Mở choàng mắt, trời đã sáng.
Giữa cơn mơ màng, Y Xuân đưa tay sờ môi theo bản năng, môi bị dập mất một miếng, nhoi nhói đau, lại hơi tê.
Nàng nằm mãi trên giường, rốt cuộc vẫn thở hắt ra một hơi dài, xốc chăn lên.
Đánh răng rửa mặt chải đầu, buổi sáng tinh mơ vẫn hiền hòa vậy thôi, song lại như đã có gì đó thay đổi.
Y Xuân ngắm nghía con bé trong gương, người trong gương cũng ngơ ngác nhìn lại, như bảo nàng rằng: Tốt hơn hết cứ tỏ vẻ là chẳng có gì xảy ra.
Đêm qua, dường như y đã khóc, đôi vai y gánh vác vô vàn gánh nặng mà nàng không thể nào hiểu nổi, cũng chẳng tài nào lĩnh hội được, y cứ lặp đi lặp lại: “Nàng đừng đi đâu cả, đừng đi đâu cả.”
Song, kẻ muốn rời đi đâu phải nàng.
Hóa ra mâu thuẫn trong lòng y lại lớn đến thế, chúng luôn được che giấu kỹ càng, không để ai phát giác.
Vậy là nàng chỉ đành siết chặt tay y, hỏi: “Dương Thận, đệ muốn gì thế? Sợ mình không thể tự báo thù được à? Ngày mai, ta cùng đệ đến Sâm Châu, hai chúng ta tìm Cự Hạ bang, nhé?”
Y không đáp. Sau đấy rất lâu, dường như đã bình tĩnh lại, y khẽ nói: “Xin lỗi, đã mạo phạm tỷ rồi.”
Ý y là bờ môi đang rỉ máu của nàng, tay y nhẹ nhàng ve vuốt vết thương như muốn lau khô vết máu kia, lại như ác ý khiến nàng thêm đau đớn.
Y nói: “Y Xuân, trên đời có rất nhiều người bị hận thù làm mờ mắt, họ thật đáng thương. Ta sẽ không trở thành một trong số đấy.”
Chỉ cần có nàng ở đây, ta sẽ không sống chỉ vì thù hận.
Y hôn nàng rất nhiều, mỗi nụ hôn đều khẽ khàng, hai bờ môi nhẹ nhàng chạm vào nhau rồi lui lại.
Hẳn là nàng nên cự tuyệt y, nên bảo với y rằng: Nàng là sư tỷ, nàng luôn xem y là đệ đệ, trước giờ chưa từng nghĩ đến chuyện khác. Song Dương Thận thông minh đến thế, sao y lại không biết cho được. Nếu nàng nói ra, hẳn sẽ khiến y càng thêm đau lòng.
Vậy nên, cuối cùng y cất lời: “Y Xuân, nàng đừng nói gì cả, ta cũng sẽ không làm thêm bất cứ chuyện gì. Việc nàng vẫn sống ý nghĩa hơn tất cả mọi thứ.”
Y đi rồi, lòng nàng bắt đầu hoảng sợ, giấc mộng cả đêm hôm ấy đều là y, y và y.
Mưa phùn bao phủ cả rừng đào Hậu Sơn, hoa đào thoảng hương ngọt ngào, chan chát. Cậu thiếu niên nom tựa cọng giá cúi đầu, nói với nàng rằng: Hôm nay, sư tỷ ăn vận thế này đẹp hơn trước kia nhiều lắm.
Y Xuân choàng tỉnh, tim vẫn đập.
Thôi cứ ra vẻ chẳng có chuyện gì thì hơn, nàng giắt gọn kiếm, thít chặt bọc hành trang, xuống lầu dùng điểm tâm.
Dương Thận đã mua bánh quẩy, sữa đậu nành cho nàng từ lâu, ngoắc ngoắc nàng: “Dậy trễ quá đấy, sư tỷ.”
Y cũng chẳng có gì khác thường, hóa ra cả hai đều biết điều không nói, tỏ vẻ rằng chuyện đêm qua chưa từng xảy ra. Chỉ có vết rách trên miệng hai người là vật chứng rõ như ban ngày.
Trên môi có vết thương, lúc uống sữa đậu nành nóng đến nhói đau, Y Xuân buông chén, nhíu nhíu mày, nhác thấy Dương Thận cũng mất tự nhiên che miệng, phỏng chừng cũng rất đau.
Hai người nhìn nhau, trước là xấu hổ, sau lại bật cười chẳng rõ lý do.
“Hôm nay chúng ta rời khỏi Đàm Châu nhé, có muốn du ngoạn hồ Động Đình không?” Y hỏi.
“Hay quá, ta chưa từng được chiêm ngưỡng hồ lớn.” Nàng thẳng thắn đồng ý.
***
Bên hồ Động Đình có ngư dân cho thuê thuyền, chỉ cung cấp cho du khách muốn ngắm cảnh trên mặt hồ. Lại bởi vì hai người Y Xuân và Dương Thận đều không biết chèo thuyền, đành phải chi mười văn tiền thuê một ngư ông đánh thuyền cho họ.
Mái chèo chập chờn trên mặt nước phát ra tiếng “lạch cạch lạch cạch”, chiếc thuyền đánh cá nho nhỏ lảo đảo rời bờ, trôi đến vùng sâu mờ mịt khói nước.
Hôm nay trời âm u, mặt hồ nổi lên một tầng sương mù, âm ẩm thấm vào quần áo và mái đầu hai người. Y Xuân bước đến đuôi thuyền, chắp tay sau lưng hít thở, trong gió thoang thoảng vị tanh của nước sông, song lại không khó ngửi.
Hồ Động Đình mênh mông vô bờ, như một chiếc ao ngọc bích xanh thẳm, thuyền chậm rãi trôi trên viên ngọc bích, thỉnh thoảng lại khua vài gợn sóng rồi lại nhanh chóng trở về với vẻ tĩnh lặng.
Phóng mắt nhìn khắp trời nước một màu, sao có thể không khiến trái tim con người nhẹ nhõm. Vẻ mặt Dương Thận cũng thả lỏng hẳn, chỉ về phía bụi cỏ lau trồi lên khỏi mặt nước không xa: “Sư tỷ, tỷ nói xem ở đó có chim không? Chúng ta bắt một con nấu bữa trưa nhé.”
Nàng gật đầu lia lịa, vừa định đồng ý thì ngư ông nơi đầu thuyền cười, bảo: “Hai vị chớ đùa, giờ là tiết xuân ấm áp, chim non vừa rời vỏ, giết chim trưởng thành thì chim non sao mà sống nổi? Để cả nhà chúng sống vui vẻ chẳng phải tốt hơn à.”
Dương Thận im lìm.
Y Xuân biết khi nghe đến đoạn ‘chim trưởng thành chết, chim non sao mà sống nổi’, y đã ngẫm lại hoàn cảnh của bản thân, không khỏi vỗ vai y.
Y đáp lại nàng bằng một nụ cười nhẹ.
Ngư ông nói tiếp: “Bách niên tu đắc đồng thuyền độ, thiên niên tu đắc cộng chẩm miên(1), nhị vị thiếu hiệp là người có duyên, hôm nay lão chèo thuyền chở hai người, ngày sau các vị kết thành vợ chồng, lão có thể đến xin một chén rượu mừng chăng?” Dứt lời liền ha hả cười.
(1): phải tu trăm năm mới được ngồi cùng thuyền, phải tu nghìn năm mới được chung chăn gối.
Dân chài lưới trước nay đều cởi mở phóng khoáng thế đấy, không bị gò bó bởi phép tắc đời thường. Dương Thận da mặt mỏng hây hây ửng đỏ, song lại cười không đáp.
Y Xuân chỉ thấy tim mình đập mạnh, lại chả thể giả vờ chẳng biết gì mà trốn đi như thường ngày, thuyền đánh cá cũng chỉ có chút tẹo đây thôi.
Nàng đành ra vẻ tự nhiên, trông về phương xa.
Thuyền nhỏ lướt qua bụi cỏ lau kia, vài con chim to màu trắng bay ào ra, ông lão cười, vừa hát vang:
Xuân sinh xuân diệt xuân hựu hồi, kỉ độ hoa tạ hoa khai. Tiểu tử dạ đề mao ốc đông, nan yểm sài môn, nhất bát thanh chúc lãnh.(2)
(2): Xuân đến xuân đi xuân lại về, mấy độ hoa tàn hoa lại đơm. Bé con nghèo túng quấy giữa đêm đông, nhà tranh vách lá chỉ còn một bát cháo lạnh.
Tiếng ca đượm vẻ đau buồn, thuyền lướt trên mặt hồ, Y Xuân ngẩn ngơ đôi chút. Bỗng nhớ đến câu ‘bách niên tu đắc đồng thuyền độ’ của ngư ông, nàng không kìm nổi mà ngoái đầu nhìn Dương Thận, vừa khéo y cũng chuyển tầm mắt đến, ánh mắt hai người hơi chạm vào nhau rồi lại vội vàng rời khỏi.
Y Xuân gục đầu xuống, lòng lặp lại hai chữ Dương Thận rất nhiều lần, mỗi lần là mỗi tư vị khác nhau, vừa chua xót lại ngọt ngào, dường như trọng lượng của chúng cũng từ từ nặng hơn, chặn nơi ngực áo, chẳng thể gạt đi.
“Sư tỷ.” Y cúi đầu gọi một tiếng, đi đến như muốn bày tỏ ý nghĩ của mình.
Y Xuân hít một hơi, dứt khoát ngẩng đầu nhìn y với vẻ thoải mái, chợt nghe tiếng nước róc rách phía sau, lại có một chiếc thuyền lướt sóng mà đến, một công tử áo đen ngồi nghiêng đầu thuyền, lòng ôm ấp mỹ nhân như ngọc. Cổ tay mỹ nhân trắng tựa tuyết, nhón một quả anh đào đưa đến miệng chàng ta.
Họ đờ người ra, kinh ngạc nhìn chiếc thuyền kia đến gần. Công tử trên thuyền ngẩng đầu liếc thoáng qua họ, nhếch miệng cười, nụ cười kia thoảng một tí ngông cuồng, lại thêm ba phần độc ác.
“Đã lâu không gặp nhị vị. Chuyến xuất môn lịch luyện này suông sẻ chứ? Đã quyết định được ai sẽ kế thừa Trảm Xuân chưa?”
Y Xuân tựa như không nghe thấy câu hỏi của chàng ta, nàng bình tĩnh nhìn con người này. Người này là kẻ nàng từng thích, cứ tưởng chàng ta cũng thích mình, nàng từng bỏ cả sự rụt rè của một cô bé mà bày tỏ với chàng ta, lại rơi vào kết cục bị người ta làm nhục.
Cứ nghĩ lúc gặp lại sẽ chẳng dễ chịu gì, vì có một khoảng thời gian nọ, lúc nghĩ đến người này lại thấy buồn.
Song đến khi thật sự đối mặt, dường như nàng chẳng còn cảm giác, chỉ bình thản lắm, chỉ gợn đôi chút chua chát mà thôi.
Ninh Ninh rúc trong ngực chàng ta như một chú mèo mềm mại, hưởng thụ sự cưng chiều của chủ nhân.
Y Xuân nhìn hồi lâu, bỗng lên tiếng hỏi một câu chẳng liên quan gì: “Chẳng phải anh đã có Văn Tĩnh à? Sao còn ôm một cô gái khác.”
Mặc Vân Khanh lạnh nhạt đáp: “Xem ra cô chả thay đổi gì nhiều. Cô cứ lo cho tốt chuyện của bản thân đi thì hơn, Văn Tĩnh chẳng phiền cô quan tâm đến.”
Y Xuân nhìn chàng ta, lại nhìn Ninh Ninh, nói: “Ta biết rồi, anh đến làm thuyết khách thay Yến Vu Phi.”
Ninh Ninh cười hi hi: “Tỷ tỷ tự đánh giá bản thân cao quá rồi, lẽ nào tỷ cho rằng ai ai trên giang hồ cũng dán mắt vào hai người, đổi biện pháp cho thuyết khách đến lôi kéo các người à? Em chỉ đến du hồ cùng Mặc tướng công, tình cờ gặp tỷ tỷ thôi.”
Con bé nói với Y Xuân, song ánh mắt lại nhìn Dương Thận, thấy y vẫn không liếc về phía mình thì lòng như bị mèo cào, trái tim đau nhói.
Y Xuân lùi một bước: “Đã là tình cờ gặp nhau, chúng ta cũng chẳng có gì để phải chuyện trò. Cáo từ vậy.”
Nàng nhờ ngư ông dời thuyền ra một chút, chờ họ lướt qua.
Thuyền nhỏ trôi đến bên nàng, Mặc Vân Khanh cười nhạt: “Uổng cho cha ta đêm ngày nhớ thương đồ đệ ngoan nhà cô, gặp ta mà cô chả có một câu hỏi thăm ông ấy.”
Dứt lời, chàng ta tỉ mỉ đánh giá khắp người nàng, vẻ mặt lạ lùng: “Cô… thế mà đẹp hơn hẳn, tốn công phết đấy nhỉ?”
Y Xuân không để ý đến chàng ta, chỉ thấp giọng hỏi: “Sư phụ, ông ấy… vẫn khỏe chứ? Sao ông lại ột mình anh xuống núi vậy?”
Chàng ta nghiêng mặt, lạnh nhạt đáp: “Ông ta bệnh nặng, sắp chết rồi, tất nhiên chẳng trông được ta.”
Y Xuân và Dương Thận chấn động: “Bệnh nặng?!”
“Phụ thân anh bệnh nặng, sao anh không túc trực bên người ông?!” Y Xuân chẳng kìm nổi mà cao giọng.
Mặc Vân Khanh dửng dưng vẩy nước trong hồ, tay áo ướt cả một mảng to, cất giọng uể oải: “Ông ta có xem ta là con à? Bệnh hay không cũng vậy thôi, lời nói cửa miệng hay suy nghĩ trong lòng đều chả phải dành cho ta. Hai người các cô là đồ đệ ngoan của ông ta, sư phụ sắp chết, sao không nhanh chóng về thăm?”
“Anh máu lạnh thật đấy.” Dương Thận nhíu mày, “Dù gì ông cũng là phụ thân anh, nếu chẳng quan tâm gì đến anh, sao lại để anh ở lại sơn trang mà không cho xuống núi lịch luyện.”
Mặc Vân Khanh ngẩng đầu nhìn y, cười đáp: “Ông ta chỉ có mỗi một thằng con là ta, nếu ta chết thì chẳng nhẽ phải giao sơn trang ấy người ngoài như bọn cậu kế thừa ư? Cậu nghe cho rõ đây, dù có kế thừa Trảm Xuân kiếm, suốt đời cậu cũng chỉ là chó của Giảm Lan sơn trang thôi. Chó mà đòi đạp lên đầu người à?”
Dương Thận sắc mặt u ám, không trả lời.
Y Xuân quay đầu nói: “Bác ơi, phiền bác chèo đến phía đông ạ? Chúng cháu muốn lên bờ nhanh một chút.”
Mặc Vân Khanh lại nói: “Giờ có về cũng chẳng kịp đâu, e rằng ông ta đi rồi. Giờ chủ nhân sơn trang là ta, ta giao chuyện nhanh chóng quyết định ai kế thừa Trảm Xuân cho hai người các cô, sống hay chết cũng chỉ có thế mà thôi.”
“Ý gì thế?” Y Xuân không hiểu.
Chàng ta đáp: “Xem ra vị sư đệ tốt kia vẫn chưa kể chuyện túi gấm của sư phụ cha ta cho cô nhỉ, tự hỏi nó đi. Dương Thận, ta và Yến nhị thiếu đều cược cho cậu rồi, cậu không chơi không được. Tóm lại, ta muốn cậu nhanh chóng kế thừa Trảm Xuân kiếm, nhanh chóng về sơn trang trông cửa cho ta. Con nhỏ này, không chết cũng phải chết.”
Dương Thận mím chặt môi, sắc mặt liên tục xanh trắng.
Nhác thấy hai chiếc thuyền càng trôi càng xa, giọng của Mặc Vân Khanh cũng dần nhỏ lại: “Cậu muốn mỹ nữ như nào, trên giang hồ còn rất nhiều. Huống hồ cậu lại gánh thù trên vai, tự nghĩ xem một đứa con gái quan trọng hơn hay tương lai của mình quan trọng hơn.”
Thuyền nhỏ dần biến mất trong màn sương mù dày đặc, tiếng cười duyên khanh khách của Ninh Ninh loáng thoáng bên tai: “Dương công tử, những lời đêm hôm ấy, chàng quên rồi ư?”
Y Xuân ngoái đầu nhìn y, hồi lâu sau, thấp giọng hỏi: “Dương Thận, đệ giấu ta chuyện gì à?”
Y ngẩng đầu khẽ xoa ấn đường, cuối cùng như đã hạ quyết tâm, nắm tay lỏng ra, đáp: “Y Xuân, ta sẽ không để tỷ chết, tuyệt đối không.”
Nàng im lìm một chốc rồi đến ngồi xổm nơi đầu thuyền với y, vai kề vai.
“Túi gấm của sư phụ sư phụ bảo rằng chỉ có một người mới có thể kế thừa Trảm Xuân, những người khác đều phải chết, đúng không?” Nàng hỏi.
Y không trả lời.
Y Xuân nhìn sương mù bay lãng đãng trên mặt hồ như một lớp lụa mỏng, phủ lên nàng, cũng phủ cả y.
“Chúng ta sẽ chẳng ai phải chết cả, Dương Thận.”
Nàng nắm tay y, tay y lạnh băng, hơi run, song lại ra sức siết chặt nàng, tựa như muốn khảm nàng vào thân thể.
“Chẳng ai phải chết cả.”
Nàng lặp lại một lần, như muốn nói cho chính bản thân nghe.