Trẫm Xuyên Việt Rồi

Chương 2: Chương 2: Ngự hạ




Giản Ngôn Tây an ủi tâm tình đi xuống của Lương Văn Thanh xong xuôi, đem hắn tống ra khỏi cửa, sau đó bắt đầu nấu mì cho mình.

Thân là hoàng đế, Giản Ngôn Tây đương nhiên là sẽ không tự mình làm cơm, mà chủ nhân của thân thể này cũng chỉ biết nấu mì để ăn, cho nên sau khi cái bụng lên tiếng kháng nghị, Giản Ngôn Tây không thể làm gì khác ngoài việc vén áo mặc tạp dề, bật bếp đun nước, đem mỳ ném vào trong nồi.

Theo dòng ký ức của nguyên chủ (chủ nhân của thân thể em thụ), thứ này tuy rằng ăn không ngon nhưng cũng không khó ăn, vẫn có thể lấp đầy bụng khi đói.

Sau mười phút, vị hoàng đế bệ hạ tôn kính ngồi ở bàn ăn, bắt đầu ăn một bắt mì đơn sơ, thật sự vô cùng đơn sơ, trong bát mì thậm chí ngay cả một cái trứng gà cũng không có. Cậu bắt đầu suy nghĩ chuyện kế tiếp nên làm như thế nào.

Xuyên cũng đã xuyên, muốn trở về cũng không có khả năng, hơn nữa, tại sao cậu phải trở về nơi đó? Cậu 18 tuổi lên ngôi hoàng đế, tính đến nay đã ngồi trên cái vị trí cao cao tại thượng ấy 12 năm, về giống cũng chả có gì thay đổi, vô vị và nhật nhẽo. Mà thế giới này khác hoàn toàn với đất nước của cậu, tại đây cậu lại được thay da đổi thịt một lần nữa.

Nhìn qua cũng đáng giá để thử một lần.

Giới giải trí? Mục Sinh? Giản Ngôn Tây trong mắt xẹt qua một tia lạnh lùng, tiếp tục bình tĩnh ăn mì.

- ---

Một tháng sau, Lương Văn Thanh gõ cửa nhà trọ Giản Ngôn Tây.

Người ở bên trong không để cho hắn chờ quá lâu, Giản Ngôn Tây mặc quần đùi, trên người chỉ mặc một cái áo may ô màu đen, chạy ra mở cửa. Tóc bị mồ hôi thấm ướt, dính lên trên trán, không xỏ giày, dửng dưng liếc nhìn Lương Văn Thanh một cái, sau đó quay người đi vào nhà.

Mùa thu sao lại ra nhiều mồ hôi như vậy? Lương Văn Thanh có chút mông lung, đồng thời lúc tiến vào phòng trọ mới phát hiện phòng khách trong nhà trọ trống không, ở giữa dựng mối cái cọc gỗ!?

Đây là chuyện quỷ quái gì?

Mí mắt Lương Văn Thanh co giật, trơ mắt nhìn Giản Ngôn Tây đi tới phía trước cái cọc gỗ, hai bàn tay làm tư thế giống như ở trong phim, sau đó hướng tới cọc gỗ đập một cái. Bàn tay bằng thịt cùng cọc gỗ chạm vào nhau, phát ra tiếng “Ầm”, Lương Văn Thanh theo bản năng lùi về sau một bước, trợn mắt há mồm nhìn động tác của Giản Ngôn Tây.

Động tác ở hai tay cậu vô cùng trôi chảy, mỗi lần tiếp xúc đều không gặp phải trở ngại, đôi chân giống như đang đứng tấn, thoạt nhìn giống như có sức mạnh phi phàm. Một lát sau, từng giọt mồ hôi nhỏ chảy xuống trán rồi xuống đến gương mặt, từng giọt từng giọt thấm ướt chiếc áo may ô của cậu, hiện ra một hình ảnh vô cùng gợi cảm.

Là một tiểu thụ, chân Lương Văn Thanh đột nhiên mềm nhũn, hai tay lập tức bám chặt mặt bàn.

Một lát sau, Giản Ngôn Tây cầm khăn lau mồ hôi, liếc mắt nhìn Lương Văn Thanh đứng bất động một chỗ, nghi ngờ hỏi. “Làm sao vậy?”

Lương Văn Thanh bỗng nhiên hoàn hồn, lúng túng nở nụ cười. “Cậu, cậu đang tập cái gì vậy?”

Giản Ngôn Tây thuận miệng nói. “Tùy tiện tập một chút thôi.”

Nhàn nhã mãi cũng chán, hơn nữa chủ nhân của thân thể này tuy rằng bề ngoài không tệ lắm, muốn có cơ bụng có cơ bụng, muốn sức mạnh có sức mạnh, mà trên thực tế, bên trong đã bị cuộc đời minh tinh mấy năm qua phá cho hỏng bét. Giản Ngôn Tây ngày trước có thể cùng ám vệ so tài hơn trăm chiêu, vượt nóc băng tường, hạ bút thành văn, cũng tự mình ra chiến trường một vài lần, cho nên hoàn toàn không thuận mắt với thân thể này. Một tháng qua, mỗi ngày cậu đều luyện tập bốn tiếng, không mong sẽ có được thân thể như ban đầu, nhưng ít nhất cũng phải đạt đến trình độ tiện tay quật ngã mấy chục người, có như thế mới không hổ thẹn với Giản Ngôn Tây ngày trước.

Nghĩ tới đây, Giản Ngôn Tây nhẹ nhàng cười một cái.

Lương Văn Thanh ở bên cạnh trong lòng khó giải thích được tư vị bây giờ, run rẩy nói. “Chuyện kia..”

“Hả?”

Hắn nói sang chuyện khác. “Tin tức cậu muốn tôi điều tra, tổng tài của giải trí Ánh Nghệ là Hồng Ngự, năm nay 47 tuổi, kết hôn đã được 20 năm, tình cảm với vợ vô cùng tốt. Sau khi kết hôn có 2 đứa con, con lớn hai mươi mấy tuổi, đang du học ở nước M, quan hệ với ông ta rất xấu. Con gái nhỏ năm nay 7 tuổi, đang học lớp 3 ở một khu Tiểu học tư nhân. Hai người họ quan hệ rất tốt.”

Giản Ngôn Tây cầm khăn tự lau mồ hôi, gật đầu xem như mình đã hiểu.

Trong vòng một tháng này, Giản Ngôn Tây phân tích một chút tình trạng hiện tại cậu gặp phải, giải trí Tinh Hải tuyệt đối không thể ở lại được nữa, nhất định phải mau chóng kết thúc hợp đồng sau đó rời đi. Mà bây giờ điều quan trọng nhất của nghệ sĩ trong giới giải trí là tài nguyên. Ngoài giải trí Tinh Hải thì còn có Ánh Nghệ và Hoa Kiệt là ba công ty giải trí lớn nhất, trước tiên, Giản Ngôn Tây quyết định lựa chọn công ty xảy ra nhiều cạnh tranh với Tinh Hải nhất, chính là Ánh Nghệ. Cậu cùng nhờ Lương Văn Thanh đi thăm dò tổng tài của Ánh Nguyệt là Hồng Ngự.

Lương Văn Thanh lúc đi thăm dò giúp Giản Ngôn Tây, cũng đại khái đoán được chuyện cậu muốn hủy hợp đồng với Tinh Hải, ký kết hợp đồng với Ánh Nghệ. Mà vòng giải trí này quan hệ bên trong vô cùng phức tạp, ba công ty giải trí lớn không chỉ có cạnh tranh mà còn có hợp tác, dùng danh tiếng bây giờ của Giản Ngôn Tây cùng với chuyện phiền phức cậu mới gặp phải mà nói, muốn Ánh Nghệ tạo dựng danh tiếng lần hai cho cậu, tính khả thi cũng qúa thấp rồi.

Thẳng thắn mà nói, tâm tư bên trong của Lương Văn Thanh ngây thơ như vậy, cho rằng chuyện này tỉ lệ thành công là bằng 0.

Thật vất vả Giản Ngôn Tây mới dấy lên ý chí chiến đấu, không giống như lần trước, vừa phát sinh chuyện đã tự giam mình trong phòng, cả nhà trọ suốt ngày tỏa ra áp suất thấp, Lương Văn Thanh vô cùng vui vẻ, không muốn ngăn lại chuyện cậu làm, tuy rằng trong đầu luôn biết là không thể nhưng ngoài mặt vẫn ủng hộ Giản Ngôn Tây, thuận miệng hỏi. “Cậu tưởng dễ ăn lắm sao?”

“Tôi có kế hoạch.” Phương hướng cậu đã xác định rồi, bây giờ nghe tin tình báo Lương Văn Thanh mang tới, cậu liền vạch ra nhiều ý nhỏ, Giản Ngôn Tây nói. “Không qua được thì có thể thử, anh Văn, tôi muốn anh giúp tôi vài chuyện.”

“Được, không thành vấn đề.” Lương Văn Thanh xua tay ý bảo cậu đừng khách khí. “Có việc gì muốn tôi giúp, cậu cứ nói đi,,nhưng mà...” đầu óc Lương Văn Thanh xoay mòng mòng, nhớ lại tính khả thi trong chuyện này, mặt mũi cứng đờ, nhìn Giản Ngôn Tây, cười khan hỏi. “Cậu muốn dùng...quy tắc ngầm sao?”

Trước đây, bởi vì khuôn mặt, Giản Ngôn Tây thường xuyên bị người ta sáng tối tỏ tình, nhưng khi nhắc đến chuyện này, cậu liền cau mày, buồn nôn, vậy nên khi đó, quy tắc ngầm, xã giao cậu một mực không đi, hiện tại không phải là uốn cong thành thẳng, hẳn là Giản Ngôn Tây muốn đi đường tắt? Lương Văn Thanh nghĩ tới chuyện này, tâm lý cả kinh, trực giác mách bảo hắn nên kéo đứa nhỏ này lại, lắp ba lắp bắp nói. “Ngôn Tây, cậu suy nghĩ kỹ đi, ông... ông ta có vợ con rồi, tuổi cũng lớn nữa.”

Giản Ngôn Tây sắp bi trí tưởng tượng phong phú củạ người đại diện đánh bại, bật cười nói. “Mù mới nghĩ như vậy. Lợi ích đem lại từ thể xác không thể kéo dài lâu, con đường này không đi được.”

“Vậy đến cuối cùng cậu định làm gì? Sao còn cần mấy tin tức đó.” Lương Văn Thanh vô cùng nghi ngờ.

Giản Ngôn Tây nở nụ cười, thầm nghĩ, tên Lương Văn Thanh này tuy rằng có chút ít năng lực nhưng bối cảnh vô cùng lớn, sau này không muốn dùng đến hắn cũng không được, tên đại diện này, tuy ngớ ngẩng nhưng lại vô cùng đáng yêu. Cậu suy nghĩ một hồi, không khỏi nổi lên ý muốn đem người đại diện của mình nhét vaò trong túi, nhưng thần sắc trên mặt vẫn nhàn nhạt, không trả lời mà hỏi ngược lại. “Anh có nghe qua chuyện Kinh Kha đâm Tần vương không?”

“Biết.” Lương Văn Thanh càng mù mịt. “Sao vậy?”

Giản Ngôn Tây dù bận nhưng vẫn ung dung, “Kinh Kha không thể giết chết Tần vương, sau đó chết trên điện, là vì cái gì?”

Tôi làm sao biết. Lương Văn Thanh miễn cưỡng nói. “Vì để hoàn thành lời hứa của hắn với Thái tử?”

“Là, vì để hoàn thành lời hứa của hắn với Thái tử.” Giản Ngôn Tây mở nụ cười, ma sát ngón trỏ và ngón cái, thâm sâu nói. “Mà con đường phía trước vô cùng gian nan, Kinh Kha biết rõ «Phong tiêu tiêu hề, Dịch thuỷ hàn. Tráng sĩ nhất khứ hề, bất phục hoàn.», tại sao lại còn muốn ký cam kết với Thái tử Đan?”

Dựa vào chuyện gì mà Hồng Ngự biết rõ nâng đỡ cậu sẽ đối đầu với Tinh Hải nhưng tại sao lại vẫn muốn nâng đỡ cậu?

Lương Văn Thanh cúi đầu suy nghĩ sâu xa, tại sao biết rõ mình sẽ chết, hắn vẫn ký thỏa thuận ám sát Tần vương với Thái tử Đan? Vì tiền tài? Vì quốc gia đại sự? Hoặc đơn thuần là vì người đứng phía sau là vị đại bá danh tiếng hiển hách? Lương Văn Thanh mơ hồ nhớ tới đáp án này, đang muốn mở miệng nói ra, ngẩng đầu lại phát hiện Giản Ngôn Tây đang nhìn mình chằm chằm, đôi mắt đen kịt, không phải tối tăm cũng không phải ôn nhu, giống như nhìn thấu tất cả.

Trong nháy mắt, Lương Văn Thanh chẳng biết vì sao, trực giác cho hắn biết đây không phải là đáp án mà Giản Ngôn Tây muốn.

Giản Ngôn Tây hơi nhíu mày lại, không đồng ý với đáp án của Lương Văn Thanh, ánh mắt sáng quắc, khóe mắt ánh lên nụ cười, nhìn Lương Văn Thanh nói. “Từ nhỏ Thái tử Đan đã chiêu hiền đãi sĩ, nghe đồn y cực kỳ tôn trọng Kinh Kha, từng ban thưởng một vạn kim tiền, mà những thứ xa hoa này đều là vật ngoài thân, không đủ để làm cho hắn mạo hiểm như vậy. Mà từ xưa ngựa tốt có khó không đến? Mỹ nữ có được hay không tìm kiếm? Mà Thái tử Đan vì để Kinh Kha vui, có thể đi xa ngàn dặm tìm ra một mỹ nữ ưa nhìn cho Kinh Kha, hắn khen bàn tay đánh đàn của mỹ nữ đẹp, Thái tử Đan không nói hai lời, gọi người chặt cổ tay trắng ngần của mỹ nữ đó, tặng cho Kinh Kha.”

Lương Văn Thanh cho rằng Kinh Kha vì đại nghĩa mà lên kim điện ám sát Tần vương. Lúc này nghe đến chuyện này, trong lòng không khỏi sợ hãi, hỏi. “Chuyện này. Những thứ này đều là thật sao?”

Giết ngựa lấy tim, cắt tay người sống?

Giản Ngôn Tây nói: “Đây đều là sự thật. Vàng có thể chối từ, mỹ nữ có thể trả lại, mà ngựa chết đi vẫn còn chảy máu, đã đi rồi thì không thể trở về. Trên thế giới này quá nhiều chuyện chúng ta cũng có thể không cần kiêng kỵ, mà người như thế thử hỏi ai có thể chối từ? Cho nên khi biết rõ chỉ có con đường chết, Thái tử Đan gọi Kinh Kha đi, Kinh Kha cũng không thể không đi.”

“Đây ý là nói, Hồng Ngự nợ cậu một ân tình, không thể từ chối?” Lương Văn Thanh mơ hồ hiểu ra đôi điều.

Trong khoảnh khắc, nội tâm của hắn dâng lên một tia khiếp sợ, ngẩng đầu nhìn về phía Giản Ngôn Tây, lại phát hiện đối phương không để ý đến đoạn đối thoại này, cầm cái khăn lông trắng lau tóc còn ước, tâm trạng thoải mái, không chút nào cảm thấy lời nói của chính mình kỳ quái, chấn động lòng người.

Lương Văn Thanh cũng không nói ra được.

Hắn cảm thấy được, trong nháy mắt đó, trên người chàng trai này tỏa ra ánh sáng, khiến người ta không thể kiềm chế mà đi theo lối suy nghĩ của cậu, không cách nào không chế, đi theo tưởng tượng của cậu.

Một bên khác, Giản Ngôn Tây cười thầm trong lòng, thầm nghĩ cái bí quyết trị nước mình học hai mươi mấy năm cùng nội dung lời thoại, thần thái, động tác đều vô cùng có học. Như vậy chẳng lẽ còn không thu phục không được một cái tên đại diện nho nhỏ sao?.

- --

Chú thích:

- Kinh Kha: là môn khách của Thái tử Đan nước Yên và là người rất nổi tiếng vì đã ám sát bất thành Tần Thuỷ Hoàng. Câu chuyện về Kinh Kha được chép lại ở thiên Thích khách liệt truyện trong cuốn Sử Ký của Tư Mã Thiên.

- Phong tiêu tiêu hề, Dịch thuỷ hàn. Tráng sĩ nhất khứ hề, bất phục hoàn.

Hai câu này Kinh Kha hát khi từ biệt Cao Tiệm Ly lên đường hành thích vua Tần là Doanh Chính. Cuộc chia tay diễn ra bên bờ sông Dịch.

Tạm dịch: Gió thổi vi vu sông Dịch lạnh

Tráng sĩ một đi không trở về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.