Liễu Thương Nam là hạng người gì?
Nửa trước của phim, hắn ta là một người chất phác, vụng về, là một người cha trẻ. Sau khi biết được sự thật vì sao con gái mình chết, cũng thấy hung thủ không có thái độ ăn năn hối lỗi, vẫn bắt nạt bạn học như trước, tâm lý của hắn bắt đầy nảy sinh biến hóa, hung thủ giết người kia vừa giàu lại vừa có cha quyền thế, cậu ta nhìn hắn bằng vẻ khinh miệt, làm hắn bắt đầu lột xác, cao trào là cảnh Liễu Thương Nam giết người, tính cách ở đầu phim của hắn vẫn không có gì thay đổi, chỉ mang theo một loại tàn nhẫn ngây thơ, giống như độc dược đi vào tim, khiến người ta cảm thấy hả hê một lúc rồi bắt đầu không rét mà run.
Tính cách Giản Ngôn Tây khác xa với Liễu Thương Nam, người trước là là loại hiền lạnh, người sau lại như một thanh kiếm sắc bén, khác nhau một trời một vực. Chuyên gia trang điểm để Giản Ngôn Tây đội tác giả, đeo kính râm, khắp người cậu tỏa ra khí chất khác biệt, sau đó còn làm da cậu đen hơn một tí, mặc áo sọc mi trắng, hình tượng một lòng không quan tâm sự đời, chỉ muốn đọc sách thánh hiền, làm cho người hay soi mói như Phương Minh cũng phải gật đầu.
Giản Ngôn Tây là người thon gầy, nhưng bên trong vẻ thon gầy lại ẩn chứa sức mạnh to lớn, khi cậu mặc vào áo sơ mi trắng, càng hiện lên một vẻ yếu đuối, đứng yên để cho nhân viên hóa trang.
“Nhặt được bảo bối rồi...” Phương Minh nhìn Giản Ngôn Tây lẩm bẩm. “Có cậu ấy còn sợ phim không hot sao?”
Lương Văn Thanh ở bên cạnh anh cười đắc ý, nói. “Đó là chuyện đương nhiên. Ngôn Tây rất có thiên phú.”
“Tạo hóa trêu ngươi. Lúc trước tôi có nghĩ nữa cũng không nghĩ tới ngày tôi và cậu ấy thật sự sẽ hợp tác.” Lúc trước Lương Văn Thanh, Giản Ngôn Tây và Phương Minh gặp nhau ở Vương Tước, thái độ của Phương Minh đối với Giản Ngôn Tây chẳng tốt là bao, may là Giản Ngôn Tây không thù dai, vẫn quyết định chọn Độc.
Lương Văn Thanh gật đầu, đang muốn nói chuyện Giản Ngôn Tây bỏ kịch bản Núi Tuyết của Cao Khang để chọn Độc, phía sau đột nhiên truyền đến âm thanh quen thuộc, chỉ nghe có người nói. “Bây giờ thế nào?”
Thanh âm này quá quen thuộc, Lương Văn Thanh vội vàng xoay người, quả nhiên thấy Lương Ngôn Thu mặc đồ Tây đứng đó, trên mặt hắn lập tức nở nụ cười. “Anh.”
Lương Ngôn Thu gật đầu một cái, Phương Minh ở bên kia cười thầm, đm thằng này, sướng chết đi được lại còn ra vẻ bình tĩnh. Anh nói. “Xong rồi, chờ Giản Ngôn Tây hóa trang xong sẽ bắt đầu quay phim. Nếu thuận lợi, nửa tháng sau sẽ tới Thượng Hải quay, tranh thủ hết tháng 12 sẽ hoàn thành.”
“Ừm.” Lương Ngôn Thu gật đầu, hào phóng nói. “Phương diện tiền bạc cứ liên hệ tôi”
“Kim chủ yên tâm, ở phương diện này tôi không khách khí.” Phương Minh làm từ thế quỳ lạy, sau đó thức thời nói. “Tôi tới chỗ Giản Ngôn Tây, hai anh em các người cứ nói chuyện đi.” Nói xong không chờ Lương Văn Thanh lên tiếng đã bỏ chạy.
Lương Văn Thanh không cảm thấy có chuyện gì đặc biệt, quay lại hỏi Lương Ngôn Thu. “Gần đây anh rất bận sao?”
“Bình thường.” Lương Ngôn Thu nhìn hắn. “Sau này lúc Giản Ngôn Tây đi Thượng Hải quay, em muốn đi theo sao?”
“Trên tay em cũng không có nghệ sĩ khác, nhất định phải đi.” Sau Tết, Lương Văn Thanh và Lương Ngôn Thu không mấy khi gặp nhau, bây giờ Lương Văn Thanh cũng không cảm thấy lúng túng hay sợ hãi nữa, nói chuyện cũng không dè dặt như trước. “Chờ sau khi từ Thượng Hải về, mấy chuyện vặt vãnh em sẽ để cho Triệu Trần lo, em có thể rảnh rỗi hơn một chút. Phía công ty cũng có thể sắp xếp em dẫn dắt thêm nghệ sĩ, lúc đó...”
“Vậy thì tốt.” Xuất phát từ suy nghĩ của đàn ông, Lương Ngôn Thu không muốn Lương Văn Thanh tiếp xúc quá nhiều với Giản Ngôn Tây, nghe đến chuyện hắn làm đại diện của người khác, trong lòng y cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, nhìn Lương Văn Thanh, nói. “Rất tuyệt.”
Nghe thấy câu khích lệ này, Lương Văn Thanh đỏ mặt, ngượng ngùng nói. “Cũng tốt, đều là do công ty sắp xếp...”
“Mặc dù em là người Giản Ngôn Tây mang tới, nhưng dù gì cũng đã ký hợp đồng với công ty, trên tay dẫn dắt bốn,năm nghệ sĩ cũng là chuyện bình thường chỉ sợ em phải khổ thôi.”
“Em không sợ khổ.” Lương Văn Thanh nghiêm túc nói: “Em chịu được.”
Nhìn thấy kiên trì trong ánh mắt, Lương Ngôn Thu không khỏi bật cười, duỗi tay xoa đầu Lương Văn Thanh, nói. “Anh nuôi được em. Em không cần chịu khổ như vậy.”
Thanh âm của y không lớn, giống như đang làu bàu trong miệng, nhưng Lương Văn Thanh lại nghe được, hơn nữa hai người ở cạnh nhau gần đến như vậy, xúc cảm ấm áp làm cho Lương Văn Thanh nhớ tới hồi nhỏ, trên khuôn mặt trở nên đỏ bưng, hai tai nóng lên,cúi đầu nói. “Không cần.”
“Cái gì?” Lương Ngôn Thu không nghe rõ.
“Không cần. Em có thể nuôi sống được mình, người lớn như vậy rồi, sao còn để người ta nuôi...” Lương Văn Thanh nói xong, nhìn sang phía Giản Ngôn Tây, vội hoảng loạn, nói. “Em... Em... Em đi trước. Ngôn Tây gọi em.”
Nói xong hoảng loạn chạy đi, Lương Ngôn Thu nhìn sang phía Giản Ngôn Tây đang nghiêm túc nghe Phương Minh nói, làm gì gọi ai? Lương Ngôn Thu nhíu mày, sau đó lại nở nụ cười, không rõ là gì.
Nửa tháng sau, ở Thượng Hải.
Đoàn phim Độc đã qua xong phần ở Bắc Kinh, mấy tháng tiếp theo sẽ cắm rễ ở Thượng Hải, may mà điều kiện không giống bộ phim trước của Vương Khải, trong khách sạn cũng không tệ lắm, ngoại trừ đồ ăn làm người ta nuối không trôi, còn lại mấy thứ khác vẫn ổn.
Phần diễn trong Độc của Giản Ngôn Tây là nhiều nhất, bây giờ là phần diễn tình cảm cha con của Giản Ngôn Tây và ngôi sao nhí 9 tuổi Chúc Đồng. Phân cảnh này nói khó không khó, dễ không dễ, dù sao kỹ năng diễn xuất của một đứa nhỏ không được ổn định, lại không thể mắng nó giống như người lớn. Quan trọng là Giản Ngôn Tây và Chúc Đồng biết nhau chưa tới nửa ngày, nếu như biểu lộ ra cảm giác xa lạ khi diễn, vậy thì vô cùng gay go.
Tất cả tình cảm thâm tình, đều phải cần có thời gian.
Cùng vì vậy, Phương Minh không quá vội vã, để Giản Ngôn Tây và Chúc Đồng thân thiết hơn, sau đó mới có thể thoải mái thể hiện kỹ năng diễn xuất của hai người.
Trong phim đóng vai con gái Liễu Thương Nam là ngôi sao nhỏ tuổi tên Chúc Đồng, từ lúc năm tuổi đã bắt đầu xuất đạo, diễn không ít phim truyền hình và điện ảnh, kỹ năng diễn xuất còn tốt hơn một số minh tinh, tính cách vô cùng đáng yêu, hoạt bát dễ thương làm cho người ta vô cùng yêu mến. Mặc dù Giản Ngôn Tây không có kinh nghiệm chơi đùa với con nít, nhưng đối phó với một bé gái là chuyện quá tầm thường.
Người mà mấy đứa nhỏ yêu thích là giai đẹp gái xinh, đối với Chúc Đồng cũng như vậy, rất thích đùa nghịch cùng Giản Ngôn Tây, lôi kéo tay áo muốn cậu ký tên.
Giản Ngôn Tây cầm bút trong tay bé, ký tên một cái, ánh mắt bé nhìn cậu, dịu dàng hỏi. “Giản Chân là tên thật của anh sao?”
“Cứ coi là vậy đi. “ Giản Ngôn Tây nở nụ cười, sờ sờ đầu của bé.
Chúc Đồng nghe vậy gật gật đầu, đem tấm thiếp cất đi giống như bảo bối, sau đó hỏi Giản Ngôn Tây nhiều vấn đề khác, cậu cũng trả lời, Phương Minh ghé qua xem bọn họ như thế nào, hỏi. “Đồng Đồng có thích anh Giản không?”
“Thích.” Chúc Đông cười, đỏ mặt nói. “Sau này em phải gả cho anh Ngôn Tây.”
Đứa nhỏ không hiểu lời đồn trên weibo, cũng không biết tính hướng của Giản Ngôn Tây, lúc nói ra câu nói này, lời nói vô cùng chân thành, Phương Minh lúng túng, không biết nên làm thế nào cho phải, lại thấy Giản Ngôn Tây nói nụ cười, nói. “Vậy Đồng Đồng phải cố gắng thật nhiều.”
“Thật sao? Cố gắng là có thể gả cho anh Ngôn Tây sao?”
“Không hẳn.” Giản Ngôn Tây cười. “Có lẽ khi đó anh đã có người mình thích rồi.”
Bé gái xụ mặt. “Vậy không được rồi...”
“Ngôn Tây.” Đột nhiên xuất hiện âm thanh, Giản Ngôn Tây ngẩng đầu, thấy Hàn Triệu Nam mặc âu phục đứng cách đó không xa, trên mặt không nhìn ra là cảm xúc gì.
Giản Ngôn Tây đứng dậy, ngạc nhiên nhìn anh, đi tới hỏi. “Sao anh lại tới Thượng Hải?”
Hàn Triệu Nam nhìn Chúc Đồng, sau đó mới nhìn Giản Ngôn Tây, cắn môi nói. “Tới đây công tác, tiện thể đi thăm em. Đứa bé kia diễn vai con gái em sao?”
“Ừ” Giản Ngôn Tây nhìn Chúc Đồng, nở nụ cười. “Đứa bé dễ thương lắm.”
Hàn Triệu Nam không có ý kiến gì, hỏi. “Không phải em...” Anh dừng lại, còn chưa dứt lời, Giản Ngôn Tây nghi ngờ “Ừ” một tiếng, sau đó anh mới tiếp tục nói. “Không phải em thích con trai sao?”
“???” Giản Ngôn Tây không hiểu ý tứ trong lời nói của anh. “Cái gì?”
Hàn Triệu Nam liếc mắt nhìn cậu, ghét bỏ nói. “Bé gái kia vừa nãy nói muốn gả cho em, phản ứng kia của em...”
Lúc này Giản Ngôn Tây mới hiểu, nhìn Hàn Triệu Nam, nói. “Lời nói của một đứa nhỏ cũng không nên quá tin tưởng, cũng đừng so đo như thế...” Cậu nói xong lại cảm thấy không đúng, ngờ vực nhìn Hàn Triệu Nam. “Anh để tâm chuyện này làm gì?”
Hàn Triệu Nam quay đầu, khôi phục khuôn mặt lạnh lùng nói.”Không có gì.”