Lộ Nam Tâm tựa vào trên cánh cửa, nghe lời nói của Cố Trầm Quang. Cảm giác duy nhất là, linh hồn bay lên.
Trong miệng có chút khô, cô theo bản năng muốn liếm liếm môi, đầu lưỡi vươn ta, lại chợt đụng phải môi của anh……. Mềm mềm, hơi thở thơm ngát.
Oanh!
Hô hấp còn chưa bình phục, mặt lại đột ngột thiêu cháy, thần chí cũng tan rã.
Đầu lưỡi lập tức thu lại. Cố Trầm Quang híp mắt, than nhẹ một tiếng. Vốn là anh muốn rút lui, nhưng lại hủy bỏ suy nghĩ này, hơi nâng càm Lộ Nam Tâm lên, mạnh mẽ hôn lên.
. . . . . .
Nụ hôn này kết thúc, Lộ Nam Tâm đã hoàn toàn không đứng vững, chỉ có thể dùng hai tay quàng lên cổ Cố Trầm Quang mới miễn cưỡng chống đỡ. Cố Trầm Quang buồn cười, hơi lui ra một bước, ôm ngang người cô lên, thả vào trên ghế sô pha.
Bản thân anh lại xoay người ngồi xuống bên cạnh. Sau đó anh nghiêng người, dùng sức, ôm cô gái nhỏ tới đặt lên đùi mình, vòng ôm vào trong ngực.
Lộ Nam Tâm ngồi trên đùi anh, nhìn lồng ngực gần trong gang tấc, mơ màng.
Cố Trầm Quang nhẹ lay cô gái nhỏ đang ngây ngốc trong ngực, giọng nói thật thấp: “Bảo bối, chúng ta nói chuyện một chút.”
Lộ Nam Tâm: “Ừm . . . . .”
Anh bật cười, tiếp tục hỏi: “Lời anh vừa nói, em đã nghe rồi?”
Nhớ tới chuyện anh vừa mới làm, mặt Lộ Nam Tâm lại không thể kềm chế, đỏ bừng lên, theo bản năng cắn môi, lại cắn được một mảnh hơi thở của Cố Trầm Quang…… Hô hô, khuôn mặt thành công đỏ như chiếc lồng đèn đỏ. Cô nhỏ giọng, cũng không dám nhìn anh: “Ừm…..”
“Có cảm nghĩ gì?”
“. . . . . .” Không biết biểu đạt như thế nào.
Cố Trầm Quang suy nghĩ một chút, đổi cách hỏi. “Vậy có đồng ý không? Cùng với anh?”
Nhiệt độ trên mặt không ngừng tăng lên, Lộ Nam Tâm lại không còn im lặng nữa. Gần như không cần suy nghĩ, cô lấy dũng khí, nhìn vào ánh mắt của anh, giọng nói nhỏ nhưng lại kiên định. “……. Đồng ý.”
Nói xong lập tức thu hồi ánh mắt.
Cố Trầm Quang ôm cô, tiếp tục lung lay, trái một cái, phải một cái, giống như là đứa nhỏ ôm đồ vật yêu thích không chịu buông tay.
Anh nghe được câu trả lời của cô, trong dự liệu nhưng vẫn rất vui vẻ. Nhưng mà bây giờ cô còn chưa đủ thành thục, cho nên có rất nhiều chuyện chỉ có thể để anh tới.
Cố Trầm Quang mở miệng, giọng nói trịnh trọng: “Bảo bối, nếu em đã đồng ý với anh thì vĩnh viễn không thể đổi ý. Em còn nhỏ, cuộc sống bây giờ mới bắt đầu. Cho nên, đến cuối cùng anh sợ em sẽ hối hận.” An dừng một chút: “Anh cho em thời gian một đêm, tự em nghiêm túc suy nghĩ, tương lai có thể em sẽ gặp người khác, hoặc là chuyện khác. Suy nghĩ lựa chọn bây giờ của em, có phải là mong muốn thật lòng của em hay không. Sáng sớm ngày may cho anh đáp án của em.”
Lộ Nam Tâm trầm mặc suy nghĩ, hơi ngẩng đầu, nhìn vào ánh mắt anh: “Anh sẽ làm em hối hận sao?”
Cố Trầm Quang sững sờ, cười lên: “Không biết.”
Cô nhìn anh, ánh mắt sáng ngời lại dũng cảm, giống như là tích chứa toàn bộ ánh sáng của thế giới, nói chuyện đương nhiên: “Vậy em còn sợ cái gì?”
Anh cười, không nhịn được cúi đầu hôn một cái lên đôi mắt bảo bối trong ngực. Một tia lo lắng cuối cùng trong ngực cũng tan biến. “. . . . . . Được, vậy không sợ.”
Người này. . . . . .
Lộ Nam Tâm vùi trong ngực Cố Trầm Quang. Tâm tình nặng nề một ngày thoáng cái bình phục một chút, bọt khí ngọt ngào màu hồng, vui không tả xiết bốc lên, từng chút từng chút.
Hai người cứ như vậy yên lặng ôm nhau cùng một chỗ. Hồi lâu, Lộ Nam Tâm đột nhiên nghĩ đến cái gì, ngẩng đầu lên hỏi anh: “Cố Trầm Quang”
“Ừ?”
“Anh vừa mới nói để em suy nghĩ. Vậy nếu em suy nghĩ xong, không đồng ý thì làm sao bây giờ? Anh thật sự liền buông tay sao?”
Làm sao có thể!
Anh cười, trong đôi mắt thoáng qua một tia giảo quyệt, cúi đầu, mở miệng: “Nếu em không đồng ý, anh sẽ nghĩ cách để em đồng ý.”
“. . . . . .”
Trầm mặc hồi lâu, Lộ Nam Tâm tò mò, “Cách gì?”
Cố Trầm Quang nhìn cô, chỉ cười, cũng không nói.
Cách gì, đối xử tốt với em, có tính hay không?
Cưng chiều em, đối tốt với em đến long trời lỡ đất, vô phát vô thiên. Anh dám thề, em nhất định sẽ không hối hận.
Ôm cô, ném đến trên giường ngủ, vươn tay kéo chăn qua, đắp kín. “Ngủ.”
. . . . . . Nhưng mà, như thế nào có thể ngủ được đây?
Đêm khuya yên tĩnh, Lộ Nam Tâm vẫn không ngủ được, nằm lăn qua lăn lại trên giường. Đột nhiên, “phì” một tiếng, chôn cả khuôn mặt vào trong chăn.
Thật sự rất thích rất thích Cố Trầm Quang.
Chính là loại thích, chỉ cần vừa nghĩ tới, tim đập rộn lên, mặt đỏ muốn nổ tung…..
Nhưng mà, cha….. Lộ Nam Tâm nghĩ đến, vốn còn xuân tâm nảy mầm lập tức lạnh xuống, nặng nề đau đớn, thở không nổi.
Lộ Nam Tâm ngồi dậy, không biết mấy giờ rồi, nhưng vẫn không muốn ngủ.
Đẩy cửa đi ra ngoài, ngoài ý muốn phát hiện đèn đặt dưới đất trong phòng khách vẫn còn sáng. Cố Trầm Quang ngồi dưới đất, không biết đang làm gì.
Nghe nàng ra ngoài, nghiêng đầu nhìn sang, khẽ cau mày: “Làm sao còn không ngủ?”
Lộ Nam Tâm đi tới, ngồi xuống bên cạnh anh: “Không ngủ được.”
Cố Trầm Quang bất đắc dĩ, nhẹ nhàng vuốt tóc cô, “Ngoan, ngủ một lát thôi, mấy ngày kế tiếp cũng không có thời gian ngủ.”
Lộ Nam Tâm biết, tang lễ Lộ Thịnh Minh, dù thân phận cô không tiện lộ diện cũng phải đi tham gia.
“Tại sao không bắt đầu từ hôm nay?”
Cố Trầm Quang biết rõ, Lộ Nam Tâm hỏi chính là tang lễ, thấp giọng giải thích: “Ba em chết……” Anh nhìn cô một cái, tiếp tục: “Có chút kỳ hoặc, cảnh sát cần lấy bằng chứng, không thể động đến thi thể.”
Lộ Nam Tâm rũ mắt xuống: “…….Ừ.”
Anh liếc nhìn cô, ở trong lòng than thở, vươn tay kéo cô qua. “Rất khó qua, có đúng không?”
Lộ Nam Tâm trầm mặc, hồi lâu, khẽ gật đầu một cái.
Rất khổ sở. Cô không có ba, thật, thật, rất khổ sở.
Hơn nữa,
“. . . . . . Em không biết phải nói thế nào với mẹ.”
“Anh cũng đang suy nghĩ.” Cố Trầm Quang lặng lẽ, lên tiếng.
Cô sửng sốt: “A?”
Cố Trầm Quang hơi ngửa đầu, tựa cái ót vào trên ghế sô pha, nói: “Bảo bối, anh đang suy nghĩ, có muốn cho mẹ em biết …… tới tham gia tang lễ hay không.”
Yêu nhau cả đời, ngay cả câu nói tạm biệt cũng không thể, quá mức tàn nhẫn.
Diệp Cửu vì người đàn ông này, bị mọi người trong cái trấn nhỏ kia coi thường, nhục mạ. Chưa lập gia đình lại sống chết sinh ra Lộ Nam Tâm. Hơn nữa vì người đàn ông này, cả đời không kết hôn.
Hiện tại, đưa tiễn ông lần cuối……. Bà có tới hay không?
Lộ Nam Tâm yên lặng, hồi lâu lên tiếng: “Em sợ mẹ không chịu nổi.”
Mặc dù người đàn ông này đã cưới người khác. Mặc dù nhiều năm như vậy, chưa từng gặp lại nhau một lần, cả đời không qua lại với nhau. Nhưng mà Lộ Nam Tâm vẫn biết, từ ngày mẹ gặp cha ngày đó, tất cả liền sống vì ông.
Ngay cả lúc trước đưa cô đi, Diệp Cửu cũng nói: “Nam Tâm, ông ấy muốn đưa con trở về, mẹ không thể để cho ông ấy sống không tốt.”
Vì vậy dứt khoát, đưa người thân duy nhất của mình đi, nào sợ từ đó sẽ một thân một mình. Chỉ cần người đàn ông kia sống tốt.
Đây gần như là niềm tin duy nhất để Diệp Cửu tiếp tục sống trong nhiều năm qua.
Hiện tại, phải nói với bà, người đàn ông bà yêu cả đời kia, không còn nữa. Lộ Nam Tâm gần như là không dám tin tưởng, như vậy đối với bà mà nói, là tai họa hủy thiên diệt địa cở nào.
Cố Trầm Quang khẽ thở ra một hơi, “Sớm muộn cũng phải nói cho mẹ em biết, huống chi, bức di thư này, cũng nên đưa cho mẹ em.”
Lộ Nam Tâm còn chưa kịp nói, điện thoại di động Cố Trầm Quang đột nhiên vang lên, vừa nhìn là trợ lý của Lộ Thịnh Minh.
Điện thoại thông, bên kia nói gì Lộ Nam Tâm nghe không rõ, chỉ sắc mặt Cố Trầm Quang chuyển sang phức tạp.
Cuối cùng, anh cúp điện thoại: “. . . . . . Được, tôi biết rồi.”
Lộ Nam Tâm đi đến gần hỏi: “Chuyện gì?”
Cố Trầm Quang ấn ấn giữa trán, nhìn về phía Lộ Nam Tâm, cân nhắc lời, mở miệng: “Trợ lý của ba em gọi điện thoại tới nói ý của ba em là không cần nói với mẹ em chuyện của ông.”
“. . . . . . Tại sao?”
“Ba em nói, ông muốn để cho mẹ em tiếp tục sống.”
Lộ Nam Tâm hung hăng sửng sốt. Một giây kế tiếp, nước mắt không tự chủ rơi. Cố Trầm Quang vươn tay lau, hồi lâu, nghe được giọng nói khàn khàn của cô: “….. Được, em giúp cha, gạt mẹ.”
Ngón tay anh dừng lại, dùng sức ôm cô vào trong ngực. “…… Được, anh giúp em.”
. . . . . .
Nhiều năm sau, Diệp Cửu trăm tuổi, nằm trên giường bệnh nhìn con gái con rể, cùng cháu ngoại.
Chỉ có thể dựa vào máy hô hấp duy trì sự sống, ngón tay già nua kéo lấy tay con gái, nhẹ nhàng mở miệng.
Lộ Nam Tâm nghiêng đầu, “Mẹ nói đi.”
Diệp Cửu mở miệng, giọng nói rất nhẹ rất nhẹ, gần như lúc có lúc không: “Chờ khi mẹ chết, an táng mẹ cùng một chỗ với ông ấy.”
Lộ Nam Tâm ngơ ngẩn: “. . . . . . Mẹ biết?”
Diệp Cửu khẽ gật đầu, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, nhẹ nhàng chậm rãi nói: “Biết….. Trước khi ông ấy đi có báo mộng cho mẹ rồi. Mẹ muốn đi cùng ông ấy nhưng mà ông ấy không cho. Ông ấy nói, Tiểu Cửu, nếu em không sống tới 90 tuổi, đời này kiếp này anh liền không gặp em.”
Lộ Nam Tâm cắn môi, gắt gao kìm lại nước mắt.
Diệp Cửu lại cười, rất nhạt, rất cạn, nói tiếp: “Mẹ liền sống, vẫn cố gắng sống tốt…… Hiện tại, ông ấy nên gặp mẹ, có đúng hay không?”
“Thật tốt. . . . . . Mẹ rốt cuộc có thể nhìn thấy ông ấy. Nam Tâm, mẹ thật là nhớ ông ấy. . . . . .”
Lộ Nam Tâm rốt cục không nhịn được, nằm gục ở trên người bà, đau lòng khóc thành tiếng, phá cổ họng mà gọi: “Mẹ. . . . . .”
Bà cũng không còn nghe thấy nữa, chậm rãi khép mắt lại, khóe miệng lẩm bẩm: “A Minh, thiếu niên nhà ai anh tuấn kiệt xuất…… Nhà tôi đó……”
Bia mộ phía Nam.
Mộ của vợ Lộ Thịnh Minh: Diệp Cửu
Người lập bia, con gái: Lộ Nam Tâm cùng con rể: Cố Trầm Quang
————
Tang lễ Lộ Thịnh Minh là do một tay Cố Trầm Quang tổ chức. Bàn về tình cảnh, bàn về tình cảm, không có chút sơ xuất nào.
Lộ Nam Tâm không ngủ, cùng với Ninh Uyển quỳ ở lễ đường tròn ba ngày.
Cố Trầm Quang dù nhìn đau lòng cũng không tiện nói gì.
Sau tang lễ, cấp bậc lễ nghi đã qua, người được đưa đi.
Ninh Uyển đi tới đứng bên cạnh Lộ Nam Tâm, ánh mắt nhàn nhạt nhìn về phía trước.
“Nam Tâm, thật xin lỗi.”
Lộ Nam Tâm sửng sốt, nghiêng đầu nhìn bà: “Cái gì?”
Bà cười nhẹ, “Dì quyết định xuất gia đi tu, làm bạn cùng Phật Tổ cả đời.”
Lộ Nam Tâm hung hăng nhíu mày, không thể tin nhìn về phía bà: “….. Dì nói gì?”
Ninh Uyển lại không có lập lại, nói tiếp lời của mình: “Tiểu Tranh dì đã giao cho nhà họ Ninh chăm sóc, nếu con có thời gian thì thay cha con đến nhìn thằng bé.”
“Dì ngay cả con trai cũng không muốn nữa sao?”
“Dì với cha con quen biết nhau từ nhỏ. Từ lúc dì có trí nhớ đến lớn đều thích ông ấy. Cả đời này đến bây giờ, coi như là vì ông ấy mà sống.” Bà dừng lại một chút, rũ mắt xuống thu lại tất cả đau khổ cùng uất ức. “Để dỉ ích kỷ một lần cuối, những ngày còn lại, dì muốn sống vì chính mình.”
Lộ Nam Tâm không tự chủ nắm chặt nắm tay, móng tay cắm vào lòng bàn tay phát đau. “….. Chính là cách sống như vậy sao? Dì không cảm thấy như vậy là quá ích kỷ sao? Lộ Tranh còn nhỏ như vậy, dì liền nhẫn tâm nhìn em ấy biến thành cô nhi sao?”
Ninh Uyển trầm mặc, ánh mắt cúi xuống thật thấp, không thấy rõ sắc mặt. Hồi lâu, nước mắt chảy xuống. “. . . . . . Thật xin lỗi.”