Trăm Tỷ Võng Hồng Thiên Sư

Chương 90: Chương 90: Chương 89






Nhị sư huynh bùng nổ làm Lục Chỉ choáng váng.

"Chỉ Chỉ, rốt cuộc là ai?" Nhị sư huynh thấy Lục Chỉ không hé răng, càng thêm nôn nóng.

"Không có mà, đệ không có yêu đương mà." Lục Chỉ nhanh chóng nhẹ nhàng khuyên nhủ, "Các sư huynh đều nói phải cẩn thận với yêu đương, đệ vẫn luôn nhớ rõ mà."

"Chỉ Chỉ à, các sư huynh chăm đệ từng muỗng cơm muỗng sữa từ bé xíu; lúc còn nhỏ, nhị sư huynh tắm rửa cho đệ, đại sư huynh ru đệ ngủ, tam sư huynh và tứ sư huynh chơi đùa cùng đệ." Nhị sư huynh lâm vào hồi ức, "Khi còn nhỏ đệ thật đáng yêu, trắng trắng mềm mềm y chang cục bột..."

Lục Chỉ nghĩ đến cuộc sống khi ở bên các sư huynh, cười hắc hắc một tiếng, rất vui vẻ nói, "Vì sao nhị sư huynh lại nhắc đến chuyện này?"

"Bởi vì chỉ cần đệ mở miệng, huynh liền biết câu tiếp theo đệ muốn nói gì." Ngữ khí nhị sư huynh đúng kiểu "Cải trắng nhà ta hao tâm tốn sức chăm bẵm bao năm bị người ta nhớ thương", khỏi nói là đau lòng biết bao.

"Đệ không có mà." Lục Chỉ nhanh chóng nói, "Chính là... à... ừm... không có bên nhau mà." Càng về cuối giọng Lục Chỉ càng nhỏ, nói xong mặt lập tức đỏ bừng như trái đào chín. Đây chính là ngầm thừa nhận cậu có tình cảm với Nam Thừa Phong, trực diện nội tâm thật sự vừa thấp thỏm vừa thẹn thùng.

"Không ở bên nhau? Nhưng đệ có thích hắn?!"

Lục Chỉ nghe ra được cảm xúc của nhị sư huynh nãy giờ vẫn luôn trên bờ vực bùng nổ, giống như trời cao bất kỳ lúc nào cũng có thể giáng xuống một đợt sấm sét, làm Lục Chỉ run sợ không thôi.

"Không...... à ừm à..." Cậu muốn nói không có, nhưng ậm ừ cả buổi cũng không nói nên lời.

"Chỉ Chỉ không biết nói dối, đệ còn muốn lừa nhị sư huynh sao!" Ngữ khí nhị sư huynh tỏ vẻ vô cùng đau đớn, nhưng thấy cậu khó xử như vậy, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ thở dài.

"Thích cũng đã lỡ thích rồi, sao còn không ở bên nhau?" Nhị sư huynh tựa như nghiến răng nghiến lợi rít ra những lời này.

Thái độ của hắn rất rõ ràng, nếu Lục Chỉ dám nói ra một câu "Đối phương không thích cậu", hắn sẽ lập tức phi máy bay bay thẳng qua bóp chết tên khốn đó. Nói giỡn à, Chỉ Chỉ của bọn họ là ai chứ? Thích một người chính là phúc ba đời, ông bà gánh còng lưng đó, tên nào dám chướng mắt cậu, vậy người kia chính là kẻ thù không đội trời chung của bọn họ. Nhưng nếu đối phương dám tiến tới với Lục Chỉ, bọn họ cũng phải bay qua tiến hành "Dạy "vợ" từ thuở bơ vơ mới về"; ít nhất phải bắt hắn viết bản cam kết yêu "chồng" một vạn chữ mới được! Hầy, nhóm đệ khống chính là không nói lý vậy đó. Nhị sư huynh chỉ hành động đúng tình hợp lý mà thôi.

"Đệ...... Đệ cũng đang sầu đây." Lục Chỉ nhíu nhíu mày nói, "Một năm sau đệ phải về nhà, không thể đồng ý với anh ấy được, không thể làm ảnh thất vọng được."

"Nói vậy là hắn cũng thích đệ?" Nhị sư huynh bắt trúng trọng điểm.

"Hả? À, hình như là, anh ấy đối xử với đệ rất đặc biệt."

Nghe cậu nói vậy, nhị sư huynh hừ lạnh một tiếng, khói bốc hầm hầm, này còn kém xa lắm!

Lục Chỉ nhắc tới chuyện này nhịn không được cười cười, "Còn nói... còn nói sẽ không rời xa đệ."

Nhị sư huynh:...... Xong đời, cải trắng nhà mình thật sự coi trọng người ta rồi......

"Nhị sư huynh?"

"A...... Không có gì." Lúc này nhị sư huynh không nổi khùng nữa, nhưng hắn vẫn cần thời gian để bình tĩnh lại, điều chỉnh lại nỗi lòng phức tạp rối rắm của mình.

"Vậy, Chỉ Chỉ vì phải về nhà giải quyết sự kiện kia nên mới không đồng ý với hắn sao?" Rốt cuộc cũng là nhị sư huynh nuôi lớn cậu, rất dễ dàng nhìn thấu được phiền não của cậu.

"Dạ..." Lục Chỉ lên tiếng, nhịn không được thở dài, hiển nhiên rất buồn và tiếc nuối vì chuyện này.

"Uầy, Chỉ Chỉ à, đệ đừng mất mát mà." Nhị sư huynh nghe cậu thở dài liền hoảng sợ, nghĩ đến cảnh bọn họ tận tâm tận sức chăm bẵm cậu nhiều năm như vậy, chỉ sợ cậu có chút không vui, vừa nghe phải cậu thở dài một hơi thôi, tâm bọn họ đã vỡ thành từng mảnh vụn.

"Mặc kệ có thế nào, sư phụ và các sư huynh đều sẽ ủng hộ đệ hết lòng, cho nên đệ cứ sống thật tốt, không cần phải lo lắng này kia đâu.

Nhị sư huynh hiểu rất rõ, sự kiện kia nếu không có Lục Chỉ sẽ không thể hoàn thành, trong lòng thầm oán trách bản thân vô dụng, nếu có thể tu luyện Thiên Nhãn đến cực hạn, như vậy Chỉ Chỉ của bọn họ cũng không cần tham gia cái sự kiện nguy hiểm kia rồi.

"Không phải như vậy, nhị sư huynh, đệ là đệ tử của sư phụ, là sư đệ của các huynh, đệ cũng là người của Tiêu Dao Phái, đó là nghĩa vụ của đệ."

"Không......" Nhị sư huynh còn chưa dứt lời đã bị Lục Chỉ cắt ngang, "Nhị sư huynh, huynh yên tâm, đệ không sao, chỉ là đệ có phiền não, theo thói quen muốn tâm sự với huynh thôi."

"Ừ." Nhị sư huynh thấy Lục Chỉ gặp chuyện sẽ chủ động gọi cho mình, rốt cuộc cậu vẫn ỷ lại mình, nhờ vậy cái cảm giác bảo bối trong lòng bị cướp đi cũng vơi đi ít nhiều, nhưng rất nhanh một cơn phiền não lo âu khác lại ập đến.

"Chỉ Chỉ à, đệ chỉ cần làm chuyện đệ thích, những chuyện đệ muốn làm, còn lại đã có các sư huynh chống đỡ." Nhị sư huynh nghiêm túc nói xong, lại vô cùng lo lắng dặn dò: "Nhưng mà! Các huynh còn chưa nắm rõ rốt cuộc đối phương là người thế nào! Đệ không được dễ dàng đồng ý với hắn đó! Ít nhất phải để các sư huynh đánh giá hắn đã!"

"Anh ấy... anh ấy là người đặc biệt tốt." Lục Chỉ vừa nói vừa khẽ cười một tiếng.

Nhị sư huynh hận không thể cắn khăn tay chớm chớm nước mắt, "Chỉ Chỉ à......" Hắn còn chưa dứt lời đã nghe thấy ngoài cửa truyền đến âm thanh.

"Chỉ Chỉ? Em có......" Nam Thừa Phong gõ cửa phòng, thấy không có ai mở cửa, lo lắng, lập tức đi vào.

Hắn nhìn thấy Lục Chỉ đang ngồi trên xích đu ngoài ban công nói điện thoại, lập tức im bặt.

Lục Chỉ vừa thấy hắn, đôi mắt chợt sáng rỡ lên, "Anh đã về rồi!"

"Ai?" Nhị sư huynh lập tức cảnh giác, "Là ai?!"

"Tôi có để phần cơm cho anh đó!" Ánh mắt Lục Chỉ toả sáng lấp lánh.

Nhị sư huynh hít thở không thông, có khi nào Chỉ Chỉ của bọn họ nói chuyện bằng loại ngữ khí ngọt ngào như này đâu!

"Ai? Rốt cuộc là thằng khốn nào! Dám cướp trái tim của Chỉ Chỉ chúng ta!" Âm thanh phẫn nộ của nhị sư huynh quá thánh thót phẫn nộ, truyền từ di động ra rõ mồn một, Lục Chỉ nhanh tay che lại loa điện thoại.

"Nhị sư huynh à, tí nữa đệ nói chuyện với huynh tiếp nhé." Lục Chỉ không biết Nam Thừa Phong có nghe thấy hay không.

"Chỉ Chỉ, huynh chưa nói xong mà! Chỉ Chỉ, các sư huynh chưa gặp hắn, không biết nhân phẩm hắn thế nào, tuyệt đối không thể đồng ý đó! Nhớ nhớ nhớ nhé!!!" Nhị sư huynh còn chưa dứt lời, Lục Chỉ đã ngắt điện thoại, hơi xấu hổ nhìn Nam Thừa Phong, âm thầm lo lắng không biết rốt cuộc hắn có nghe thấy hay không?

Vẻ mặt Nam Thừa Phong vẫn bình thường, tựa như không có gì không ổn, chỉ cười nói: "Em gọi điện cho sư huynh à?"

"Đúng vậy." Lục Chỉ thấy Nam Thừa Phong hình như không có phản ứng gì đặc biệt, thoáng yên tâm, lại không biết lúc cậu cúi đầu muốn nhảy từ xích đu xuống, Nam Thừa Phong đang nhìn cọng tóc ngốc trên đỉnh đầu cậu, ánh mắt ngập tràn ý cười cùng sủng nịch.

Hắn rất tự nhiên duỗi tay nhẹ nhàng nắm tay Lục Chỉ, "Em nói gì với sư huynh vậy? Không có chuyện gì chứ?" Ngữ khí hắn rõ ràng không phải muốn xen vào chuyện riêng của cậu, chỉ là thể hiện thái độ quan tâm lo lắng mà thôi.

Lục Chỉ ngẩng đầu, mờ mịt nhìn hắn.

Nam Thừa Phong hơi rũ mắt, lộ ra tia khẩn trương, "Em phải quay về sao?"

Lục Chỉ thấy hắn lo lắng như vậy, tâm mềm nhũn, vội nói, "Không phải, hiện tại còn chưa cần quay về."

Nam Thừa Phong lập tức nhẹ nhàng thở ra, cười nói vui vẻ với cậu, "Vậy là tốt rồi."

Lục Chỉ thấy hắn mừng như vậy, bỗng nhiên thấy rất khó chịu, nếu như một năm sau mình phải rời đi vậy anh ấy phải làm sao bây giờ?

"Sớm muộn gì tôi cũng phải về nhà." Khi nói những lời này, Lục Chỉ không dám ngẩng đầu nhìn hắn.

Nam Thừa Phong nắm tay cậu, "Tôi cùng về với em."

"Anh không về cùng được đâu." Lục Chỉ nhấp nháy môi nói, "Tiêu Dao Phái của chúng tôi không cho người ngoài tự tiện đi vào, có có, người ngoài cũng không vào được."

"Tôi sẽ nghĩ hết mọi biện pháp, trả giá hết thảy cũng muốn được về cùng em." Từng câu từng chữ Nam Thừa Phong nói ra phảng phất như hắn đang nắm trọn trái tim trong tay dâng lên thề nguyện, "Mặc kệ có phải đối mặt với bao nhiêu khó khăn, lòng tôi vẫn không thay đổi."

Tim Lục Chỉ đập bùm bùm, cậu đỡ không nổi thái độ nghiêm túc của Nam Thừa Phong. Cậu không nói gì, Nam Thừa Phong cũng không mở miệng, chỉ lẳng lặng ở bên cạnh cậu.

"Chúng ta xuống ăn cơm đi." Sau một lúc lâu, cuối cùng Lục Chỉ cũng bình ổn được chú nai nhỏ chạy loạn trong lòng.

Cậu phát hiện Nam Thừa Phong ở bên càng lâu, cảm xúc của cậu lại càng lên xuống thất thường. Nhưng cũng không phải cảm giác quá tệ, ngược lại, cảm giác này rất vui vẻ, rất thoải mái, còn ẩn ẩn chút mong chờ, mong chờ được cùng ở bên hắn. Lục Chỉ không biết cảm xúc phức tạp này từ đâu tới, nhưng cậu biết nguyên do xuất phát từ Nam Thừa Phong. Vừa lo lắng tương lai, vừa hưởng thụ hiện tại, Lục Chỉ cảm thấy đây đúng là sự phiền não ngọt ngào.

Sau khi hai người xuống lầu, không biết sao Cửu gia và Ninh Tước lại gây nhau, dao phẫu thuật của Ninh Tước nằm trên tay Cửu gia không biết từ lúc nào, hiện giờ đang bay vèo vèo khắp phòng khách. Nói cho đúng thì là Cửu gia đơn phương quậy, ngược lại Ninh Tước cứ một câu Cửu ca ca, hai câu Cửu ca ca làm nũng, làm Nam Thừa Phong cũng phải nhíu mày ghét bỏ; thôi nhanh đưa Lục Chỉ tới phòng ăn thôi, miễn phải nhìn hai tên chướng mắt này.

"Chỉ Chỉ, em nói điện thoại xong rồi à." Hắn muốn hưởng thụ thế giới hai người, làm sao Cửu gia cho hắn cơ hội được, vừa liếc thấy Lục Chỉ đi xuống lầu, Củu gia đã lập tức vứt dao chạy băng qua.

"Đúng vậy, em xuống ăn cơm cùng Thừa Phong." Lục Chỉ nhìn Nam Thừa Phong, cười tủm tỉm.

Cửu gia tức giận, trợn trắng mắt, một tiếng Thừa Phong, hai tiếng Thừa Phong, làm gì thân mật dữ vậy. Hắn mới không thừa nhận hắn đang ghen nổ đom đóm mắt đâu!

Nam Thừa Phong đã quen làm lơ hắn, chỉ ôn nhu hỏi Lục Chỉ, "Em mới ăn sao? Ăn rồi thì không cần ăn cùng tôi nữa đâu, ăn nhiều quá sẽ khó chịu đó."

"Tôi sợ anh ăn một mình sẽ buồn chán." Lục Chỉ chớp chớp mắt.

Ninh Tước nghe thấy những lời này, chợt nhíu mày, giống như bị đụng điểm nhạy cảm. Ánh mắt Nam Thừa Phong hơi chuyển động, ôn nhu nhìn cậu lại vẫn chưa nói gì.

"Sao vậy?" Lục Chỉ phát hiện không khí không thích hợp, vội hỏi, "Tôi nói gì sai rồi à?"

"Không có, không có." Nam Thừa Phong vội vàng vỗ vỗ cậu dỗ dành, "Tôi ăn cơm, nếu em muốn ăn cùng tôi vậy có thể ăn chút bánh ngọt."

Hắn mở đồ ăn ra, vẫn còn nóng, lại đi đến tủ lạnh lấy ra một cái bánh mousse nhỏ. Ninh Tước hít sâu một hơi, cau mày, tựa như có chuyện muốn nói. Lục Chỉ nhìn hắn. Nam Thừa Phong nhíu mày, trừng mắt liếc hắn một cái, rõ ràng không cho hắn mở miệng.

 Nam Thừa Phong nhíu mày trừng mắt lic hắn một cái rõ ràng không cho hắn mở miệng

Mỗi ngày một ly trà sữa, mn đều ngọt như Chỉ Chỉ nhé!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.