Trầm Quang Theo Hướng Nam

Chương 50: Chương 50: Chương 49




Lộ Nam Tâm tỉnh lại phát hiện người đàn ông bên cạnh còn đang ngủ, lông mi mềm mại khép chặt, tóc đen che hưn phân nửa cái trán. Như vậy nhìn, khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng từ trước đến giờ lại có mấy phần trẻ con.

Bên ngoài trời chiều đã xuống, nhuộm đỏ ửng cả một nửa bầu trời. Lộ Nam Tâm nhìn lướt qua, đoán chừng khoảng 4 giờ.

Thế nhưng đã ngủ đến 2 tiếng.

Lộ Nam Tâm yên lặng trong chốc lát, tin thần trở về vị trí cũ. Thời điểm này, mẹ Cố cũng đang chuẩn bị cơm tối đi? Cô phải ra phụ giúp, nào có cô con dâu nào ngày đầu tiên tới cửa không làm gì chỉ biết ngủ?

Tay phải chống giường, hơi có chút khó khăn bò dậy, ngủ lâu, trên người cũng bũn rũn.

Lộ Nam Tâm mới vừa ngồi dậy, chăn còn chưa có rời khỏi người, liền bị người đàn ông nào đó kéo ngược trở về, một cánh tay thuần thục kéo cô vào trong ngực.

Giọng nói Cố Trầm Quang khàn khàn còn mang theo chút vừa mới tỉnh ngủ, mơ hồ hỏi: “Đi đâu?”

Thân thể Lộ Nam Tâm bất động.

Sợ làm cho anh không còn buồn ngủ, giảm thấp âm thanh nói: “Đi giúp bác gái nấu cơm.”

Cố Trầm Quang ngẩn ra, cau mày tới: “. . . . . . Cái gì?”

“Đi nấu cơm.”

Cố Trầm Quang: “Bảo bối biết?”

. . . . . . Đúng vậy, cô không biết. Mỗi lần làm trợ thủ rửa rau cũng bị người đàn ông nào đó ghét bỏ, véo chóp mũi cô cười nói món ăn này anh cũng không dám ăn, toàn là mùi thuốc Diệp Tử.

Lộ Nam Tâm cứng đờ trong giây lát, đẩy đẩy người nửa tỉnh nửa mê, “Vậy em cũng giúp được chút gì đó.”

“Làm gì?” Cánh tay Cố Trầm Quang duỗi ra, thấp giọng lầm bầm: “Ngủ với anh một lát.”

“. . . . . . . . . . . . .”

Lộ Nam Tâm cố gắng giãy giụa, cùng người thần chí không rõ còn đang mơ ngủ phân phải trái: “Như vậy không tốt.”

Một tay Cố Trầm Quang ở sau lpng cô dùng sức, kéo Lộ Nam Tâm nghiêng lại, đầu cọ vào trong hõm cổ cô, bất động: “Có cái gì không tốt? Không phải trước kia cũng như vậy sao?”

Lộ Nam Tâm: “. . . . . . . .”

Lộ Nam Tâm suy nghĩ lý do này một chút, giọng nói tự động thấp xuống hai tone, mang theo tia xấu hổ, giải thích: “Thân phận hôm nay của em không giống với trước kia……”

Thân phận.

Hai chữ này làm cho người nửa sống nửa chết nào đó rốt cục thanh tỉnh mấy phần.

Mấy giây sau, đột nhiên ý thức được, tại sao hôm nay bản thân lại có thể ôm cô ở trong phòng ngủ?

“. . . . . .”

Cố Trầm Quang nhắm mắt lại, có chút ảo não: “Là do anh suy nghĩ không chu toàn.”

“Hả?”

Cố Trầm Quang lật úp sấp trên người cô, nhắm mắt yên lặng 5 giây, sau đó đứng dậy: “Đứng lên, anh đi cùng bảo bối.”

Lộ Nam Tâm nhìn mặt anh mệt mỏi, không đành lòng: “Anh ngủ thêm chút nữa đi, em tự đi xuống là được rồi.”

Cố Trầm Quang lắc đầu một cái, vào phòng vệ sinh dùng nước rửa mặt, thanh tỉnh, lúc này mới cầm theo khăn lông ra ngoài, vừa lau vừa nói: “Không cần, bảo bối không có ở đây anh ngủ không được.”

Nhiều năm như vậy, sớm dưỡng thành thói quen ôm cô đi vào giấc ngủ. Thỉnh thoảng đi công tác, một thân một mình trong khách sạn, hơn phân nửa là cả đêm không ngủ.

Hai ba lần lau khô mình, mượn khăn lông ẩm ướt cũng lau mặt cho cô, bàn tay thuận tiện vuốt lại mấy sợi tóc khi ngủ bị rối của cô, nhìn khắp người cô một lượt, vẻ vẻ nói: “Được rồi.”

“. . . . . . .” Lộ Nam Tâm đẩy anh, tự mình chạy như bay đến phòng vệ sinh sửa soạn lại.

10 phút sau, xinh đẹp chói lọi ra ngoài.

Cố Trầm Quang đợi ở cửa, nhìn Lộ Nam Tâm bước ra, tầm mắt rơi vào khuôn mặt tinh xảo của cô, hơi sửng sốt một chút, tay vươn ra, nhìn một chút, đánh giá: “Khuôn mặt thật giả tạo.”

“. . . . . .” Lộ Nam Tâm vỗ tay anh một cái: “Đừng có đụng, hư trang điểm.”

Cố Trầm Quang nghe lời thu tay, đất cô xuống lầu: “Vốn đã trắng, nhìn thật xinh đẹp, trang điểm hay không cũng vậy.”

Lộ Nam Tâm lắc đầu: “Hóa trang cho lên tinh thần, khụ, hôm nay không phải là…… ngày đặc biệt hay sao?”

“Sợ con dâu xấu gặp cha mẹ chồng?”

Lộ Nam Tâm gật đầu một cái.

Khóe miệng Cố Trầm Quang kéo ra nụ cười: “Không phải đã sớm gặp hay sao?”

Lộ Nam Tâm nắm quyền, nghiêm túc nói: “Em muốn vĩnh viễn dùng bộ dáng hoàn mỹ nhất gặp mặt bà ngoại Cố của em.”

Cố Trầm Quang nghe vậy nụ cười càng lớn, thừa dịp Lộ Nam Tâm không để ý, từng chút một đẩy người vào trên tường, một tay vòng qua, mặt dán sát vào, cực kỳ vui vẻ, tròng mắt xoay tròn chậm rãi mở miệng: “A? Bà ngoại? Vậy anh là cái gì?”

. . . . . .

Phản ứng đầu tiên của Lộ Nam Tâm là, vách tường?

Phản ứng thứ hai, bị lọt hố rồi?

Mẹ của anh là bà ngoại, vậy anh không phải là…… Cái gì kia hay sao?... ...

Lộ Nam Tâm thử một chút, không có ý định mở miệng.

Trước mắt gần trong gang tấc khóe miệng người đàn ông nào đó càng giương cao, cô giả bộ nghe không hiểu. Sau khi tách ra, kết quả khuôn mặt đỏ bừng cùng lỗ tai ửng hồng toàn bộ đều rơi vào đáy mắt anh.

Nụ cười nơi đáy mắt Cố Trầm Quang càng sâu, thân thể tiến tới gần cô, chân dán sát vào chân, môi tiến tới bên tai cô, khi nói chuyện hơi nóng phả trên tai cô: “Hử? Là cái gì?”

“. . . . . . .”

Cố Trầm quang không buông tha Lộ Nam Tâm, môi hơi lệch, trực tiếp hôn lên cái cổ trắng noãn lộ ra bên ngoài của cô, giọng nói mơ hồ: “Nói hay không?”

. . . . . . . Không nói anh liền định hôn ra một dấu dâu tây trên cổ cô ở nơi này? Một lát cô làm sao còn có thể đi xuống gặp người?

Lộ Nam Tâm biết, không trốn thoát.

Hạ quyết tâm, nhắm mắt lại, thân thể nhỏ bé chậm rãi nghiêng về phía trước, Lộ Nam Tâm cũng tiến tới bên tai anh, mở miệng, giọng nói so với con muỗi còn nhỏ hơn: “….. Ông xã…..”

“Hử?”

“. . . . . . Ông xã.” Lớn tiếng một chút, đọc nhấn rõ từng chữ rõ ràng.”

Lỗ tai đã được hưởng thụ rồi.

Khóe miệng Cố Trầm Quang không khống chế được nhếch lên, thấp giọng dụ dỗ: “Còn chưa nghe rõ, gọi lại một lần nữa.”

“. . . . . . . .”

Lộ Nam Tâm thẹn quá thành giận rốt cuộc nhanh chóng cắn người, mãnh liệt dùng sức đẩy anh một cái, chạy xuống một tầng lầu, khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt long lanh như có nước nhìn chằm chằm anh, “Chú Tiểu Cố, anh già mà không nên nết.”

Nói xong lạch bạch chạy đi.

Để lại Cố Trầm Quang một mình đứng trên lầu, mím môi cười nhẹ.

Chú Tiểu Cố. . . . . . Thật là đã lâu không gọi.

Lầu dưới, giọng nói kinh ngạc của Dịch Sở truyền tới: “Nam Tâm? Sao mặt của con lại đỏ như vậy?

“. . . . . . .”

Bị bắt quả tang.

————

Hai người từ nhà họ Cố trở lại đã 10 giờ tối. Ngày hôm sau là thứ Bảy, Cố Trầm Quang tự nhiên buông tay buông chân, giằng co cùng Lộ Nam Tâm hơn nửa đêm, cuối cùng làm đến cô gái nhỏ nào đó khóc, lúc này mới thả người.

Trong lúc đó, Lộ Nam Tâm bị giày vò, cưỡi trên người anh, bị bắt gọi vô số từ “ông xã.”

Cô không gọi, anh nhẫn nại đến đỏ tròng mắt cũng không cho, liền ở bên ngoài ác liệt cọ sát….. Cuối cùng Lộ Nam Tâm bị hành hạ đến không chịu nổi, đánh tơi bời, ào ào chảy nước mắt, giọng nói mềm nhũm cầu xin:

“Hu hu hu…… Ông xã, mau vào. . . . . .”

Lúc này Cố Trầm Quang mới cười một tiếng, nhấn eo một cái, nhanh chóng vọt vào.

. . . . . . . .

Sáng sớm hôm sau, Lộ Nam Tâm còn đang ngủ, liền bị người nào đó lắc.

Cô mơ mơ màng màng không tình nguyện, nhắm mắt mặc cho anh định đoạt, mặc quần áo vào, vừa ngáp vừa hỏi: “. . . . . . Mấy giờ rồi?”

“9 giờ.”

“. . . . . . Hôm nay không phải thứ Bảy sao? Dậy sớm như thế làm gì?”

Cố Trầm Quang mặc quần áo tử tế cho cô xong, liền ôm người đang nằm trên giường dậy: “Lĩnh giấy chứng nhận.”

“? ? ?”

Lộ Nam Tâm thoáng chốc thanh tỉnh, bị anh ôm đi về phía phòng vệ sinh. Cô ôm cổ anh, giọng nói mang theo chút còn chưa tỉnh ngủ, xen lẫn một chút hoảng sợ, hỏi: “Đi đâu?”

Giọng nói Cố Trầm Quang cũng không ngừng lại, kiên định còn mang theo ý cười: “Lĩnh giấy chứng nhận kết hôn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.