”
Nước mắt Ninh Uyển rốt cuộc rơi xuống, trợt xuống dọc theo đường cong gò má hoàn mỹ, lưu lại một đường nước mắt rõ ràng. “Không trách con.”
Trái tim Lộ Nam Tâm rất đau, càng ngày càng nghiêm trọng, không cách nào kềm chế. Cả người cũng bởi vì đau đớn mà run rẩy. Vì vậy không thể nào không đổi đề tài để hòa hoãn phần đau đớn bén nhọn này. “Trong bụng dì…….Em bé, như thế nào?”
Ninh Uyển nghe vậy, lẳng lặng cúi đầu, nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng chưa lộ của mình: “Hai tháng, rất khỏe mạnh.”
Tại thời khắc khổ sở như vậy, Ninh Uyển nhìn cái bụng bình thản của mình, vẫn là nhẹ nhàng nhếch khóe miệng, trong đôi mắt xinh đẹp chậm rãi rót vào sự dịu dàng của người mẹ.
Lộ Nam Tâm đứng trong một góc đen tối, nhìn Ninh Uyển khẽ cúi cái cổ trắng nõn, cùng với khuôn mặt dịu dàng, và nụ cười vui vẻ. Tâm tình mạnh mẽ kềm nén rốt cuộc hỏng mất. Cả trái tim đều giống như bị đào đi, đau đến không muốn sống, sống không bằng chết.
Cô chậm rãi ngồi xổm xuống. Cả khuôn mặt ngay tiếp theo cái cổ cũng chôn sâu xuống, hèn mọn như hạt bụi, đóng chặt trái tim không chịu lại thấy ánh mặt trời. Hết lần này thới lần khác còn muốn tự giẫm hai cước, rơi vào trong bóng tối càng tuyệt vọng hơn. “…..Con nên làm thế nào bây giờ? Dì Ninh, dì nói cho con biết. Con phải làm thế nào bây giờ? Con không biết…… Thật sự không biết……” Lộ Nam Tâm hoàn toàn hỏng mất rồi, cả người đau đớn, thần chí không rõ, chỉ có thể nhờ giúp đỡ, tựa như hỏi người trước mất cũng thống khổ giống cô này. “Dì Ninh . . . . . Thật xin lỗi, con phải làm sao? . . . . . Thật xin lỗi……Thật xin lỗi. . . . . .”
Ninh Uyển đứng giữa phòng sách, ánh mặt trời chiếu vào soi rõ một tầng bụi trong phòng, ấm áp mà an tường. Bà không quay đầu lại nhìn cô gái nhỏ đứng trong bóng tối, chỉ chậm rãi nâng cằm, nhẹ giọng mở miệng, giọng nói nhẹ giống như muốn hòa vào không khí: “Lộ Nam Tâm……. Con đi đi, dì không bảo còn hoàn toàn rời đi, nhưng mà con đi chỗ khác học, có được hay không? Chỉ cần...... Chỉ cần đừng để mỗi ngày dì đều nhìn thấy con là tốt rồi. . . . . . Được không?”
“Rất xin lỗi, dì biết đối với con như vậy mà nói là không công bằng. Nhưng mà dì không còn cách nào……. Bác sĩ nói, nếu như tâm tình dì tiếp tục rối loạn như vậy, tỷ lệ sảy thai sẽ rất cao…….”
“Con muốn đi nơi nào đều có thể, dì cũng có thể đưa con đi…… Chỉ cần, đừng ở chỗ này……”
————
Nửa năm sau, Tứ Xuyên.
Lộ Nam Tâm đang nằm trên giường luyện từ đơn tiếng Anh, đột nhiên bị người vỗ vỗ từ sau lưng, “Lộ Nam Tâm, bên ngoài có người tìm.”
Lộ Nam Tâm quay đầu lại: “Ai vậy?”
“Một người con trai, dáng dấp rất đẹp mắt.”
Con trai? Lộ Nam Tâm nghĩ đến người nào đó, nhịp tim chợt đập nhanh, ném sách đi chạy ra ngoài.
Khi đi tới cửa, lại ngoài ý muốn gặp được Chu Tần.
Lộ Nam Tâm sửng sốt, nhìn về phía gò má sạch sẽ, tuấn tú của thiếu niên, ngay sau đó nhẹ nhàng chập chạp mỉm cười.
Nửa năm trước, sau khi thiếu niên biết được cô muốn rời đi liền đỏ mắt vọt vào nhà cô nói muốn đòi lại công đạo cho cô, hình ảnh đó vẫn còn rõ mồn một trước mắt.
Cho tới bây giờ cậu luôn kiên cường quật cường, một khắc kia cũng đỏ mắt. Cậu cứng rắn, kiên quyết với suy nghĩ của mình, lớn tiếng nói với cô: “Mình sẽ không để cho bạn đi. Lộ Nam Tâm, đừng sợ, mình sẽ bảo vệ bạn. Thật!”
Lộ Nam Tâm không phải là không cảm động.
Trong lòng không thuận theo không muốn buông tha phần ý tốt này, muốn hồi báo.
Thiếu niên này, ở ngày trời tuyết ấm áp đó, với cô mà nói, quá mức trân quý, không cách nào đáp trả.
Lộ Nam Tâm cười chạy tới, đứng trước mặt Chu Tần. “Chu Tần? Sao bạn lại tới đây?”
Một đứa nhỏ mới 12 – 13 tuổi, người nhà cậu sao lại yên tâm để một mình cậu chạy đến địa phương xa như vậy?
Chu Tần không lên tiếng, nhìn thiếu nữ dịu dàng quen thuộc trước mắt, trong mắt đột nhiên có nước mắt. Không để ý đến hoàn cảnh thời gian, kéo cô vào trong ngực mình, ôm chặt lấy. Hai cánh tay điên cuồng sử dụng lực. “Lộ Nam Tâm…… Bạn vẫn khỏe chứ?”
Bị nhiều người vứt bỏ, ủy khuất như vậy. Một mình bị ném tới chỗ này…… Cô có khỏe hay không?
Lộ Nam Tâm ngẩn ra, ngửi mùi vị mát mẻ trên người thiếu niên, nụ cười nhàn nhạt thoải mái. “Rất tốt, mình rất khỏe, tất cả đều tốt.”
Cô đẩy cậu ra, hỏi: “Sao bạn lại tới đây? Một mình tới?”
“Không sao, vừa đúng dịp được nghỉ, liền tới thăm bạn một chút. Mùng 1 tháng 5 này được nghỉ bạn cũng không trở về nhà sao?” Oán khí rất nặng.
Lộ Nam Tâm nghe Chu Tần hỏi như thế, hơi ngẩn ra, cười yếu ớt, thấp giọng hỏi: “Bọn họ vẫn khỏe chứ?”
Chu Tần nghe vậy cau mày, tức giận: “Rất tốt, mẹ mình nói hơn một tháng nữa thì sinh.” Vừa nói cậu không nhịn được vỗ ót của cô. “Lộ Nam Tâm, đều đã như vậy, bạn còn nghĩ đến bọn họ làm gì?”
Lộ Nam Tâm lắc đầu: “Chu Tần.”
“Làm gì?”
“Nơi này không có điện thoại, mình không thể nói chuyện cùng bên kia. Sau khi bạn trở về, giúp mình chuyển lời, cũng nói năm mới có người mời mình đến nhà chơi, cũng sẽ không trở về Bắc Kinh.”
Lộ Nam Tâm trước sau bình tĩnh nói, vẻ mặt bình thản.
Chu Tần ngeh được lại càng cau mày, sắc mặt khó coi. “Lễ mừng năm mới bạn cũng không muốn trở về nhà sao?”
Lộ Nam Tâm cười khổ, tránh né ánh mắt của Chu Tần. “Mình trở về mọi người đều không vui…… cần gì trở về để ngột ngạt?”
“. . . . . . Được.” Chu Tần thở sâu một cái, cố đè xuống tâm tình của mình. “Vậy bạn có thể nói cho mình biết, vì cái gì hết lần này tới lần khác lại muốn chọn ở chỗ này? Nơi này cách Bắc Kinh xa như vậy. Nếu bạn có xảy ra chuyện gì, mình cũng không đuổi tới kịp. Lúc đó nhiều chỗ như vậy để cho bạn chọn, vì sao lại chọn một chỗ xa như vậy?”
Lộ Nam Tâm trầm mặc, quay đầu, nhìn về phía bầu trời xanh thẩm cùng áng mây đang trôi. Hồi lâu, thấp giọng: “Nơi này có thể cách mẹ mình gần một chút.”
Cô không có dũng khí trở lại bên cạnh bà lần nữa, nhưng mà nhung nhớ khó ngăn, không thể nhìn thấy, không bằng ở gần bà một chút.
Giọng Lộ Nam Tâm rất thấp, Chu Tần lại nghe rõ ràng, nhất thời không nói nên lời.
Ngược lại Lộ Nam Tâm đã quay đầu lại, khóe miệng chứa ý cười nhẹ, “Chu Tần, cám ơn bạn. Mình không sao, bạn yên tâm đi.”
Cô còn đang chờ đợi một người trở lại, làm sao có thể để bản thân có chuyện.
Chỉ tiếc nơi này không có điện thoại, không thể liên lạc cùng người kia, cũng không biết anh thế nào.
************
Mà người đang được nghĩ tới, giờ phút này đang ngồi dưới ánh đèn màu da cam, cẩn thận lật xem một án lệ của quan tòa.
Vẻ mặt tỉnh táo, Cố Trầm Quang lật vài tờ, đột nhiên tâm tình mất khống chế, hung hăng vứt một xấp giấy lên khai trà. Thân hình hơi dựa về phía sau một chút, cả người tựa vào trên ghế sô pha.
Mặt mày mệt mỏi dị thường, chứa đựng nồng đậm lo lắng cùng bất đắc dĩ.
Nửa năm trước, anh gọi điện liên tục hai tuần lễ lại không gọi được cho cô, trong lòng trầm xuống, trực tiếp gọi điện thoại về nhà thử dò xét tình huống.
Dịch Sở nghe điện thoại, nghe xong lời của anh, thở dài một tiếng, nói cho anh biết Lộ Nam Tâm bị người nhà họ Lộ đưa đến Tứ Xuyên, hơn một tuần lễ trước đã rời đi. Một thân một mình, bên cạnh không có một ai.
Cố Trầm Quang trầm mặc.
Cô còn nhỏ như vậy, Lộ Thịnh Minh như thế nào có thể đưa cô đến một địa phương xa lạ, sống cuộc sống còn chưa quen thuộc chứ?
Anh tức giận lại vô lực.
Trước đó xin nghỉ quá lâu, giáo sư đã nói rõ trong thời gian ngắn anh không còn ngày nghỉ. Huống chi, cho dù anh làm trái ý giáo sư quay trở về, anh có thể lấy thân phận gì tìm cô? Tìm được rồi lại có thể mang cô tới nơi nào?
Cô không có nhà có thể trở về.
Vì vậy Cố Trầm Quang trầm mặc cố nhịn cho tới bây giờ. Mỗi tuần vẫn theo thói quen chờ đợi bên cạnh điện thoại, lại thật lâu không chờ được điện thoại của cô.
Một mình cô, có sợ hay không?