Trân Bảo Vợ Yêu

Chương 62: Chương 62: Hiểu lầm nhỏ




Bảo Châu phân phó Tiểu Đông xong, đi trở về phòng, thấy Côn Sơn cùng Tiểu Hoàng một trái một phải nằm ở trên giường, một cái dựa vào tường, một cái dựa vào bên cạnh giường, Tiểu Hoàng tựa hồ lại ngủ rồi, cô thở dài, thất vọng nói: “Tiểu Hoàng, em tại sao lại ngủ, chị có lấy bánh nướng hành tây cho em.”

Tiểu Hoàng không dám kêu, nhắm mắt lại ngửi mùi thơm bánh nướng, trong lòng hận, không phải nó không muốn ăn bánh, mà là nó không muốn bị ăn ah!

Bảo Châu cho rằng nó thật sự đã ngủ, đối với Côn Sơn nói: “Côn Sơn chúng ta ăn sáng thôi! Tiểu Hoàng làm sao bây giờ?”

“Em đặt ở chỗ đó, nó đói bụng tự nhiên sẽ đi ăn.” Côn Sơn nhìn thoáng qua Tiểu Hoàng đang làm bộ ngủ, nghĩ thầm đây bất quá là mới bắt đầu, làm cho nó chịu khổ, bằng không nó sẽ leo lên đầu nam chủ nhân là hắn đây. Nhưng cân nhắc đến Tiểu Hoàng vẫn còn bị thương, Côn Sơn không có cướp đoạt quyền lợi ăn uống của nó, lại để cho Bảo Châu đặt đồ ăn xong, khép cửa một nửa, hai người mới đi ra ngoài.

Tiểu Hoàng đáng thương thở phì phì kéo thân thể bị thương, chậm rãi hướng đồ ăn dưới giường tới gần, không nghĩ qua là lại rớt xuống, lúc này rớt vào trong mâm bánh nướng, bánh bột ngô đủ mềm, như một cái nệm che chở nó, cũng may cái đĩa làm bằng đồng, nếu là đồ sứ, nó hiện tại đã tiêu rồi, Tiểu Hoàng đau nhức cũng khoái hoạt ăn bánh nướng trong mâm, trong lòng vui thích nghĩ vẫn là nữ chủ nhân tốt.

Tiểu Hoàng rất thông minh, thông minh vượt qua dự liệu của mọi người, nó dưới sự tỉ mỉ chiếu cố của Bảo Châu, khôi phục rất nhanh, ngày hôm sau có thể nện bước rì rì tản bộ trong sân,, ngày thứ ba đã có thể bay đến trên mặt bàn, ngày thứ tư chính mình đã bay loạn trên mấy cái cây ở trong sân nhỏ, nó thích bay tới bay lui trên cây, nhưng Bảo Châu một tay cầm đồ ăn ở trước mắt của nó một tay thì vẫy, nó rất tựu sẽ bay qua ăn đồ ăn cô đặt lên bàn, hoặc là cầm trên tay.

Tối hôm đó trong sân có chuột làm cho Bảo Châu không cách nào ngủ yên, Bảo Châu lăn qua lăn lại, Côn Sơn thấy cô ngủ không được, từ trên giường đứng lên, khoát áo đi ra ngoài.

“Anh muốn đánh con chuột sao?” Bảo Châu dụi dụi mắt hỏi.

“Anh đi tiểu.” Côn Sơn nói xong, đem màn thả xuống, đi đến nhà kho tìm một cái túi cũ, cùng một đòn gánh, bước chân nhẹ nhàng vào phòng, lại không vội mà trèo lên giường, hắn ngồi xổm người xuống, lỗ tai rất linh mẫn nghe động tĩnh nhỏ trong phòng, sau đó nhanh chóng phán đoán, dùng đòn gánh hướng dưới giường quơ, không bao lâu con chuột đã bị đuổi tới bên cạnh túi vải và chui vào trong, Côn Sơn thu lại túi vải, ra cửa.

Chờ sau khi hắn trở về, vén chăn lên nằm xuống ôm Bảo Châu đã mơ mơ màng màng ngủ, vẻ mặt vui vẻ chịu đựng, vì cô làm cái gì, tựa hồ cũng là đáng giá.

Nghĩ nghĩ lại ở trên mặt của cô hôn một cái, cho rằng đó là phần thường mình bắt chuột.

Sáng ngày thứ hai Bảo Châu bắt đầu phát hiện trong nhà tựa hồ không còn chuột rồi, Lục mỗ lừa dối cô: “Con chuột dọn nhà.”

Bảo Châu đang muốn tin tưởng, thì thấy Tiểu Hoàng ra vẻ oai phong từ trong một cánh cửa khác đi ra, lập tức đã có đáp án: “Nhất định là Tiểu Hoàng ép con chuốt di dời, Tiểu Hoàng thực nghe lời! Tiểu Đông, giữa trưa cho Tiểu Hoàng thêm đồ ăn.”

“Anh cũng muốn thêm đồ ăn.” Côn Sơn kháng nghị nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.