Trân Bảo Vợ Yêu

Chương 149: Chương 149: Đã trúng một đao




“Có người kêu tôi mua đồ cổ, tôi thấy thích liền mua, đồng hồ bỏ túi cho cha, chén lớn cho Tiểu Hoàng ăn cơm.”

“Đồng hồ bỏ túi bao nhiêu tiền?” Thấy vẻ mặt Bảo Châu đơn thuần, Cù thiếu sợ cô bị người ta lừa gạt.

“Năm đồng.”

“Cũng may!” Không phải rất đắt.

Buổi tối Côn Sơn trở về nhà, Bảo Châu giơ tay ra với Côn Sơn: “Côn Sơn, cho em ít tiền để tiêu.”

“Tiền của em đâu hết rồi?” Hắn nhớ rõ mấy ngày trước mới cho cô một vạn tiền tiêu vặt.

“Mua chén rồi.”

“Cái chén gì trị giá một vạn?”

“Chén ăn cơm của Tiểu Hoàng , anh xem có phải rất đẹp hay không?”

Côn Sơn nhìn thoáng qua cái chén bóng loáng, đột nhiên có xúc động thổ huyết, mẹ nó!

Cái tên hỗn đản nào dám lừa gạt vợ hắn!

Côn Sơn tức giận hậu quả rất nghiêm trọng, hắn tự nhiên là không nỡ lớn tiếng với Bảo Châu, chỉ là nhịn đau nói: “Rất đẹp, rất lớn, rất thích hợp Tiểu Hoàng, ánh mắt của vợ anh thật không tệ.”

Bảo Châu thoả mãn gật đầu: “Quả thực rất đẹp, Tiểu Hoàng cũng rất thích, anh xem nó ăn thật ngon.”

Tiểu Hoàng một ghé vào chén ăn cơm, một bên suy nghĩ tôi mới không thèm cái chén bể này, tôi chỉ là thích đồ ăn hôm nay.

Côn Sơn mỉm cười xoay người, sau đó lạnh lùng nhìn Cù thiếu, ngoài cười trong không cười nói: “Là cậu đi mua với Bảo Châu à? Làm tốt lắm.”

Cù thiếu rõ ràng không có làm việc trái với lương tâm, bị ánh mắt của hắn quét qua, lại cảm thấy chột dạ : “Thiếu gia, việc này không liên quan gì tới tôi, tôi bị oan a.”

Côn Sơn vỗ vỗ vai của hắn: “Lần sau nếu Bảo Châu lại bị gạt, tôi sẽ cho cậu đẹp mắt!”

Cù thiếu yên lặng cúi đầu vẻ mặt không cam lòng, nghĩ thầm lần này tôi thật sự là bị oan…

Một buổi chiều nọ điện thoại Lục gia vang lên, Bảo Châu và Côn Sơn đều không ở nhà, vừa vặn Hạ Nhược Lan đi ngang qua phòng khách tiếp điện thoại: “A lô!”

“Bảo Châu, là anh. Anh bị thương, em có chỗ nào cho anh trốn được không? Anh đắc tội người ta, ở chỗ này anh chỉ có thể tín nhiệm một mình em.” Hắn rất sợ hãi, giọng nói có chút run rẩy.

“Anh là Thẩm tiên sinh?”

“Cô là ai?”

“Tôi là đầu bếp, trước kia anh đã từng khen tôi làm đồ ăn rất ngon, anh đã quên?” Hạ Nhược Lan nói, cô nhớ rõ đó là một vị tâm địa rất thiện lương, hào hoa phong nhã, đối với hắn ấn tượng rất tốt.

“Nhớ được, Bảo Châu đâu? Bảo Châu có ở nhà không?”

“Bảo Châu không ở nhà, nếu anh tin tôi, tôi sẽ đi đón anh.” Hạ Nhược Lan nói.

“Cô? Cô không sợ bị tôi liên lụy sao?” Hắn hơi ngẩn ra, xử lý không tốt có thể sẽ bị rơi đầu.

“Không sợ, Bảo Châu thường nói anh là người tốt, xem anh như anh trai của mình. Nếu anh xảy ra chuyện gì, Bảo Châu nhất định sẽ thương tâm. Bảo Châu đối với tôi có ân, bạn của cô ấy cũng chính là bạn của tôi, nói cho tôi biết địa chỉ của anh, tôi đi đón anh.”

“Cảm ơn.” Trước mắt chỉ có thể thử một lần, hi vọng cô có thể tin được, Thẩm Kỷ Lương cố nén đau nhức trên người nói ra địa chỉ của mình: “Tôi trốn trong một nhà máy ở vùng ngoại ô, địa chỉ là…”

Hạ Nhược Lan không chút do dự cúp điện thoại, lập tức cầm túi tiền đi ra ngoài, vừa ra cửa định gọi xe kéo, thì đụng phải Bảo Châu từ bên ngoài trở về, Bảo Châu thấy cô nói: “Chị Hạ , em mua quả điều chị thích nhất, chị có muốn ăn hay không.”

Bởi vì thời gian khẩn cấp, Hạ Nhược Lan bất chấp chung quanh có người, cúi người ở bên tai Bảo Châu kể lại chuyện vừa rồi, Bảo Châu nghe xong Thẩm đại ca gặp nguy hiểm, thò tay ngoắc A Long, A Hổ: “Đi theo tôi! Ai khi dễ Thẩm đại ca, tôi sẽ đánh người đó!”

A Long, A Hổ nghe thấy phải đánh nhau, lập tức hưng phấn lên xe, đã rất lâu hai người bọn họ không có đánh nhau tay chân bắt đầu có chút ngứa ngấy rồi.

Cộng luôn lái xe là có năm người chen chúc vào trong xe.

Lái xe chạy tương đối nhanh, chỉ chốc lát đã đến chỗ Thẩm Kỷ Lương, lái xe ở bên ngoài đợi, Bảo Châu và ba người khác nhanh chóng đi vào trong, hôm nay là cuối tuần, Thẩm Kỷ Lương học theo người phương tây, đến cuối tuần sẽ cho công nhân nghỉ, giờ phút này trong nhà máy cực kỳ yên tĩnh.

Mấy người đi đến cửa phòng làm việc, Hạ Nhược Lan gõ cửa: “Thẩm tiên sinh, anh có ở đây không? Tôi và Bảo Châu đến rồi.”

“Mau vào.” Thẩm Kỷ Lương cố gắng đứng dậy mở cửa, hắn suy yếu dựa vào trên ghế sa lon.

Bảo Châu thấy trên tay hắn đều là máu, lập tức luống cuống: “Thẩm đại ca, anh làm sao vậy?”

“Anh bị trúng một đao.”

Hốc mắt Bảo Châu hồng hồng, giơ tay đi đỡ hắn, trong mắt lóe ra kiên nghị: “Thẩm đại ca không phải sợ, Bảo Châu sẽ bảo vệ anh.”

Thẩm Kỷ Lương suy yếu cười cười, hơi gật đầu, thật ra chỉ cần nhìn thấy nụ cười của cô, cảm giác được sự hiện hữu của cô, liền có thể thích ứng bất luận hoàn cảnh nào, dù cho đối mặt đuổi giết, hắn cũng có thể cố gắng rất vượt qua, cô là trụ cột tinh thần của hắn.

Là người duy nhất hắn có thể yên tâm dựa vào.

“Thiếu phu nhân, bây giờ không phải là lúc nói chuyện, tranh thủ thời gian đưa Thẩm tiên sinh đến bệnh viện.” A Hổ nói.

Thẩm Kỷ Lương lắc đầu: “Đối phương biết rõ tôi đã trúng đao, nhất định sẽ đến bệnh viện mai phục. Tôi không thể đi bệnh viện.”

“Thẩm đại ca, anh theo tôi về nhà.” Bảo Châu nói.

Thẩm Kỷ Lương lắc đầu: “Nếu bị phát hiện sẽ liên lụy đến em và Côn Sơn, em có còn chỗ nào khác cho anh trốn không?”

Bảo Châu suy nghĩ, lắc đầu.

Hạ Nhược Lan lại đột nhiên nói: “Tôi biết có một chỗ, tuyệt đối an toàn.”

“Ở đâu?”

“Pháp Tô Giới, tôi có người bạn ở Pháp Tô Giới, tôi đưa anh đi qua đó trốn một thời gian, địch nhân của anh chắc có lẽ không nghĩ đến anh ở Pháp Tô Giới.” Hạ Nhược Lan nói, địa bàn của ngoại quốc có lẽ sẽ an toàn hơn. Bởi vì người bình thường không dám đi loạn vào đó.

“Như vậy có thể quá công khai hay không, tôi bị thương, không ổn.”

Bảo Châu đột nhiên nghĩ ra một chỗ, cô nghĩ gì sẽ nói đó : “Đại Phương Hạng, Thẩm đại ca anh trốn ở Đại Phương Hạng a!”

Hạ Nhược Lan không đồng ý: “Chỗ ấy quá hỗn loạn!”

Thẩm Kỷ Lương tưởng tượng, đúng vậy!

Đại Phương Hạng thích hợp!

Quả thực chó ngáp phải ruồi: “Bảo Châu, lần này anh được cứu rồi! Anh đi Đại Phương Hạng! Dù sao đối phương không thấy rõ mặt anh, chỉ biết là anh bị thương, chờ thương thế của anh tốt lên, sẽ không cần phải sợ.”

Chỗ ấy tùy ý có thể thấy được người bị sòng bạc đánh cho đứt tay đứt chân, mỗi ngày đều có thể phát sinh xung đột bạo lực, dù sao đối phương không nhìn rõ bộ dáng của hắn, hắn ở Đại Phương Hạng tìm chỗ ở vài ngày, quán thuốc phiện hay kỹ viện cũng được, hắn dùng tiền thuê một phòng, có lẽ sẽ trốn được.

Mấy người đỡ hắn lên xe, nhờ người đi mua một ít thuốc trị thương cho hắn, còn gọi một cỗ xe kéo đưa hắn đến Đại Phương Hạng, A Hổ đang âm thầm cùng Thẩm Kỷ Lương đi qua, để tránh trên đường gặp phải mai phục, thấy hắn an toàn tới quán thuốc phiện , A Hổ mới quay đầu ly khai.

Bảo Châu về đến nhà, đem chuyện này nói với Côn Sơn, Côn Sơn nghe xong không khỏi vì Thẩm Kỷ Lương đổ mồ hôi lạnh: “Bảo Châu, chuyện này em làm đúng, Thẩm Kỷ Lương đối với em rất tốt, chúng ta không thể vong ân phụ nghĩa, đợi tí nữa anh cải trang đi đến quán thuốc phiện thăm hắn, anh sợ hắn vội vội vàng vàng trên người không mang theo tiền. Chuyện này, em tạm thời đừng nói với cha mẹ nuôi, anh sợ bọn họ chịu không nổi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.