Con người Thư Tuyển rất thú vị.
Rõ ràng ở cùng với hắn thì chẳng có việc gì làm, thường ăn rồi ngủ ngủ rồi ăn, nhưng hắn lại có bản lĩnh khiến mỗi ngày trôi qua không buồn tẻ và vô vị như thế.
Mấy ngày trước hắn mê làm cần câu, ngày ngày kéo Y Xuân lên núi tìm cành trúc thích hợp, thuận đường thì dạo quanh động Tiên Nhân trứ danh với thạch nhũ Đâu Suất luôn, cả hai đi tìm thần tiên trong động, song không tìm thấy.
Hai ngày sau, hắn bỗng lại nảy ra ý nghĩ kỳ quái là dùng gỗ làm cờ vây, trong khoang thuyền trữ đầy phế liệu gỗ, mấy chục con cờ vây bằng gỗ do chính tay Y Xuân mài tròn, hai người cứ thế mà dùng cờ làm đạn bắn nhau, cược thắng thua.
Gần đây, hình như hắn lại mê chơi trò nấu cơm với Y Xuân.
Quê của tiểu Nam Qua ở Vô Tích, người Giang Nam nấu ăn thường có vị lạt và rất thích thêm đường. Y Xuân là người vùng Tương, ăn không hợp khẩu vị cho lắm, bèn cân nhắc việc tự chế biến thức ăn.
Tiểu Nam Qua vừa thấy nàng muốn làm cơm thì đau khổ, bĩu môi nói: “Lần trước ở biệt viện của chủ tử, tỷ tỷ chỉ làm món gà kho thôi mà suýt nữa đã đốt trụi phòng bếp. Bây giờ chúng ta đang ở ngoài, đi đường thủy chỉ dựa vào mỗi chiếc thuyền này, nếu tỷ cũng đốt nốt thì chúng ta phải tự bơi qua hồ Đông Giang hả?”
Y Xuân cầm dao thái củ cải, tặng cậu một lời cam kết mạnh mẽ: “Lần này ta nhất định sẽ cẩn thận, tuyệt đối sẽ không cháy nổ đâu!”
Trong lúc nàng ba hoa, Thư Tuyển gặm đào bước đến, tùy ý liếc thoáng qua đống rau củ mà Y Xuân vừa thái xong, chẳng nể nang gì mà buông lời: “Kỹ thuật của nàng vẫn còn phải luyện dài dài.”
Sợi củ cải nàng thái dài ngắn không đều, thịt heo thì lát to lát nhỏ lạ lùng, có cả một thẻo cá vẫn chưa làm sạch vảy nhưng sắp được thả vào chảo rán.
Y Xuân ném dao sang cho hắn: “Bớt mạnh miệng dùm cái, huynh làm thử xem.”
Thư Tuyển vậy mà xắn ống tay áo bước lên thật, hắn vớt củ cải trắng vừa được rửa sạch lên rồi gọt vỏ. Đến khi hắn gọt sạch vỏ rồi, miếng củ cải mảnh mai chẳng lớn hơn ngón tay người là bao.
Tiểu Nam Qua lại nhíu mày nhe răng, nói gì thì Thư Tuyển cũng là chủ tử nhà cậu, trước mặt Y Xuân đương nhiên phải giữ lại phần nào mặt mũi cho hắn, cậu chỉ đành gật đầu thốt lên: “Gọt… sạch lắm.”
Không ngờ một câu khen bừa ấy lại tạo thành tai họa, hai tên ưa gây chuyện này cứ thế chiếm gian bếp luôn, có thể cho ra bất kỳ công thức kết hợp kỳ lạ nào, củ cải vốn nấu chung với thịt heo, giờ đã yên vị cùng với cá đang kho trong nồi, dưa leo thái lựu rồi cho vào chung nồi hầm với thịt, sản phẩm nát nhừ dính dớp y như nước mũi, cuối cùng không tìm được nguyên liệu để nấu canh, Thư Tuyển dứt khoát thò tay vào áo lôi ra hai trái đào, thái lát rồi thả vào nước khuấy một lúc, làm tạm món canh hoa quả.
Bữa cơm ấy chỉ có mỗi Y Xuân tốt bụng nếm thử một miếng, sau đó bị Thư Tuyển vứt thẳng xuống hồ.
Trong lúc đợi tiểu Nam Qua đi mua nguyên liệu về nấu cơm lần nữa, may mà còn có đào để ăn. Hai người ngồi xếp bằng, cúi đầu gặm đào trên tảng đá xanh ven bờ, Y Xuân nói: “May mà có tiểu Nam Qua, nếu người kỹ tính như huynh không có cậu ấy bên mình, chẳng biết sẽ trở thành cái dạng gì nữa.”
Thư Tuyển sớm đã gặm xong quả đào của mình, vươn tay ném hạt đào ra xa, rất lâu sau nó mới rơi xuống nước. Hắn không đáp lời, chỉ nhìn chằm chằm vào quả đào đã gặm mất một nửa trong tay Y Xuân.
Y Xuân bị hắn nhìn đến nổi gai ốc khắp người, chậm chạp giơ tay lên: “… Muốn ăn à?”
Hắn thản nhiên nói: “À, trái đào của nàng lớn hơn của ta, lại có vẻ hồng hào.”
Dứt lời liền cúi đầu xuống tay nàng, hạ răng xuống chỗ mà nàng đã gặm được một nửa. Đào nhiều nước, nước cốt chảy dọc theo ngón tay nàng, Y Xuân chỉ cảm thấy ngón tay út tê tê, hóa ra là hắn thuận miệng liếm qua hai lần.
Nàng chấn động mạnh, quả đào trong tay lăn xuống, được hắn chụp lấy, gặm vài miếng đã hết sạch.
“Ồ, đúng là ngọt thật.” Hắn ngước mắt lên khẽ cười với nàng, vẻ mặt ngây thơ, chẳng lộ một chút khác thường nào.
Nụ cười này chói mắt hơn cả ánh dương, Y Xuân không kìm nổi phải nheo mắt tránh né.
“Ta đi rửa tay.” Nàng nhàn nhạt buông lời, nhảy xuống tảng đá.
Lúc quay về, Thư Tuyển đang tựa vào gốc cây, cúi đầu dùng một con dao nhỏ khắc gỗ. Ngón tay hắn thon dài linh hoạt, chẳng bao lâu sau tượng gỗ đã thành hình, trông giống một mặt Quan Âm.
“Huynh tin phật?” Y Xuân thấy lạ, bước đến nhìn kỹ.
Hắn lắc đầu: “Qua mấy tháng nữa sẽ tặng cho người khác làm quà.”
Gương mặt của Quan Âm được hắn tỉ mỉ từng đao khắc nên, vừa đoan chính lại vừa quyến rũ, tuy thập phần xinh đẹp nhưng lại có vài nét khác với các vị Quan Âm được thờ trong chùa chiềng, tựa hồ… nhiều hơn một phần khói lửa nhân gian, không cao cao tại thượng như thần phật bình thường.
Y Xuân cười hỏi: “Thư Tuyển trả xong ân tình rồi, định đến nơi nào du ngoạn đây?”
Hắn vừa tỉ mỉ khắc đôi mày của Quan Âm, vừa đáp lời: “Sang Tô Châu trước, tảo mộ cố nhân.”
Lòng nàng như bị thứ gì đấy gõ vào, toàn thân run rẩy.
Tô Châu, Dương Thận, chàng được chôn ở đấy.
Nàng khẽ nói: “Ta đi cùng huynh… Thư Tuyển, cảm ơn huynh thay Dương Thận lo liệu hậu sự.”
Hắn cười cười, ra chiều hờ hững: “Chẳng có gì phải cảm ơn cả, cũng đã từng quen biết nhau, ta cao hứng thì giúp.”
Trước nay hắn làm việc tùy tính, không theo lẽ thường. Vì cao hứng mà nhảy vào vũng nước đục Yến môn này. Vì cao hứng mà cùng nàng trú lại hồ Đông Giang, ngày ngày vui vẻ.
Y Xuân không khách sáo nữa, ngắm hắn khắc Quan Âm một lúc, bỗng nói: “Không đúng, búi tóc của Quan Âm nương nương không phải thế này, huynh khắc nhầm rồi.”
Búi tóc của tượng gỗ Quan Âm này lộng lẫy, bồng bềnh như tiên, xinh đẹp vô ngần, nhưng càng nhìn càng không giống Quan Âm Bồ Tát.
Thư Tuyển thật lâu sau vẫn không tiếp lời, đến tận khi khắc xong búi tóc phức tạp hoa mĩ kia, hắn mới thấp giọng đáp: “Không phải Quan Âm, là mẫu thân của ta.”
Vụ Mấn Quan Âm – Chân Tần Tần, vẻ đẹp chấn động tám phương.
Y Xuân chẳng biết phải nói gì. Thì ra trước giờ nàng chẳng biết tý gì về Thư Tuyển .
“Thư Tuyển, năm nay huynh có cần về nhà đón tết không? Nhà huynh ở đâu?”
Rốt cuộc vẫn hơi hiếu kỳ, không kìm được mà hỏi hắn.
Hắn “ừ” một tiếng, bỗng ngẩng đầu lên nhìn nàng, cười nói: “Muốn đến nhà ta chơi không? Hơi xa, gần Đại Tuyết Sơn(1) đấy. Mà cũng vắng vẻ lắm, chẳng có gì thú vị để chơi cả, chỉ có một ngôi mộ thôi.”
(1): là một dãy núi tại khu vực phía Tây của tỉnh Tứ Xuyên ở vùng tây nam Trung Quốc.
Y Xuân nửa năm nay phiêu bạt khắp nơi, ít nhiều cũng đã nghe đồn một số chuyện linh tinh trên giang hồ, chuyện biết chuyện không. Thỉnh thoảng nghe người ta nhắc đến tên Thư Tuyển, phần lớn đều thuộc dạng “kẻ này là một tên bại hoại, hoang dâm vô sỉ”.
Nghe đồn hắn là một tên hái hoa tặc, chuyên cưỡng bức gái nhà lành, chơi xong thì vứt.
Nghe đồn nhà hắn được xây trên núi vàng, bên trong chứa cả một biển đá quý.
Các loại tin đồn khác nhau bay ra từ những cái mồm nước bọt văng tung tóe, khiến người nghe đầu váng mắt hoa.
Nhưng hắn lại nói nhà mình trống vắng cô quạnh, chỉ có mỗi một phần mộ giản đơn. Tin đồn giang hồ, quả nhiên nhảm nhí phần nhiều.
Nàng đáp: “Ta thay người thân Dương Thận báo thù xong thì đến nhà huynh chơi.”
Thư Tuyển lạnh nhạt liếc thoáng nàng một cái: “Nhanh thế mà đã tin rồi, không sợ ta lừa nàng sao?”
Nàng lắc đầu: “Huynh không lừa ta đâu.”
Thư Tuyển không nói nữa, chuyên tâm khắc gỗ.
Tiểu Nam Qua mua thức ăn lần lữa mãi mà chưa về, mặt trời lên mỗi lúc một cao, tiết trời hơi nóng, lưng Y Xuân rịn một lớp mồ hôi.
Nàng đưa tay lên định lau trán, bỗng nghe tiếng gió bén nhọn vang lên sau lưng, như có thứ vũ khí sắc nhọn gì đó phá không bay đến.
Xuất phát từ bản năng, nàng nhanh như cắt lùi một bước, Thư Tuyển đứng đối diện lại không nhúc nhích, cứ thế mà để vũ khí bay xẹt qua bên tai, đâm thẳng vào thân cây phía sau, phát ra tiếng động mạnh.
Có kẻ đánh lén! Y Xuân rút kiếm muốn đuổi theo, Thư Tuyển kéo tay áo nàng: “Không sao, là một người quen cũ đến truyền tin thôi.”
Hắn nhét tượng Quan Âm đã khắc được một nửa vào ngực áo, trở tay nhổ mũi tên bằng sắt ra khỏi thân cây, trên tên quả nhiên có buộc một phong thư, miệng lá thư được dán kín, ấn ký là một đóa hoa mai.
“Ta có việc phải ra ngoài một chuyến.” Đọc xong thư, hắn chỉ nói mỗi câu này, xoay người liền đi mất.
Đi được một lúc, hắn chợt ngoái đầu dặn: “Nàng không được đi lung tung, chớ để người bang Cự Hạ phát hiện ra mình, ngoan ngoãn đợi ta trở về.” Dứt lời mắt lại đảo một vòng, tiếp: “Nếu nàng ngoan, về ta sẽ kể chuyện của Cự Hạ bang à nghe, nếu không một chữ cũng không tiết lộ đâu.”
Rõ ràng hắn đối phó với nàng theo cách dụ dỗ con nít, Y Xuân dở khóc dở cười gật đầu, vội hỏi một câu: “Khi nào về?”
Hắn ngẫm nghĩ một lúc: “Lâu thì ba ngày, nhanh thì một buổi.”
Đến tận khi tiểu Nam Qua mua xong thức ăn, chèo thuyền chậm rãi quay về, Y Xuân mới nhớ ra chuyện Thư Tuyển không có thuyền thì đi bằng cách nào.
“Tiểu Nam Qua, chủ tử nhà cậu ra ngoài rồi, phải mấy ngày sau mới về được.” Y Xuân ngồi trước mũi thuyền giúp cậu bóc vỏ đậu tương, thuật lại.
Tiểu Nam Qua chẳng có vẻ gì là kinh ngạc: “Em biết rồi, lúc nãy trên hồ đã gặp chủ tử rồi. Người còn dặn em phải chăm sóc tỷ cho tốt! Hôm nay tỷ tỷ muốn ăn gì cứ nói, tỷ không thích ăn ngọt thì em thêm ít muối là được chứ gì!”
Nàng lại giật mình: “Sao huynh ấy đi được? Bơi qua à?”
Tiểu Nam Qua cười khì, nháy mắt: “Tỷ tỷ, chủ tử nhạy bén thế thì đương nhiên đã chuẩn bị trước rồi. Thực ra chúng em còn một chiếc thuyền đỗ dưới sườn núi bên kia nữa, trước đây không nói tỷ hay mà thôi. Sao nào? Có phải thấy chủ tử nhà em vừa thông minh vừa lợi hại không?”
Cậu rất thích khoe khoang về Thư Tuyển trước mặt Y Xuân, chủ tử trọng thể diện nên không cho phép cậu nói mấy lời buồn nôn, giờ hắn không có ở đây, cậu nhất định phải tuôn cho bằng hết, không khiến Y Xuân động lòng thì không dừng!
Y Xuân gật đầu, nói: “Thỏ khôn có ba hang.”
Một câu đánh giá rất bình thường và tiêu chuẩn, tiểu Nam Qua buồn bực đến nỗi bĩu môi liên tục, tới tận lúc dùng bữa vẫn không dứt.
“Tỷ tỷ ở chơi với chủ tử mấy ngày nay, lẽ nào không vui sao?” Ăn xong cơm, tiểu Nam Qua bắt đầu giặt đồ cho Thư Tuyển, tiếp tục ba hoa với Y Xuân. Nếu dễ dàng buông tha thì cậu không phải là tiểu Nam Qua nữa.
Y Xuân cân nhắc một lúc: “Không, thực ra rất vui, rất thoải mái, Thư Tuyển là một người rất thú vị.”
Tiểu Nam Qua cười đáp: “Đương nhiên rồi, thực ra con người chủ tử rất tốt. Tỷ đừng nghe mấy lời đồn đoán bậy bạ trên giang hồ, đều là đám chả hiểu gì về ngài ấy nên mới nói thế. Chủ tử trước nay chưa từng đùa bỡn mờ ám với phụ nữ, chỉ là ngài đẹp trai lại dễ gần, khiến bọn họ thích tiếp cận. Nếu ngài là một kẻ hoang dâm thì sớm đã hưởng thụ rồi, hà tất phải bắt em cải trang thành nữ giải vây thay mình.”
Y Xuân lại gật đầu: “Không sai, trong lòng huynh ấy chỉ có tiền.”
Tiểu Nam Qua nhìn nàng bằng vẻ mặt kỳ lạ, thở dài một hơi: “Tỷ tỷ, chủ tử trong lòng tỷ bất kham như thế ư? Ngài ấy thích tích góp tiền cũng có phải khuyết điểm gì đâu, cũng như những người thích sưu tầm đồ gốm, sưu tầm tranh chữ, chủ tử chẳng qua chỉ là thích sưu tầm tiền tài thôi mà, sao lại kém hơn người khác được? Tuy em không biết rõ lắm, nhưng chủ tử trước đây từng phải trải qua những ngày khốn khó, từ nhỏ không cha không mẹ, bây giờ ngài có keo một chút thì cũng chỉ là thói quen.”
Y Xuân bật cười: “Cậu đúng là luôn nói tốt giúp huynh ấy.”
Tiểu Nam Qua vội đáp: “Lời em nói đều là thật cả!”
Nàng cho đậu tương đã sạch vỏ vào chậu nước, đứng dậy vươn vai duỗi lưng, phóng tầm mắt nhìn hồ Đông Giang mịt mờ khói nước, nghĩ đến thời gian gần đây ở cùng Thư Tuyển vừa vui vừa nhàn, kìm không nổi nụ cười trên môi, khẽ nói: “Huynh ấy là người tốt, ta biết. Huynh ấy sẽ mãi là bằng hữu tốt của ta.”
Bằng hữu tốt thì xong đời rồi! Tiểu Nam Qua lo lắng đến độ vò đầu bứt tai, vắt hết óc nghĩ cách dùng ưu điểm của chủ tử đánh bại nàng, nghĩ tới nghĩ lui cũng chẳng thể bói ra được ưu điểm gì thì không khỏi trách Thư Tuyển tính tình khó hiểu, thảo nào toàn bị vứt lại.
Y Xuân bỗng chỉ tay về phía mặt hồ xa xa, khẽ hỏi: “Bên đấy… có phải có rất nhiều thuyền?”
Tiểu Nam Qua ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên thấy có rất nhiều thuyền đánh cá buồm đen lờ mờ phía xa đang tiến về phía đảo Đâu Suất, nhìn xuyên sương mù thì không mấy rõ ràng, nhưng số lượng tuyệt nhiên không ít.
Thuyền đánh cá buồm đen tiến về phía nam của đảo Đâu Suất, vì thuận chiều gió nên tốc độ rất nhanh, trong chớp mắt đã đến gần bờ, trong khoang thuyền xuất hiện vô số hắc y nhân, không một tiếng động bước lên đảo.
Tiểu Nam Qua hơi hoảng, thấp giọng nói: “Hỏng rồi, chủ tử không có ở đây! Chắc là có người đến tìm Cự Hạ bang gây chuyện rồi!”
Y Xuân cầm kiếm định đuổi theo thăm dò, bỗng nhớ đến lời dặn của Thư Tuyển lúc sắp đi bèn ép mình dừng bước, ngoái đầu nói: “Tiểu Nam Qua, chúng ta chèo thuyền đến chỗ khuất, đừng để bọn chúng phát hiện.”