Trẫm Thật Mệt Tâm

Chương 44: Chương 44: Vào rừng bắt sâu




Xưa nay trong quân doanh cho dù là làm việc hay nghỉ ngơi cũng đều rất nghiêm khắc. Buổi tối có ba nhóm binh lính luân phiên nhau gác đêm và đến canh năm thì toàn bộ các tướng sĩ đều phải thức dậy để tập thể dục buổi sáng.

Bên ngoài lều trại là binh lính xếp hàng chỉnh tề và cùng đồng thanh hô khẩu lệnh, mà Thẩm Ngọc cũng đã thức dậy từ sớm.

Nàng vốn đã vén rèm lên để đi ra ngoài nhưng khi vừa nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài thì nàng lập tức thả rèm xuống.

Nếu như bên ngoài chỉ có một nam nhân để trần hai cánh tay thì nàng còn có thể mắt nhìn thẳng mà đi lướt qua, cho dù là mười người thì nàng cũng có thể bình tĩnh tự nhiên… thế nhưng bên ngoài lại là hàng trăm ngàn nam nhân trưởng thành với cánh tay trần cùng mồ hôi ròng ròng!

Sắc mặt Thẩm Ngọc trở nên rất khó coi, nếu như… nếu như nàng không vô tình nhìn thấy quyển sách kia ở Đại Nguyên điện hoặc nếu như ngày hôm qua nàng không nhìn thấy xuân cung đồ thì có lẽ nàng còn giả bộ bình tĩnh để đi ra ngoài. Nhưng vấn đề ở chỗ là nàng đã không nhịn được lòng hiếu kỳ mà xem xuân cung đồ… và sau khi đã xem thì nàng không có cách nào nhìn thẳng vào những cánh tay đang để trần của nam nhân.

Nàng dự định đợi những tướng sĩ này tập thể dục xong rồi sẽ lại ra ngoài, tuy nhiên nàng vừa mới có dự định này thì bên ngoài lều đã truyền đến giọng nói trầm ổn của bệ hạ.

“Thẩm đại nhân đã dậy chưa?”

Vừa nghe thấy giọng nói của bệ hạ thì nàng cũng đành bất chấp tất cả mà lập tức vén rèm lên rồi ép buộc chính mình chỉ được đặt ánh mắt lên trên người của bệ hạ.

Sau đó nàng nhỏ giọng hô một tiếng “Phương đại nhân.”

Lúc Phương Duệ nhìn thấy Thẩm Ngọc thì hắn cảm giác như mây đen giăng cả buổi tối bỗng chốc liền tan biến và thay vào đó là trời quang mây tạnh.

Tối hôm qua lúc khi biết được tin Lôi Thanh Đại dựng thêm một lều trại khác cho Thẩm Ngọc … lúc ấy nếu không phải hắn dùng sự lạnh nhạt để cưỡng ép chính mình thì hắn đã thật sự vung tay áo ra lệnh đào hố chôn sống Lôi Thanh Đại rồi.

Phương Duệ nhếch môi cười:

“Thẩm đại nhân có thể cùng ta đi dạo một chút không?”

Thẩm Ngọc nghe thấy thế bèn áp chế loại cảm giác không được tự nhiên xuống dưới, nàng khẽ cười một tiếng để lấy sự vui vẻ che giấu cảm xúc thực của bản thân:

“Có gì mà không thể chứ?!”

Trước kia Phương Duệ yêu thích Thẩm Ngọc nhưng lại không hề hiểu rõ Thẩm Ngọc, tuy nhiên kể từ lúc lấy thân phận Cổ Minh để đến gần nàng thì hắn mới hiểu được bộ mặt khác của Thẩm Ngọc và sau khi càng ngày càng hiểu rõ thì cho dù Thẩm Ngọc chỉ nheo mắt hay nhíu mày là hắn cũng có thể nhìn ra được hỉ nộ ái ố của nàng.

Hiện tại mặc dù nhìn Thẩm Ngọc không khác biệt so với lúc bình thường nhưng vừa nãy khi nàng vừa mới nghe được đi ra ngoài dạo với hắn thì khoé miệng nàng rõ ràng run rẩy một chút.

Ánh mắt Phương Duệ tựa hồ như nhìn thấu suy nghĩ của Thẩm Ngọc, hắn chắp hai tay ra sau lưng rồi cười một tiếng:

“Quân doanh ồn ào nên ta muốn ra ngoài dạo.”

Có lẽ vừa nãy Thẩm Ngọc sẽ tưởng rằng hắn muốn cùng nàng đi dạo trong quân doanh, thế nhưng hắn làm sao có thể mang theo Thẩm Ngọc đi đi lại lại giữa cái nơi ngập tràn giống đực như thế này, hơn nữa y phục của mấy người đó còn không chỉnh tề nên hắn chỉ sợ làm dơ mắt nàng… nếu nàng có muốn nhìn thì cũng chỉ có thể nhìn hắn mà thôi!

Ra vào quân doanh phải có lệnh bài, mà Phương Duệ tất nhiên là có lệnh bài. Hắn cùng Thẩm Ngọc đi ra ngoài thì phía sau cũng chỉ vẻn vẹn có hai tuỳ tùng.

Phương Duệ cố ý thả chậm bước chân, hắn phối hợp với bước chân của Thẩm Ngọc giống như đang tản bộ.

Thời tiết đã vào thu, xung quanh núi Tây Lệ đều là rừng phong một màu đỏ rực rỡ, thỉnh thoảng còn có chiếc lá phong từ trên cây bay xuống khiến cảnh sắc càng thêm mĩ miều, thế nhưng nơi đây lại lắm dã thú cho nên rất ít người đến đây. Tuy nhiên chỉ cần không đi sâu vào trong rừng thì cũng không có nguy hiểm gì quá lớn.

“Thẩm ái khanh, trẫm bảo ngươi đi ra ngoài là có một số việc muốn hỏi ngươi.” Phương Duệ vừa đi vừa nói chứ hắn cũng không vì hỏi Thẩm Ngọc mà dừng lại bước chân.

Ánh mắt Thẩm Ngọc lộ ra chút nghi hoặc, nàng hỏi:

“Bệ hạ có chuyện gì muốn hỏi thần?”

Phương Duệ ngưng lại bước chân rồi xoay người nhìn về phía Thẩm Ngọc, đúng lúc này hắn trông thấy một chiếc lá phong đang chậm rãi bay xuống và sẽ rơi ở trên đỉnh đầu Thẩm Ngọc. Thế nên Phương Duệ vươn tay hướng lên trên đỉnh đầu của nàng.

Lúc Thẩm Ngọc nhìn thấy bệ hạ vươn tay ra thì ngay cả một cử động nhỏ nàng cũng không dám, ánh mắt nàng khẽ đảo một cái, còn trong lòng thì không rõ bệ hạ rốt cuộc muốn làm cái gì.

Một lúc sau chiếc lá phong kia liền rơi xuống lòng bàn tay của Phương Duệ. Hắn thu tay về rồi cầm lá phong trong tay đưa tới trước mặt Thẩm Ngọc:

“Thẩm ái khanh, ngươi nói xem tại sao lá phong lại có màu đỏ?”

Thẩm Ngọc nhìn lá phong trong tay bệ hạ thì thoáng thở phào nhẹ nhõm, sau đó nàng suy nghĩ một chút và đáp:

“Trong [ Sơn Hải Kinh – Đại Hoang Bắc kinh ] ghi chép Xi Vưu đưa binh tiến đánh Hoàng đế Hiên Viên. Hoàng đế đã lệnh cho Ứng Long nghênh chiến, hai bên tiến hành đại chiến trên cánh đồng ở Ký Châu, cuối cùng Xi Vưu bại trận và bị chặt đầu. Có người đã đồn rằng binh khí chặt đầu Xi Vưu đã hoá thành cây phong bởi vì sau khi Hoàng đế giết Xi Vưu thì trên binh khí bị nhiễm máu nên khi binh khí này hoá thành cây phong thì lá phong tự nhiên có màu đỏ.”

Phương Duệ khẽ cười một tiếng rồi thu tay về và để cho chiếc lá phong trong tay tuỳ ý bay xuống, tiếp đó hắn quay lại nói với hai tuỳ tùng phía sau lưng:“Các ngươi đứng đợi ở đây, trẫm và Thẩm ái khanh tự đi dạo một đoạn.”

Hai tuỳ tùng phía sau dừng ngay tại chỗ, Phương Duệ tiếp tục đi lên phía trước, còn Thẩm Ngọc thì đi theo bên cạnh. Trong lòng Thẩm Ngọc hơi thấp thỏm vì nàng không đoán được ngụ ý của bệ hạ khi hỏi nàng tại sao lá phong có màu đỏ, nàng cảm thấy bệ hạ có chuyện quan trọng muốn nói với nàng.

Phương Duệ hỏi: “Thẩm ái khanh cảm thấy Đức An như thế nào?”

Thẩm Ngọc nghe xong thì có chút sững sờ, nàng không hiểu vì sao bệ hạ lại hỏi như vậy nhưng nàng vẫn bình tĩnh đáp:

“Công chúa điện hạ tính tình hoạt bát đáng yêu, tâm địa cũng thiện lương, công chúa điện hạ là người cực kỳ tốt.”

Phương Duệ nghe xong liền giả vờ trầm tĩnh một lúc rồi mới lẩm bẩm: “Thì ra là vậy…” Tiếp đó hắn lại nói:

“Gần đây Đức An hay nhắc tới Thẩm ái khanh trước mặt trẫm. Trẫm nghĩ Đức An cũng đã đến tuổi dựng vợ gả chồng, nếu Thẩm ái khanh cũng cảm thấy Đức An rất tốt vậy không bằng trẫm sẽ làm mai cho Thẩm ái khanh và Đức An. Không biết ý Thẩm ái khanh như thế nào… Thẩm ái khanh?”

Phương Duệ đi lên phía trước và cũng không chú ý tới Thẩm Ngọc, đến khi thấy Thẩm Ngọc không trả lời thì hắn mới phát hiện Thẩm Ngọc đã dừng lại ở phía sau cách hắn một đoạn ngắn, mà vẻ mặt nàng thì có chút kinh ngạc.

“Bệ hạ, thần đối với công chúa tuyệt đối không có một chút mơ tưởng!”

Dùng hai từ “Khiếp sợ” đã có thể hoàn toàn hình dung được tâm tình lúc này của Thẩm Ngọc, nàng không ngờ… không ngờ bệ hạ lại có ý tưởng gả công chúa Đức An cho nàng!?

Nếu thật sự được tứ hôn thì hậu quả nàng nghĩ cũng không dám nghĩ!

Phương Duệ nhìn Thẩm Ngọc nói:

“Vừa nãy trẫm hỏi ngươi vì sao lá phong có màu đỏ, nhưng thật ra ngay từ đầu lá cây phong cũng không phải có màu đỏ mà là nó biến đổi theo thời kỳ. Có lẽ bây giờ ngươi đối với Đức An còn chưa có tình cảm gì nhưng tình cảm có thể thay đổi theo thời gian nên dù bây giờ không có tình cảm thì chỉ cần cùng nhau bồi dưỡng vun đắp thì tình cảm ắt sẽ có.”

Thẩm Ngọc lắc đầu liên tục và không ngừng khuyên nhủ:

“Thần không xứng với công chúa điện hạ, thỉnh bệ hạ suy nghĩ lại.”

Phương Duệ nhíu mày rồi không vui hỏi:

“Thẩm ái khanh liên tục từ chối như vậy… chẳng lẽ trong lòng ái khanh đã vừa ý cô nương nào rồi?”

Thẩm Ngọc không biết cách nói dối nhưng nàng cũng không tuỳ tiện kéo thêm một người không liên quan vào, vì thế nàng nói thẳng:

“Trong lòng thần không có cô nương nào, chẳng qua thần đối với công chúa điện hạ chỉ có lòng ngưỡng mộ chứ tuyệt đối không có bất kỳ tình cảm nào khác.”

Phương Duệ thấy Thẩm Ngọc nhất quyết không muốn thì hắn biết mục đích của mình đã thành công được một nửa, thế nên hắn liền không ngừng cố gắng.

Phương Duệ nghiêm mặt nói:

“Nếu Thẩm ái khanh thật sự không có cảm giác với Đức An vậy thì ngươi đừng hành động khiến Đức An ảo tưởng. Nha đầu kia vừa mới bắt đầu tình yêu đầu tiên nên trẫm không muốn để cho muội ấy càng lún càng sâu.”

“Thần đã biết phải làm sao.” Tâm Thẩm Ngọc loạn như ma, nàng nghĩ mãi vẫn không hiểu được tại sao bản thân mình lại bị mấy cô nương gia yêu thích như vậy?! Rõ ràng biểu hiện của nàng đã đủ lạnh nhạt, hơn nữa nàng lớn lên còn gầy yếu hơn so với nam nhân bình thường. Rốt cuộc các nàng ấy yêu thích nàng ở điểm gì để nàng còn sửa đổi đây?!

Thẩm Ngọc nghĩ không ra nhưng Phương Duệ lại rất rõ ràng. Mặc dù nhìn Thẩm Ngọc gầy yếu hơn nam tử bình thường, tuy nhiên điều quan trọng là nàng lại đáng để tin tưởng hơn những nam nhân khác, nàng vừa có trách nhiệm, tính tình lại trầm ổn khiêm tốn, hơn nữa nàng còn đem đến cho người khác cảm giác an toàn và để cho người ta cảm thấy dù gặp phải khó khăn nào thì nàng cũng có thể giải quyết dễ dàng.

Thử hỏi có nữ tử nào mà lại không thích nam tử không hề ngại khó khăn?? Đừng nói là nữ tử, ngay cả hắn… cũng rất thích.

Lần này Phương Duệ cố ý nhắc tới Đức An trước mặt Thẩm Ngọc cũng chỉ với một mục đích duy nhất.

Đức An là người chưa đến phút cuối chưa dừng lại nên hắn muốn xuống tay trên người hoàng muội và cũng xuống tay cả với Thẩm Ngọc. Hiện tại hắn để cho Thẩm Ngọc biết Đức An có ý với nàng thì nàng nhất định sẽ cố gắng cách xa Đức An.

Nếu như Đức An vẫn còn tiếp tục dây dưa thì cũng sẽ bị sự lạnh lùng của Thẩm Ngọc đánh trở về.

Vở kịch này của Phương Duệ chẳng cần người thứ hai để phối hợp, hắn chỉ việc độc diễn với vài câu nói đã đạt được hiệu quả như mình muốn — vậy nên hắn thực hài lòng với kết quả trên.

Lúc này lỗ tai Phương Duệ đột nhiên khẽ động một cái, hắn dường như nghe thấy giọng nói của Đức An.

“Hoàng huynh đưa Thẩm Ngọc vào trong rừng đi dạo đấy! Một chuyện lớn như vậy mà ngươi lại không nói cho ta biết?!”

Dung Thái: “… Công chúa điện hạ, chuyện này cũng không coi là chuyện gì lớn đi…”“Ai bảo ngươi đây không phải chuyện lớn? Ta nói cho ngươi biết chỉ cần chuyện có liên quan đến Thẩm Ngọc thì tất cả đều quan trọng!”

Giọng nói từ xa đến gần cũng chỉ Phương Duệ có thính lực tốt mới nghe thấy được.

Phương Duệ không yên lòng thoáng cúi đầu nhìn Thẩm Ngọc, sau đó hắn đăm chiêu suy nghĩ rồi lập tức trong nháy mắt khoé miệng hắn liền cong lên.

Đức An đến bất ngờ nhưng xem ra lại đến rất đúng lúc, Phương Duệ cong cong môi nói:

“Chúng ta đứng ở đây ngắm rừng lá phong là được rồi, nếu tiếp tục tiến sâu vào trong thì cũng không an toàn.”

Cho dù cảnh có đẹp thì Thẩm Ngọc cũng không có tâm tư để xem, thế nên nàng chỉ đáp lại một tiếng “Được.”

Phương Duệ tập trung lắng nghe tiếng bước chân đang chậm rãi đến gần, ánh mắt hắn lại một lần nữa dừng ở trên đỉnh đầu của Thẩm Ngọc và nói với nàng:

“Thẩm ái khanh, ngươi đừng có động đậy! Trên đầu ngươi có con sâu.”

Thẩm Ngọc còn đang suy nghĩ làm thế nào để tránh mặt công chúa Đức An, đến khi nghe thấy lời này của Phương Duệ thì sắc mặt nàng lập tức đại biến.

Thẩm Ngọc thực sự không sợ sâu, nhưng từ nhỏ nàng đã có bệnh thích sạch sẽ nên mấy loại sâu mềm mềm dinh dính như thế này khiến nàng chỉ cảm thấy rất dơ! Đừng nói là chạm vào chúng mà ngay cả nhìn thì nàng cũng không muốn nhìn.

“Đừng nhúc nhích, trẫm sẽ lấy giúp ngươi.” Phương Duệ nói xong thì lại một lần nữa vươn tay lên đỉnh đầu của Thẩm Ngọc để bắt một thứ gọi là “Sâu”.

Tuy nhiên hình ảnh này nhìn từ phía đằng xa lại giống như Phương Duệ sủng ái sờ sờ đầu tóc Thẩm Ngọc, mà Thẩm Ngọc cũng rất ngoan ngoãn cúi đầu để cho Phương Duệ thuận tiện sờ đầu mình.

Đức An: “………….”

Dung Thái liếc mắt nhìn bệ hạ cùng Thẩm đại nhân ở cách đó không xa rồi lại nhìn thoáng qua công chúa Đức An đang mím môi dường như muốn khóc. Thấy dáng vẻ này của công chúa thì hắn thiếu chút nữa đã bật thốt lên bốn chữ “Hãy nén đau thương”.

Đức An nhìn không nổi cảnh này nên nàng lập tức xoay người rồi nghẹn ngào nói:

“Chúng ta đi.”

Nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng xa thì Phương Duệ liền rời tay đi rồi bình tĩnh nói:

“Không còn sâu nữa rồi.”

Thẩm Ngọc thở phào nhẹ nhõm rồi nói với Phương Duệ:

“Thần tạ ơn bệ hạ.”

Phương Duệ cười cười rồi hơi nghiêng đầu nhìn bóng lưng rời đi của Đức An.

Suy cho cùng thì hắn vẫn có chút lo lắng cho Đức An.

Thẩm Ngọc là người trong lòng hắn, nhưng Đức An cũng là người thân ruột thịt quan trọng nhất của hắn… hai người này đều không ai có thể thay thế.

Ngắm cảnh một lúc lâu thì Phương Duệ nhìn sắc trời và nói:

“Giờ huấn luyện đã kết thúc không sai biệt lắm, chúng ta cũng trở về thôi. Trẫm nghe nhóm tướng sĩ lúc sáng nói kết thúc huấn luyện sẽ tổ chức bộ môn đô vật, vậy cũng vừa vặn để cho Thẩm ái khanh mở rộng tầm mắt.”

Dáng vẻ Thẩm Ngọc đang bình tĩnh thong dong nghe được hai chữ “Đô vật” thì hình tượng thong dong trong nháy mắt liền vỡ vụn.

Đôi mắt nàng mở to giống như gặp phải chuyện gì đó đáng sợ, nàng khó khăn nuốt một ngụm nước miếng:

“Bệ hạ, thần cảm thấy cảnh sắc nơi đây rất đẹp nên muốn thưởng thức thêm chút nữa. Vì thế thần không thể bồi bệ hạ trở về được.”

Vẻ mặt hoảng sợ của Thẩm Ngọc so với lúc nghe được Phương Duệ muốn gả hoàng muội cho nàng thì càng được thể hiện rõ ràng hơn.

Phương Duệ nhìn Thẩm Ngọc rồi thoáng đăm chiêu, hồi lâu sau hắn mới nói:

“Vậy cũng được, nếu phong cảnh còn hấp dẫn Thẩm ái khanh hơn đô vật vậy thì trẫm cũng không xem đô vật nữa mà sẽ bồi Thẩm ái khanh ngắm phong cảnh.”

Phương Duệ thầm nói: Xem ra Thẩm Ngọc đã phát hiện ra điểm bất thường, vậy sau này hắn phải cẩn thận một chút để phòng ngừa bị hoài nghi thân phận mới được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.