Trầm Quang Theo Hướng Nam

Chương 42: Chương 42: Chương 41




Nửa tháng sau, Cố Trầm Quang hoàn thành công việc thu thập chứng cứ, lên đường về nước.

Lộ Nam Tâm bởi vì phải đi học, nửa tháng trước đã trở về nước trước. Những ngày qua hai người đều dựa vào điện thoại liên lạc.

Sau khi Cố Trầm Quang về nước, chuyện thứ nhất là đi gặp Chu Chấn Quang.

Trước đó anh đã sửa sang lại tất cả chứng cứ trong tay thành một tập tài liệu nộp lên tòa án, tin tưởng rất nhanh Chu Chấn Quang sẽ nhận được lệnh triệu tập.

Cố Trầm Quang rõ ràng, lần này Chu Chấn Quang tuyệt đối không biết gì cả.

Giống như Chu Chấn Quang rõ ràng biết anh sẽ đến tìm, liền cố ý đợi trong nhà vậy.

Trong cái vòng này, người người đều thông minh. Không thông minh, không thể nổi bật.

. . . . . .

Cố Trầm Quang ấn chuông cửa, là Tần Vận mở cửa. Tần Vận là đại tiểu thư trong gia đình, từ khi gả vào nhà họ Chu đến nay, càng thêm khôn khéo. Dấu vết từng trãi quá nhiều, cũng không còn sự đơn thuần khi còn trẻ, mỗi một cái nháy mắt đều thoát lên sự sắc sảo.

Cũng đúng, đường đường là người phụ nữ của một gia tộc lớn, nếu thật sự là người đơn thuần không biết thế sự, cũng không phải là chuyện tốt.

Cố Trầm Quang khẽ gật đầu, coi như là chào hỏi người chị ngày xưa này.

Tần Vận khẽ cười một tiếng, kéo cửa ra: “Vào đi.”

Trong phòng khách truyền đến giọng nói của Chu Chấn Quang: “Tiểu Vận, Trầm Quang tới rồi hả?”

Tần Vận xoay người, đi về phía chồng, giọng nói dịu dàng: “Ừ, tới rồi. Các người nói chuyện đi, em đi chuẩn bị trà.”

“Để dì Lý làm đi, em làm coi chừng phỏng tay.”

Cố Trầm Quang đi vào phòng khách, liền nghe thấy một câu này. Để túi tài liệu trong tay xuống, ngồi xuống, cười nhạt nói: “Tình cảm của hai anh chị thật là tốt.”

Chu Chấn Quang khoát tay, “Vợ chồng già rồi, không bằng những người trẻ tuổi bọn em.” Nói xong, thân thể hơi nghiêng về phía sau dựa vào ghế sô pha. “Trầm Quang, hôm nay em đến không phải là theo anh tán gẫu chuyện này chứ?”

Cố Trầm Quang cười một tiếng: “Tự nhiên là không phải.”

Anh mở túi tài liệu trong tay ra, lấy đồ vật bên trong ra, đặt trên khay trà.

“Hôm nay tôi đến là lấy thân phận luật sư được sự uỷ thác của Lộ Nam Tâm tiểu thư muốn cùng Chu Chấn Quang tiên sinh điều tra nguyên nhân cái chết của Lộ Thịnh Minh tiên sinh. Theo chúng tôi được biết, ngài có liên quan đến cái chết của Lộ tiên sinh.”

Chu Chấn Quang nhíu mày, không chút nào ngoài ý muốn, bình thản nói: “Không phải là tự sát sao?”

“Chu tiên sinh.” Cố Trầm Quang thả thứ gì đó trong tay ra, chậm rãi dựa về phía sau. “Chuyện cho tới bây giờ, ngài cần gì phải giả bộ ngốc chứ.”

Sắc mặt Chu Chấn Quang bất động: “Anh nghe không hiểu em đang nói cái gì.”

Cố Trầm Quang cười.

Không phải giễu cợt, cũng không phải là khinh thường. Chính là chân chân thật thật, cười.

Không ai biết anh đang cười cái gì.

Cố Trầm Quang tĩnh lặng, lần nữa mở miệng thì giọng nói trầm xuống rất nhiều: “Vậy…… Anh Chu, Trầm Quang hỏi anh một câu, anh đã làm cái gì?”

Đây không phải là ván bài tình cảm, anh thật sự muốn hỏi một câu.

Chu Chấn Quang nhìn sang, mới phát hiện người ngồi đối diện, lúc nói chuyện không nhìn mình, ngược lại nhìn chằm chằm cửa sổ trong suốt bên ngoài. Vẻ mặt rất nhạt, gần như không lộ vẻ gì, không nhìn ra bất kỳ tâm tình gì. Một đôi mắt đẹp nửa ẩn nửa hiện, khẽ nheo lại, thần sắc không rõ.

Nhưng không hiểu sao Chu Chấn Quang lại có một loại cảm giác —— Cố Trầm Quang đang đau lòng.

Không rõ ràng, nhưng là có.

Trong lòng hắn đột nhiên cũng có chút khó tả —— Quen biết Cố Trầm Quang nhiều năm như vậy. Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy tâm tình như vậy trên người anh.

Nhắm lại mắt, lần nữa mở miệng vẫn là câu trả lời giống như cũ: “Không có gì cả.”

Cố Trầm Quang thu hồi ánh mắt.

Là do anh ngu ngốc, một người hết lần này đến lần khác muốn lấy mạng của anh, anh thế nhưng vọng tưởng dùng một câu nói của mình mà đả động hắn.

Con ngươi đen bóng sắc bén lần nữa nhìn về phía Chu Chấn Quang, nói: “Tự thú, 10 năm trở lên. Nếu không, không hẹn gặp lại.”

Chu Chấn Quang không lên tiếng, tiếp tục trầm mặc.

Cố Trầm Quang đợi một hồi, không đợi được câu trả lời. Anh thấp giọng cười một tiếng, thu dọn lại tài liệu xong, đứng dậy.

Trước khi đi, bỏ lại một câu: “Lệnh triệu tập 2 ngày nữa sẽ đến, Chu tiên sinh, chúng ta gặp nhau ở tòa.”

Chu Chấn Quang đột nhiên mở miệng: “Em cứ như vậy thích cô gái nhỏ kia?”

Cố Trầm quang không có xoay người lại: “Ai?”

“Lộ Nam Tâm.” Chu Chấn Quang phun ra cái tên này.

Cố Trầm Quang cúi thấp đầu, xoay người lại, nhìn về phía Chu Chấn Quang, “Anh muốn nói cái gì?”

Chu Chấn Quang đón lấy ánh mắt của anh, bên trong không có hối hận cũng không có áy náy. Hắn hỏi anh: “Em thích cô bé kia, cho nên mới giúp cô ta đối phó với anh?”

. . . . . .

Trong nháy mắt Cố Trầm Quang sững sờ, ngay sau đó nở nụ cười, bên trong nụ cười này rõ ràng chứa đựng sự châm chọc.

“A. . . . . . Anh suy nghĩ như vậy?”

“Chẳng lẽ không đúng?”

Cố Trầm Quang đứng đó nở nụ cười châm chọc, đôi mắt trong trẻo tĩnh táo. Lúc mở miệng giọng nói lạnh đến không có nhiệt độ.

“Em cho là, làm sai chuyện sẽ phải bị trừng phạt. Đây là đạo lý mà ngay cả đứa bé ở vườn trẻ cũng hiểu.”

. . . . . .

“Không ngờ, anh Chu lại quên.”

. . . . . .

Sau đó không nói gì thêm, xoay người rời đi.

Chu Chấn Quang ngồi một mình trên ghế sô pha, mặt mày không rõ, ánh sáng quanh thân đều trở nên u ám.

Một lát sau, Tần Vận đi tới, thấy hắn như vậy, khẽ thở dài, một tay đặt trên bả vai của chồng.

Chu Chấn Quang đưa tay nắm chặt lấy tay vợ, ngón cái tinh tế ma sát bàn tay mềm mại của vợ, nói: “Đừng sợ.”

————

3 ngày sau, Chu Chấn Quang nhận được lệnh triệu tập của tòa án —— Tội mưu sát.

Cùng lúc đó, Cố Trầm Quang đang nói cho Lộ Nam Tâm biết nguyên nhân thật sự cái chết của cha cô.

—— Chu Chấn Quang mượn ân oán đời trước của nhà họ Chu cùng nhà họ Lộ, âm thầm lấy việc hợp tác làm màn che mắt mà mòn rút hết tiền của nhà họ Lộ, chuyển tới nước Mỹ, dùng cách rửa tiền hợp thức hóa chuyển về dưới danh nghĩa thuộc về nhà họ Chu. Lâu ngày, đến cuối cùng, công ty nhà họ Lộ đã hoàn toàn trống rỗng.

Lộ Thịnh Minh buông tha cho tình yêu cả đời, buông tha cho lý tưởng cùng nguyện vọng, cưới một người phụ nữ mà mình không yêu, làm nghề mà mình không thích. Chỉ vì nghe theo lời dặn dò của người lớn, hy vọng hắn có thể thay nhà họ Lộ bảo vệ cơ nghiệp trăm năm.

Nhưng thật ra thì, thời điểm nhà họ Lộ đến tay hắn đã sớm bấp bênh. Đám cưới là cách duy nhất. Chỉ là, con đường duy nhất cuối cùng này cũng không đi thông.

Nhà họ Lộ vẫn sụp đổ trong tay hắn.

Nhưng thật ra thì, những thứ này đều không đủ phá hủy Lộ Thịnh Minh. Nhà họ Lộ sụp đổ, không sao, hắn có thể gây dựng lại. Về phần người kia…. Nhiều năm về trước đã nói cả cuộc đời này sẽ không gặp lại.

Trong lòng Lộ Thịnh Minh bình thản, tính tình lạnh nhạt, những chuyện này sẽ làm cho hắn thống khổ, nhưng không đủ để làm hắn tuyệt vọng.

Lộ Nam Tâm nghe Cố Trầm quang nói tới chỗ này, rũ mắt, lặng lẽ, nhỏ giọng hỏi: “Vậy thì vì cái gì?”

. . . . . .

Cố Trầm Quang hít sâu một hơi, chậm rãi nói: “Chu Chấn Quang từ rất sớm liền sai người bỏ thuốc gây uất ức vào trong đồ ăn, trong xe, trên quần áo của cha bảo bối. Cha em mới lúc đầu không phát hiện, đợi đến khi phát hiện ra thì đã trễ.”

! ! !

Lộ Nam Tâm không thể tin nhìn về phía anh: “Bỏ…. thuốc gây uất ức?”

Cố Trầm Quang nhìn vào mắt cô, trả lời có chút khó khăn: “……Ừ.”

. . . . . .

Lộ Nam Tâm không dám tin tưởng.

“Cho nên, cho nên ba em, ông ấy là bởi vì chứng uất ức mới tự sát?”

Cố Trầm Quang gật đầu, giọng nói nặng nề: “Có thể nói là như vậy.”

. . . . . .

Lộ Nam Tâm cảm thấy chuyện như vậy thật sự hoàn toàn không có cách nào tiếp nhận. Nước mắt nóng hổi lại không tự chủ được một giọt lại một giọt rớt xuống. Cô run rẩy hỏi anh: “Tại sao….. Tại sao ông ấy lại muốn làm như vậy?”

Phải có bao nhiêu oán hận, mới có thể làm cho một người làm ra chuyện độc ác như vậy?

Cố Trầm quang đưa tay kéo cô gái nhỏ đang run rẩy vào trong ngực, một tay khẽ vuốt ve sau lưng cô trấn an. Anh trầm mặc thật lâu, mở miệng lần nữa thì giọng nói rất thấp, từ từ lâm vào hồi ức: “Có thể bởi vì….. oán thù tích tụ đi.”

“Từ lúc còn rất nhỏ, anh Chu vẫn luôn bất hoà với ba người bọn anh. Ừ…. Hoặc là nói, theo một phương diện nào đó, anh ấy không thích cha bảo bối.”

Tay Lộ Nam Tâm nắm lấy vạt áo trước ngực anh, ấp úng hỏi: “Tại sao?”

“Có thể là bởi vì chỗ nào cha bảo bối cũng tốt hơn so với anh Chu. Nơi nào cũng áp trên đầu anh ấy…. Lòng ghen tỵ không phải chỉ dành tiêng cho phụ nữ, đàn ông cũng có, có lúc so với phụ nữ còn đáng sợ hơn. Hơn nữa, anh Chu lúc mới bắt đầu rất thích Ninh Uyển, tốn tâm tư theo đuổi rất lâu. Nhưng mà Ninh Uyển lại một lòng đặt trên người cha bảo bối. Sau đó còn bất chấp gả cho cha bảo bối.”

Sự nghiệp, phụ nữ, gia đình, cộng thêm trời sanh tính lòng dạ nhỏ mọn —— Làm ra cái gì, cõ lẽ đều có thể nói thông.

Lộ Nam Tâm không nói gì thêm.

Cố Trầm Quang ôm cô, cũng không nói chuyện. Thỉnh thoảng cúi đầu nhẹ nàng hôn một cái lên lỗ tai nhỏ của cô, sau đó lại tiếp tục tái diễn, hết sức dịu dàng.

————

Một tuần lễ sau, tòa án mở phiên toà, nhất thẩm.

Nguyên cáo: Lộ Nam Tâm, khống cáo Chu Chấn Quang là kẻ tình nghi mưu sát cha cô: Lộ Thịnh Minh.

Bị cáo: Chu Chấn Quang.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.