Hai người ngồi ở chỗ vắng vẻ, bóng râm cây hoàn hảo che khuất một màn này.
Cố Trầm Quang bế Lộ Nam Tâm ngồi lên người anh, hôn thật sâu. Nhưng cuối cùng kiêng dè vì đang ở bên ngoài, tay coi như đàng hoàng, ôm chặt lấy eo cô, vén áo lên, vuốt ve thịt mềm bên eo cô, kiềm nén không đi xa hơn.
Lộ Nam Tâm ngước đầu, chịu đựng dục vọng đè nén một tháng qua của anh.
. . . . . .
Anh ôm cô như vậy khi dễ một lúc lâu, môi lưỡi mới rời đi. Cả người cô vùi trong ngực anh, thân thể giống như là tôm bị luộc chín, vừa nóng lại đỏ.
Cố Trầm Quang thấp giọng cười một tiếng: “Trở về thôi.”
“. . . . . . Được.”
Cố Trầm Quang thả cô xuống đất. Chân cô mềm nhũn, hai chân vừa chạm đất, thiếu chút nữa liền ngã sấp xuống. Thật may là anh tay mắt lanh lẹ, từ phía sau đỡ lấy cô, khóa ở trước ngực.
Mùi hương trên mái tóc cô nháy mắt tràn đầy chóp mũi anh.
Kích tình bên trong thân thể rục rịch ngóc đầu dậy, kêu gào xâm chiếm lý trí.
Cố Trầm Quang làm như không có chuyện gì xảy ra buông tay, một tay thả xuống nắm lấy tay cô, mười ngón tay đan xen. “Đi thôi.”
Mặt Lộ Nam Tâm đỏ bừng, mặc cho anh dắt đi. “Ừm.”
Ngày ngắn, trở lại phòng bệnh thì đã gần tối.
Nửa giờ sau, bác sĩ theo lệ thường tới kiểm tra phòng bệnh, nhìn một chút, nói sức khỏe anh khôi phục rất tốt, có thể xuất viện. Cố Trầm Quang gọi bác sĩ lại hỏi: “Buổi tối có cần kiểm tra phòng nữa không?”
Bác sĩ xoay người lại, không hề suy nghĩ đã nói: “Không cần, Cố tiên sinh khôi phục rất tốt, đã không còn vấn đề gì nữa. Quan sát thêm hai ngày là có thể xuất viện.”
Ánh mắt Cố Trầm Quang sâu thẳm, trên mặt lại vẫn bình tĩnh tự nhiên nói: “Cám ơn.”
Bác sĩ lắc đầu một cái, xoay người rời đi.
Cố Trầm Quang lấy điện thoại di động, hỏi cô gái nhỏ còn đang ngây ngốc bên cạnh: “Buổi tối muốn ăn cái gì? Anh gọi bên ngoài mang đến.”
Lộ Nam Tâm suy nghĩ một chút: “Muốn ăn mì.”
Cố Trầm Quang lật xem menu: “Được, ăn cay?”
“Ừm.” Lộ Nam Tâm nói xong liền đi tới, đưa mắt sát vào màn hình di động liếc nhìn, dặn dò anh: “Anh đừng ăn cay.”
“Ừ.”
Hai người gọi một phần mì cay, một phần mì Ý, cộng thêm một ly nước trái cây lớn. Đoán chừng nhà hàng gần đó, rất nhanh sẽ giao đồ ăn đến. Lộ Nam Tâm xuống lầu lấy đồ ăn trở lại. Cố Trầm Quang dọn bàn nhỏ xong an tĩnh chờ cô.
Lộ Nam Tâm đặt hai phần mì lên bàn, sau đó lấy một phần đưa cho anh, “Đây là của anh.”
“Ừ.” Cố Trầm Quang liếc mắt nhìn phần mì trước mặt cô, hỏi: “Mì nước?”
Loại này ở Mỹ không thấy nhiều.
“Đúng vậy.” Lộ Nam Tâm cười híp mắt, vừa mở bao ni-lon vừa nói: “Vui không? Vừa rồi em cũng đặc biệt vui vẻ, thế nhưng lại có thể ở chỗ này ăn được mì nước…. Có thể đó là nhà hàng Trung Quốc?”
“Chắc vậy.” Cố Trầm Quang mở phần mì của mình, là mì Ý chính tông, một chút nước canh cũng không có.
Anh ở nước ngoài một thời gian dài, thật ra thì đối với đồ ăn khác nhau cũng không để ý nhiều lắm, không giống như Lộ Nam Tâm có chấp niệm đối với đồ ăn Trung Quốc. Anh cầm nĩa xốc mì lên, nhanh chóng lại không mất phần ưu nhã bắt đầu ăn mì.
Lộ Nam Tâm cũng chuẩn bị ăn, mở nắp mì ra, lục lọi lại không tìm được đũa, lầm bầm: “Tại sao lại không có đũa….”
Cố Trầm Quang dừng lại, nhìn sang: “Chắc là quên cho vào, em quay lại mở hộc tủ phía sau lưng đi, có đũa đấy.”
“Oh. . . . . .” Lộ Nam Tâm quay người, chuẩn bị đi tìm đũa, lại không chú ý chén canh. Tay áo cô quẹt phải, hung hăng va chạm, toàn bộ chén canh đều đổ hết lên người cô.
May mắn không phải mới nấu, lúc này mặc dù là canh nóng, nhưng cũng không đến nỗi bị phỏng.
Lộ Nam Tâm: “. . . . . .”
Trên người cô chỉ mặc một chiếc áo trắng tay ngắn rộng thùng thình, cả chén canh đổ vào, tất cả đều ướt đẫm.
Cố Trầm Quang lập tức bỏ nĩa xuống, rút khăn giấy ra đưa cho cô. “Có bị phỏng hay không?”
Lộ Nam Tâm lắc đầu một cái: “Không có việc gì.”
Cố Trầm Quang kéo cái bàn ra, nói: “Trước tiên em vào phòng vệ sinh sửa sang lại một chút, anh đi đổi drap giường.”
Phòng Cố Trầm Quang ở chính là phòng bệnh VIP, tự nhiên có đầy đủ phòng khách, phòng vệ sinh.
Lộ Nam Tâm “ừm” một tiếng, buồn rầu nhìn một thân chật vật, mang dép vào, vội vàng chạy vào phòng vệ sinh.
Cố Trầm Quang lấy một bộ drap giường sạch sẽ dưới giường lên, thay xong, thả bộ drap giường bẩn vào thùng tái sử dụng, xoay người lại mới phát hiện cô không có mang theo quần áo để thay. Anh suy nghĩ một chút, liền cầm lên chuẩn bị đưa vào cho cô.
Đến cửa toilet, Cố Trầm Quang gõ gõ cửa, nói một câu: “Anh mang quần áo sạch vào cho em.” Sau đó liền trực tiếp đẩy cửa đi vào.
——
Cố Trầm Quang cho là cô không mang quần áo thay, nhiều nhất chính là vẩy nước bẩn lên làm sạch chỗ quần áo bị bẩn. Nhưng vạn lần không nghĩ tới sẽ thấy một màn như vậy…..
Cô gái trẻ tuổi, trên người chỉ còn lại chiếc áo ngực màu lam nhạt, hai móc cài phía sau bị mở ra. Mật tay cô đang với ra phía sau cài lại móc áo ngực, một tay vẩy nước rửa sạch trên phần bụng….. Bộ ngực vốn cũng không nhỏ bị cô đè ép, trong nháy mắt liền biến thành một yêu tinh mê người, nét đẹp thiếu nữ được miêu tả sinh động.
Thấy anh đi vào, Lộ Nam Tâm kinh hoảng trừng to mắt, sắc mặt còn mang theo nét đỏ ửng.
Cố Trầm Quang quét mắt qua, áo ngực màu lam nhạt cùng với làn da trắng như sứ của cô càng làm thêm đẹp mắt dưới ánh đèn sáng như ngọc. Bên trong là gò bồng mềm mại, đã sớm vì động tác đè ép của cô được miêu tả sinh động.
Ánh mắt Cố Trầm Quang sâu thêm mấy phần, dần dần trở nên nguy hiểm.
Anh đi tới, tiện tay đóng cửa, không tiếng động giơ quần áo sạch trong tay lên. Lúc mở miệng giọng nói đã trở nên khàn khàn: “Bảo bối quên mang theo quần áo.”
Giờ phút này Lộ Nam Tâm quả thật xấu hổ muốn chết, khuôn mặt thành công bị đốt cháy. Cô nhanh chóng liếc nhìn quần áo sạch trong tay anh một cái, run rẩy nói: “…. Anh để ở đó đi.”
Cố Trầm Quang thấp giọng cười một tiếng, đến gần, để quần áo sạch trong tay lên trền bồn rửa mặt, sau đó vây cô lại, bất động.
Một cái tay khác chống đỡ mặt gương sau lưng cô, vây cả người cô trong ngực anh.
Trên gương không ngừng có nước hơi ngưng tụ thành từng hạt nước, theo nhiệt độ lòng bàn tay anh, trượt xuống.
Lộ Nam Tâm càn khẩn trương hơn, Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên như thế này trước mặt anh, nhưng cô cảm giác hôm nay anh có chút không giống. Anh giống như là một con sói mài răng vận sức chờ phát động, rốt cục không nhịn được mà muốn buông thả bản tính.
Nguy hiểm, lại mê người.
. . . . . . Lộ Nam Tâm sợ bản thân cầm giữ không được.
Trên người Cố Trầm Quang còn mặc quần áo bệnh nhân, từ nút áo thứ hai trở xuống, Lộ Nam Tâm có thể dễ dàng nhìn thấy độ cong hoàng mỹ của từng bắp thịt trên bụng anh, cùng với, xuống chút nữa……
Rầm! ! !
Mặt hoàn toàn đỏ rực.
Lộ Nam Tâm hơi mím môi, không dám nhìn nữa. Vừa muốn ngẩng đầu nhìn anh, lại bị anh hung hăng ngậm lấy môi.
. . . . . . Lưỡi của anh mạnh mẽ mở ra môi cô, thăm dò vào trong miệng, hút lấy lưỡi cô, điên cuồng khấy đảo. Lộ Nam Tâm bị anh hôn đến hai chân mềm nhũn, gần như muốn ngã xuống đất. Lại bị anh ôm thật chặt, giữ trước ngực.
Người khi yêu luôn nhạy cảm. Lộ Nam Tâm mơ hồ có loại cảm giác, nụ hôn này không giống với những nụ hôn trước kia….. Người đàn ông đang ôm cô giống như là cuối cùng đã phá vỡ hết tất cả ngăn cản trói buộc, không kiêng kỵ nữa. Hô hấp bén nhọn trên người toàn bộ tràn ra, môi lưỡi quấn quýt, không thể ngăn trở….. Có một loại cảm giác mê hoặc lòng người.
. . . . . .
Không biết hôn boa lâu, cuối cùng cũng dừng lại. Cố Trầm Quang ôm chặc cô gái nhỏ trước ngực, thở hảo hển. Ánh mắt nhìn chăm chú làn da ửng hồng vì bị hơi nước xông.
Anh cúi người đến bên tai cô, giọng nói trầm thấp mà khàn khàn, giống như ánh hoàng hôn mênh mông ngoài cửa sổ: “…… Bảo bối, anh không nhịn được nữa.”
. . . . . .
Lộ Nam Tâm cảm thụ lồng ngực phập phồng của anh, hơi thở nóng rực gần như muốn thiêu đốt cô. Cô yên lặng nuốt nước miếng, lấy dũng khí, tiến tới bên tai anh, dùng giọng nói còn nhỏ hơn muỗi hỏi: “Ở đây….. Ở phòng vệ sinh?”
Trong mấy giây ngắn ngủn này, Cố Trầm Quang gần như suy nghĩ đến tất cả mọi phản ứng của cô: Kinh hoảng, xấu hổ, sợ hãi, thậm chí là rung động.
Nhưng vô luận như thế nào cũng không nghĩ tới, cô lại nói một câu như thế.
Anh không nhịn được thấp giọng cười, âm thanh tiếng nước chảy “tích tích” trong phòng tắm, phá lệ mưu sát lỗ tai người khác.
Một tay anh dò tới sau lưng cô, dễ dàng cỡi móc khóa áo ngực. Kéo một cái, chiếc áo ngực mào xanh lam bị ném ở trên mặt đất. Trong nháy mắt, trên người Lộ Nam Tâm không còn gì.
Cố Trầm Quang áp sát tới, tiếp tục hôn xuống. “Không. . . . . . Đi lên giường.”
Hai chữ cuối cùng thành công khiến buồng tim Lộ Nam Tâm nóng lên.
Tay của anh đã trượt xuống, luồng vào dây thun quần của cô. Ngón tay thon dài đẩy một cái…… rất nhanh, quần cùng áo ngực của cô cùng chung số phận, bị ném ở trên mặt đất ướt nhẹp.
Trên người Lộ Nam Tâm lần nữa chỉ còn lại một cái quần lót nho nhỏ……. Ở trong đó, là lãnh địa Cố Trầm Quang không dám thăm dò, lại khát vọng sâu sắc.
. . . . . .
“Đừng nhịn, gọi ra….. rất êm tai.”
. . . . . .
“Không. . . . . . Đi lên giường.”
. . . . . .
“Anh. . . . . . Anh đừng hôn nơi đó. . . . . . Cố Trầm Quang, đừng. . . . . .”
. . . . . .
Lộ Nam Tâm bị anh hung hăng khi dễ, không nhịn được muốn lên tiếng hét to….. Thế nhưng đây là bệnh viện, ngoài cửa thỉnh thoảng sẽ có người đi qua. Thời điểm bị tình dục gần như bao phủ, lý trí còn sót lại nhắt nhở cô.
Loại đau đớn này, sống không bằng chết. Cảm giác thoải mái cùng đau đớn đồng thời xâm chiếm thân thể, tiến thoái lưỡng nan.
. . . . . .
Rốt cuộc Cố Trầm Quang cũng bỏ qua cho cô, lần nữa bò lên hôn môi cô. Một tay lục lọi tìm được tay cô, mười ngón đan nhau thật chặt.
“Nam Nam, anh gần như là chết qua hai lần.”
Lộ Nam Tâm hơi mở mắt, không hiểu tại sao anh lại đột nhiên nói cái này?”
Cố Trầm Quang nhỏ giọng nói tiếp: “Trước đây, anh luôn luôn lo lắng. Hiện tại có phải còn quá sớm hay không, có thể sẽ làm tổn thương bảo bối hay không? Thế nhưng sau hai lần gần như bỏ mạng, một giây kia khi anh tỉnh lại, đột nhiên anh cảm thấy bản thân trước đây rất là ngu.”
“. . . . . . Tại sao?”
“Cuộc sống mỗi người đều không xác định, quan trong nhất là hưởng thụ thời khắc hiện tại….. Anh không muốn sau này hối hận, cũng sẽ không để cho bảo bối hối hận. Bảo bối có tin anh không?”
Lộ Nam Tâm thật không nghĩ tới, ở thời điểm này, người đàn ông này còn nhớ rõ muốn giảng cho cô một khóa giáo dục chính trị.
Nhưng thật ra thì. . . . . . Nếu không tin anh, cô còn có thể tin ai đây?
Lộ Nam Tâm ngửa đầu, bên trong đôi mắt sáng có chất lỏng trong suốt, lóe lên tia sáng. Cô chủ động đưa môi tới hôn xuống đôi mắt anh, sau đó nhanh chóng rời ra, thấp giọng, vừa kiên định lại dịu dàng nói: “Tin.”
. . . . . .
Cố Trầm Quang cười: “Được….. Vậy bảo bối, anh muốn tiến vào.”
Cố Trầm Quang trầm thắt lưng, cự vật đã sớm sưng to phát đau, chỉ là sợ tổn thương cô. Anh dùng hết mọi cách, sau khi xác nhận cô đã vì anh chuẩn bị xong, rốt cục mới không nhịn được nữa, đâm mạnh một cái.
Lộ Nam Tâm nhắm mắt lại, mí mắt hồng hồng, thấp giọng kên: “. . . . . . Ừhm.”
Đây đúng là cỗ vũ lớn nhất đối với đàn ông.
Cố Trầm Quang hít sâu, thân thể đẩy lên phía trước một cái….. Rốt cuộc tiến vào.
. . . . . .
Càng về sau, Lộ Nam Tâm rốt cuộc không nhịn được nữa, “hu hu” khóc thành tiếng, đáng thương dính sát vào trên người anh, nhỏ giọng cầu xin: “Anh…… Ưm, anh chậm một chút, em không được…… Em thật sự không được nữa, Cố Trầm Quang……”
Không ngờ hoàn toàn ngược lại, thiếu nữ nhỏ giọng cầu xin, trái lại càng làm cho người đàn ông trên người cô càng thêm hưng phấn, động tác đâm vào càng mạnh hơn…..
. . . . . .
Cuối cùng Lộ Nam Tâm lệ rơi đầy mặt, hung hăng cắn lấy bả vai của anh.
Vẻ mặt Cố Trầm Quang không nhăn một cái, chỉ chìm trong cảm giác trầm mê, mặc cho cô cắn lấy bả vai mình. Phía dưới nhanh chóng đâm vào rút ra mấy cái, ôm chặt lấy cô, gắt gao run rẩy………