Trẫm Thật Mệt Tâm

Chương 54: Chương 54: Sóng ngầm mãnh liệt




Phương Duệ đeo mặt nạ rồi đi ra ngoài tìm quán trọ để nghỉ một đêm, sáng sớm ngày hôm sau thì hắn ngay lập tức đến địa điểm đã hẹn với Dung Thái.

Phương Duệ đã nói trước với Dung Thái, nếu như buổi tối hắn không quay trở lại hoàng cung thì sáng ngày hôm sau hai người sẽ gặp nhau tại phía sau quán trà mà lần trước khi xuất cung hắn đã từng hẹn gặp Thẩm Ngọc, nơi đó có rừng trúc nhỏ rất thuận tiện cho việc gặp gỡ.

Sau khi gặp được Dung Thái thì hai người liền đi đến Thận Hình Tư.

Những năm gần đây Thận Hình Tư chướng khí mù mịt vì Tống Kiệt âm thầm xử lý phạm nhân ở trong bóng tối. Chứng cứ phạm tội của những phạm nhân này mặc dù được ghi vô cùng kỹ càng ở trong sổ lưu trữ nhưng nếu như điều tra một cách tỉ mỉ thì vẫn có thể tra ra được rất nhiều manh mối.

Thực ra Phương Duệ đã sớm nắm giữ chứng cứ ở trong tay, vụ việc lần này là do hắn cố tình cho các quan lại nhỏ ở địa phương phát hiện ra điểm nghi vấn để bọn họ bẩm báo lại với hắn. Sau đó Phương Duệ hắn sẽ thuận nước đẩy thuyền phái người điều tra kỹ càng.

Vương Trung Nguyên cũng âm thầm ra tay cản trở hoặc cho lời khai giả làm ảnh hưởng tới việc điều tra nhưng hắn lại không biết rằng Phương Duệ đã sớm nắm giữ chứng cớ ở trong tay, án mạng dưới đáy hồ cũng chỉ là màn dạo đầu của vở kịch do Phương Duệ viết kịch bản mà thôi.

Thế nên dù Vương Trung Nguyên có trăm phương ngàn kế thì hắn ta cũng không thể nghĩ ra tại sao Phương Duệ có thể thuận lợi thu thập được đầy đủ chứng cớ với tốc độ nhanh như vậy.

Chuyện Tống Kiệt lạm dụng chức quyền, giết người vô tội cũng dần được phơi bày ra ngoài ánh sáng.

Phương Duệ sẽ tự mình khai đường thẩm vấn Tống Kiệt, còn Thẩm Ngọc thì ở bên ngoài giải quyết chút việc rồi mới đến Thận Hình Tư.

Sau khi thị vệ gác cửa đến thông báo một tiếng thì Thẩm Ngọc mới bắt đầu tiến vào trong, nhưng đi được vài bước thì nàng lại đột nhiên dừng lại ở trước cửa. Cánh mũi Thẩm Ngọc khẽ động, nàng ngửi thấy hương rượu thoang thoảng trong không khí, vì thế mà ánh mắt nàng lộ ra vẻ nghi hoặc.

Thị vệ thấy Thẩm Ngọc dừng lại ở cạnh cửa mà không đi vào thì hắn bèn nhỏ giọng hô một tiếng:

“Thẩm đại nhân? Thẩm đại nhân?”

Thẩm Ngọc nhanh chóng hoàn hồn, nàng chớp chớp mắt nhìn về phía thị vệ đang giơ tay thỉnh nàng vào trong: “Thẩm đại nhân, Bệ hạ đang ở bên trong.”

Thẩm Ngọc gật đầu một cái rồi nhấc chân đi vào phòng, tuy nhiên trong lòng nàng vẫn mang theo nghi vấn.

Phương Duệ cũng vừa thay xong y phục, khi hắn đi ra từ phía sau rèm thì cũng là lúc Thẩm Ngọc bước vào.

“Thần tham kiến bệ hạ.” Thẩm Ngọc khom lưng chắp tay hành lễ với Phương Duệ.

Phương Duệ theo thói quen tiến lên đỡ lấy Thẩm Ngọc, nhưng thời điểm Phương Duệ dựa gần vào người Thẩm Ngọc thì nàng liền hơi nhíu mày.

Mùi rượu lúc này nồng hơn so với lúc nãy, vì thế Thẩm Ngọc nghi ngờ hỏi:

“Bệ hạ, người uống rượu sao?”

Bàn tay dưới ống tay áo của Phương Duệ thoáng cứng đờ, nhưng hắn lập tức cười nói:

“Tại vì buổi sáng chuyện của Tống Kiệt khiến trẫm bực bội nên trẫm mới uống hai chén cho tinh thần tỉnh táo.”

Đêm hôm qua cũng vì quá muộn mới tìm được quán trọ nên Phương Duệ không dám tắm rửa vì sợ ảnh hưởng đến những người khác. Sáng sớm ngày hôm sau hắn lại vội vã ra ngoài rồi đến Thận Hình Tư đổi y phục, ngay cả mặt cũng chưa kịp rửa.

Hơn nữa Phương Duệ cũng không có ngửi thấy mùi gì lạ trên người mình, nếu Thẩm Ngọc không hỏi thì hắn cũng không hề phát hiện ra.

“Bệ hạ, buối sáng đã uống rượu sẽ không tốt cho thân thể.” Tuy Thẩm Ngọc nói vậy nhưng dưới đáy lòng nàng vẫn chưa thôi nghi ngờ. Đêm qua nàng say đến nỗi ngủ thiếp đi, nhưng nàng vẫn nhớ rõ trên đường trở về thì nàng có tỉnh lại một lần và thấy mình đang nằm trên lưng “Cổ Minh”. Khoảng cách gần như vậy nên nàng có thể ngửi thấy rõ ràng mùi rượu còn vương lại trên người hắn, mà mùi rượu trên người bệ hạ lúc này lại giống hệt mùi rượu đêm qua trên người “Cổ Minh”, càng ngửi nàng lại càng cảm thấy giống.

Có lẽ là cùng một loại rượu…

Thẩm Ngọc tự thuyết phục bản thân ở trong lòng, sau nó nàng cũng không tiếp tục suy nghĩ nhiều nữa.

“Bệ hạ, thần có chuyện muốn hỏi.”

Phương Duệ ngồi xuống phía trước bàn để giữ khoảng cách với Thẩm Ngọc, hắn sợ nàng sẽ ngửi ra manh mối gì đó.

Vì Thẩm Ngọc nói trên người hắn có mùi rượu nên dù ngồi xuống chỗ của mình thì toàn thân hắn vẫn không được tự nhiên, hắn đưa tay xuống gầm bàn rồi đặt tay lên đùi, các ngón tay thì không ngừng gõ gõ lên đùi… biểu hiện này của hắn đúng là có tật giật mình vì lo sợ bị Thẩm Ngọc phát hiện thân phận.

Phương Duệ ngước mắt nhìn về phía Thẩm Ngọc và hỏi:

“Thẩm ái khanh có chuyện gì muốn hỏi trẫm?” Ngàn vạn lần nàng đừng hỏi mấy cái vấn đề kiểu đêm qua hắn đi đâu? Làm gì? Hắn thật sự sợ chính bản thân hắn sẽ làm lộ ra chân tướng.

Thẩm Ngọc chần chừ hồi lâu rồi mới bước lên một bước để hỏi:

“Quan viên ở bộ Binh, bộ Lại rồi Thận Hình Tư đều xảy ra vấn đề, có phải…. có phải trong này có chuyện liên quan đến thần mà thần không biết hay không?”Thẩm Ngọc vốn không có ý định hỏi, nhưng những chuyện xảy ra gần đây đều bắt nguồn từ khi nàng trở về từ Sóc Châu. Lúc trước là Thượng thư bộ Lại – Trần Trì, vì tố cáo nàng mà bị bắt giam vào ngục. Tiếp sau Trần Trì là Lư Thượng Thanh của bộ Binh, mà hiện tại Cố Trường Khanh cũng đang bắt đầu vào việc điều tra chuyện Lư Thượng Thanh.

Thẩm Ngọc cảm thấy chuyện này sẽ còn dính dáng tới rất nhiều người khác, giống như một chiếc kén tơ đang được kéo sợi…kết quả cuối cùng sau khi rút được hết sợi tơ thì sẽ chỉ còn lại chân tướng rõ ràng.

Ngón tay Phương Duệ vốn còn gõ lên trên đùi liền lập tức dừng lại, bàn tay đang để dưới gầm bàn cũng được để lên trên mặt bàn, thần sắc trên mặt hắn mang theo vẻ nghiêm trọng.

Sau đó hắn thở dài một hơi và lắc đầu nói:

“Cũng không biết nên nói bắt đầu từ đâu, đợi đến khi giải quyết xong chuyện ở Thận Hình Tư thì trẫm sẽ nói tường tận với khanh.”

Bây giờ chuyện này cũng đang dần được hé mở và cũng đã đến lúc nói rõ với Thẩm Ngọc về âm mưu cùng dã tâm của Thái hậu và tộc Vương thị. Hắn sẽ nói cho Thẩm Ngọc biết để nàng cảnh giác, còn về chuyện kia có thể lừa gạt được nàng bao lâu thì trước hết hắn cứ tiếp tục lừa gạt đã rồi tính tiếp.

Thẩm Ngọc không tiếp tục hỏi nữa, nàng chỉ muốn đáp án mà câu trả lời của bệ hạ chính là đáp án giải đáp cho sự hoài nghi của nàng không phải chỉ là phỏng đoán, trong triều đình thật sự có kéo bè kết phái rồi cấu kết tham ô.

Lúc này Dung Thái từ ngoài đi vào để nhắc nhở:

“Bệ hạ, đã đến giờ thăng đường thẩm tra Tống Kiệt.”

Nghe vậy Phương Duệ liền đứng lên nói với Thẩm Ngọc:

“Đi thôi, để xem Tống Kiệt nguỵ biện cho bản thân như thế nào!”

Thẩm Ngọc khẽ gật đầu rồi đi theo Phương Duệ ra ngoài.

Trên công đường Thận Hình Tư, Phương Duệ ngồi ở ghế chủ vị, quỳ ở phía dưới công đường là Tư chủ Thận Hình Tư – Tống Kiệt cùng một đám quan viên từ lang trung cho tới huyện thừa của Thận Hình Tư cũng đang quỳ đầy công đường.

Phương Duệ tự mình làm chủ thẩm, hơn nữa còn mở cửa công đường để cho toàn bộ dân chúng có thể theo dõi quá trình thẩm tra.

Tư chủ Thận Hình Tư – Tống Kiệt vừa quỳ xuống đã lập tức nhận tội:

“Tội thần sơ sẩy trên cương vị công tác, thỉnh bệ hạ giáng tội.”

Phương Duệ lạnh lùng nhìn bộ dáng ra vẻ thành khẩn của Tống Kiệt. Hắn lạnh lùng cười một tiếng, nụ cười này của hắn khiến toàn bộ quan lại đang quỳ phía dưới phải rùng mình.

Phương Duệ thầm nghĩ bọn người này thật sự coi hắn là một gã Hoàng đế ngu ngốc bất lực mặc người định đoạt như con rối hay sao?

“Tống Kiệt, ngươi xác định ngươi chỉ có một tội danh là sơ sẩy trên cương vị công tác thôi sao?”

Phương Duệ nói xong liền quét mắt một vòng để nhìn những người đang quỳ xung quanh Tống Kiệt. Quả nhiên không ngoài dự liệu của hắn… những người kia đều đồng loạt cúi đầu, không một ai dám ngẩng đầu vạch tội Tống Kiệt.

Phương Duệ thu hồi tầm mắt rồi nhìn sang một chồng hồ sơ được đặt gọn ở trên bàn, hắn tiện tay lấy một cuốn rồi mở ra và đọc nội dung phía trên:

“Khải Nguyên năm thứ ba, một vụ án mạng xảy ra ở hiệu buôn vải Trần phủ. Nạn nhân bị sát hại là một tỳ nữ, thi thể của nạn nhân được phát hiện bên cạnh hồ sen với y phục không chỉnh tề. Vụ án mạng này không hề có quá trình điều tra mà đã trực tiếp kết luận hộ vệ của Trần phủ – Tiêu đại lang là tội phạm giết người. Đến khi Tiêu đại lang bị bắt giam vào Thận Hình Tư thì nửa tháng sau truyền ra tin tức Tiêu đại lang đả thương cai ngục để trốn ra ngoài.”

Sau khi đọc xong một cuốn thì Phương Duệ lại cầm lên một cuốn khác để đọc:

“Lại là một vụ án mạng xảy ra ở hiệu buôn Trần phủ, thi thể được phát hiện vẫn là một tỳ nữ với y phục không chỉnh tề bên cạnh hồ sen, cũng không có bất kì sự điều tra nào và hung thủ được kết luận là người làm vườn. Khi bị bắt giam vào Thận Hình Tư thì nửa tháng sau người làm vườn này cũng trốn khỏi ngục.”

Đọc được mười cuốn thì Phương Duệ không đọc tiếp nữa, bởi vì chỉ trong mười cuốn thì có đến ba cuốn ghi lại vụ án xảy ra ở hiệu buôn vải Trần phủ.

Mỗi lần nghe Phương Duệ đọc xong từng cuốn từng cuốn một là trên trán Tống Kiệt lại rịn ra một tầng mồ hôi.

Phương Duệ cười lạnh: “Chỉ riêng những vụ án mạng xảy ra ở hiệu buôn vải Trần phủ đã có những điểm nghi vấn rất lớn. Ngươi nói ngươi chỉ sơ sẩy trên cương vị công tác? Ngươi cảm thấy trẫm sẽ tin tưởng ngươi sao?”

“Bệ hạ, tội thần thật sự không hề hay biết những chuyện này.”

Phương Duệ cũng sớm đoán ra Tống Kiệt sẽ không nhận tội, vì thế hắn không nhanh không chậm nói:

“Đại công tử của hiệu buôn vải Trần phủ ẩu đả với lão bá mua dầu trên đường cái vào đầu tháng này, vụ việc vốn định giải quyết riêng thì mấy ngày sau lão bá kia lại buông tay trần thế. Đây chính là công khai giết người trước mặt bàn dân thiên hạ, hiện tại người đã bị bắt giam và hắn ta cũng thừa nhận luôn cả chuyện mình giết hại hai tỳ nữ trong phủ.”

Tống Kiệt vẫn nguỵ biện như cũ: “Tội thần quả thực không biết chuyện này.”

Phương Duệ nhếch miệng cười giễu cợt rồi tiếp tục nói:“Thật hay cho câu tội thần không biết! Ngươi trừ việc biết thu nhận hối lộ, lợi dụng quyền hành đổi trắng thay đen rồi tìm người thế tội thì ngươi còn biết được cái gì?”

Phương Duệ vừa nói dứt lời thì bên ngoài công đường là một mảnh xôn xao bàn tán.

Phương Duệ cầm lấy cuốn sổ ghi chép được đặt riêng biệt ở trên mặt bàn, hắn mở ra nhìn thoáng qua rồi trực tiếp ném tới trước mặt Tống Kiệt:

“Ngươi hãy nhìn một chút nội dung trên cuốn sổ ghi chép này để xem ngươi có còn nhớ hay không?”

Tống Kiệt nhíu mày nhìn thoáng qua cuốn sổ ghi chép, đến khi nhìn rõ nội dung thì hai mắt của hắn càng lúc càng trợn to, môi hắn khẽ run, biểu tình trên mặt thì không thể tin nổi… hắn lẩm bẩm nói: “Chuyện này không phải là sự thật!!!”

Tống Kiệt vội vàng bò về phía Phương Duệ nhưng lại bị nha dịch dùng côn ngăn lại. Lúc này vẻ mặt cùng giọng nói của hắn đều mang theo hoảng hốt.

“Bệ hạ!!! Chuyện này là giả!!! Tất cả đều là giả!!!”

Phương Duệ không thèm đếm xỉa đến Tống Kiệt đang không ngừng gào thét, hắn không nhanh không chậm tiếp tục nói:

“Nội dung trên đó ghi rõ họ tên cùng số lượng tiền bạc mà ngươi đã nhận hối lộ… Ngươi xem lại đi, có phải có nhầm lẫn hay không???”

“Nhưng mà… nếu muốn người khác không biết trừ phi mình không làm. Mỗi một chuyện thất đức mà ngươi đã làm không phải là không thể xử lý ngươi, chẳng qua lúc ấy thời cơ chưa đến nên hiện tại mới chính là lúc thích hợp để phanh phui những việc làm bẩn thỉu của ngươi!”

Đáy mắt Phương Duệ tràn đầy ý giết chóc, hắn không một chút do dự cầm lấy lệnh bài được viết chữ “Trảm” ở trong ống trúc rồi vung tay dứt khoát thả tấm lệnh bài lên mặt đất.

Ánh mắt hắn sắc bén tựa như một chiếc dao găm, hắn lạnh lùng nói:

“Lập tức chém không tha!” Năm chữ này được Phương Duệ nói ra vô cùng mạnh mẽ.

Thẩm Ngọc cùng tất cả dân chúng có mặt ở đây đều thầm cảm thán: Bệ hạ thật khí phách!

Thẩm Ngọc nhìn bệ hạ, khoé miệng nàng khẽ cong. Nàng còn nhớ năm đó khi lần đầu tiên gặp bệ hạ thì ấn tượng của nàng đối với bệ hạ chính là một người nam nhân ghét cái ác như kẻ thù.

Về sau khi nànng thi đậu Trạng nguyên rồi ở trên Đại Nguyên điện nhìn thấy bằng hữu của mình lại chính là tân Hoàng đế thì ngay lúc đó nàng đã biết được người này nhất định là một minh quân.

Sự việc Phương Duệ xử trảm Tư chủ Thận Hình Tư ngay tại công đường nhanh chóng lan truyền khắp các phố lớn ngõ nhỏ ở thành Kim Đô, ngoài ra dân chúng còn truyền miệng bài đồng dao:

“Thiên tử sáng như gương, yêu ma quỷ cái không chỗ trốn…”



An Ý cung.

Thái Hậu đang ngồi xoay chuỗi tràng hạt, miệng niệm kinh Phật thì đột nhiên chuỗi tràng hạt trên tay bị đứt “Phựt” một tiếng khiến cho tràng hạt rơi tung toé trên mặt đất.

Thái hậu mở mắt ra, đúng lúc này cung nhân phía ngoài cửa bẩm báo:

“Thái hậu nương nương, Tư chủ Thận Hình Tư bị Hổ đầu trảm(*) ngay trên công đường.”

(*) Hổ đầu trảm: là hình thức xử trảm dành cho các bậc quan lại.

Ngoài ra còn có “Long đầu trảm” là hình phạt cho họ hàng, thân thích với vua chúa nhưng không chịu tu thân tích đức và “Cẩu đầu trảm” là hình phạt dành cho người phạm tội là thứ dân.

Thái hậu nương nương nghe thế liền nhíu chặt mày.

Đây là đang bắt đầu muốn khiêu khích với bà sao?

Thái hậu suy nghĩ một lúc lâu rồi mới nói với cung nhân bên ngoài:

“Cử người đi truyền tin cho Trạm vương để hắn mau chóng hồi kinh.”

Xem ra Phương Duệ đã phát giác ra chuyện nên mới có động thái như lần này… nếu đã như vậy thì bà cũng muốn kéo người về kinh.

Phương Duệ không có người nối dõi cũng không sao cả, bà có một mình Trạm nhi là được rồi.



Cùng lúc đó Hô Diên Trác Vân đang chăm sóc mẹ già ở nhà cũng nhận được chỉ thị của Thôi Hạo — “Tết Trùng Dương ngày mùng 9 tháng 9 âm lịch, tại phần mộ tổ tiên của Thẩm gia ở vùng ngoại ô sẽ tiến hành ám sát Thẩm Ngọc. Tất cả kế hoạch không được phép sai sót!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.