Món thần khí thứ ba
nằm ở Nam Đô, mà Nam Đô hiện giờ lại là quốc đô của vương triều Đại
Châu. Nếu muốn xác định vị trí của món đồ này ở nơi nào của Nam Đô, thì
đó chính là thâm cung nội uyển hoàng gia. Nghe bảo là một vị quan địa
phương miền Bắc có được trong tay món thần khí này, cảm thấy rất khác lạ nên đã đặt cùng vào với cống phẩm tiến cung.
Nhan Đàm đầu óc
không được trong sáng len lén liếc nhìn Dư Mặc, lòng thầm nghĩ, bọn họ
và hoàng tộc đúng là có mối quan hệ không thể giũ bỏ. Năm đó Dư Mặc
chẳng biết từ đâu có được dị nhãn – đó là bảo vật tụ họp linh khí của
tinh hoa đất trời, có thể trải qua mọi tuần hoàn trong thế gian, trong
một lần ngoài ý muốn đã bị một vị hoa tinh cô nương xinh đẹp không công
mà hưởng. Vị hoa tinh cô nương kia trên đường chạy trốn sự truy sát của
Dư Mặc lại nảy sinh phàm tình với phàm nhân, mà phàm nhân này khéo thay
lại là chân long thiên tử, hiện giờ ngồi trên ngai vàng nắm giữ thiên
hạ, vinh hoa vô tận.
Nàng nội chỉ nghĩ sơ qua yêu hận rối ren trong này, thì đã cảm thấy đặc sắc hơn bất kì vở kịch nào.
“Hiện tại còn hai món thần khí, món ở Nam Đô cũng chưa chắc đã là Địa Chỉ.”
Liễu Duy Dương đi trước dẫn đường, bọn họ đi xuyên qua dải hang đá vôi
dưới lòng đất. Nhan Đàm vì giấc mơ trước đó mà còn nhớ rõ mồn một bộ
dạng của con xà quái trong hang động này. Con xà quái kia rất oai phong, cặp mắt như hai chiếc đèn lồng to vàng lấp lánh, mồm nó há to khoe chỗ
răng nọc nhọn hoắt, có thể một đớp nuốt chửng nàng.
Đường thiên
sư dạo gần đây tâm tình không kể là xấu, nghe Liễu Duy Dương nói thế,
chỉ không mấy để tâm bảo: “Ta cũng biết không dễ dàng đến vậy, nhưng từ
từ tìm, thế nào rồi cũng có ngày tìm được.”
Liễu Duy Dương khẽ gật đầu: “Có thể nghĩ được như vậy là tốt.”
Nhan Đàm rất lấy làm lạ, có vẻ như mấy ngày nay Liễu cung chủ đối với Đường
Châu khách khí một cách lạ thường. Ngày thường suy luận bàn bạc cùng hắn chưa kể, dù là nói chuyện cũng không còn giống trước đây tiếc lời như
tiếc vàng nữa.
Trong khi trò chuyện, bọn họ đã đặt chân tới hang
động nơi chạm trán xà quái trước đó. Trong bóng tối, hai chiếc đèn lồng
vừa vàng vừa to chầm chậm trờ tới trước mặt, rồi đột nhiên dừng sững lại không xê dịch nữa.
Nhan Đàm lập tức tập trung tinh thần đề cao cảnh giác.
Liễu Duy Dương bước lên trước một bước, con xà quái kia lập tức nằm phục
xuống, dáng vẻ như muốn lấy lòng xáp lại gần bên chân hắn sàng tới sàng
lui, chỉ còn thiếu mỗi lắc đầu vẫy đuôi, rõ rành rành một bộ dáng xu
nịnh. Liễu Duy Dương mắt không buồn liếc, tự nhiên đi lướt qua cạnh xà
quái. Đến lúc Dư Mặc đi qua, con xà quái kia rõ như ban ngày co rúc
người lại, trườn mình nhích ra phía sau, dường như còn nhớ như in hôm đó hắn đã xử đẹp nó thế nào. Nhan Đàm chống cằm nghĩ, cái thân nó khỏi nói cũng biết bự chảng cỡ nào, có rụt cách mấy cũng vẫn trông rõ mồn một
thôi. Tới lượt Đường Châu bước sang, nó chỉ khẽ ngoe nguẩy đuôi, vẫn nằm ì ra trên đất không nhúc nhích.
Nhan Đàm đã hoàn toàn yên tâm.
Xem ra lúc Liễu Duy Dương cải trang thành Ngũ Thuận cũng từng rơi vào
miệng hang này, dựa vào bản lĩnh của hắn, hẳn đã khiến con rắn này suốt
đời suốt kiếp nhớ mãi khôn nguôi thủ đoạn của mình.
Nàng vừa nhấc chân đi được hai bước, khuôn mặt rắn hình tam giác lát kín vảy kia đã
bất thình lình sấn tới, miệng kêu xì xì hai tiếng, chiếc lưỡi chẻ nhánh
thè ra thụt vào trước mắt nàng.
Giỏi cho con rắn vỗ mông ngựa dựa hơi kẻ mạnh, mềm nắn rắn buông!
Nhan Đàm nổi quạu, bẻ phăng lấy ngọn măng đá bên cạnh, thẳng tay quất mạnh
vào khuôn mặt kia. Con xà quái không ngờ nàng đột nhiên nổi cáu, bị đánh tới nằm vật ra đất tội nghiệp lăn hết hai vòng, chầm chậm bò vào chỗ
khuất.
Nhan Đàm vứt măng đá xuống, phủi phủi bụi đá còn bám trên
tay, tức xì khói bảo: “Bộ tưởng ta đây tùy tiện là có thể ăn hiếp thiệt
đó hả…”
Nàng bước lại gần mấy bước, bấy giờ mới nhìn rõ vẻ mặt của ba người còn lại, người nào người nấy đều có chút kì quặc.
Đường Châu lên tiếng: “Yêu và quái cũng có thể xem như cùng một nhà, huống hồ nó với ngươi, còn đúng là giống nhau thật đấy.”
Nhan Đàm càng điên tiết tợn: “Ta với nó giống chỗ nào hả? Nó là quái ta là
yêu, nó là rắn ta là sen, mình nó có vảy còn ta không có!” Tuy nàng
không biết con xà quái này có được tính là một con xà quái có ngoại hình đẹp hay không, nhưng theo mắt nhìn của nàng thì kì thực nó hơi xí một
tẹo.
Đường Châu mỉm cười: “Không phải nói ngoại hình, mà là tính cách.”
Tính cách của nàng chung quy thế nào, bản thân Nhan Đàm cũng không dám chắc, nàng bèn xoay đầu sang nhìn Dư Mặc: “Ta với nó giống không?”
Nhưng Dư Mặc lại lảng tránh ánh nhìn khẩn thiết của nàng, quay mặt đi không nói câu nào.
Nhan Đàm chỉ còn nước nhìn sang Liễu Duy Dương, bọn họ tốt xấu gì cũng đã
từng đồng bệnh tương lân, ít nhiều cũng xem như có chút đỉnh giao tình.
Nhưng Liễu Duy Dương rõ ràng rất ủng hộ Đường Châu, khẽ gật đầu bảo:
“Rất giống.”
Nhan Đàm bị đả kích nặng nề.
Con xà quái kia chầm chậm bò trở về, bẽn lẽn phô ra bộ dạng nịnh nọt với Liễu cung chủ.
Nhan Đàm mặt mày đưa đám lót tót đi ở cuối hàng, đến lúc đi ngang qua cạnh
con xà quái kia, không thể kìm nén thêm nữa, thẳng chân đạp lên người nó bước qua.
Từ núi Chu Thúy ở Tây Nam về đến Nam Đô, cho dù lên
đường ngày đêm không nghỉ cũng phải mất hơn một tháng. Bọn họ mất hết
hai tháng cho cả lộ trình, tới khi đến được Nam Đô thì tiết trời đã chớm vào thu. Mùa thu Nam Đô luôn mưa nhiều và ẩm ướt, sông nước mịt mù
sương tỏa, nếu ví tòa thành cổ này với một tố nữ, thế thì Nam Đô vào thu là bậc tuyệt đại giai nhân uể oải lười nhác đã dỡ xuống lớp điểm trang, nhưng vẫn không mất đi nét lộng lẫy duyên dáng.
Nhan Đàm vốn dĩ
yêu thích Nam Đô nơi này. Ở đây dù lúc về đêm cũng không trở nên quạnh
quẽ yên ắng. Bởi thế trước đây nàng mới có thể vào rất nhiều đêm không
ngủ được ngồi trên mái nhà nghe tiếng ca hát nói cười vọng lại từ bên bờ sông Chương Đài xa xa.
Thế nhưng lần thăm lại chốn cũ này, thực
sự khiến nàng không tài nào vui cho nổi. Nàng thân là một trong số yêu
ma quỷ quái, lại phải đồng hành cùng thiên sư tiên quân, đây đã có thể
xem là cực hình. Lắm lúc cái mồm của Đường Châu hiểm độc quá mức, Liễu
Duy Dương lại chẳng biết vì cớ gì đối với hắn rất ư khách khí, còn Dư
Mặc vốn phải môi hở răng lạnh nhất lại bỏ mặc nàng chả buồn đoái hoài,
giương mắt nhìn nàng tự sinh tự diệt. Vậy nên hai tháng trời này đối với Nhan Đàm mà nói, tuyệt đối là màn tra tấn tinh thần khủng khiếp, lãnh
đủ cực hình nhân ba, chỉ cần tự mình ngẫm thôi tâm trạng cũng đã có chút mốc meo.
“Món thần khí thứ ba nằm trong hoàng cung. Ta ở lại bên ngoài tiếp ứng, còn lại mọi người hãy tự đối phó.” Liễu Duy Dương vừa
bước vào gian phòng trong khách điếm thì đã ngồi xuống bên bàn, còn
thuận tiện căn dặn tiểu nhị mua một bộ cờ mang đến, xem ra là định một
mình đánh cờ giết thời gian.
Đường Châu gật đầu: “Vẫn là đợi trời tối hẵng khởi hành, dù sao chuyến này cũng được tính là đi trộm đồ.”
Nhan Đàm ngẫm qua, cảm thấy vào hoàng cung chôm đồ ngay dưới mũi hoàng đế kì thực là một việc vừa kích thích lại thú vị: “Ta biết chướng nhãn pháp,
muốn lẻn vào hoàng cung không khó, nhưng lỡ như đụng độ phải bùa chú lợi hại gì thì vẫn là phải nhờ cậy vào ngươi.”
Đường Châu nhìn nàng, khóe miệng vương chút nét cười: “Thế thì ngộ nhỡ mà có bị tóm, ngươi đừng vội khai ta ra là được.”
Nhan Đàm tức khắc độp lại: “Ai biết được có phải ngươi là kẻ bị túm cổ trước hay không?”
Chợt Dư Mặc khẽ cất tiếng: “Có hai người đi là đủ rồi, ta không cần đi nữa.”
Nhan Đàm rất kinh ngạc: “Ngươi không đi? Tại sao vậy?”
Hắn chỉ đanh mặt không nói gì.
“Không lẽ ngươi cảm thấy làm ăn trộm quá ư mất mặt?”
“Hay là thấy hoàng cung quá rộng làm biếng đi?”
“Lẽ nào, ngươi là sợ gặp phải một vài người quen cũ trong cung?” Nhan Đàm
hỏi dồn dập liền mấy câu, Dư Mặc đều không buồn thốt nửa lời, cuối cùng
nàng đành bỏ cuộc, “Thôi được rồi, ngươi muốn ở lại trong quán trọ nghỉ
ngơi cũng không sao, dù gì ta và Đường Châu chắc cũng đối phó được.”
Việc quan trọng nhất đã dàn xếp xong xuôi, mọi người ai về phòng nấy, người
nghỉ ngơi thì về nghỉ ngơi, kẻ cần chuẩn bị cho đêm nay thì đi chuẩn bị.
Nhan Đàm đi về phía phòng mình, không nhịn được thấp giọng hỏi Đường Châu:
“Ngươi có cảm thấy không hả, Dư Mặc dạo này mặt mày lúc nào cũng sưng
sỉa, hỏi gì cũng không thèm trả lời, cứ như ai nợ tiền hắn chưa trả
không bằng, ta nhớ rõ ràng gần đây đâu có làm gì chọc giận hắn đâu…”
Trôi qua hai mươi năm, đủ để nàng chầm chậm hiểu được một người.
Thế nhưng hai mươi năm này đối với yêu mà nói, chỉ là một khoảng thời gian
rất ngắn. Nàng cứ tưởng mình hiểu rõ Dư Mặc, biết hắn ưa thích thanh
tĩnh, thường không có chủ tâm đặc biệt gần gũi với ai chứ vốn không phải thật sự lạnh nhạt. Nay mới phát hiện, loại thấu hiểu này hãy còn thiếu
hụt vô cùng. Vài trăm năm trước khi bọn họ còn chưa quen biết, hắn từng
có qua quá khứ thế nào, có qua những niềm vui nỗi buồn nào, có qua yêu
hận biệt ly thế nào, nàng hoàn toàn chưa từng được biết.
Cũng giống như nàng tuyệt không đả động đến quãng thời gian sống trên thiên đình.
Đường Châu im lặng một chốc, đoạn thấp giọng bảo: “Ngươi chẳng vẫn nói, chỉ
cần nhìn thấy một sợi tóc của Dư huynh cũng biết được huynh ấy đang nghĩ gì đó sao, việc này ngươi nên rõ ràng hơn ta mới phải?”
Nhan Đàm thở dài đánh thượt, miệng làu bàu: “Ta mà biết thì còn hỏi ngươi chi
nữa? Trước đây vốn chỉ nghe nói tâm tình của các cô nương có phần tế nhị thất thường, không ngờ thời nay đến cả đàn ông con trai cũng khó gặm
tới như vậy.”
Sắc trời nhá nhem, thành nội phong tỏa lối vào, cổng Tuyên Hoa đóng chặt.
Nhan Đàm bày ra một màn chướng nhãn pháp, thừa dịp ngự lâm quân giao ban
cùng với Đường Châu trà trộn vào trong. Nàng trước đây chỉ đọc qua những câu từ hình dung khí thế của hoàng cung trong sách vở, nhưng hiện giờ
tận mắt trông thấy, lòng không khỏi bột phát cảm khái: “Thực ra ta cảm
thấy nếu xét về nguy nga lộng lẫy, thiên hạ không đâu tìm ra một chốn
hơn hoàng cung này. Nhưng nếu xét về khí phách thanh tao, ngược lại Kính Hồ Thủy Nguyệt trội hơn một bậc. Nam Đô đây có một vị Đại Châu Duệ Đế,
Tây Nam còn có một vị bạo chúa dân gian.”
Đường Châu không chút do dự phán một câu như chặt sắt chém đinh: “Ăn nói linh tinh.”
Nhan Đàm hừm hừ mấy tiếng, không thèm cãi cọ với hắn.
Hoàng cung Đại Châu có năm cổng, bọn họ vào từ cổng Hoa Dương phía đông, trực tiếp dẫn đến ngự thư phòng.
Nhan Đàm nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy đã là thần khí, vậy tức là món bảo vật
rất ghê gớm rồi, cho dù là cửu ngũ chí tôn khi nhìn thấy món đồ thế này
cũng sẽ nhất thời sinh lòng hiếu kì, nói không chừng sẽ đặt nó trong thư phòng thưởng ngoạn.
Khi bọn họ đến ngự thư phòng thì sắc trời
mới vừa chập tối. Hoạn quan trông coi thư phòng thắp mấy chiếc đèn dát
vàng khắc hoa văn chung quanh lên, đoạn dùng một chiếc khăn trắng quẹt
qua một lượt bàn và kệ tủ, thấy trên khăn không dính chút bụi bẩn nào,
bèn đóng cửa lại rời khỏi.
Hoạn quan kia vừa đi khỏi, Nhan Đàm
lập tức xông lên kéo cửa lẻn vào trong, tiện tay giải luôn màn chướng
nhãn pháp trên người. Sử dụng yêu pháp kéo dài liên tục, đối với loài
yêu bọn họ mà nói vừa tổn thần lại lao lực.
Nhan Đàm xoa xoa tay
bảo: “Đầu tiên chúng ta tìm một lượt quanh thư phòng, nếu không có thì
qua bên nhà kho tìm thử, không có nữa thì túm đại người nào lại hỏi.”
Đường Châu chưa đợi nàng nói dứt lời thì đã tự mình bắt tay vào tìm. Nhan Đàm cũng bước tới trước kệ tủ tỉ mỉ quan sát hết một lúc, trên chiếc kệ này quả là có bày vài món đồ cổ quý hiếm, nhưng nhìn vào đều không giống
thần khí. Nàng không khỏi nghĩ, trước đây từng đọc được trong sách sử,
có vị hoàng đế của triều đại nọ không còn thú vui nào khác ngoại trừ đấu dế, thế là trong ngự thư phòng bày đầy chai bình vại lọ đựng dế. Nhưng
xem tình hình hiện giờ, vị Duệ Đế này cũng không giống như có sở thích
gì, trừ ra vài món đồ cổ bày biện đẹp mắt thì chỉ có sách chất đầy trên
mấy dãy kệ, còn trên chiếc bàn trừ ra hai chồng tấu chương vàng rực bọc
lụa trù được xếp ngay hàng thẳng lối thì chẳng có gì đáng ngạc nhiên
nữa.
Đường Châu nhíu mày, thấp giọng bảo: “Xem ra vẫn là phải
sang nhà kho tìm thử, chỉ e đến lúc trời sáng cũng chưa chắc đã lục tìm
được hết cả kho.”
“Tiếc là ta chưa từng thấy qua món thần khí đó
hình thù ra sao, chỉ có cầm trên tay mới cảm giác được, nếu không chỉ
cần một thuật pháp là có thể lôi được nó ra.”
“Không sao, nếu không kịp thì tối mai lại tới vậy.”
Nhan Đàm nhìn hắn không nói câu nào, lòng lại thầm nghĩ, chắc hắn không phải cảm thấy lén la lén lút dùng chướng nhãn pháp lẻn ra lẻn vào thú vị lắm chứ?
Trong lúc bọn họ nói chuyện thì bỗng nghe thấy một chuỗi
tiếng bước chân từ xa đang tiến lại gần, một giọng the thé cất lên:
“Hoàng thượng, hoàng thượng người đi chậm chút.” Ngay sau đó là một
tràng âm thanh vải vóc cọ xát vào nhau, mười mấy giọng nói hoàn toàn
khác biệt đồng thanh cất tiếng: “Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn
tuế.”
Nhan Đàm giật thót, cảm thấy tình hình kì thực không được
hay ho cho lắm, chợt thấy Đường Châu khẽ kéo lấy mình, tay chỉ lên trên. Nàng lập tức hiểu ý, cùng hắn nhảy phóc lên thanh xà ngang trên cao, im lặng nín thở ngồi xổm một chỗ. Phỏng chừng là do phần xà nhà này quá
cao, có thể thấy rõ không được quét dọn thường xuyên, đừng nói là không
bám chút bụi, cả nơi vừa bị giẫm qua cũng lập tức hiện lên hai dấu chân
lờ mờ.
Nhan Đàm mũi hít phải bụi, suýt tí nữa thì bật ho thành tiếng.
Đường Châu nhanh tay lẹ mắt, tức khắc chìa tay sang bịt chặt lấy miệng nàng,
đoạn mới nhẹ nhõm thở phào một tiếng. Bọn họ thế này xông vào hoàng
cung, nếu bị phát hiện là tội lớn chém đầu chứ chẳng chơi.
Nhan
Đàm bị bịt kín hết nửa khuôn mặt chỉ còn chừa ra đôi mắt, tròng mắt đảo
hết mấy vòng, dữ tợn ra hiệu cho Đường Châu mau buông tay. Ai dè hắn
đang mải nhìn phía dưới, lực giữ trên tay không nới lỏng chút nào.
Một bóng người cao thẳng vàng chói bước vào, nối gót theo sau còn có vài
hoạn quan và cung nữ. Người này bước tới bên bàn kéo ghế ngồi xuống, tự
nhiên cầm một bản tấu chương lên bắt đầu đọc. Hoạn quan đi đầu bên cạnh
đón lấy ly trà phía dưới dâng lên, rút một cây ngân châm từ trong tay áo ra khuấy qua nước trà, đoạn rót một ít từ ấm trà ra một chiếc ly trống, tự mình uống hết một ngụm, đợi một chốc sau mới nhẹ nhàng đặt ly trà
xuống phía bên tay trái hoàng đế.
Nhan Đàm nhìn xuống, loáng
thoáng thấy được diện mạo của người đang ngồi ngay ngắn trước bàn, so
với hai mươi năm trước vẫn là có chút khác biệt. Hai mươi năm trước nàng và Dư Mặc ở bên bờ sông Chương Đài ngoài thành Nam Đô đã gặp qua vị Duệ Đế này, lúc đó ông bị cuốn vào cuộc chiến tranh đoạt ngai vàng, bị sát
thủ mai phục trong bóng tối phục kích giữa sông. Nàng chính là nhìn
không lọt mắt loại việc xấu xa lấy đông hiếp ít này xảy ra giữa thanh
thiên bạch nhật, bị thôi thúc bởi ngọn lửa chính nghĩa cháy phừng phực
từ đầu đến chân, thế là đã rút dao tương trợ.
Thời gian không
chừa một ai, Duệ Đế so với hai mươi trước thực sự đã già đi rất nhiều,
tóc mai hai bên thái dương cũng đã điểm bạc, nhưng mày mắt vẫn anh tuấn
như xưa, cặp mắt sáng ngời khiến người khác phải nể sợ. Ông ngồi đấy,
lật xem từng bản tấu chương một, có lúc đề bút phê chú, có khi chỉ vội
vàng quét mắt qua đã đóng lại đặt sang một bên.
Nhan Đàm ngồi xổm trên xà nhà đến sốt ruột, nhịn không nổi thò đầu xem sắc trời bên
ngoài. Nếu ông ấy định phê tấu liền mấy canh giờ, nàng còn không phải
ngồi chồm hổm trên này thêm mấy canh giờ nữa?
Đường Châu nới lỏng tay, dùng nội lực truyền âm cho nàng: “Đừng có cựa quậy lung tung, cố nhịn chút là qua thôi.”
Nhan Đàm dùng sức cạy tay hắn ra khỏi mặt.
Bỗng nghe người hoạn quan đứng đầu kia cất giọng the thé: “Hoàng thượng,
người xem sắc trời cũng không còn sớm nữa, chi bằng cho truyền thiện
trước có được không ạ?”
Duệ Đế khẽ ừm tiếng, trầm giọng bảo: “Không cần, đợi muộn chút nữa sang chỗ Giáng Phi.”
Nhan Đàm lòng không khỏi thở dài bi đát, vị hoàng đế này đúng là một lòng vì việc nước, cả cơm tối cũng chẳng có thời gian ăn, cuối cùng chỉ xơi sơ
sài một bữa khuya nhẹ ở chỗ ái phi nhà mình thì xem như đã ăn qua. Nàng
chầm chậm xáp lại gần bên mặt Đường Châu, đè giọng nói xuống cực thấp:
“Ta và vị hoàng đế này thật ra còn có quen biết, ngươi nói nên trực tiếp hỏi xin ông ấy tốt, hay là tiếp tục làm ăn trộm tốt?”
Nàng đã
nghĩ rõ ràng thông suốt, mình không giống như Đường Châu biết dùng nội
lực truyền âm, chỉ có thể vất vả một chút xáp lại gần bên tai hắn mà
nói. Kết quả mới nói được có câu này, hắn đã một phát thô bạo đẩy văng
nàng.
Nhan Đàm thậm chí còn không kịp vùng vẫy, cả người đã rớt thẳng xuống xà nhà.