Tổng giám đốc Sùng Minh là Chu Nguyên Lý, năm nay còn chưa tới 50 tuổi, khi còn trẻ đã từng là thủ hạ đắc lực của Hàn lão gia, sau đó tiến vào Hàn thị làm việc, mấy năm trước bị điều đến nhậm chức tổng giám đốc ở Sùng Minh. Ông ở trong Sùng Minh không biết làm ra bao nhiêu tác phẩm lớn, cũng ký hợp đồng với rất nhiều đạo diễn ưu tú, biên tập nổi tiếng.
Nói tóm lại, truyền hình Sùng Minh là do Chu Nguyên Lý điều hành, càng ngày càng phát triển, thậm chí danh tiếng càng ngày cang đi lên, có thể thấy được ông đổ công đổ sức ra sao.
Chu Nguyên Lý năm giữ 3% cổ phần của Sùng Minh, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, ông sẽ ngồi ở vị trí này cho đến khi về hưu, cũng là do Sùng Minh đã gắn chặt với ông, cho nên không thích Hàn Triệu Nam tới đây ăn no rồi chờ chết.
Bởi vì chuyện này, ông vô cùng tức giận, nhưng người lần này là do phía tổng bộ phái xuống, không đáng tin cậy. Hàn Triệu Nam là công tử bột của Hàn gia, bây giờ vào đây thì làm được gì.
Phá cả cái công ty này sao?
Chu Nguyên Lý cau mày, thầm nghĩ thực sự không được, chỉ có thể đem mấy công việc quan trọng giao cho người bên dưới, nhưng chỉ có hai quản lý là Tiền Minh Thiên và Ngô Mỹ Hảo. Tiền Minh Thiên thì không chuyên nghiệp, Ngô Mỹ Hảo lại hay tự tiện, sợ là dồn hết gánh nặng, bọn họ đỡ không nổi, trong công việc sẽ xảy ra kẽ hở.
Hàn Triệu Nam…
Chu Nguyên Lý thở dài, nhớ tới người phụ nữ trong sáng giống như hoa sen, năm đó ông là người chứng kiến tất cả, thậm chí còn có ý định giúp Ân Tố..
Cho nên, ông cũng không ghét bỏ Hàn Triệu Nam cho lắm.
Ít nhất là so với Hàn Vũ Lương đang ngồi trước mặt mình.
Líu ra líu ríu, quá ồn, tâm cơ cũng quá lớn.
Trong phòng làm việc của Tổng giám đốc, Chu Nguyên Lý nghe Hàn Vũ Lương nói xong, nở một nụ cười, bộ dáng nghiêm chỉnh lắng nghe, rốt cuộc cũng lộ ra mục đính đến đây, hôm nay anh ta tới đây thị sát.
Đương nhiên, đó cũng không phải nhiệm vụ quan trọng của Hàn Vũ Lương. Hàn Vũ Lương biết hôm nay Hàn Triệu Nam đến đây nên mới ghé qua đây xem chút mà thôi.
Tin Hàn Triệu Nam muốn vào Sùng Minh, qua hai ngày đã lan khắp Hàn gia, ba anh em Hàn Kiều Hàn Nghị Hàn Thận thái độ nhất trí, không ý kiến gì, chỉ có Phương Dao thấy có chút kỳ lạ. Bà ta biết Hàn Triệu Nam, biết rõ anh ghét sống cứng nhắc, còn chưa từng đi nghe giảng buổi nào, bây giờ sao lại đi làm?
Trên người anh cõng 6% cổ phần Hàn thị, sau khi trưởng thành, hoa hồng mỗi năm đều chui tọt vào thẻ anh, cũng bởi vậy mà Hàn Triệu Nam lớn đến mức này cũng chưa lo thiếu tiền ăn chơi, những con số kia trong ngân hàng cũng chẳng có ý nghĩa, bây giờ lại tiến vào Sùng Minh là có ý gì.
Phương Dao không nghĩ ra lý do, nói với Hàn Nghị nhưng ông ta cũng không để trong lòng, ông và và Hàn lão gia cùng chung suy nghĩ, cho rằng là Hàn Triệu Nam nổi hứng hoặc là coi trọng tiểu minh tinh nào đó nên mới làm vậy.
Trong lòng Phương Dao không yên, cố ý gọi Hàn Vũ Lương tới xem thử.
Tuy rằng Hàn Vũ Lương thấy tiểu tử kia căn bản không thay đổi gì, nhưng cũng chỉ vì an toàn cho kế hoạch về sau của bọn họ nên mới tới đây. Hàn Vũ Lương nghĩ tới đây, giương mắt nhìn Chu Nguyên Lý, nói. “Chu tổng, nghe nói hôm nay A Nam đi làm có đúng không?”
Chu Nguyên Lý khẽ mỉm cười nói. “Đúng vậy”
“Lúc trước nó bảo có hứng thú với chuyện làm phim.” Hàn Vũ Lương giở giọng anh cả, nói. “Nhưng cũng bị cha mẹ làm hư, cho nên tính khí không tốt. Sau này nó chọc gì chú chú cũng đừng để ý, nó tuy là công tử bột nhưng không xấu đâu.”
“Phải tiếp xúc qua mới biết được.” Chu Nguyên Lý không quan tâm lời anh ta, chỉ nói. “Tôi tin tưởng, nếu đến công ty, chắc chắn là muốn làm việc.”
Câu trả lời này làm Hàn Vũ Lương khó chịu, cười phụ họa Chu Nguyên Lý. “Đúng vậy, A Nam tuy nghịch ngợm nhưng vẫn biết phải trái.”
“Tôi biết phân biệt phải trái hay không, cần gì anh nói.”
Sau lưng đột nhiên truyền đến trận cười lạnh, Hàn Vũ Lương quay đầu nhìn, thấy Hàn Triệu Nam lẳng lặng đứng ở cửa phòng giám đốc, lạnh lùng nhìn anh ta.
Hàn Vũ Lương không chút hoang mang, nhìn Chu Nguyên Lý một cách bất đắc dĩ, nói. “Chu tổng, xin lỗi.” Sau đó mới nhìn Hàn Triệu Nam, khẽ cau mày nói. “A Nam, anh và Chu tổng đang nói chuyện, em đi vào như vậy, còn không gõ cửa, có phải bất lịch sự lắm không?”
Hàn Triệu Nam liếc nhìn anh ta, nói. “Dù sao cũng không so được với anh.”
Muốn chọc anh xấu mặt sao? Nằm mơ đi. Hàn Triệu Nam cười lạnh, cũng không phát giận, đuôi mắt cong lên. “Chu tổng, cháu có thể vào không?”
Trong lòng Hàn Vũ Lương cả khinh, với tính cách của Hàn Triệu Nam, sẽ làm ầm lên với anh ta, đến lúc đó sẽ để lại ấn tượng xấu với Chu Nguyên Lý, sau đó kiểu gì chả gặp khó khăn ở Sùng Minh, không nghĩ tới anh lại không làm vậy, lại còn bình tĩnh đến vậy. Bị điên rồi à?
Hàn Vũ Lương bị thất sách, biết khiêu khích vừa rồi của bản thân đã bị Chu Nguyên Lý nhìn thấu, ông cười híp mắt với Giản Ngôn Tây. “Tiểu Hàn mau vào đi. Hàn tiên sinh thị sát cũng xong rồi, hôm nay đã khổ cho cậu.”
Chu Nguyên lý đứng lên, vuốt phẳng âu phục, hạ lệnh tiễn khách. “Sau này có cơ hội, chúng ta sẽ liên lạc.”
Lệnh đuổi khách đã rõ như vậy, Hàn Vũ Lương không thể giả ngu thêm nữa, miễn cưỡng cười một tiếng. “Được rồi, cảm ơn Chu tổng.”
Anh ta nói xong cũng cầm cặp công văn trên bàn lên, rời khỏi văn phòng, lúc đi qua Hàn Triệu Nam, ánh mắt đầy ý vị nhìn anh.
Hàn Triệu Nam khống chế bản thân, ngồi xuống phía đối diện với Chu Nguyên Lý, hỏi.”Bây giờ làm gì ạ?”
Chu Nguyên Lý kinh ngạc nhướng mày, còn tưởng là sẽ nói mấy câu sau lưng Hàn Vũ Lương chứ, không ngờ lại hỏi chuyện công việc.
Chu Nguyên Lý nở nụ cười, tâm tình tốt lên.
Hôm nay mệt nhọc cả ngày, Hàn Triệu Nam làm xong công việc Chu Nguyên Lý giao, cà phê cũng không uống xong đã vội vã làm chuyện khác, đến lúc tỉnh táo lại cũng đã ba giờ chiều.
Trên bàn làm việc là một đống văn kiện, nhìn phong cách trang trí trong phòng, Hàn Triệu Nam tự hỏi...đã bao lâu anh không chơi bời?
Hàn Triệu Nam sững sờ, cẩn thận tính toán, điện thoại di động vang lên, hai chữ Vương Anh hiện lên trên màn hình.
“Có chuyện gì?”
“Còn sao nữa.” Vương Anh ở đầu bên kia nói. “Hôm nay Minh Sở về, buổi tối chúng ta đi chơi, cậu không quên chứ”
Hình như quên rồi.
Hàn Triệu Nam giả vờ trấn định. “Sao quên được. Tôi đang chuẩn bị đi đây.”
Vương Anh cười haha. “Hiện tại A Nam bận rồi, tiểu Hàn tổng, đang đi họp sao?”
Lúc trước Hàn Triệu Nam trêu anh ta, bây giờ anh ta cũng hãnh diện được một lần.
“Đúng vậy, tôi bận.” Hàn Triệu Nam lạnh lùng nói. “Cũng không so được với anh Vương đây bảy lần một đêm.”
Vương Anh kiêu ngạo ưỡn ngực. “Đúng vậy.”
“Chỉ mong lần sau gọi cho tôi, không phải là ở bệnh viện.”
“Xui xẻo gì đâu. Tôi chờ cậu tại sơn trang, đừng tới trễ”
Đừng tới trễ, Vương Anh nhắc nhở Hàn Triệu Nam, cuối cùng lúc Hàn Triệu Nam đến đã 6:30.
Anh không dám nói mình xem văn kiện trên giờ, cảm thấy mất thể diện vô cùng, chuyện anh đến muộn đã xảy ra thường xuyên, Hàn Triệu Nam ngồi bên người Vương Anh. “Minh Sở đâu?”
“Ra ngoài gọi điện thoại,không thấy sao?”
“Không thấy.” Hàn Triệu Nam lắc đầu, cầm chén lên uống.
Anh ngồi đối diện cửa, lúc bưng chén lên uống dở mới phát hiện một bóng người nho nhỏ đi vào, Hàn Triệu Nam đột nhiên ho khù khụ, khuôn mặt đỏ ửng, nhìn Minh Sở, trợn mắt nói. “Con mẹ nó, làm gì thế?”
Chỉ thấy cửa phòng mở ra, Minh Sở mặc áo da, nụ cười sáng ngời, quả đầu nhuộm màu vàng y hệt Hàn Triệu Nam.
Minh Sở cầm điện thoại di động cười hì hì, nhìn Hàn Triệu Nam, cười nói. “A Nam. Đến rồi sao?” Tay xoa xoa mái tóc vàng. “Tôi mới nhuộm, đẹp không?”
Trong phòng khách có người nhiệt liệt nói. “Đây là đầu tình nhân.”
“Minh Sở, hóa ra phải lòng A Nam rồi sao?”
“Haha, nhuộm đâu thế? Cùng một cửa tiệm à?”
Hàn Triệu Nam không nghĩ tới, ba năm không gặp, Minh Sở từ học sinh ngoan ngoãn biến thành bộ dạng này.
Nghe lời nói trêu chọc của mọi người càng khó chịu hơn.
Lúc anh mười bảy mười tám tuổi còn chưa hiểu chuyện, phải lòng Minh Sở, sau đó Minh Sở xuất ngoại, anh cũng quên cậu ta luôn, bây giờ lại bị đám này ghép couple, anh thật sự lúng túng, vội hỏi. “Sao không ai tò mò vì sao Minh Sở trở thành bộ dáng như vậy? Ngày mai đi nhuộm lại đi.”
Minh Sở hừ một tiếng, ngồi xuống bên cạnh Hàn Triệu Nam, cắn răng nói. “Không nhuộm, tôi thích màu này. Sao cậu bá đạo như vậy?”
Hàn Triệu Nam không quản chuyện này, khoát tay nói. “Đừng giống tôi, tôi muốn khác biệt”
“Tôi không nhuộm.” Minh Sở cười hì hì, giơ ly rượu lên. “Đến đây nâng chén mừng tôi về với Tổ quốc.”
Keng...
Tiếng ly rượu đụng vào nhau, vang lên âm thanh lanh lảnh.