2 năm sau tai họa, Tứ Xuyên rốt cuộc khôi phục sự sống, đã từng trải qua đau đớn cùng sợ hãi, bị thời gian đè nén ở chỗ sâu nhất.
Chưa từng lúc nào cũng nhớ lại, lại vĩnh viễn cũng sẽ không quên.
Trong công viên tưởng niệm, an tĩnh không tiếng động, chỉ thỉnh thoảng truyền đến tiếng chim hót, cùng người giữ mộ làm bạn. Ánh mặt trời mùa hè dịu dàng chiếu xuống, vẩy vào tấm bia đá màu xanh nhạt, ấm áp nhàn nhạt, dễ dàng khơi gợi lại kí ức bay tán loạn.
Lộ Nam Tâm nhẹ bước từ từ đi tới vị trí thứ 9 hàng thứ 3. Cố Trầm Quang an tĩnh cùng đi ở sau lưng cô, cách vài bước, không xa không gần.
Lộ Nam Tâm đến gần nhẹ nhàng thả bó hoa tươi màu vàng nhạt xuống thềm đá trước bia mộ, cẩn thận đặt xuống. Đứng lên, cô nhìn gương mặt trẻ tuổi, xinh đẹp trên bia đá, trầm mặc hồi lâu.
Buông mắt xuống, gắt gao đè nén lại nước mắt chực trào ra.
Lộ Nam Tâm chậm rãi đến gần, bàn tay khẽ giơ, đầu ngón tay chạm vào bia đá lạnh như băng, dừng lại mấy giây, thân thể cũng chậm rãi dán lên, ngồi xổm xuống, đầu dựa vào trên bia đá. Trong lòng cuồn cuồn lại yên lặng, cô không nhịn được nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
“Cô giáo, Nam Tâm tới thăm cô…… Cô có khỏe không?”
. . . . . .
Cố Trầm Quang đứng cách vài mét, nhìn cô gái nhỏ nửa quỳ trước tấm bia đá, giữa lông mày là một mảnh thương tiếc. Anh giương mắt nhìn về nơi xa. Anh muốn cho cô không gian tự do hoàn toàn. Vì vậy chỉ có thể đứng ở khoảng đất trống bên ngoài vài mét, ánh mắt trầm xuống, hướng về phía người đang ngồi xổm bên tấm bia đá, nhẹ nhàng cúi đầu.
Là kính ý, cũng là khắc sâu cảm kích.
Không có cô, có thể giờ phút này người nằm dưới tấm bia mộ lạnh băng kia chính là Nam Nam của anh. Mà anh sẽ sống không bằng chết.
Nam Nam có một câu nói rất đúng: Ơn cứu mạng không có gì đền đáp.
Cố Trầm Quang không nghĩ tới, cả đời này người anh mắc nợ nhiều nhất sẽ là một người xa lạ ngay cả mặt mũi cũng chưa từng thấy qua. Nhưng quả thật, người đó tồn tại.
Trong công viên tưởng niệm, thời tiết cực kỳ tốt. Cây cối sum suê, hoa nở sặc sỡ, chỉ còn lại những người đang yên nghỉ dưới lòng đất. Bên trong, chỉ có âm thanh thật thấp của cô gái nhỏ, uyển chuyển bay lượn, nhẹ nhàng khắc vào hài cốt dưới tấm bia đá.
**
Trên đường trở về, Lộ Nam Tâm vẫn trầm mặc, an tĩnh nhìn dòng người ngoài cửa sổ. Cố Trầm Quang cùng cô ngồi phía sau ghế trong xe taxi, tay trái anh nắm thật chặt tay phải cô, bao bọc trong lòng bàn tay, lực nắm nhẹ nhàng lại kiên định.
Lộ Nam Tâm chậm rãi xoay người lại, không nhìn ánh mắt của anh mà trực tiếp chôn đầu ở trên bả vai anh, không nói một lời.
Hồi lâu, bàn tay trái của Cố Trầm Quang càng nắm càng chặt. Nơi bả vai của anh một mảnh ướt át lạnh lẻo nhanh chóng lan tràn.
. . . . . .
Đến khách sạn đã đặt sẵn trước đó. Lộ Nam Tâm xuống xe trước, Cố Trầm Quang xuống sau trả tiền. Trả tiền xong, vừa mới xhuẩn bị đẩy cửa xuống xe, bác tài xế trước mặt liền hỏi một câu: “Cậu trai trẻ, mang bạn gái ra ngoài chơi à?”
Cố Trầm Quang sửng sốt, trái tim chợt giật mình. Ngay sau đó anh chậm rãi nở nụ cười: “Dạ, bạn gái của cháu muốn ra ngoài du lịch đây đó một chút.”
Bác tài xế càng vui vẻ: “Tốt, tốt, đau lòng bà xã nhỏ nha, cô gái nhỏ thật là có phúc.”
Cố Trầm Quang theo bản năng liếc mắt nhìn người đàng nghiêng đầu yên lặng ngoài cửa sổ, trong đôi mắt tràn ngập thản nhiên vui vẻ: “Bác nói sai rồi, là cháu có phúc mới đúng.”
Thật ra thì trên đoạn đường trở về này, anh đều đang suy nghĩ. Nếu như muốn một tìm một thân phận có thể danh chính ngôn thuận an ủi cô, ôm cô vào lòng, hiện tại có thể còn quá sớm hay không?
Cô gái nhỏ mới vừa tròn 18 tuổi.
18 tuổi, là cái tuổi có nhiều thay đổi, đường đời chỉ mới bắt đầu. Cũng mới vừa bắt đầu lấy một góc độ thành thục quan sát cái thế giới này. Có thể đợi đến khi cô đứng ở một góc độ lý trí đã thành thục, lần nữa đánh giá kỹ, sẽ phát hiện người bản thân vô cùng tin tưởng, cũng chỉ là một người bình thường mà thôi. Cũng không phải là người thích hợp nhất với mình.
Nếu sự thật là như vậy, đến lúc đó sẽ phải chia tay sao?
Không thể nào. Một khi bắt đầu, anh tuyệt đối sẽ không cho phép có chuyện như vậy xảy ra.
Với Cố Trầm Quang mà nói, anh có thể khẳng định tình cảm của anh đối với cô gái nhỏ là tình yêu. Nhưng còn cô thì sao? Anh cảm nhận được, cô đối với anh tồn tại thứ tình cảm khác biệt so với người khác. Nhưng anh không dám xác định. Tình cảm này đến cùng là lâu này sinh tình, hay là loại cảm giác lệ thuộc thật sâu tích góp từng ngày từng ngày một.
Hai người bây giờ có rất nhiều chuyện đã sáng tỏ. Từ sau khi Lộ Nam Tâm thi tốt nghiệp trung học, Cố Trầm Quang vẫn luôn tìm một cơ hội, ngang hàng mà thản nhiên bày tỏ với cô về chuyện tình cảm, về chuyện tương lai. Đáng tiếc vẫn không tìm được thời cơ thích hợp.
Cố Trầm Quang xuống xe, chậm rãi đi đến bên cạnh Lộ Nam Tâm. Khuôn mặt dịu dàng, hết sức chuyên chú nhìn vào ánh mắt sáng ngời của cô dưới bầu trời đêm.
Thôi, chờ gặp qua người kia, lại tính toán sau.
————
Ngày hôm sau, Lộ Nam Tâm hăng hái bừng bừng ngồi trên tàu lửa hướng về phía địa phương muốn đến. Bởi vì lần này Cố Trầm Quang cố ý không nói cho cô muốn đi đâu, vé tàu cũng không cho cô xem.
Một đường vừa đi vừa chơi, 10 ngày sau, Lộ Nam Tâm nhìn ngôi nhà trước mắt, không cười được nữa.
Cố Trầm Quang từ phía sau đến gần, rõ ràng nghe được tiếng hít sâu không kềm nén được của cô. Anh thở dài, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai cô.
Lộ Nam Tâm chỉ cảm thấy tim gan đều đang run rẩy, nghe tiếng bước chân của anh, cắn răng hỏi: “…… Vì sao lại muốn dẫn Nam Nam đến đây?”
Cố Trầm Quang đến gần, thấp giọng lên tiếng: “Nam Nam không nhớ mẹ sao? Đã nhiều năm như vậy.”
Cảnh tượng trước mắt quá mức quen thuộc, gần 10 ngược chiều ánh sáng mà ập đến, chạm vào đau đớn. Trái tim Lộ Nam Tâm tê dại. Nước mắt căn bản không thể khống chế, giọt lớn giọt lớn rơi xuống, cô phá cổ họng: “Nam Nam không muốn gặp bà ấy!”
Cô không muốn gặp bà. Không muốn nhớ lại hồi ức kia. Ban đầu cô là bị bà ấy lấy bộ dáng quyết liệt, không chút do dự như thế nào vứt bỏ.
Không muốn nhớ lại bản thân của 8 năm trước. Ở trong cái tiểu viện chưa tới 20m vuông này, cảm thấy thế giới tốt đẹp sớm rời xa mình.
Duy nhất là lúc còn nhỏ ngu ngốc, không buồn không lo. Nhưng cô lại không dám hoài niệm.
Cố Trầm Quang trầm mặc, bàn tay khẽ khoát trên vai cô dùng lực, chậm rãi kéo về phía anh, nhét người thần trí đã không rõ ràng vào trong ngực mình.
Anh nhỏ giọng, dịu dàng lại kiên nhẫn, hỏi thăm: “Nam Nam, Nam Nam thật sự tính toán cả đời đều không gặp lại mẹ sao? Nam Nam hãy tự hỏi bản thân, Nam Nam thật sự hận bà ấy sao?”
Thân thể Lộ Nam Tâm khẽ run, nghe Cố Trầm Quang nói liền trầm mặc hồi lâu, mới rốt cục khàn giọng mở miệng: “Nam Nam hận bà……. Thật.”
Cô hít hít lỗ mũi, bàn tay ôm lấy Cố Trầm Quang, mắt rũ xuống, thấp giọng nói: “Lúc Nam Nam ở Bắc Kinh không thể mở miệng nói chuyện; lúc Nam Nam ở nhà họ Lộ lâm vào tình thế khó xử; lúc Nam Nam biết dì Ninh mang thai; lúc Nam Nam một mình đến Tứ Xuyên; lúc Nam Nam tiễn Cố Trầm Quang đi Mỹ; lúc Nam Nam bị người khác từ trong phòng lôi ra ngoài trơ mắt nhìn cô chủ nhiệm chết trước mặt Nam Nam; lúc giao thừa Nam Namm một mình vùi trong kí túc xá ăn mì gói……. Nam Nam thật sự hận bà ấy. Cố Trầm Quang, chú biết không, là cái loại đó, cái loại hận không thể kềm chế, cũng không thể ra sức.”
8 năm trong quá khứ, mỗi một lần cô lâm vào cô độc, cô thật sự hận bà. Hận bà ban đầu không thể thu lại, không vứt bỏ cô.
Lộ Nam Tâm đột nhiên vùi đầu vào trong ngực Cố Trầm Quang, khóc ra tiếng, khóc đến phá cổ họng. “Cố Trầm Quang, Nam Nam hận bà ấy, nhưng lại mong muốn, muốn bà lúc trời mưa mặc quần xanh, tay cầm cây dù giấy tới đón cô, dịu dàng nói với cô: Tiểu Nam, con sẽ tốt thôi, con phải sống tốt…..”
Cố Trầm Quang ôm chặt Lộ Nam Tâm: “Chú biết, chú đều biết.”
Giọng nói dịu dàng của anh là sự dịu dàng cả đời này khó có được, dán vào tai cô: “Nhưng mà Nam Nam, hiện tại chú cùng Nam Nam trở lại, Nam Nam vẫn còn hận bà ấy sao?”
Nếu như hận bà vứt bỏ cô, vứt cô đến Bắc Kinh một mình chịu cô độc, như vậy cô sẽ như thế nào gặp được anh, sau này cô có hối hận hay không? Anh dùng hết tâm tư sức lực làm tất cả, có đủ bù đắp dù chỉ là một chút nổi thống khổ của cô hay không?
Lộ Nam Tâm sửng sốt, chưa kịp trả lời, cửa gỗ sau lưng bị người từ bên trong kéo ra.
Hai người đều là cứng đờ, Cố Trầm Quang ngước mắt nhìn về phía người phụ nữ dịu dàng chậm rãi đi ra từ sau cánh cửa.
Người phụ nữ có mái tóc đen dài tới eo, được buột lại rất đẹp, nhẹ nhàng thả sau ót. Trên người là chiếc áo màu xanh nhạt, cùng chiếc váy màu lam dài đến mắt cá chân. Hoa văn đơn giản lại cực kỳ dễ nhìn. Bà giương mắt nhìn, sóng mắt lưu chuyển, là sự dịu dàng mềm mại độc nhất của cô gái Giang Nam, nét đẹp toát ra từ trong xương.
Người phụ nữ như vậy, khó trách được Lộ Thịnh Minh yêu cả đời.
Diệp Cửu nhìn hai người ôm nhau trước mặt, thần sắc vừa động, nhìn về phía bóng lưng quật cường trong ngực Cố Trầm Quang, nhẹ giọng mở miệng: “Tiểu Nam”
Cố Trầm Quang rõ ràng cảm thấy người trong ngực cứng đờ, ngay sau đó càng chui sâu vào trong ngực của anh.
Diệp Cửu bất đắc dĩ, khẽ mỉm cười, mặt mày dịu dàng: “Con vẫn không muốn gặp mẹ?”
Lộ Nam Tâm bất động. Cố Trầm Quang nhìn về phía Diệp Cửu, ánh mắt có chút áy náy.
Diệp Cửu nhẹ nhàng chậm chạp lắc đầu một cái, rũ mắt xuống, nhìn đầu ngón tay tái nhợt của mình: “Là mẹ không tốt, không thể trách con.”
Cố Trầm Quang vỗ nhẹ lưng Lộ Nam Tâm, cố gắng thông qua loại phương thức này cho cô thêm dũng khí. Lộ Nam Tâm cứng ngắc ở trong ngực anh hồi lâu, rốt cục nhẹ động, thu hồi vòng tay ôm lấy hông anh. Cô xoay người, nhìn về phía người đang đứng yên cách đó không xa.
Ánh mắt của cô đỏ đến dọa người, nhìn người mẹ vẫn dịu dàng như trước, dừng một chút, mới khàn giọng nói: “Con hiện tại…… không thể tha thứ cho mẹ.”
Diệp Cửu khẽ thở dài, cong khóe mắt: “Con vẫn không hiểu?”
Lộ Nam Tâm hơi trầm mặc, gật đầu: “Vâng”
“Cũng được. . . . . .” Diệp Cửu nói xong liếc mắt nhìn Cố Trầm Quang, ánh mắt dời về phía bàn tay thủy chung nắm chặt của hai người, nhớ tới cái gì, mặt mày buồn bả, lại nhanh chóng vui vẻ: “Mẹ nghĩ, con có thể rất nhanh sẽ hiểu.”
. . . . . .
Ngày đó cuối cùng, bọn họ rốt cuộc vẫn là rời đi. Lái xe đi ra ngoài rất xa, Lộ Nam Tâm nhịn không được quay đầu lại —— Diệp Cửu vẫn còn lẳng lặng đứng trước cửa, làn váy tung bay, giống như là trăm hoa đua nở.
**
Đầu tháng 8, sân bay, sau 1 tiếng đồng hồ ngồi máy bay, hai người đã trở lại Bắc Kinh.
Lộ Nam Tâm đang cùng Cố Trầm Quang giải quyết cơm trưa ở quán ăn gần sân bay. Di động Cố Trầm Quang đột nhiên vang lên, anh cầm lên liếc nhìn, bắt điện thoại.
Bên kia không biết nói mấy câu gì đó, Lộ Nam Tâm nhìn sang, chỉ thấy sắc mặt Cố Trầm Quang càng ngày càng khó coi, lông mày nhíu chặt, cảnh tượng giống như là có giông bão sắp kéo tới.
Trong lòng cô không khỏi có dự cảm xấu. Lộ Nam Tâm cắn chiếc đũa, gấp gắp chờ Cố Trầm Quang nghe xong điện thoại.
“. . . . . . Được, tôi biết rồi.” Cố Trầm Quang trả lời đơn giản một câu liền cúp điện thoại.
Nắm chặt điện thoại di động trong lòng bàn tay, Cố Trầm Quang nhìn hướng người đối diện, chống lại ánh mắt trong trẻo của Lộ Nam Tâm, nhất thời khó tả, không biết nên mở miệng như thế nào.
Ngược lại Lộ Nam Tâm không chịu được mở miệng lên tiếng hỏi anh trước: “Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Cố Trầm Quang thở sâu, cầm lấy tay cô, “Bảo bối cần phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.”
“Cha của Nam Nam……. 1 tiếng đồng hồ trước, đã nhảy lầu tự sát.”