Trầm Quang Theo Hướng Nam

Chương 26: Chương 26: Chương 25




Ngày mùng 8 tháng 9, Lộ Nam Tâm tựu trường. Ngày hôm sau bắt đầu huấn luyện quân sự trong 1 tháng.

Trường học rất chú trọng chuyện này, trực tiếp lôi kéo cả đám học sinh mới đi quân. Lịch huấn luyện hoàn toàn dày đặc, không được mang theo điện thoại di động, không được xin nghỉ ra khỏi quân doanh.

Buổi tối Lộ Nam Tâm mặt mày ủ ê gọi điện thoại nói chuyện này với Cố Trầm Quang.

Cố Trầm Quang cũng hơi nhíu chân mày. Phải ở một tháng không biết thân thể cô gái nhỏ có thể chịu đựng được hay không. Hơn nữa, một tháng không được gặp mặt, mà cô còn ở trong tình huống khó khăn như vậy, anh có chút lo lắng.

Cố Trầm Quang đối với Lộ Nam Tâm luôn luôn là ở trạng thái cưng chiều vô pháp vô thiên, nghe thấy giọng nói hơi khàn của cô thì vô cùng buồn bực, suy nghĩ một chút liền nói với cô: “Không sao, nếu em không muốn đi, anh có thể gọi điện thoại nói một chút, em không cần đi nữa.”

Lộ Nam Tâm vừa nghe, không chút suy nghĩ từ chối: “Cái này không được. Chuyện này phải theo quy định….. Anh đừng lo lắng, vừa rồi chỉ là em làm nũng, em khẳng định được.”

Anh vẫn không yên lòng, giọng nói hoài nghi: “. . . . . . Thật?”

Bên kia Lộ Nam Tâm gật đầu thật mạnh với điện thoại: “Thật thật. Hơn nữa huấn luyện quân sự còn có thể bồi dưỡng tình cảm bạn học, em cũng muốn trải qua, nếu không sau này sẽ không có người chơi cùng em rồi.”

Cố Trầm Quang nghe vậy, đôi mắt chậm rãi nheo lại. “Em muốn bồi dưỡng tình cảm cùng với ai?”

Lộ Nam Tâm lộ ra vẻ mặt đương nhiên, phản ứng nhanh chóng: “Bạn học nữ!”

Cố Trầm Quang vẫn trầm mặc, cầm điện thoại, khẽ “Ừ” một tiếng.

Anh biết, Chu Tần cũng ở tại trường đó học chuyên ngành quản lý.

Con trai trưởng nhà họ Chu, không đưa đi vào trường học khép kín rèn luyện thật tốt để tương lai quản lý chuyện trong gia tộc, ngược lại ở chỗ này học ngành quản lý, nói rõ cái gì?

Nghe nói, lúc trước Chu Tần vì thi vào trường học này mà đã náo một trận lớn với cả gia tộc. Cuối cùng thời điểm năm cuối trung học không tiếng động thu mua lòng người, thuyết phục một đám gia trưởng, sau đó ở lại nơi này.

Cố Trầm Quang hừ nhẹ một tiếng.

Tà tâm không chết.

Bên kia điện thoại Lộ Nam Tâm nghe thấy âm thanh hừ nhẹ của anh, cũng biết tính tình đàn ông Bắc Kinh torng xương kia lại đi ra. Đúng như dự đoán, câu nói đầu tiên Cố Trầm Quang hạ xuống là: “Trai gái khác biệt, không nên có quan hệ quá gần với bạn học nam.”

“. . . . . . Dạ.”

Cũng biết mà!

Kiểu tính tình đàn ông Bắc Kinh Cố Trầm Quang.

————

Trình độ gian khổ cùng khó khăn của huấn luyện quân sự vượt xa tưởng tượng của Lộ Nam Tâm.

Hai ngày kế tiếp, từ đầu đến bắp chân, rồi đến mười đầu ngón chân của cô, không có một chỗ nào là không đau, đau đến từ chi tiết nhỏ.

Buổi tối Lộ Nam Tâm nằm trên giường sắt quân đội, cả người đau đến lăn qua lộn lại không ngủ được.

Cô gái giường tầng trên hiển nhiên cũng không ngủ được. Lộ Nam Tâm vừa khẽ lật người, phía trên liền truyền đến giọng nói sâu kín: “Nam Tâm, không ngủ được à?”

Hơn nửa đêm đột nhiên có người gọi mình, Lộ Nam Tâm bị giật mình, từ từ phản ứng lại, nhỏ giọng trả lời: “Ừ, cả người đều đau.”

Bên trên Quả Quả cũng lật người, giọng nói uất ức kéo theo phiền não: “Mình cũng vậy, mình cảm thấy đau so với cảm giác cánh tay bị tháo ra còn mãnh liệt hơn.”

Phốc. . . . . . Lộ Nam Tâm bật cười, thật lòng khen ngợi: “Bạn là biết miêu tả.”

“Còn không phải như vậy hay sao. Bây giờ mới có hai ngày thôi, còn một tháng nữa phải qua như thế nào nha~”

Đúng vậy, Lộ Nam Tâm cũng nghĩ thế. Mới có hai ngày, cô liền nhớ anh đến thế. Như vậy chịu thêm một tháng nữa thì phải làm thế nào đây?”

“Xột xột xoạt xoạt” cô lại lật người, khẽ thở ra một hơi dài.

Ngoài cửa sổ ánh trăng trong vắt, yên tĩnh treo trên bầu trời, ánh sáng nhạt nhẽo, dịu dàng ấm người, nhưng lại mang theo nhàn nhạt lạnh lẽo. Lộ Nam Tâm vẫn cảm thấy, khí chất của Cố Trầm Quang, trên nhiều khía cạnh rất giống ánh trăng. Nhưng người kia, hết lần này tới lần khác lại giống như mặt trời chói mắt.

Cô nhìn ánh trăng tươi đẹp ngoài cửa sổ, từ từ cũng cảm thấy chói mắt.

Cũng giống nhau, độc nhất vô nhị, làm sao lại không chói mắt đây?

Trên người Lộ Nam Tâm đang đắp một chiếc chăn quân đội màu xanh biếc, cả người đều ủ trong chăn, bàn tay nắm chặt phần chăn nơi ngực, buồng tim căng lên.

Rõ ràng nhớ nhung khó chống đỡ, biết rõ không nghĩ tới anh mới có thể khá hơn một chút. Nhưng hết lần này tới lần khác lại không thể khống chế được.

Không biết có phải bầu trời cũng chung tâm trạng hay không? Lộ Nam Tâm yên lặng nghĩ: Cố Trầm Quang, lúc này em nhớ nhung anh sâu sắc như vậy, còn anh thì sao?

Anh cũng đang nghĩ tới em sao?

. . . . . . Thật đúng là không có.

Vì vụ án của Lộ Thịnh Minh, mấy ngaỳ nay Cố Trầm Quang muốn nhanh chóng kết thúc vụ án này, luôn luôn ép buộc bản thân làm thêm giờ. Tính ra cũng có hơn 20 mấy giờ rồi không có chợp mắt.

Lê Tích nhanh chóng mang cà phê cho Cố Trầm Quang, nhân tiện giễu cợt. Nhìn vẻ mặt mệt mỏi của anh, nhưng vẫn sáng suốt xử lý tài liệu, hắn liền tấm tắc: “Cố Trầm Quang, cậu thật đúng là không muốn sống mà.”

Hắn đặt ly cà phê bên tai trái anh, không khách khí ngồi xuống, ngón tay gõ gõ trên bàn. “Không phải là thời điểm học đại học cậu không có học lớp sức khỏe chứ? Thanh niên trai tráng, thức đêm thời gian dài sẽ dễ dàng đột tử.”

“. . . . . .” Cố Trầm Quang nhín chút thời gian ngẩng đầu, lườm hắn một cái.

Quạ đen.

Anh cầm ly cà phê nóng lên nhấp một ngụm, sau đó cúi đầu tiếp tục. “Cho nên nói, không nên tới quấy rầy tôi, để tôi có thể nhanh chóng kết thúc sớm.”

“Được.” Lê Tính nhún nhún vai, đứng lên, ngoan ngoãn nghe lời đi ra ngoài, đóng kín cửa.

. . . . . .

Chờ đến lúc Cố Trầm Quang chỉnh sửa hoàn tất phần đầu tài liệu, cả công ty chỉ còn phòng của anh là còn sáng đèn. Anh cầm điện thoại di động lên liếc nhìn, đã là 4:30 rạng sáng.

Đó là thời gian tối nhất trước bình minh, không có sao, cả một bầu trời mênh mông. Cố Trầm Quang tắt đèn, đóng cửa phòng làm việc, đi đến cái ghế bình thường Lộ Nam Tâm hay nằm, nằm xuống.

Đã rất lâu rồi không được ngủ, gần như đầu vừa dính vào gối là ngủ ngay.

Ý thức tồn tại sau cùng trước khi ngủ của Cố Trầm Quang là đang suy nghĩ: Mấy ngày nay Bắc Kinh trời nắng gắt như vậy, bảo bối của anh có nhớ phải thoa kem chống nắng hay không đây.

Một phòng ánh trăng nhợt nhạt.

Cô ở quân đội nằm giường sắt, đắp chăn quân đội xanh biếc. Anh thì nằm ghế sô pha mềm mại, đắp chăn trắng tinh. Nhưng đều dưới cùng một ánh trăng, một đêm say giấc.

Đây gọi là hữu tình.

————

Ngày thứ tư, dưới ánh mặt trời chói chang, tập thể mọi người đang huấn luyện đứng theo tư thế quân đội. Thời gian mới vừa bắt đầu chỉ là 10 phút, hiện tại đã đứng đến nửa tiếng.

Huấn luyện viên ban của Lộ Nam Tâm nhìn không khác gì mấy so với bọn cô, khuôn mặt đều bị phơi nắng đến ngăm đen, cười một tiếng liền lộ ra hai cái răng hổ nhỏ cùng hàm răng trắng noãn. Đặc biệt đáng yêu, nhưng cũng đặc biệt nghiêm túc.

Lúc huấn luyện hoàn toàn theo nề nếp, đối với hơn phân nữa học sinh nữ khoa lịch sử, nửa điểm cũng không thả lỏng.

Theo lời nói của Quả Quả là: “Gương mặt làm hỏng mắt người ta.”

Lộ Nam Tâm: “……” Cô đột nhiên nhớ tới, người nào đó cũng đã từng không cười, vừa nghiêm túc vừa lạnh lùng, đứng ở nơi đó, liền tỏa ra hơi lạnh người lạ chớ lại gần.

Ngoại trừ đối với cô.

Từ lúc mới bắt đầu, anh đối với cô, chính là dịu dàng.

Lộ Nam Tâm đang bị mặt trời phơi đến mức buồn ngủ, rất sợ bản thân kiên trì không nổi, không tự chủ liền nghĩ đến người kia. Sau đó lại tiếp tục lắp đầu động lực.

Cô đã bảo đảm với anh có thể chịu đựng được. Không thể vô dụng như vậy, tùy tiện ngã xuống.

Bên cạnh đã có không ít nữ sinh không thể trụ vững mà bất tỉnh, “phịch” một tiếng ngã xuống đất, làm ra tiếng động rất lớn.

Dưới ánh mặt trời chói changg đứng trong tư thế quân đội nửa tiếng không nhúc nhích, đối với đám người từ nhỏ được cưng chiều từ nhỏ mà nói, có chút khó khăn.

Trước mắt Lộ Nam Tâm cũng dần dần xuất hiện bóng dáng chồng lên nhau, thậm chí không thể thanh tỉnh. Cô hung hăng cắn răng, ép buộc ý thức bản thân phải thanh tỉnh.

Từng giọt mồ hôi hột chảy xuống trên trán, theo gương mặt một đường từ từ chảy xuống, ngứa ngáy khó nhịn. Lông mi cũng đã bị mồ hôi làm ướt nhẹp, trước mắt càng thêm một mảnh mơ hồ.

Không thể ngã. . . . . . Trong lòng Lộ Nam Tâm tự nhủ một lần lại một lần.

Tính toán thời gian, cũng nhanh qua rồi.

Đỉnh đầu là nắng nóng chói chang chiếu rọi không chút lưu tình.

. . . . . .

Thời điểm Cố Trầm Quang đi vào nhìn thấy một màn này, lập tức đau lòng đến mức hai đầu chân mày nhíu chặt.

Chung quanh tất cả đều là bóng dáng mặc áo rằn ri, anh quét mắt mấy lần khắp nơi, cũng không tìm được bảo bối của anh.

Phương Tuấn Thừa đi bên cạnh thấy thế liền cười híp mắt, trêu chọc anh: “Chậc, đau lòng?”

Cố Trầm Quang từ chối cho ý kiến, chân mày nhíu chặt cũng không có nới lỏng: “Cường độ huấn luyện nặng như vậy?”

Anh học đại học ở nước ngoài nên không có trải qua. Chỉ có lúc còn bé, bởi vì quan hệ đời cha anh, nên bị ném vào trong quân doanh ngây ngốc mấy tháng.

Phương Tuấn Thừa gật đầu, “Trường học đối với chuyện này tương đối nghiêm túc, cũng để dễ dàng quản lý học sinh sau này.”

Đang lúc nói chuyện, trong một đội bên cạnh bọn họ đang đứng, lại có hai tiếng “phịch, phịch” ngã xuống.

Sắc mặt Cố TrầmQuang càng thêm nặng nề.

Phương Tuấn Thừa quen biết Cố Trầm Quang hơn 20 năm, thằng nhóc luôn luôn bình tĩnh thong dong lạnh lùng, lúc nào lại có vẻ mặt này chứ? Thật là một cảnh tượng hùng tráng, hắn cười híp mắt bắt đầu thưởng thức.

Cho đến khi Cố Trầm Quang nhẹ nhàng liếc mắt một cái sang, khí thế vạn quân của đội trưởng bộ đội đặc chủng liền xẹp xuống, hắn liền ho nhẹ một tiếng, bình tĩnh đảo ánh mắt vòng vòng.

Cố Trầm Quang cũng không muốn nói nhảm cùng hắn, liền hỏi: “Học viện lịch sử nằm ở đâu?”

“Bây giờ cậu muốn đi? Không thích hợp.”

Cố Trầm Quang trầm mặc.

Phương Tuấn Thừa chau mày, liếc nhìn đồng hồ đeo tay, nói: “Nửa tiếng trôi qua rất nhanh, còn kém 2 phút, cậu kềm chế xuống đi. Nếu không cô gái nhỏ nhà cậu bị cậu mang đi dưới con mắt của nhiều người như vậy, về sau cô ấy cũng không tiện.”

Cố Trầm Quang hoàn toàn không để ý đến nửa câu sau của hắn, chỉ bắt được một câu nói anh quan tâm nhất, sắc mặt liền đen như mực, từng chữ từng câu hỏi ngược lại: “Nửa, tiếng, mà, thôi?”

“. . . . . . A, “ Phương Tuấn Thừa kỳ quái: “Rất lâu sau?”

Bình thường hắn huấn luyện mấy thằng nhóc kia đều là 3 tiếng trở lên nha!

Cố Trầm Quang lạnh lùng liếc Phương Tuấn Thừa một cái, cất bước đi về phía trước, lại bị Phương Tuấn Thừa sau lưng kéo lại. “Aiz, lời tôi vừa nói cậu không nghe hay sao? Cậu đi như vậy, cô gái nhỏ của cậu sau này tuyệt đối sẽ không được tự nhiên.”

“Tôi như thế nào không biết, từ lúc nào thì cậu hiểu đối nhân xử thế như vậy rồi hả?”

“Đối nhân xử thế cái rắm! Đây là chuyện thường tình của con người được chứ! Luật sư các cậu không phải là rất biết kềm chế, rất biết đối nhân xử thế hay sao? Bình tĩnh của cậu đâu rồi?”

Bình tĩnh của anh đâu rồi?

Sự bình tĩnh của anh tất cả đều là đối với người không liên quan. Ở trước mắt cô, anh nơi nào còn nhớ rõ để ý đến người khác?

. . . . . .

Phương Tuấn Thừa một tay lôi kéo Cố Trầm Quang, trong đầu cũng hung hăng nghĩ lại: Thời điểm anh cùng bà xã mình yêu đương cuồng nhiệt có phải cũng bị che mất trí thông minh như vậy hay không?

“Phù. . . . . .”

Tiếng cười giải thoát vang lên.

Trưởng lớp các ban cũng nhanh chóng xoay người, đứng nghiêm giậm chân, khí thế mười phần hô: “Tất cả nghỉ ngơi tại chỗ!”

Thoáng chốc một mảnh ngã xuống, chân mềm trực tiếp ngã ngồi trên mặt đất.

Cố Trầm Quang lúc này đã tìm được học viện lịch sử, tránh thoát cánh tay của Phương Tuấn Thừa, trước khi đi nhẹ nhàng bỏ lại một câu: “Ở trong lòng oán thầm người khác sẽ không ‘lên’ được.”

Trong nháy mắt Phương Tuấn Thừa kinh sợ hồi thần, nhìn bóng người đã đi xa….. Này!

Qua sông rút cầu! Đúng là không nên dẫn cậu ta tới đây.

. . . . . .

Cố Trầm Quang đi về phía học viện lịch sử xa lạ, vẻ mặt lạnh lùng bình tĩnh, cước một lại càng lúc càng nhanh.

Học viện lịch sử có rất ít người, 9-10 người ngồi la liệt một đống. Anh liếc mắt một cái liền nhìn thấy được bảo bối của anh. Cả người ỉu xìu ngồi dưới đất, quần áo rằn ri rộng thùng thình tất cả đều là mồ hôi, tóc cũng bị mồ hôi dính lại thành một dúm một dúm, dính vào trên khuôn mặt bị nắng phơi đỏ ửng, vừa nhìn chính là bị hành hạ.

Anh hơi mím môi, đau lòng muốn chết.

Lộ Nam Tâm vốn là đang câu có câu không nói chuyện phiếm cùng Quả Quả, lơ đãng giương mắt liền nhìn thấy được người mà cô luôn nhớ nhung, ánh mắt đang chăm chú nhìn về phía cô.

. . . . . . Là cô đang nằm mơ sao?

Nhất thời Lộ Nam Tâm quên cả hô hấp, ngồi dưới đất, ngơ ngác nhìn anh.

Cho đến khi Cố Trầm Quang vươn tay về phía cô, ánh mắt hai người đối diện nhìn nhau, cô rốt cuộc mới tin tưởng, anh tới rồi!

Trên người lập tức liền có sức lực, “vèo” một cái như đạn bắn, cũng không để ý đến ánh mắt hoặc sáng hoặc tối của đám người chung quanh, chợt xông về phía anh.

Là Cố Trầm Quang. . . . . .

Cũng may cô xông đến trước mặt anh thì lý trí trở về, thành công ngưng lại bước chân, không có trực tiếp nhào vào trong ngực anh.

Lộ Nam Tâm đứng trước mặt anh, nhìn người đàn ông đẹp trai, quen thuộc trước mắt, mặt mày vui mừng, “Cố Trầm Quang! Sao anh lại tới đây?”

Anh nắm lấy cổ tay cô, lôi kéo cô, nhẹ giọng trả lời: “Tới thăm bảo bối một chút.” Anh xoay mặt nhìn cô, trong lòng rối tinh rối mù, cả buồng tim cũng mỉm cười, giơ tay vén mấy cọng tóc rơi trên mặt cô qua một bên, “Mặt cũng bị phơi đến đỏ.”

Lộ Nam Tâm ngượng ngùng, nhớ tới bộ dáng rối bù của mình hiện tại, nửa che mặt, buồn buồn hỏi anh: “…… Có phải rất xấu hay không?”

“Không có.” Anh kéo tay cô xuống, thả vào bên mép khẽ hôn xuống một cái. “Rất xinh đẹp.”

Nếu như là em, làm sao sẽ xấu chứ.

Lộ Nam Tâm không tin, nghiêng đầu nhìn anh, lại nhìn thấy bộ mặt tràn đầy chân thật của anh. Trái tim cô nhảy lên một cái, mặt so với vừa rồi còn đỏ hơn, xoay trờ lại. Hồi lâu, nhỏ giọng nói: “…...Vậy cũng tốt, tin tưởng anh.”

Hai người đi tới đi lui liền tới trước cổng, Lộ Nam Tâm kỳ quái, hỏi Cố Trầm Quang: “Chúng ta đi đâu vậy?”

“Dẫn bảo bối lên e ngủ một giấc.”

“Nhưng buổi chiều còn có huấn luyện, em không thể trở thành ngoại lệ.”

“. . . . . .” Cố Trầm Quang suy nghĩ một chút, thờ dài, thỏa hiệp, quay đầu lại dùng sứng bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. “Được, đã biết.”

Không thể làm gì, chỉ có thể dịu dàng.

Lòng Lộ Nam Tâm cũng mềm nhũn, cười híp mắt nhìn anh.

Cố Trầm Quang bị nụ cười của cô làm cho trong lòng ngức ngáy, quét mắt nhìn bốn bề vắng lặng, liền cúi đầu nhẹ nhàng chạm vào môi của cô, ngậm trong miệng, cắn một cái. Lộ Nam Tâm bị đau, mở đôi mắt ngập nước nhìn về phía anh.

Cố Trầm Quang thở dài, dứt ra, một tay che lại mắt Lộ Nam Tâm, “…..Đừng nhìn anh như vậy.”

Tự chủ của anh không có tốt như vậy.

Lộ Nam Tâm cố ý làm chuyện xấu, dùng sức nháy mắt, lông mi quét vào lòng bàn tay của anh, ngứa ngứa một chút.

Cố Trầm Quang bị cô chọc cười, rút tay lại, cố ý sưng mặt lên, gõ đầu của cô một cái.

“Buổi trưa nghỉ ngơi bao lâu?”

“Nửa tiếng.” Lộ Nam Tâm nói xong cũng buồn bực, quá ngắn.

Cố Trầm Quang lúc này mới phát hiện. “Mặt của bảo bối phơi nắng đến bị phỏng da?”

Lâu như vậy mà sắc đỏ còn chưa tiêu, thì không phải là vấn đề nắng nóng nữa. Khả năng lớn nhất chính là, cô gái nhỏ lười, vì ngủ thêm một lát mà không thoa kem chống nắng nên bị mặt trời làm bị phỏng da.

Từ trước đến giờ Lộ Nam Tâm đối với mấy chuyện này không quan tâm, nhưng da lại rất mềm mại, mỗi lần ra cửa anh đều phải thoa kem chống nắng tốt rồi mới mang cô đi ra ngoài.

Hiện tại anh không có ở đây, lọ kem chống nắng không biết đã bị cô ném đi đâu rồi.

Lộ Nam Tâm có chút chộc dạ, rũ mắt không dám nhìn anh.

Cố Trầm Quang liếc mắt nhìn cô một cái, kéo gương mặt cô lại nhìn kỹ, sắc mặt không tốt. “Tiếp tục như vậy nữa liền muốn để lại sẹo luôn.”

“. . . . . . A?” Lộ Nam Tâm bị hù sợ, nghiêm trọng như thế sao? Cô còn tưởng rằng mấy ngày nữa cô sẽ lành lại.

Cố Trầm Quang nghiêm túc gật đầu, kéo cô đi ra ngoài, “Buổi chiều anh xin nghỉ cho em, hiện tại đưa bảo bối đến bệnh viện lấy thuốc.”

Giọng điệu không cho phép cãi lại. Lộ Nam Tâm cũng không nói gì, ngoan ngoãn cùng anh đi ra ngoài.

Nghĩ trái nghĩ phải, có thể cùng anh ở chung nhiều thêm một lát, cô cầu còn không được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.