Trí nhớ Giản Ngôn Tây vô cùng tốt, giọng nói của Minh Sở cũng đặc biệt, cậu nhớ tới người nhận điện thoại của Hàn Triệu Nam, tự xưng là bạn bè của anh.
Nhớ tới âm thanh này, trong lòng cậu hơi động, bắt đầu quan sát Minh Sở, phát hiện khuôn mặt của người này rất dễ nhìn, nụ cười trên mặt sáng ngời, rất có sức hút.
Ghét bỏ sao?
Giản Ngôn Tây tắt điện thoại di động, gật đầu nói. “Xin chào, tôi là Giản Ngôn Tây.”
“Tôi biết anh. Tôi cũng là fan anh.” Minh Sở cười híp mắt. “Trước kia cũng nghe A Nam nói về anh.”
“Thật?” Giản Ngôn Tây cười nhạt. “Vậy thì trùng hợp thật.”
Biểu hiện của cậu quá mức hờ hững, Minh Sở sững sờ, không tìm thấy trên mặt Giản Ngôn Tây một tia tức giận nào, giống như không để ý Hàn Triệu Nam vậy.
Tại sao?
Lẽ nào cậu ta không thích A Nam sao?
Trong lòng Minh Sở suy nghĩ lung tung, dù sao coi như Giản Ngôn Tây không thích A Nam, nhưng A Nam giúp cậu ký hợp đồng với Hoa Kiệt, thậm chí nhờ Hứa Thích Nam làm người đại diện cho cậu, xem ra là Giản Ngôn Tây là tiểu minh tinh bị Hàn Triệu Nam bao dưỡng, sao lại không để ý tới kim chủ của mình? Cho nên, chắc chắn là đang giả vờ. Dựa theo chuyện cậu ta nghe từ Vương Anh, cho đến thái độ của Hàn Triệu Nam, cho thấy Giản Ngôn Tây là nhân vật không đơn giản.
Rất khó đối phó.
Trong lòng Minh Sở tức giận, trên mặt lại vẫn nở nụ cười, hỏi Giản Ngôn Tây. “Đúng vậy, rất có duyên đúng không?”
Giản Ngôn Tây gật đầu, bộ dạng hờ hững làm người ta ghét bỏ, Minh Sở thấy thế, trong lòng giận dữ nhưng vẫn cố chịu đựng, bây giờ cậu ta cũng chưa vội vã tiếp cận Giản Ngôn Tây, bởi vậy Minh Sở nhanh chóng phớt lờ Giản Ngôn Tây, bắt đầu tán gẫu với đám bạn.
Lương Văn Thanh đảo một vòng, ghé tai hỏi Giản Ngôn Tây. “Tôi có cảm giác bầu không khí có chút không đúng.”
“Đúng vậy.” Giản Ngôn Tây lạnh mặt, đôi mắt nhìn chăm chú vào di động, nói. “Minh Sở và Hàn Triệu Nam có quan hệ như thế nào?”
“Là bạn bè.” Lương Văn Thanh giải thích. “Nhưng mà vào năm cấp 3, A Nam thích Minh Sở, cũng không phải yêu đắm đuối, Minh Sở không thích nó, sau đó thì du học Mỹ.” Hàn Triệu Nam thích Minh Sở rồi bị cậu ta từ chối? Giản Ngôn Tây suy tư. “Sau đó thì sao?”
“Không có sau đó, Minh Sở đi Mỹ, không liên lạc với A Nam nữa. Cậu ta cũng mới về không bao lâu.”
“Gia đình cậu ta làm gì?”
“Lập nghiệp từ nhà nông, gia đình Minh Sở có mức sống vừa đủ ở Đế Đô,nhưng mẹ Minh Sở là người của Quách gia, hơn nữa đứa nhỏ này từ nhỏ đã vô cùng hiểu chuyện, đặc biệt còn luôn khiến người ta đau lòng, vậy nên chơi rất thân với đám thiếu gia kia.” Lương Văn Thanh nói. “Trước kia là một bé trai thẹn thùng, đại khái là do gia cảnh nên sinh ra tự ti, nhưng bây giờ trở về, cảm thấy tự tin lên hẳn”
Giản Ngôn Tây suy tư. “Cậu ta không thích Hàn Triệu Nam thì tóc kia là gì? Sẽ không trùng hợp tới vậy, hai người giống màu tóc nhau, ở Trung hay Anh cũng không nhuộm ra cái màu giống nhau như vậy.”
“Tôi không rõ lắm.” Lương Văn Thanh nhìn Giản Ngôn Tây bằng ánh mắt kỳ quái. “Cậu rất quan tâm chuyện này sao? Không phải là...” Lương Văn Thanh khiếp đảm. “Cậu và A Nam..”
Giản Ngôn Tây nhún vai, lấy điện thoại ra tiếp tục lướt weibo, nhàn nhạt nói. “Không có chuyện gì.”
Chỉ là Minh Sở rất kỳ lạ.
Mười mấy ngày trước cậu ta nhận điện thoại Hàn Triệu Nam, còn cố ý nhuộm màu tóc giống anh, theo lý mà nói, có thể là cậu ta thích Hàn Triệu Nam. Mặc dù lúc nãy dùng biểu tình thân mật gọi hai chữ A Nam nhưng trong mắt lại không hiện lên sự yêu thương khi thích một người.
Đây không phải là chuyện nên làm khi thích một người.
Nếu như cậu ta không thích Hàn Triệu Nam, vậy còn tận lực tiếp cận Hàn Triệu Nam, là vì cái gì? Chẳng lẽ là vì địa vị của anh.
Giản Ngôn Tây nhíu mày, dựa theo hoàn cảnh của Hàn Triệu Nam, cha và mẹ có khúc mắc, vậy nên anh chẳng tin tưởng vào tình yêu. Nếu theo lời Lương Văn Thanh nói, thời cấp 3 Hàn Triệu Nam thích Minh Sở, bây giờ thấy biểu hiện như vậy của Minh Sở, anh có thể từ chối sao?
Nếu như Minh Sở thật lòng, vậy thì tốt, còn nếu đúng như suy đoán của cậu, người này chỉ lợi dụng Hàn Triệu Nam để leo lên trên cao, bây giờ cậu nên làm thế nào cho phải?
Giản Ngôn Tây càng nghĩ càng phiền, ngẩng đầu nhìn Minh Sở đang hớn hở tán gẫu với đám bạn ở phía xa.
Phải thăm dò.
Nếu như phát hiện người này đang lợi dụng tình cảm của Hàn Triệu Nam, phải ngăn chặn ngay lập tức.
Minh Sở ở một bên không biết mình đã bị dán mác lừa đảo lên, bây giờ đang thấp giọng trò chuyện với bạn bè, cười hì hì nói. “Hôm nay em phải lấy được Thiên Lý Giang Sơn Đồ.”
Quách Thành bất đắc dĩ cười nói. “Ở đây nhiều người như vậy, đừng ôm hy vọng quá nhiều.”
“Không được.” Minh Sở mất hứng nói. “Thiên Lý Giang Sơn Đồ nguồn gốc có từ Tây Hán, là bút pháp của Hoài Dương, em nhất định phải có.”
Tuy rằng Quách Thành chiều đứa em này, nhưng anh ta là người cần thận, sẽ không nói ra lời chắc chắn, ai cũng nói. “Tiểu Sở, muốn lấy được không đơn giản. Để tụi đây thử gom tiền xem có lấy cho em được không.”
“Đúng vậy, đúng vậy. Tuy rằng không hiểu Giang Sơn Đồ là gì, nhưng đám này mua cho em là được.”
Minh Sở nghe vậy, cười hắc hắc, nói. “Nếu như giúp em mua được, vậy em mời các anh một bữa.”
Buổi đấu giá bắt đầu, MC là một vị ca sĩ trẻ tuổi, mặc sườn xám bước lên sân khấu, gõ gõ búa, bắt đầu nói tới lịch sử của buổi đấu giá Mạc Trăn. Sau mười phút, MC đưa ra 10 món đồ đấu giá, đem phân thành hai nhóm, nhóm A giá khởi đầu là 20 vạn, nhóm B có giá khởi đầu là 10 vạn. Sau mỗi lần đấu, giá được tăng thêm 50 ngàn.
“Vật đầu tiên của nhóm B được đấu giá là Thanh Bạch Ngọc Chậu từ năm Càn Long, dùng cả khối ngọc tinh chất điêu khắc thành, toàn thân bạch ngóc phát ra ánh sáng, có thể soi được gương, giá khởi đầu 10 vạn NDT”
Lúc MC đang giới thiệu, một người đẩy bạch ngọc đi vào, thuận tiện để mọi người tỉ mỉ quan sát, sau mười phút, người phục vụ đi quanh toàn bộ phòng đấu giá, MC dùng búa gõ. “Đấu giá bắt đầu.”
Hiện trường chỉ có mấy người giơ bảng.
Lương Văn Thanh nhìn Giản Ngôn Tây, nghiêm túc hỏi. “Vật này thế nào?”
“Cũng được.” Giản Ngôn Tây không hăng hái lắm. “Bạch Ngọc Châu mặc dù là từ ngọc khắc thành, nhưng đây còn chưa phải cực phẩm, điêu khắc là do chính tay Hoàng gia làm, nhưng...”
“Nhưng sao?”
“Mỗi năm trong cung làm ra rất nhiều ngọc như vậy, giá trị không cao.”
“Thật sự?” Hiện tại giá Bạch ngọc đã lên tới 80 vạn, Lương Văn Thanh hiếu kỳ hỏi. “Tám mươi vạn là lời hay thiệt?”
“Thiệt. Để tôi mua tôi sẽ mua 50 vạn.” Giản Ngôn Tây nhíu mày nhìn về phía đài. “Ở đây người biết chơi đồ cổ không ít, cái này chưa tới trăm vạn.”
Quả nhiên, Giản Ngôn Tây vừa dứt lời, MC đã gõ hai lần búa, chốt 95 vạn, mỉm cười nói. “Bạch Ngọc từ thời vua Càn Long thuộc về tiên sinh thứ 19. Chúc mừng ngài.”
Dĩ nhiên là thật sự!
Lương Văn Thanh khiếp sợ trợn to mắt nhìn về phía Giản Ngôn Tây không dám tin nói: “Cậu biết sao?”
Hôm nay hắn còn nghĩ bọn họ chỉ tới đây xem vui.
Mấu chốt là điều kiện gia đình của Giản Ngôn Tây cũng không tốt lắm, lúc trước làm gì biết phân biệt đồ cổ? Bây giờ biết rõ như vậy, thật khó tin.
Giản Ngôn Tây cười thần bí, nói: “Học từ trong mơ.”
Lương Văn Thanh không tự chủ gật gật đầu.
Giản Ngôn Tây nghiêm túc nói. “Ngủ sớm sẽ mơ thấy.”
Trong mắt cậu chứa ý cười nhìn Lương Văn Thanh, Lương Văn Thanh chép miệng nói. “Không muốn nói thì thôi, sao lại gạt tôi.” Nói xong hừ một tiếng, xoay người tiếp tục xem đấu giá.
Quy trình đấu giá rất nhanh, năm món đồ trong nhóm B đều đã giải quyết xong, đại đa số giá cả đều không hợp với giá trị thực. Giản Ngôn Tây có chút tẻ nhạt, nhìn về phía Minh Sở cách đó không xa.
Minh Sở nhếch mắt nhìn ra cửa. Giản Ngôn Tây theo ánh nhìn của cậu ta, phát hiện cái đầu màu vàng của Hàn Triệu Nam.
Hàn Triệu Nam tiến vào phòng đấu giá, thấy Minh Sở gửi tin nhắn chỉ vị trí, anh nhìn sang, thấy một cái đầu màu vàng giống mình, cảm thấy vô cùng quái dị.
Hôm nay lúc tan tầm, anh về nhà trọ không thấy bóng ai, Ngôn Tây cũng không biết đã đi đâu, cũng không báo cho anh biết, Hàn Triệu Nam không chịu nổi gọi điện thoại cho cậu, không ngờ Minh Sở lại gọi tới, nói hôm nay ở ngoại ô có buổi đấu giá, cậu ta muốn mua bức tranh do Hoài Dương vẽ cho nên muốn tìm anh giúp đỡ.
Hàn Triệu Nam nhìn căn phòng trống rỗng, nhìn di động không có cuộc gọi nhỡ nào, mặc áo khoác rồi đi ra ngoài.
Sàn đấu giá không lớn, người cũng rất dễ tìm, Hàn Triệu Nam đi về phía Minh Sở, giữa đường đột nhiên thấy một ánh mắt vẫn đang dõi theo anh, phát hiện người ngồi đó...
Giản Ngôn Tây?!
Hàn Triệu Nam trợn trắng mắt, người đơ như tượng, chỉ thấy ánh mắt Giản Ngôn Tây đăm chiêu nhìn anh, cười mà như không cười.