Nam Thừa Phong thử câu này có chút mạo hiểm, hắn không thể xác định Lục Chỉ hiểu rõ chuyện sẽ phản ứng như thế nào, không biết liệu cậu có không thèm để ý tới hắn nữa hay không.
Lục Chỉ chớp chớp mắt, "Nhược điểm của anh chẳng lẽ là... khẩn trương sẽ bị chuột rút?"
"Vậy sau này anh không cần đi bơi, áp lực tâm lý lớn như vậy, rất nguy hiểm." Lục Chỉ vô cùng nghiêm túc dặn dò.
"......"
Nam Thừa Phong gật đầu, "Được..."
"Vậy giờ anh cảm thấy thế nào?" Lục Chỉ rất quan tâm hỏi thăm.
"Không sao." Ánh mắt Nam Thừa Phong ôn nhu, "Tôi vừa rồi khẩn trương như vậy là bởi vì nghĩ đến chị tôi khi còn nhỏ thiếu chút nữa đã bị chết đuối."
Một giây kia, hắn quả thật khẩn trương quá mức. Bởi vì một giây kia, hình ảnh Lục Chỉ và chị hắn trùng lên nhau, làm hắn nghĩ tất cả đều do hắn sơ sẩy trong chốc lát, không kịp thời coi chừng mới khiến bọn họ rơi vào hiểm cảnh. Một giây kia, hắn vô cùng hận bản thân vì sao không bảo vệ cho tốt những người quan trọng nhất.
Tươi cười nơi khoé miệng Lục Chỉ cứng lại, "Tuy rằng tôi không biết chuyện chị anh là như thế nào, nhưng chuyện vừa rồi là lỗi của tôi, không phải lỗi của anh, là tôi không tốt, không nói năng gì đã đột nhiên lặn xuống nước."
Nam Thừa Phong lập tức lắc đầu, "Em ở chỗ tôi, đương nhiên tôi phải phụ trách an toàn cho em."
Hắn dừng một chút nói với Lục Chỉ, "Cho nên, em không cần thấy áp lực, nguyên nhân không phải do em."
Lục Chỉ hơi hơi nhíu mày, vì sao người này lại ôn nhu như vậy.
"Có lẽ có liên quan đến hồi nhỏ thôi." Nam Thừa Phong sợ Lục Chỉ quá để ý chuyện này sẽ bị áp lực, nhanh chóng chuyển đề tài.
Hắn không hy vọng Lục Chỉ bởi vì chuyện này mà bị áp lực, tình cảm sinh ra từ áp lực cùng trách nhiệm sẽ không thể mang đến hạnh phúc cho đối phương, cái Nam Thừa Phong muốn chính là Lục Chỉ và hắn cùng nhau sống hạnh phúc.
"Lại là tranh đấu gia tộc sao." Cậu nói vẻ khẳng định.
"Ừ." Nam Thừa Phong lên tiếng.
"Chuyện qua rồi, không có gì nữa." Lục Chỉ như đang trấn an một đứa nhỏ bị thương, dùng ngữ khí mềm mại trấn an hắn.
Nam Thừa Phong mang vẻ mặt ảm đạm gật gật đầu, tựa như không còn sức dựa đầu lên vai cậu. "Thật xin lỗi, em cho tôi dựa một chút được không, tôi vừa rồi thật sự rất sợ hãi."
"Được, anh dựa đi, đừng khổ sở." Lục Chỉ không từ chối, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai hắn, chỉ cảm khái thời thơ ấu rốt cuộc có tầm quan trọng đến nhường nào đối với một con người, nó có thể để lại dấu ấn suốt cả cuộc đời.
Ở xa xa, trợ lý Thân và Chân Tùng cố gắng níu kéo Cửu gia không có hắn vì tức hộc máu mà xông lên.
"Tên khốn này lại giả đáng thương, ta muốn vạch trần bộ mặt thật sói đuôi to của hắn."
Cửu gia tức giận bất bình, cái chuyện bóng ma thời thơ ấu này hắn tin, hắn cũng từng nghe một ít việc của Nam gia. Nhưng, Nam Thừa Phong là người nào? Hắn sẽ vì bị chuột rút mà thiếu chút nữa chết đuối? Đang kể chuyện cười đấy à? Tên đàn ông tâm cơ này vậy mà lại cướp đi sự chú ý của Lục Chỉ, quả thật quá đáng giận!
"Không phải chứ, ta nói này, Nam tổng các ngươi sao có thể đáng sợ đến vậy, lấy mạng ra đặt cược." Cửu gia nói, hắn không biết vì sao lại bực bội.
Có lẽ hắn chưa từng gặp qua tình cảm sâu sắc đến như vậy. Nam Thừa Phong trong mắt người ngoài trước nay đều là cao cao tại thượng (Nghĩa đen: người ở vị trí cao, tôn quý trong xã hội. Nghĩa bóng: lúc nào cũng cho mình là đúng, luôn tỏ thái độ khinh thường người khác.), không có bất kỳ tình cảm gì, mặc dù hắn hiện tại rõ ràng muốn cướp Lục Chỉ, Nam Thừa Phong cũng không coi hắn là ký lô gì. Nhưng Nam Thừa Phong lại có thể hao tổn tâm cơ vì Lục Chỉ, không tiếc hết thảy đại giới chỉ để được cậu chú ý thêm một chút, để bản thân được thời thời khắc khắc (giờ giờ phút phút) ở cạnh cậu.
Cửu gia có chút mù mờ, hắn đúng là rất thích Lục Chỉ, chân chân thật thật thích cậu. Tâm tính Lục Chỉ cường đại, mang lại cho người khác cảm giác vô cùng an toàn, lại làm người khác muốn thời thời khắc khắc đều bảo vệ cậu, chiếu cố cậu, thấy cậu tươi cười là có thể cảm thấy mỹ mãn, vui vẻ đến vài ngày. Hắn vốn là người từ sâu tận đáy lòng vẫn luôn mong chờ ấm áp, mong chờ có người để dựa vào, chỉ cần ở bên cậu, hắn sẽ cảm thấy không còn phiền não, sẽ không còn ưu sầu, khi nào cũng đều vô cùng hạnh phúc. Hắn cũng muốn lúc nào cũng được Lục Chỉ chú ý, nhưng hắn lại không như Nam Thừa Phong có thể làm ra được loại hành động cực đoan, trả giá hết thảy nhằm đạt được mục đích như vậy. Cửu gia nhíu nhíu mày, chẳng lẽ hắn định sẽ bại bởi Nam Thừa Phong sao, có phải không bởi vì như vậy hắn mới không có được Lục Chỉ?
Trợ lý Thân rũ rũ mắt, "Cửu gia, Nam tổng chúng tôi đối với Lục đại sư không chỉ là thích, ngài ấy thật sự không thể rời khỏi cậu ấy được." Tựa như cá không thể rời khỏi nước, nếu rời đi......
Động tác Cửu gia dừng lại, bỗng nhiên nghiêm túc nhìn hắn.
Trợ lý Thân nói, "Người khác đều nói Nam tổng lãnh khốc vô tình, kỳ thật không phải ngài ấy vô tình, mà là tình cảm quá nặng quá nhiều, không thể dễ dàng cho đi, một khi gặp được người trong lòng, liền giống như đê đập đổ sập, núi lửa phun trào, không có khả năng thu lại."
Cửu gia trầm mặc không nói, hắn nghĩ đến mình và Lục Chỉ, cũng là cảm giác không thể rời đi như này sao? (Gừa: Đau lòng quá, muốn có người yêu thương cưng chiều Cửu gia cơ!!!)
Chân Tùng đá vỏ sò bên chân, thở dài một tiếng.
Trợ lý Thân nhìn hắn, "Làm sao vậy?"
Chân Tùng lắc lắc đầu: "Tôi chỉ cảm khái, ông chủ tuổi nhỏ nhất, thoạt nhìn đáng yêu nhất, cần người lo lắng chăm sóc nhất, kỳ thật, cậu ấy mới là người thông minh nhất, cường đại nhất."
Trợ lý Thân suy nghĩ gì đó rồi gật đầu.
"Ngay cả tôi cũng thường xuyên cảm thấy, không có cậu ấy tôi biết làm sao đây? Tôi gặp phải sự cố, gặp phải khủng hoảng, nếu lại không có cậu ấy bên cạnh, có khi nào tôi vì không có người thân mà sẽ cố nhịn cho qua hay không, tưởng tượng như vậy, cảm thấy nhân sinh đều mất đi phương hướng."
Cửu gia gật đầu, "Đúng vậy, ta cũng sẽ không rời khỏi em ấy." Chỉ mới nghĩ đến cảnh không được gặp Lục Chỉ, trái tim hắn liền hắn thấy trống rỗng đau đến lạ.
"A......" Chân Tùng thoạt nhìn vô cùng lo lắng.
"Làm sao vậy?" Cửu gia lo lắng hỏi, Chân Tùng mỗi ngày đều ở cùng Lục Chỉ, tin tức biết được khẳng định nhiều hơn hắn.
"Ngài đoán đúng rồi, ông chủ nói, một năm sau ông chủ phải rời khỏi đây, sẽ không quay lại nữa." Chân Tùng nói tới đây, hô hấp có chút ngưng trọng, gương mặt đầy vẻ nhăn nhó.
Cửu gia bị chấn động đột ngột, thần sắc kinh hoảng, "Cái gì? Không bao giờ quay lại? Em ấy muốn đi đâu?"
Nghe thấy những lời này, trái tim hắn như ngừng đập, hắn không dám tưởng tượng nếu không được nhìn thấy Lục Chỉ, hắn sẽ làm sao bây giờ. Cường địch trước mặt, hắn không phải không nghĩ tới chuyện có thể không thắng được Nam Thừa Phong, có thể không trở thành người yêu Lục Chỉ được. Nhưng, bạn bè cũng được, người thân cũng được, hắn không nghĩ tới chuyện Lục Chỉ sẽ rời đi, hắn không có chuẩn bị tâm lý cho chuyện này.
"Không biết, vốn dĩ là ông chủ trốn nhà đi chơi, có lẽ phải về nhà đi, chính là cậu ấy chưa bao giờ nói nhà ở nơi nào, luôn mang một vẻ đặc biệt thần bí." Chân Tùng dừng lại một chút, thấp giọng bổ sung một câu, "Cũng đặc biệt bất an."
"Tôi tra được, Lục đại sư là con út Lục gia, nếu Lục đại sư về nhà, hẳn vẫn có thể liên lạc với ngài ấy." Trợ lý Thân thấy sắc mặt hai người tái nhợt giống như trời sập, vội vàng lên tiếng trấn an.
Hắn nghe thấy tin này cũng rất khiếp sợ, cũng rất khổ sở, nhưng hắn luôn là người tỉnh táo, lý trí nhất, không làm mọi người hoảng sợ quá mức.
"Ông chủ không về nhà mà về Tiêu Dao Phái." Chân Tùng vẻ mặt đau khổ nói, "Tôi nghe cậu ấy trong lúc vô tình có đề cập, sau khi trở về sẽ vì một chuyện lớn mà bế quan tu hành."
"Nhưng chuyện gì lớn đến nỗi thế, muốn bế quan tu hành bao lâu, khi tôi cẩn thận hỏi lại, cậu ấy một chữ cũng không chịu tiết lộ, còn nói là nói giỡn." Chân Tùng rất khổ sở, "Tôi theo cậu ấy lâu như vậy, khi nào nói giỡn khi nào không nói giỡn tôi vẫn phân biệt được."
"Cậu ấy không muốn nói cho tôi rằng sau khi trở về cậu ấy sẽ không gặp lại chúng ta nữa." Lúc này Chân Tùng cực giống đứa nhỏ sắp bị ba mẹ bỏ rơi, bất an bất lực, "Cậu ấy rốt cuộc cũng không phải người cùng thế giới với chúng ta."
Chân Tùng đá đá hạt cát, "Có đôi khi tôi thật hoài nghi ông chủ thật sự là thần tiên hạ phàm." Chung quy vẫn phải quay lại thiên đình.
Sắc mặt Cửu gia càng thêm tái nhợt, ngón tay gắt gao nắm chặt.
"Cho nên, bất luận là Cửu gia hay là Nam tổng, không cần biết là ai, chỉ cần có thể theo đuổi được ông chủ, tôi đều sẽ toàn lực ủng hộ." Chân Tùng nói ra lời đã nghẹn trong lòng từ lâu, "Các người nếu có một người có thể theo đuổi được cậu ấy, không chừng cậu ấy sẽ không rời đi nữa."
"Tôi thật hi vọng các người có thể giữ cậu ấy lại."
Cửu gia mím môi, ánh mắt u trầm lại phiền muộn, "Ta không muốn em ấy rời đi."
"Tôi nghĩ, Nam tổng đúng là thông minh, so với chúng ta, ngài ấy nhìn thấu ông chủ hơn, mới có thể đánh cược tính mạng để thân cận cậu ấy." Chân Tùng nói, "Các người nhớ rõ lần đầu tiên Xích Tiêu Tử nhìn thấy ông chủ đã nói gì không?"
Cửu gia nhớ lại, "Ta nhớ rõ, hắn nói Nam Thừa Phong là khắc tinh của Chỉ Chỉ."
"Lúc ấy tôi chỉ coi đó là lời nói bậy của bọn giang hồ bịp bợm." Trợ lý Thân cũng nói.
"Đúng vậy, lúc ấy tôi cũng cảm thấy như vậy, nhưng ông chủ từng thừa nhận năng lực của Xích Tiêu Tử, cậu ấy cũng không phủ nhận lời của hắn." Chân Tùng nói, nhìn trợ lý Thân.
Trợ lý Thân đồng ý, "Đúng thật, chúng ta có thể nhìn ra, hiển nhiên Nam tổng cũng đã sớm phát hiện."
Cửu gia nháy mắt hiểu được, "Cho nên hắn vừa rồi mới có thể khẩn trương như vậy, hắn lo lắng?"
Trợ lý Thân gật đầu.
Cửu gia cười lạnh, "Tối hôm qua thật là một chút cũng không nhìn ra, không hổ là Nam Thừa Phong, thật trầm ổn."
Chân Tùng lại đá đá hạt cát. Trợ lý Thân nhìn hắn một cái, ngày thường hắn thật sự đã quá xem thường Chân Tùng này rồi, ông chủ thông minh như vậy, đại trí nhược ngu, vậy nhân viên sẽ ngốc được sao. (Thành ngữ cổ: "Đại trí nhược ngu, đại dũng nhược khiếp" - Kẻ tài trí giả như ngu dốt, kẻ dũng mãnh giả như khiếp sợ). Hắc lắc lắc đầu, nghĩ đến đủ loại tin tức mới nhận được, không khỏi lo lắng. Con đường Nam tổng đi nhìn có vẻ không được bằng phẳng cho lắm a.
"Lo cho hắn không bằng lo cho ta."
Trợ lý Thân sửng sốt nhìn Cửu gia.
"Hừ, ta không có tâm cơ, da mặt lại mỏng, ta mới là kẻ có tiền đồ mờ ảo đó có được không hả."
Trợ lý Thân đẩy mắt kính, ngài còn hiểu rõ bản thân quá ha.
"Chẳng sao, không liên quan, ta có kiên nhẫn, ta có thể làm được một kẻ si tình chuyên trinh." Cửu gia nhìn bóng hình Lục Chỉ, mặc kệ thế nào, hắn muốn giữ Lục Chỉ lại bên người.
"Nỗ lực nha Cửu gia, tất cả cùng nhau nỗ lực giữ ông chủ ở lại." Chân Tùng nghiêm túc nói, "Tôi thật sự không muốn ông chủ đi chút nào."
Trợ lý Thân nhìn Lục Chỉ đứng xa xa. Lục Chỉ đang bị Nam Thừa Phong dựa đầu vào, lại bị hắn ôm ôm, nhìn thì giống như đang ôm một chú chó Alaska to lớn cần người dịu dàng vỗ về, lại không biết mình đang ôm một con sói tâm cơ thâm trầm hiểu được ẩn nhẫn đang nỗ lực áp chế tình cảm của mình.
Hai người quay về chỗ ba người đang đứng, hơi sửng sốt, cười cười, "Các người làm sao vậy?"
"Không có gì." Cửu gia quay đầu đi, không cho cậu nhìn thấy ánh mắt đầy lo âu bất an của mình.
"Bị cát bay vào mắt." Chân Tùng chớp chớp đôi mắt phiếm hồng, không dám để cậu nhận ra mình đang nghĩ đến cảnh sau khi cậu rời đi, trong lòng rất khổ sở.
Trợ lý Thân thu hồi vẻ ảm đạm, nở nụ cười, hắn không sợ Lục Chỉ nhìn ra cái gì, hắn càng sợ hậu quả sau khi Nam Thừa Phong biết chuyện hơn.
"Bởi vì chuyện tối qua nên chúng tôi có nói chuyện về ba mẹ, ngẫm lại đều phát hiện đã rất lâu không gặp ba mẹ, có chút tức cảnh sinh tình." Trợ lý Thân phản ứng rất nhanh, cái cớ lấy ra mười phần hợp lý thuyết phục.
Chân Tùng vội vàng gật đầu.
"Phải không, vậy về thăm ba mẹ nhiều thêm đi." Lục Chỉ gật đầu.
Ba người bọn họ tuy rằng cố gắng không nghĩ đến chuyện vừa rồi, sợ bị cậu nhìn thấu suy nghĩ trong lòng, nhưng vẫn không thể xác định được rốt cuộc cậu có nhìn ra được cái gì hay không.
"Chỉ Chỉ đói bụng, chúng ta về nhà ăn trưa thôi." Nam Thừa Phong nói.
"Đúng vậy." Trợ lý Thân lập tức lấy di dộng ra sắp xếp người chuẩn bị cơm nước.
Cửu gia nhìn Lục Chỉ và Nam Thừa Phong, nhíu chặt mày, đôi mắt lại loé sáng dị thường, sao rồi? Tỏ tình chưa? Đồng ý chưa? Hắn còn cơ hội không?
Một đường trở về biệt thự, hắn cẩn thận quan sát Nam Thừa Phong, thấy thần sắc hắn ta không chút nào mừng rỡ, mới thoáng thả lỏng một tí. Hắn biết ngay mà, sao lại dễ vậy được, đặc biệt Chỉ Chỉ biết rõ bản thân sau này phải rời đi, nhất định sẽ không đồng ý với hắn. Cửu gia mới vui vẻ được một chút, rất nhanh lại lâm vào bi thương. Chỉ Chỉ của hắn tốt như vậy, vì sao phải một hai trở về tu hành chứ? Rốt cuộc chuyện lớn gì sắp xảy ra đây?
"Tôi lên phòng tắm rửa đã." Trở về biệt thự, Lục Chỉ chạy tót lên lầu.
"Được." Nam Thừa Phong ôn nhu nhìn cậu đi lên lầu.
Mãi đến khi thân ảnh Lục Chỉ hoàn toàn biến mất, hắn mới thu hồi tầm mắt, kêu trợ lý Thân sắp xếp ổn thoả cho Cửu gia và Chân Tùng đi tắm rửa, xoay người đi về phòng mình.
"Cộc cộc cộc." Trợ lý Thân gõ cửa, đi vào phòng ngủ của Nam Thừa Phong.
Liếc mắt một cái liền thấy hắn đang đứng dựa nghiêng bên cửa sổ sát đất, ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm vách tường trước mặt. Trợ lý Thân biết, bên kia bức tường chính là phòng Lục Chỉ. Mà lúc này, Lục Chỉ đang ở trong phòng nghỉ ngơi.
"Nam tổng, cơm trưa đã chuẩn bị xong."
Nam Thừa Phong gật đầu, vẫn như cũ nhìn chằm chằm bức tường kia không chớp mắt, ánh mắt sâu đậm lại tràn ngập ý vị không rõ, tựa như muốn nhìn xuyên qua bức tường kia. Ánh mắt này hàm chứa quá nhiều cảm xúc cùng tình cảm, làm trợ lý Thân không nhịn được thầm thấy hơi lạnh trong lòng.
Hắn chưa kịp rời đi, Nam Thừa Phong bỗng nhiên mở miệng, "Vừa rồi cậu nói dối."
Nam Thừa Phong không nhanh không chậm, chỉ nhàn nhạt nói một câu lại làm hô hấp trợ lý Thân loạn nhịp. "Nam tổng, tôi xin lỗi."
Hắn sớm nên biết rằng bất cứ chuyện gì cũng không giấu được Nam tổng. Không có gì có thể qua được mắt hắn, chơi chiêu gì cũng đều vô dụng buồn cười giống như một đứa nhỏ đang làm trò mèo trước mặt người lớn vậy, không bằng thành thật nói chuyện rõ ràng.
"Chuyện là thế này..." Tuy rằng Nam Thừa Phong không hỏi tiếp, nhưng trợ lý Thân hiểu rất rõ hậu quả của việc không nói cho hắn, một năm một mười báo lại nội dung cuộc hội thoại của ba người.
"Chân Tùng nói......" Trợ lý Thân ngước mắt thật cẩn thận quan sát thần sắc của Nam Thừa Phong. "Một năm sau Lục đại sư sẽ trở về bế quan tu hành, khả năng... sẽ không bao giờ quay lại."
Hắn nhìn chằm chằm Nam Thừa Phong, tuy rằng vẻ mặt Nam Thừa Phong không có tí ti thay đổi nào, nhưng hắn lại cảm giác được, hô hấp hắn tạm dừng một giây, áp suất trong phòng cũng đè nặng hơn. Hơn nữa, áp suất này thấp chưa từng có, thấp đến nổi khiến trong lòng hắn thầm thấy khủng hoảng, hô hấp khó khăn, nhịn không được muốn chạy trốn.
"Đã biết." Nam Thừa Phong vẫn bình tĩnh như cũ nhìn chằm chằm phòng Lục Chỉ.
"Nam tổng, ngài định làm thế nào?" Trợ lý Thân nhịn không được hỏi.
Nam Thừa Phong không trả lời, ánh mắt khó lường, cho dù là trợ lý Thân lúc này cũng không thể nhìn ra suy nghĩ của hắn. Mãi đến khi trợ lý Thân cho rằng Nam Thừa Phong sẽ không nói thêm nữa, lại nghe thấy được tiếng hắn.
"Một năm." Nam Thừa Phong giống như khắc ghi thời hạn này, "Tôi không có nhiều thời gian lắm."
Trợ lý Thân nhìn Nam Thừa Phong, vẫn cao thâm khó đoán như cũ, hắn nhìn chằm chằm phòng Lục Chỉ, hàn ý giăng kín đôi mắt, loáng thoáng lộ ra chấp niệm điên cuồng.
*****
Buổi chiều, Cửu gia có việc cần phải rời đi gấp, trước khi đi còn lặp đi lặp lại làm nũng với Lục Chỉ là giải quyết xong việc hắn sẽ lập tức qua tiệm tìm cậu, nói cậu nhất định phải chờ hắn. Lục Chỉ bất đắc dĩ trấn an hắn rằng cậu sẽ không đi đâu cả, nhất định chờ hắn quay lại, nhiều lần đảm bảo mới dỗ được Cửu gia rời đi. Điều này chọc Nam Thừa Phong âm trầm một lúc lâu, mãi đến khi cùng chơi trò chơi với Lục Chỉ, hắn nhân cơ hội xoa xoa tóc cậu, cảm nhận được sợi tóc mềm mại, tâm tình mới thoải mái lên.
Lục Chỉ chơi lướt sóng điên cuồng suốt buổi chiều, ngày hôm sau mấy người mới quay về nội thành.
Nam Thừa Phong đưa Lục Chỉ về tận cửa tiệm. Trợ lý Thân là người đầu tiên xuống xe, đứng chờ Nam Thừa Phong. Chân Tùng tiếp đó trực tiếp nhảy xuống, đi đến tiệm. Nam Thừa Phong sau khi xuống xe đưa tay ra đỡ Lục Chỉ, hắn hận không thể ôm luôn Lục Chỉ xuống xe nếu việc đó không làm cậu sợ.
"Không cần đâu, tôi đâu còn nhỏ nữa." Lục Chỉ xua xua tay, cười tủm tỉm bước xuống xe.
Cậu là đàn ông đã trưởng thành, tự xuống xe được, nhưng ở trong mắt Nam Thừa Phong lại giống y xì đúc một bé mèo chân ngắn đang duỗi chân ra nói với hắn: Chân em dài mà; trực tiếp tấn công chỗ mềm mại nhất trong lòng hắn, làm hắn mềm nhũn đưa tay đầu hàng.
Nam Thừa Phong đè nén khoé miệng đang đà cong lên, ôn nhu nói với cậu, "Em đã đói chưa? Lần trước đồng ý cho em mượn đầu bếp, lát nữa tôi kêu người qua đây chuẩn bị bữa trưa cho em."
"Được." Lục Chỉ gật đầu, nghĩ đến lát nữa được thưởng thức đồ ăn ngon, cậu rất vui vẻ, "Cảm ơn anh."
Nam Thừa Phong nhéo nhẹ mũi Lục Chỉ, vô cùng sủng nịch, "Còn khách khí với tôi làm gì."
Một đường đi tới tiệm, Chân Tùng nhận được vô số ánh mắt khác thường kỳ quái từ các chủ cửa tiệm xung quanh, đến khi nhìn thấy cửa tự động của tiệm, tức khắc hoảng hồn.
"Ông chủ, không hay rồi! Tiệm chúng ta bị người đập."
Nam Thừa Phong nghe vậy, nhíu mày, cùng đi qua với Lục Chỉ. Trợ lý Thân cũng rất kinh ngạc, đây là ai không muốn sống mà dám đi đập tiệm của người của Nam tổng? Đừng nói là động vào đồ vật của Lục đại sư – đầu tim của Nam tổng, chỉ cần có người dám động một tia ý nghĩ, cỏ ngoài mộ cũng đã cao hơn 3m rồi.
Mấy người đi vào tiệm, lập tức thay đổi sắc mặt. Đồ gia dụng trang trí trong tiệm đều bị người ta đập nát nhừ, sô pha mấy chục vạn cũng bị người ác ý rạch nát. Phòng trên tầng 2 của Lục Chỉ cũng không may mắn thoát nạn, chăn mền trên giường đều bị vứt xuống đất, chậu hoa bị đập nát, bùn đất rơi đầy sàn, ngay cả gương trong nhà vệ sinh cũng bị đập nát.
Máu trong người Chân Tùng đều đông cứng, không dám tin, nhìn sang Lục Chỉ, "Ông chủ, sao lại thế này?"
Bọn họ là người dân luôn tuân thủ pháp luật, làm ăn lương thiện, chưa từng có kẻ thù mà?
Nam Thừa Phong nháy mắt trở nên lạnh lẽo, nói với trợ lý Thân, "Đi tra."
"Vâng." Trợ lý Thân hiểu sự tình này vô cùng nghiêm trọng, vẻ mặt nghiêm túc, lập tức đi điều tra.
"Không cần." Lục Chỉ nhìn quanh trong nhà, nhắm mắt lại, bấm độn mấy cái, sau đó mở mắt ra.
"Thế nào ông chủ, là ai làm." Chân Tùng vội vàng hỏi.
"Liên quan đến phố ăn vặt Phúc Nguyên bên kia." Lục Chỉ nhàn nhạt nói.
Chân Tùng bừng tỉnh đại ngộ, kêu lớn lên: "Tôi nhớ ra rồi, lúc trước khi bọn họ muốn phá bỏ phố ăn vặt Phúc Nguyên, chúng ta có nói chú Lữ hỗ trợ ngăn cản việc này, vì vậy mới bị trả thù?"
Lục Chỉ gật gật đầu, "Hẳn là như vậy."
Trợ lý Thân giấu kín nỗi sợ hãi kinh dị sau đôi mắt. Phố ăn vặt Phúc Nguyên? Đây không phải là hạng mục trước đó muốn hợp tác sao? Trùng hợp như vậy? Đây là đụng trúng ngay địa bàn của Nam tổng? Cũng quá xui xẻo rồi.
Sắc mặt Nam Thừa Phong tối sầm, trợ lý Thân nhìn ra được, đối phương dính án tử rồi.
Chân Tùng cầm điều khiển từ xa trong túi ra, thần sắc hoảng sợ, "Hình như giường không bị đập, may mà tôi đi ra ngoài cũng đem điều khiển theo."
Chân Tùng mở giường lên xem, tức khắc thở ra một hơi nhẹ nhàng, vỗ vỗ ngực, "Còn tốt, ông chủ, tiền của người không bị mất."
Trợ lý Thân nhìn vào trong giường, thấy rõ đồ bên trong, lông mày thiếu chút tung cánh vút bay. Lục đại sư này đúng là, thế mà mỗi ngày đều ngủ trên tiền, thật là bá đạo. Ngay cả hắn, người có tài sản hơn trăm triệu cũng bị ấn tượng thật sâu.
"Nơi này không ở được nữa rồi, ông chủ, buổi tối người ngủ đâu đây?" Chân Tùng hỏi, "Nhà tôi xập xệ quá, nhà mới thì chưa trang trí xong, nếu không thì tôi đặt khách sạn 5 sao cho ông chủ nhé?" Dù sao có tiền, muốn ở đâu thì ở đó thôi.
"Được, tốt." Lục Chỉ gật đầu.
"Khách sạn không an toàn, ở trung tâm tôi có một căn penthouse, hệ thống bảo vệ rất nghiêm ngặt, đến chỗ tôi ở, được không?" Nam Thừa Phong khẩn trương nhìn Lục Chỉ.
Lục Chỉ sợ phiền hắn, xua xua tay cười nói, "Không cần đâu."
Nam Thừa Phong lập tức trầm mặt, lại sợ doạ cậu sợ nên nhanh chóng quay mặt đi, vô cùng nghiêm túc, "An toàn của em rất quan trọng."
Lục Chỉ còn chưa mở miệng, hắn lại ôn nhu nói tiếp: "Nếu em cứ khăng khăng phải ở khách sạn, vậy tôi sẽ ở phòng bên cạnh bảo vệ em."
"Không cần phiền anh đến vậy đâu." Lục Chỉ cảm thấy hắn vì mình mà khẩn trương như vậy, giọng nói cũng ôn nhu hơn, trấn an hắn, "Thật sự không có việc gì mà."
"Chút chuyện nhỏ này sao nói là phiền toái." Nam Thừa Phong vẫn ôn nhu như cũ, lại kiên quyết dị thường, rũ rũ mắt, khi mở mắt lên trong mắt nồng đậm thần sắc ảm đạm, giống như đang nói sao em không cho tôi giúp em, em không xem tôi là bạn sao, điều này làm tôi rất khổ sở.
Lục Chỉ nhất định không thể từ chối ý tốt của người khác, dáng vẻ của hắn làm cậu có chút mềm lòng, "Chuyện này......"
"Ửm?" Nam Thừa Phong nhìn chằm chằm cậu, chờ mong.
"Cũng được đi." Lục Chỉ đồng ý, "Tôi đưa tiền thuê nhà cho anh nhé."
"Được." Nam Thừa Phong mỉm cười, không có từ chối đề nghị của Lục Chỉ để cậu yên tâm ở lại nhà mình.
Giải quyết xong vấn đề an toàn của Lục Chỉ, Nam Thừa Phong mới thả lỏng bớt, vẫn tươi cười với cậu, khi cậu vừa xoay người đưa lưng lại hắn, sắc mặt hắn chớp mắt biến về thần sắc khiến bao người sợ hãi.
"Biết làm thế nào chứ." Giọng hắn lạnh băng như truyền đến từ địa ngục sâu thẳm.
"Vâng." Trợ lý Thân đè hàn ý trong lòng xuống, lập tức đáp lời.
Tác giả có lời muốn nói: Tới một thần trợ công mới ~
Mỗi ngày một ly trà sữa, mn đều ngọt như Chỉ Chỉ nhé!