Lộ Nam Tâm ba bước thành hai bước chạy tới, đứng dưới tán dù của Cố Trầm Quang, sau đó nghiêng người xếp cây dù của mình lại.
Cố Trầm Quang nhận lấy cặp sách của cô, cũng không hỏi cô thi cử như thế nào, chỉ hỏi: “Muốn ăn cái gì?”
Lộ Nam Tâm nghiêng đầu suy nghĩ 2 giây, cau mày, “Giáo viên nói hai ngày nay không nên ăn đồ ăn gì quá nhiều, dễ dàng bị đau bụng. Cho nên chúng ta ăn cái gì đó nhẹ thôi.”
Cố Trầm Quang suy nghĩ một chút, đồng ý: “Rất có đạo lý.”
Vì vậy không quá phiền phức, Cố Trầm Quang lái xe đến quán cơm gần đó, đóng gói vài món ăn cô thích trở về, ăn rồi đi ngủ một chút, buổi chiều còn phải thi.
Mấy ngày nay Lộ Nam Tâm cũng ngủ không ngon, tinh thần khẩn trương quá độ, cho nên trực tiếp ảnh hưởng đến khẩu vị, ăn hai ba miếng liền bỏ đũa xuống nói no rồi.
Cố Trầm Quang khẽ nhíu mày, nhưng cũng không có ép cô. Anh đứng dậy lấy nửa trái bưởi đã lột vỏ từ trong tủ lạnh ra, đưa đến trước mặt cô, “Ăn cái này.”
Cái này hay, Lộ Nam Tâm suy nghĩ một chút, ăn vào liền cảm thấy thoải mái.
Vì vậy tự cười híp mắt cầm lấy, lột bỏ giấy plastic bao phía trên, cẩn thận tách từng múi ăn.
Cố Trầm Quang nhìn một chút, thấy cô ăn rất vui vẻ, mới an tâm, hai ba đũa giải quyết xong đồ ăn còn dư lại, đứng dậy dọn dẹp cái bàn. Anh dọn xong quay trở lại cũng vừa đúng lúc cô ăn xong, anh liền đi đến thu dọn da trắng vỏ bưởi, đuổi cô đi ngủ.
Lộ Nam Tâm gật đầu, lại gật đầu lần nữa, ngoan ngoãn nghe lời đi về phía phòng ngủ của mình.
**
Cố Trầm Quang thu dọn xong cái bàn, rửa chén đũa sạch sẽ, làm xong mọi việc lúc này mới lau khô tay từ phòng bếp đi ra ngoài.
Bước chân đi về phía phòng khách nơi khúc quanh thì dừng lại, ngược lại hướng về phía phòng ngủ chính đi tới.
Đẩy cửa đi vào, người trên giường đang ngủ say sưa. Trời đầu hè vẫn còn đắp chăn dầy, kéo đến trên ngực, cả người nóng đến đổ mồ hôi cũng không chịu buông tay.
Cố Trầm Quang đến gần, nhẹ nhàng kéo cái chăn trong ngực Lộ Nam Tâm ra ngoài, lại lấy khăn giấy lau mồ hôi cho cô.
Tỉ mỉ từng chút, từ cái trán đến gương mặt, xuống chút nữa….. là đôi môi phấn hồng anh mơ ước đã lâu.
Tay Cố Trầm Quang dừng lại trên gương mặt Lộ Nam Tâm, ánh mắt chợt lóe nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ hồng của cô, cổ họng không tự chủ lên xuống. Chờ đến thời điểm anh rốt cục ý thức bản thân đang khác vọng cái gì, đôi môi của anh cách cô chỉ vài cm.
Hơi thở Lộ Nam Tâm phun tại trên môi anh, mùi hương thơm mát êm ái, là mùi vị của Lộ Nam Tâm.
Đôi mắt Cố Trầm Quang càng ngày càng thâm, mấy lần cũng không nhịn được muốn đến gần nhẹ nhàng ngậm lấy đôi môi kia. Nhưng cuối cùng nhờ sức tự chủ mạnh mẽ, cứng rắn đè nén khát vọng sâu đậm trong lòng xuống. Môi anh chậm rãi dời lên trên, một tấc lại một tấc, rốt cục dừng lại ở giữa trán cô, nhẹ nhàng in xuống.
Vừa chạm vào một chút ngay tức thì liền không dám phóng túng bản thân thêm nữa. Chỉ chạm nhẹ đơn giản mà đã làm tâm thần anh rung mạnh.
Cố Trầm Quang nhanh chóng đứng dậy rời đi, lòng bàn tay nắm thật chặt khăn giấy giúp cô lau mồ hôi, ước nhẹp một mảnh, không biết là mồ hôi của cô hay là của anh.
Cửa bị người từ bên ngoài nhẹ nhàng đóng kỹ, trong phòng lại yên tĩnh như lúc ban đầu.
Trên giường lớn, cô gái nhỏ đang ngủ say chẳng biết vì sao gương mặt lại đỏ ửng.
. . . . . .
2 ngày sau, cuộc thi kết thúc, môn Tiếng Anh Lộ Nam Tâm nộp bài sớm, lúc ra khỏi phòng học lại có chút hối hận…… Ngồi ở bàn trước, chờ nghe tiếng chuông cuối cùng đại biểu cuộc thi đã kết thúc.
Lộ Nam Tâm có chút không cam lòng, dứt khóat núp ở sân trường, ngồi gần nửa tiếng. Điện thoại không có tín hiệu, không có chuyện gì có thể làm, liền lấy ra đề tham khảo, xem một lần nữa.
Như thế nào sau khi kết thúc cuộc thi, trong lòng ngược lại trống rỗng?
Tay vô ý thức sờ sờ đôi môi đỏ mọng, Lộ Nam Tâm ngẩn ra, nhớ tới cái gì đó, mặt đỏ bừng.
Buổi trưa ngày hôm qua, hơi thở của anh lần nữa phun tại trên môi cô, giống như hiện tại cũng có thể nghe được rõ ràng….. Nhẹ mà mạnh mẽ, yên tĩnh lại có mặt khắp nơi. Giống như lá cây sạch sẽ sáng sớm; giống như ánh mắt trời ấm áp ngày xuân chiếu vào trang sách.
Rồi lại giống như dây leo kéo mạnh nhưng vẫn mãi không đứt trong giếng cạn.
Mạnh mẽ trầm tĩnh, là hơi thở riêng thuộc về Cố Trầm Quang, bao vây trọn vẹn quanh cô.
Sau khi anh rời đi, cô vẫn không dám mở mắt. Ánh mắt gắt gao nhắm chặt, từ từ vùi cả đầu vào trong chăn. Tiếng tim đập mạnh mẽ rõ ràng từ buồng tim truyền đến, một tiếng lại một tiếng, nhanh như tiếng trống. Lộ Nam Tâm đỏ mặt muốn thét chói tai, vừa sờ liền nóng hổi.
Vừa nhớ lại, mặt cô càng ngày càng đỏ. Lộ Nam Tâm giống như là đã làm chuyện gì không thể gặp người. Không biết tại sao, chỉ là sợ bị người khác nhìn thấy. Cả khuôn mặt vùi vào đầu gối, gió thổi không lọt.
Càng nghĩ mặt càng đỏ, càng đỏ lại càng không nhịn được mà suy nghĩ.
Kết quả, không đợi cô thu hồi đầy đầu suy nghĩ, chuông báo đã vang lên.
Lộ Nam Tâm ngẩn ra, chợt ngẩn đầu, nhìn một chút cửa phòng học, học sinh không ngừng đi ra, theo bản năng cô liền chuyển đầu sang nhìn về phía cổng trường. Quả nhiên, liếc mắt một cái liền nhìn thấy bóng hình của người nọ.
Cho nên, nửa tiếng cuối cùng trong cuộc đời làm học sinh trung học, Lộ Nam Tâm hoàn toàn không có những cảm xúc buồn bã bi thương lúc biệt ly…… Thứ duy nhất cô muốn chính là……. Cố Trầm Quang.
Toàn tâm toàn ý, toàn bộ đều tập trung vào anh.
Lộ Nam Tâm không dám trì hoãn nữa, lập tức nhảy dựng lên, phủi bụi đất trên mông một cái, liền đi về phía cổng trường học.
Thật ra thì Cố Trầm Quang đã sớm nhìn thấy cô, một cục nho nhỏ, ngây ngốc ngồi trong sân trường, vùi đầu không biết suy nghĩ cái gì, một chốc lại cúi thấp xuống.
Giờ phút này thấy cô một đường chạy tới đây như vậy, Cố Trầm Quang không nhịn được nở nụ cười, đến gần mấy bước đón cô.
Lúc Lộ Nam Tâm chạy tới mặt còn đỏ, cũng may nhờ động tác chạy bộ che giấu. Cố Trầm Quang không nhìn ra cái gì, mang cả người lẫn cặp sách của cô lên xe, nổ máy, nghiêng người nhìn cô một cái. “Thắt dây an toàn vào.”
“A” Lộ Nam Tâm ngoan ngoãn thắt dây an toàn vào, xong lại hỏi anh: “Chúng ta đi đâu vậy?”
“Đã thi xong, dẫn Nam Nam ra ngoài ăn mừng.” Cố Trầm Quang lái xe đi. “Muốn ăn cái gì?”
“Ừm. . . . . .” Lộ Nam Tâm nghiêng đầu nghiêm túc suy nghĩ một chút, trả lời: “Lẩu.”
“Giữa ngày hè ăn lẩu?”
“Dạ, muốn ăn.”
Cô muốn ăn anh tự nhiên sẽ không không đồng ý, liền gật đầu: “Muốn ăn bên ngoài hay mua đồ về nhà ăn?”
Vấn đề này Lộ Nam Tâm cũng không cần nghĩ: “Đi ra ngoài ăn!”
Lộ Nam Tâm thích nước chấm cay nồng ở quán kia, trăm lần ăn vẫn không chán.
Cô gái nhỏ thích ăn cay, mỗi lần ra ngoài ăn lẩu, đều là một muỗng tương vừng trộn với một muỗng tương ớt, ăn đến quên trời quên đất.
Cố Trầm Quang sợ con gái ăn cay nhiều quá không tốt, luôn nghĩ cách khống chế. Vì vậy, trong nhà không có loạt đồ vật mang tên tương ớt này.
Nhưng không có tương ớt thì làm sao còn gọi là lẩu được?
Đi bên ngoài ăn cô mới có thể ăn cay!
Chút tâm tư này của cô, Cố Trầm Quang không cần suy nghĩ cũng biết. Nhưng mà hôm nay đặc biệt, để cho cô buông lỏng một chút cũng tốt. Vì vậy sản khoái mà đánh tay lái, chuyển hướng chạy về phía quán lẩu thường ăn.
Hai người ngồi vào chỗ của mình, Cố Trầm Quang đưa menu cho Lộ Nam Tâm, ý tứ rất đơn giản, cho cô toàn quyền quyết định.
Vì vậy, cuối cùng Lộ Nam Tâm nhìn một bàn toàn là mấy món cay nồng màu đỏ ao, gắp một đũa thức ăn bỏ vào miệng, lại ngấp một ngụm nước ô mai lành lạnh, chợt cảm thấy cuộc sống thật viên mãn.
Cố Trầm Quang nhìn bộ dáng ăn ngon đến híp cả mắt của Lộ Nam Tâm, trong lòng mềm nhũn, buồn cười. Anh ho nhẹ một tiếng, bả vai đều run rẩy.
Lộ Nam Tâm kỳ quái, không biết người này đột nhiên cười cái gì. Không tâm tình đi quản, lại gắp một đũa thịt bò béo mập bỏ vào miệng, cay nóng tê dại, hợp với mùi thịt thơm nồng, ăn ngon đến mức linh hồn cũng run rẩy.
Cố Trầm Quang nhìn trong mắt, bả vai càng run rẩy lợi hại hơn.
. . . . . .
Ăn xong về nhà đã 8:30.
Cố Trầm Quang đợi đến 9 giờ, bắt đầu xoắn xuýt có muốn rời đi hay không. Mới vừa đứng dậy, Lộ Nam Tâm đang xem TV liền quay lại, ngẩng đầu nhìn anh, giọng nói rất nhỏ: “Chú Tiểu Cố…. Nếu không chủ ở lại đừng đi?” Cô không muốn hôm nay một mình một người ở trong nhà.
Cố Trầm Quang ngẩn ra, gật đầu: “Được.”
Lộ Nam Tâm xưng hô với anh luôn thay đổi tự nhiên giữa Cố Trầm Quang và chú Tiểu Cố —— Bình thường, anh chọc cô cười, cô luôn gọi anh là Cố Trầm Quang. Khi có chuyện muốn nhờ, liền nháy nháy mắt, mềm nhũn gọi một tiếng chú Tiểu Cố.
Giống như hiện tại.
Với Cố Trầm Quang mà nói, tất nhiên là thích hơn khi Lộ Nam Tâm gọi thẳng tên anh. Ngày nào đó bỏ luôn họ mới đúng. Nhưng trong lòng anh rõ ràng, không thể nóng vội.
Chỉ là hiện tại cô đã kết thúc kỳ thi tốt nghiệp trung học, có thể danh chánh ngôn thuận nói ra. Những thứ đã từng liều mạng đè nén giống như không tự chủ được mà xông ra, không chịu khống chế nữa. Trái tim muốn được gần gũi thân mật, rõ rành rành.
Lộ Nam Tâm thấy anh đồng ý, liền vui vẻ, cười híp mắt đi tới kéo anh ngồi xuống, “Cùng xem TV đi.”
Cố Trầm Quang tùy ý liếc mắt. Chương trình TV không có gì hứng thú. Trên tay anh còn có một vụ án chưa kết, nhưng giờ phút này anh lại không muốn bỏ cô một mình ở chỗ này, còn bản thân lại đến phòng sách xử lý vụ án.
Vì vậy Cố Trầm Quang ngồi ở bên cạnh, không có việc gì làm, thỉnh thoảng lại ngắm cô. Cho nên anh không cảm thấy nhàm chán.
Cố Trầm Quang không nhịn được yên lặng vì bản thân thở dài trong lòng. Không đợi anh thu hồi ánh mắt, điện thoại liền vang lên. Hai người khẽ giật mình, là điện thoại di động của Lộ Nam Tâm.
Cố Trầm Quang nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình là Chu Tần, khẽ híp mắt.
Lộ Nam Tâm bắt máy, “Alô, Chu Tần?”
“Là mình.”
Lộ Nam Tâm cầm điều khiển TV vặn nhỏ âm thanh lại, hỏi: “Như thế nào? Có chuyện gì sao? Trễ như vậy còn gọi điện thoại tới?”
Bên kia, Chu Tần đang nằm trên giường lật quyển sổ tay thông tin trường đại học, nghe Lộ Nam Tâm hỏi, liền ném quyển sách qua một bên. “Không có việc gì, chỉ muốn hỏi bạn muốn chọn trường đại học nào?”
Trường học?
Lộ Nam Tâm theo bản năng nhìn Cố Trầm Quang một cái, đối diện với ánh mắt của anh, trong lòng kinh sợ một chút, rũ mắt xuống, nói: “Nghĩ xong rồi, mình sẽ học ở Bắc Kinh, không đi nơi khác.”
“À?” Giọng Chu Tần rõ ràng thất vọng. “Như vậy rất không có ý nghĩa đó.”
Lộ Nam Tâm suy nghĩ một chút, “Không biết.” Có Cố Trầm Quang ở chỗ này, làm sao lại không có ý nghĩa.
Chu Tần lặng lẽ yên lặng một chút, chấp nhất hỏi lại một lần nữa: “Bạn thật không đi? Nếu không thi đậu nguyện vọng học ở Bắc Kinh thì làm sao bây giờ?”
“Không thi đậu thì vào trường khác, tóm lại là mình không đi nơi khác.”
Nói xong, bên kia điện thoại chính là một tiếng hút khí rõ ràng. *DiennnĐa?”?nnnL$$eeeQ^^uyyyĐo@@nnn* Lộ Nam Tâm có chút mơ màng, cầm điện thoại lại không mở miệng.
Hồi lâu, Chu Tần đè nén, giọng nói ẩn nhẫn truyền đến, từng chữ từng câu rõ ràng hỏi cô: “Lộ Nam Tâm, bạn không đi, có phải là bởi vì người kia không?”
Lộ Nam Tâm sửng sốt: “. . . . . . Bạn nói cái gì?”
“Mình nói cái gì?” Bên kia, Chu Tần đỏ mắt lập lại: “Mình nói bạn vì Cố Trầm Quang cho nên sống chết không chịu đi, có đúng hay không? Bạn rõ ràng không thích Bắch Kinh, bạn rõ ràng hận không thể cách Bắc Kinh càng xa càng tốt, không phải sao? Vậy tại sao hiện tại lại không chịu đi?”
Cậu ta nói xong, lồng ngực không ngừng phập phồng, bàn tay nắm chặt điện thoại di động. Nào sợ đã biết rõ là không thể nào, nhưng vẫn hy vọng trong tỷ lệ một phần vạn kia nghe được tiếng cô phủ nhận.
Nhưng mà, thật lâu, một chút âm thanh cũng không có.
Bên này, Lộ Nam Tâm không phải là không muốn trả lời Chu Tần, mà là không biết trả lời thế nào. Cô ngẩng đầu nhìn gò má tuấn tú đẹp mắt dưới ánh đèn của người nọ, nhất thời nhập thần, gần như quên mất điện thoại qua một bên, còn có một người đang ôm hy vọng cuối cùng, nín thở mà đợi ở bên kia điện thoại.
Hồi lâu, cho đến khi ánh mắt mang ý cười của Cố Trầm Quang nhìn sang, Lộ Nam Tâm vẫn không kịp phản ứng.
Chỉ nhìn thấy anh từ từ đến gần, cánh tay đưa qua lấy thứ gì đó trong tay cô đi. Sau đó, chỉ nghe thấy anh nhẹ nhàng thoải mái mở miệng nói một câu với người bên kia điện thoại: “Tiểu Tần sao? Khuya lắm rồi, nghỉ ngơi sớm đi.”
Sau đó, “rụp” một tiếng, cúp máy.