Sáng ra rửa mặt
chải đầu, Nhan Đàm phát hiện chậu lan được bón vài đợt thuốc đã héo úa,
mấy ngọn lá xanh biếc đáng yêu đã ngả vàng, thoi thóp gục rũ ra đó. Nàng không khỏi bật một tiếng cười khẩy, quả như dự liệu.
Phỏng
chừng là do những lần gần đây hầu như không uống thứ thuốc sắc đó, thể
trạng cũng hồi phục rất nhanh, nàng đã có thể không cần dựa vào điểm tựa bên ngoài, tự mình đứng dậy đi được một quãng.
Nhan Đàm rửa mặt xong xuôi, làm như không có gì hỏi: “Ông ấy có nhà không?”
Đây là lần đầu nàng chủ động hỏi đến Triệu Hoàn Khâm, Mang Quỷ tuy lấy làm
lạ nhưng vẫn thật thà đáp: “Tiên sinh mới sáng sớm đã ra khỏi nhà rồi
ạ.”
Nhan Đàm đặt chiếc khăn mặt xuống, giọng nhỏ nhẹ bảo:
“Ông ấy cứ bận rộn luôn, cả ngày chạy đôn chạy đáo bên ngoài, ta có muốn gặp cũng chẳng thấy bóng dáng đâu.”
Mang Quỷ hoảng hồn, vọt
miệng nói liền một hơi: “Phu nhân người chớ nghĩ lung tung, Triệu tiên
sinh bản tính rất tốt, không đời nào lại―” Nàng đây còn khuya mới nghĩ
lung tung, ngày trước lúc ở Địa Nhai cũng đã xem qua không ít kịch bản
tuồng của phàm giới, bên trong nam tử lòng dạ bạc bẽo, nay Sở mai Tần có mà đầy ra: “Ta chỉ là buột miệng nói thế thôi, em khẩn trương như vậy
làm gì?” Nàng giơ tay chống lên thành giường, làm ra vẻ muốn đứng dậy
nhưng lực bất tòng tâm: “Ta muốn ra ngoài sân đi dạo một lúc.”
Triệu Hoàn Khâm không có nhà, thể trạng nàng cũng đã gần hồi phục hẳn, bây giờ không phắn còn đợi bao giờ?
Mang Quỷ rối rít xua tay: “Nhưng mà, tiên sinh đã căn dặn Mang Quỷ không được dẫn phu nhân ra ngoài…”
Nhan Đàm khẽ chau mày, giọng lạnh lùng bảo: “Ta ở trong phòng buồn chán đến
sắp lên mốc đến nơi rồi, chẳng lẽ đến sân nhà mình cũng không được ra đi dạo nữa sao?”
Mang Quỷ sợ sệt đỡ lấy nàng, miệng lắp bắp:
“Nô tì… vậy nô tì đỡ phu nhân ra ngoài đi dạo một lát vậy, nhưng phu
nhân không được nhắc đến trước mặt tiên sinh, nếu không Mang Quỷ sẽ bị
mắng đó…”
Nhan Đàm biết cô bé nhát gan, thể nào cũng bị thái
độ này của bản thân dọa cho một chập, nhưng không thế này cũng chẳng còn cách nào khác.
Ánh sáng xộc thẳng vào mặt khiến nàng có chút không kịp thích ứng, may là nơi này ánh nắng không gắt, hoàn toàn không có cảm giác khó chịu. Nhan Đàm chầm chậm đi hết một vòng quanh sân,
khoảnh sân thực ra rất nhỏ, cho dù rề rà lê từng bước một cũng rất nhanh là đi hết. Nhan Đàm suy đi tính lại, cảm thấy bản thân cầm chắc khả
năng rời khỏi cái chốn quỷ này, bèn vờ bâng quơ chỉ vào một cánh cửa
hông đối diện chếch với thư phòng: “Nơi này sao lại khoét cánh cửa hông
này vậy?”
Xem ra Triệu phu nhân thể trạng không tốt, bấy nay
không thể xuống đất đi lại, hẳn là đối với các bài trí trong nhà mình
cũng không quen thuộc gì mấy. Thế nên nàng có chỉ trỏ các thứ mà hỏi đây là cái gì, kia là thế nào cũng không có gì khó hiểu.
Mang Quỷ buột miệng đáp: “Cánh cửa phụ này mới khoét năm ngoái đây thôi.”
Nhan Đàm lòng chợt reo khẽ, cửa phụ, cũng chính là nói, từ cánh cửa này có thể trực tiếp rời khỏi trạch viện nhỏ này?
Nàng giả đò liễu yếu đào tơ bao ngày nay đã ngán tới tận cổ, bấy giờ vùng
phắt khỏi tay Mang Quỷ, chạy ào về phía cánh cửa phụ kia. Mang Quỷ không ngờ Nhan Đàm có thể tự mình đi lại, lại còn đi đứng rất vững vàng, hớt
hải lao sang túm lấy nàng: “Phu nhân, người không thể…”
Nhan
Đàm lòng đanh lại, vận khí chắn lấy cô bé, ngoảnh đầu lại bảo: “Các
người giấu ta nhiều ngày như vậy không lẽ còn chưa đủ hay sao? Ta vốn cứ nghĩ mình cùng các người diễn tuồng bao nhiêu ngày qua, cũng phải vừa
lòng các người rồi chứ.” Nàng theo phản xạ dùng đến thuật pháp, bấy giờ
mới biết tuy bản thân tiên lực đã tiêu tan, nhưng hoàn toàn không phải
không thể vận khí.
Nàng hiện giờ, dẫu sao so với phàm nhân bình thường cũng khá hơn chút ít.
Mang Quỷ đứng đực mặt ra nhìn nàng, duy có viền mắt là dần hoe đỏ.
Nhan Đàm đẩy mở cánh cửa, trong phút chốc bị cảnh tượng bên ngoài dọa cho
một mẻ. Nơi đây không phải phàm giới. Tuy chưa từng trông thấy phàm giới chung quy là thế nào, nhưng nàng có thể khẳng định nơi này tuyệt đối
không phải phàm giới. Bên góc đường là một người ăn mày nằm biếng nhác,
đang buồn chán tháo chiếc đầu lâu của mình xuống xoay vòng chơi. Phía
ngoài cửa tiệm đối diện chếch đó là một mớ chân tay đứt khúc lơ lửng,
cái nào cái nấy đang hớn hở xoay tròn.
Đây vẫn còn là u minh địa phủ.
Nàng căn bản không hề qua cầu Nại Hà, cũng không hề đầu thai chuyển kiếp.
Thế nhưng nàng làm thế nào lại từ Dạ Vong Xuyên đến nơi này?
Nhan Đàm bước khỏi bục cửa, bên ngoài lại là một vùng trời mới, thế nhưng
nàng nên đi đâu về đâu? Hiện giờ nàng không còn tiên tịch, không tiên
chẳng ma, tách biệt bên ngoài lục giới, giữa trời đất này xem ra chẳng
còn ai là bằng hữu.
Nếu như có cách rời khỏi u minh địa phủ…
Khi nàng đi đến góc đường chợt nghe phía sau vang lên một giọng nói có phần quen thuộc: “Đây không phải Triệu phu nhân sao? Triệu phu nhân sao lại
ra ngoài đi lại rồi thế này?” Nhan Đàm ngoái đầu, chỉ thấy sau lưng là
vị đại tẩu hôm nàng tỉnh dậy đã thấy ở nhà họ Triệu, bèn khẽ gật đầu
chào.
Đối phương bước tới, thân mật nắm lấy tay nàng, tươi
cười niềm nở nói: “Bọn ta đều là những kẻ thô lậu, vốn cả chữ cũng không biết, Triệu tiên sinh dạy suốt nhiều ngày trời cũng chỉ viết được mấy
chữ đơn giản. Triệu tiên sinh ngài ấy là người tốt, phu nhân thật là có
phúc…”
Nhan Đàm cười gượng: “Vậy ư, nhưng nơi này rốt cuộc là đâu vậy?”
Đại tẩu ngạc nhiên ra mặt, lấy làm lạ đáp: “Đây là Quỷ Trấn chứ đâu, phu
nhân chẳng lẽ không biết? Dân sống trong Quỷ Trấn như chúng ta đều là
những người không thể qua cầu Nại Hà đầu thai, mới không thể không trú
ngụ lại đây.”
Nhan Đàm tức thì cảm thấy có điều không ổn.
Nàng và phàm nhân không giống nhau, phàm nhân không thể sang cầu Nại Hà
đầu thai là do trong số thất hồn lục phách có một sợi bị hư tổn. Còn
nàng tuy chân thân có chịu tổn thương nhưng nguyên thần vẫn còn hoàn
chỉnh. Bỗng nàng vô thức ngẩng đầu thì trông thấy một bộ áo dài mộc mạc, nam tử mặt mũi tuấn tú thoăn thoắt bước sang, khi đến gần mày khẽ nhíu
lại, đuôi mắt xếch đượm chút hờn mát: “Nàng còn chưa khỏe hẳn đã đi xa
như vậy, vạn nhất xảy ra chuyện gì thì biết làm thế nào?”
Nhan Đàm siết chặt nắm tay, lạnh lùng lên tiếng: “Chỉ e cứ tiếp tục điều
dưỡng thế này, ta đến bê cơm bưng trà cũng không còn sức.”
“Ý gì ư? Thứ thuốc ông cách ngày mang đến có bỏ thứ gì ông lại còn không
rõ?” Nhan Đàm biết hiện giờ có năm lần bảy lượt giải thích mình không
phải Triệu phu nhân thì e cũng chẳng ai tin, chi bằng kể thẳng việc có
chứng cứ xác thực, “Ta mấy ngày nay đều không uống thứ thuốc đó, cuối
cùng đã có chút sức đi lại. Thuốc ta đều đổ cả vào chậu lan, kết quả
chậu lan kia đã khô héo, ông còn gì để nói nữa?”
Vị đại tẩu kia nghe đến mồm mắt ngẩn hết cả ra, e dè nhìn Triệu Hoàn Khâm: “Triệu tiên sinh ngài…”
“Vương tẩu, vừa nãy khi ta ra đây, Vương đại ca đang tìm tẩu đấy.” Triệu Hoàn Khâm khẽ xoay đầu, ngoảnh mặt sang bên.
Nhan Đàm lòng nhủ nhất định là mình đã nói đến khiến đối phương á khẩu, chỉ
có thể đánh trống lảng tìm cớ giải tán người ngoài, bèn thừa thắng xông
lên: “Mọi người đều quen biết cả, việc gì không nói tường tận cho rõ
ngọn ngành? Hay là ông, căn bản là không còn gì để nói?”
Triệu Hoàn Khâm giơ tay xoa xoa thái dương, miệng khẽ cười gượng: “Thật ra ta vốn…” Y ngắt lời, đoạn bình thản tiếp: “Trong chỗ thuốc kia quả là có
cho vào thứ khác.”
Nhan Đàm mặt ngẩn tò te. Nàng vốn cứ nghĩ
đợi xem Triệu Hoàn Khâm chối kiểu gì, mình sẽ vặn lại kiểu đấy, nhưng
giờ đây y thừa nhận đường chính thẳng thừng thế này, ngược lại khiến cho chỗ lời nàng nghĩ sẵn câu nào câu nấy uổng phí cả.
“Ta vẫn
luôn muốn ngăn phu nhân ra khỏi nhà, ta e nàng… sẽ chịu không nổi. Nơi
này là u minh địa phủ, là Quỷ Trấn, chúng ta dương thọ đã hết, thực tế
đã không còn được xem là người nữa. Vốn ta vẫn chưa dám kể với nàng, nên chỉ có thể xuống tay bỏ thuốc, đây là ta không phải.”
Nhan
Đàm môi hơi hé mở, lời chực phản bác trong mồm nuốt ngược trở vào đánh
ực. Nàng mới nãy còn hỏi thăm Vương tẩu đây là đâu, chiêu này của Triệu
Hoàn Khâm quả thực khiến nàng trở tay không kịp.
“Do phu nhân ốm liệt giường quanh năm, thất hồn lục phách đã thiếu mất một dải hồn,
không có cách nào đầu thai tái thế. Ta trong lòng lo lắng nên đã lưu lại Quỷ Trấn cùng phu nhân, không ngờ ngược lại đã khiến nàng hiểu lầm ta…” Triệu Hoàn Khâm buông tiếng thở dài, giọng nói uể oải, “Trước đây nàng
vẫn chưa biết chúng ta đã đến địa phủ, ta bèn định cứ tiếp tục giấu
nàng, vừa nãy lại nghe thấy nàng đã hỏi Vương tẩu. Ta tuy có điều giấu
giếm, nhưng tuyệt đối không có ý làm hại phu nhân nàng.”
Chỗ
lời này nói ra thật là tình nồng ý đượm, gương mặt tròn trịa của Vương
tẩu toàn là biểu hiện đồng tình, ánh mắt nhìn Nhan Đàm còn có phần bất
mãn.
Nhan Đàm suýt nữa tắt thở chết tươi, phải nói là giận
tím gan nhưng đành á khẩu, không lẽ nào phản bác cho được: “Ông ông ông… Được, cho ông giỏi!”
Vương tẩu mắt nhìn Nhan Đàm, không nhịn được hỏi: “Cô đang định nói cô không phải là Triệu phu nhân, Triệu tiên sinh cũng không phải phu quân của mình có phải không?”
Nhan
Đàm sắc mặt xám xanh gật đầu, cảm thấy trong lòng dễ chịu được chút. Cơ
mà, bà ta làm thế nào biết được mình đang nghĩ vậy nhỉ?
Vương tẩu mặt đầy cảm thông: “Triệu phu nhân, cô trước đây mỗi khi bệnh cũ
tái phát đều nói như vậy, đây, đây đúng là làm khó Triệu tiên sinh quá
rồi.“
Nhan Đàm vò chặt nắm tay, cảm thấy trên trán có cọng
gân xanh đang giựt dữ dội. Nàng nhắm chặt mắt, hít sâu vào hai hơi, đoạn kiên định xoay sang Triệu Hoàn Khâm: “Bây giờ ông nghe cho rõ đây, cứ
cho trước đây chúng ta có duyên vợ chồng thì cũng tới hôm nay là dứt
điểm, thư thôi vợ cũng không cần làm phiền ông soạn nữa, chúng ta từ giờ đường ai nấy đi.”
Nàng không biết Triệu Hoàn Khâm có mắc
bệnh tâm thần không, nàng chỉ biết còn ở với y thêm vài ngày nữa bản
thân chắc chắn sẽ chịu không nổi mà phát điên trước.
“Chậm
đã. Cho dù hiện giờ nàng không muốn thấy mặt ta, nhưng nơi này lấy đâu
ra chốn cho nàng trú chân? Càng huống hồ chi, một khi đã vào Quỷ Trấn,
chưa đến ngày tu bổ xong hồn phách thì còn chưa thể rời khỏi, mà muốn
đợi hồn phách phục hồi ít nhất còn cần năm trăm năm nữa. Hay là, nàng
định gây chuyện với các quỷ sai bên ngoài?” Triệu Hoàn Khâm giơ tay chắn trước người nàng, thấp thoáng trên môi là một nụ cười nham hiểm.
―Thế nhưng sự thật chứng minh, nụ cười tà trên mặt họ Triệu hoàn toàn là tự
Nhan Đàm vẽ ra. Bởi vì, Vương tẩu đã ở sau lưng lầm bầm thành tiếng:
“Triệu tiên sinh đúng thật là người tốt, tình sâu nghĩa nặng đến như
vậy… Haiii!”
Nhan Đàm mặt mày chù ụ, gần như rít từ trong kẽ răng ra: “ Được rồi, ta sẽ theo ông trở về…”
Ở bên ngoài đánh hết một vòng, cuối cùng lại quay về chỗ cũ. Nhan Đàm
buồn bực khôn nguôi, co giò giẫm mạnh lên bục cửa: “Triệu Hoàn Khâm,
người ngay không nói lời khuất tất, chúng ta hãy nói cho rõ ngọn ngành,
thật ra ông căn bản biết rõ ta không phải phu nhân nhà ông.”
Họ Triệu dừng bước, đuôi mắt xếch cao phảng phất nét cười: “Phu nhân, nàng tội tình gì cứ phải mặt nặng mày nhẹ với ta cơ chứ?” Thật ra y có vẻ
ngoài khá ư lạnh nhạt, chỉ là hiện giờ đang tròng vào bộ mặt tình sâu
nghĩa nặng, trông vào cũng có tình ý ra phết: “Nàng đã không muốn uống
thứ thuốc kia, thế thì từ mai trở đi không uống nữa là được, chỉ là nàng chớ có nổi cáu nữa, Mang Quỷ con bé này hôm nay còn bị nàng dọa cho một phen ra trò đấy.”
Nhan Đàm tức xì khói lỗ tai.
Triệu Hoàn Khâm dừng đoạn, lại tiếp: “Nàng cứ luôn thích làm ầm những chuyện
chẳng đâu vào đâu, chỉ tổ làm trò cười cho hàng xóm láng giềng, hà tất
phải thế?”
Nhan Đàm cuối cùng cũng nhịn hết nổi, quay phắt
lại tung mạnh một đấm vào người y. Nàng tức giận đến đỉnh điểm, vận hết
khí lực, nếu là hồn phách phàm nhân bình thường chắc chắn sẽ không chịu
nổi đòn tấn công này.
Ngờ đâu họ Triệu đến mắt cũng chả buồn
chớp, nhẹ như không tóm lấy cổ tay nàng: “Bực tức hại tỳ, nóng giận hại
gan, phu nhân thể trạng vừa khỏe hẳn chưa bao lâu, tuyệt đối đừng giận
dữ nữa.”
Nhan Đàm giật tay lại, ôm đầu chạy về gian phòng đang ở trước đó, sập cửa với một tiếng động rung trời.
Cơn giận này mà không xả, nàng thật sẽ bị bức đến phát điên.
Chiếc gương đồng đặt trước bàn trang điểm phản chiếu diện mạo hiện giờ của
nàng, gương mặt hoàn toàn xa lạ này trông vào mắt lại càng chỉ tổ khơi
dậy phiền não. Nhan Đàm chộp phắt lấy mặt gương đồng, thẳng tay vứt toẹt xuống đất, thấy chưa hả giận bèn giẫm thêm cho vài phát. Nàng xoay
người mang hết những thứ có thể ném được liệng cho bằng hết, xong mới
mệt lả ngồi bệt ra đất.
Qua một hồi sau, chỉ nghe Mang Quỷ ở ngoài cửa lo lắng hỏi: “Phu nhân giận dữ như vậy thật sự không nghiêm trọng sao ạ?”
Giọng Triệu Hoàn Khâm dửng dưng như không: “Đợi nàng ấy ném đến chán, tự khắc sẽ không có việc gì nữa.”
Nhan Đàm ôm đầu vắt óc suy nghĩ. Nếu hiện giờ nàng vẫn còn ở u minh địa phủ, vậy thì không thể nào là mượn xác nhập hồn. Vì sao dung mạo nàng lại
thay đổi? Vì sao nàng lại trở thành người được biết đến như Triệu phu
nhân?
Trong việc này nhất định còn có điều gì nàng chưa nghĩ tới.