Trân Bảo Vợ Yêu

Chương 95: Chương 95: Như được đại xá




Đương nhiên còn phải mua ở địa phương an toàn, hắn không muốn đi nước ngoài, trong nước lại cơ hồ không có địa phương an toàn, Côn Sơn vận khí không được, Bảo Châu từ trước đến nay vận khí tốt, Côn Sơn cầm một tấm bản đồ cho cô: “Em nhìn xem những chỗ này, muốn đi nơi nào? Có lẽ chúng ta sẽ ở thật lâu ở nơi đó.”

Bảo Châu nhìn địa đồ nói; “Phải có biển, em muốn ăn cá.”

Vì vậy những khu đất liền đều bị loại bỏ, Bảo Châu còn nói: “Không được lạnh.”

Vì vậy Đại Liên (thuộc tỉnh Liêu Ninh) bên kia cũng đều không thích hợp, Bảo Châu lại nói: “Không được xa, chẳng muốn đi.”

Vì vậy chỉ có thể ở trong vùng duyên hải tỉnh Quảng Đông, Côn Sơn cũng có cái nhìn của mình: “Không được quá phồn hoa, mua không nổi, cũng không thể tăng tỉ giá đồng bạc không gian.”

Bảo Châu thuận ngón tay chỉ vào một thôn trang nhỏ trên bản đồ: “Cái tên này thật dễ nghe.”

Côn Sơn cúi đầu xem xét, chính nó —— Hồng Kông!

Vì vậy Côn Sơn cũng bởi vì Bảo Châu tiện tay chỉ, mua đất ở Hồng Kông, xây nhà kho, sửa biệt thự, vì để cho dân bản xứ tán thành cùng yêu thích, còn cúng một khoản tiền làm từ thiện, thành lập một bệnh việ loại nhỏ.

Tất cả mọi người cơ hồ đều cho rằng Côn Sơn điên rồi, đó là thuộc địa của quân Anh, chỗ ấy ngư long hỗn tạp, tuy nhiên là thuộc địa, nhưng vẫn là nơi rất lạc hậu, không náo nhiệt.

Chỗ ấy, mua làm cái gì?

Người khác hỏi, Côn Sơn lấy lý do đều giống nhau, nói trong đêm nằm mơ, mơ thấy chỗ kia về sau sẽ rất phồn hoa, hắn cũng không thể nói, lý do đi chỗ đó là bởi vì Bảo Châu muốn ở cạnh bờ biển, có cá ăn đi!

Vì vậy Lục Côn Sơn trở thành đại danh từ không thể dựa vào, người khác đều cảm thấy hắn ngốc, trên đời này nhiều nơi có thể mua như vậy, vì cái gì hết lần này tới lần khác muốn đi cái làng chài nhỏ kia.

Thật ngu xuẩn!

Ngay cả ông già ở nhà đều gọi điện thoại tới mắng hắn: “Mày nói cho tao nghe mày mua nhiều ruộng đát ở một cái làng chài nhỏ như vậy để làm gì, hay là mày điên rồi?”

“Cha, tiền là dùng để tiêu xài, chỉ cần tiêu vui vẻ là tốt rồi!”

“Phá gia chi tử! Bảo Châu cũng không quản mày!”

“Hôm qua Bảo Châu mua một chiếc xe hơi.” Nếu nói dùng tiền, hắn và Bảo Châu thật sự đều không kém, Bảo Châu ngày hôm qua đi tham gia yến hội, nghe một người Anh khoe khoang ô tô của họ thật tốt, liền nói: “Nếu vậy anh đem một chiếc đến cho tôi! Tôi trả thù lao!” Vì vậy thương nhân người Anh thu cô một nửa tiền đặt cọc xong thì hấp tấp giúp cô đi chuẩn bị.

Lục lão gia nghe xong, lập tức có chút hối hận, như thế nào tìm cho Côn Sơn một người so với hắn còn phá sản hơn?

Nhưng mà không có biện pháp, Bảo Châu đã gả, hơn nữa cái con dâu này ngoại trừ phá sản một chút, mặt khác đều thật tốt đấy!

Công sự bên trên dần dần nhiều hơn, Côn Sơn có đôi khi sẽ về nhà vô cùng muộn, hắn bắt đầu vào tham dự một ít kế hoạch lớn, ví dụ như làm sao hủy diệt cây thuốc phiện được vận chuyển từ nước pháp tới. Hoặc như thế nào từ trong tay người Anh lừa gạt tiền tài của người Châu Á đoạt về.

Hắn tới nơi này cũng không phải bài trí.

Lúc bận rộn, hắn có đôi khi hai ba ngày đều không trở về nhà, sợ Bảo Châu nhàm chán, đón mẹ của mình là ngũ phu nhân đến đây, hiện tại điều kiện tốt rồi, muốn chiếu cố mẹ nhiều hơn, mẹ ở trong nhà không được sủng, lưu lại cũng không có một ngày tốt lành, cha lại không cần mẹ, dứt khoát đón đến sống chung trải qua ngày tốt lành, lại mua ba bốn người hầu, hầu hạ trong nhà, như vậy thật sự là hưởng phúc rồi.

Ngũ phu nhân tự nhiên là nguyện ý đến, ở trong nhà, mỗi ngày không phải chơi mạt chược thì chính là nghe hí kịch, lão gia lại không thích bà, nên rất nhàm chán.

Bắt đầu sợ cho bọn nhỏ thêm phiền toái, nhưng Côn Sơn cùng Bảo Châu đều khuyên bà, đến nơi này về sau, lập tức cảm thấy không sai, thời điểm lần đầu tiên đi vào trong sân, còn tưởng rằng đã lạc vào trong một công viên nhỏ, khi nhìn thấy Bảo Châu ngồi ở bàn đu dây chơi đùa với Tiểu Hồng, mới biết được là về đến nhà rồi!

Bảo Châu nhìn thấy mẹ chồng, rất thân mật thả Tiểu Hồng xuống, đi qua ôm cổ bà, làm nũng nói: “Mẹ, mẹ đã đến rồi! Con rất nhớ mẹ a!”

“Đứa nhỏ này!” Ngũ phu nhân ngại ngùng cười cười, nhẹ nhàng buông cô ra, đánh giá một chút nói: “Mấy tháng không gặp, Bảo Châu tựa hồ đầy đặn hơn một tí, đầy đặn tốt, có phúc khí.”

Côn Sơn đem hành lý của mẹ giao cho A Hổ, đi vào, kéo tay của mẹ đi vào bên trong: “Bên ngoài trời nóng, đi vào nói chuyện.”

Buổi tối ngũ phu nhân hào hứng bừng bừng cùng con trai nói những chuyện phát sinh gần đây trong nhà, nói đến mười một giờ đêm, còn không có ý muốn đi ngủ, Bảo Châu ở bên cạnh nghe đến sắp buồn ngủ luôn, Côn Sơn thấy cô một bộ muốn ngủ không dám ngủ, săn sóc kêu cô đi ngủ: “Em đi ngủ trước đi!”

“Thế nhưng anh và mẹ còn chưa ngủ.” Bảo Châu nhỏ giọng đối với Côn Sơn nói.

“Chúng ta nói chuyện của chúng ta, em đi ngủ đi, mẹ, hôm qua Bảo Châu ngủ không ngon, để cho em ấy đi ngủ trước đi!” Côn Sơn sủng nịch có thừa mà nói.

Ngũ phu nhân thấy cô thật sự mệt nhọc, cũng không ép buộc, vừa vặn cùng Côn Sơn nói vài lời tri kỷ: “Đi thôi!”

“Mẹ, con yêu mẹ!” Bảo Châu như được đại xá, giơ chân, hướng trên lầu một đường chạy chậm đi lên…

Nhìn bóng lưng Bảo Châu rời đi, ngũ phu nhân chuyển chủ đề nói: “Tuổi con cũng không còn nhỏ nữa, hôm nay đã có sự nghiệp, Bảo Châu lại còn nhỏ, con nếu không nỡ cho nó sanh con, liền nạp thiếp a! Nạp một người sấp sỉ tuổi con, thành thục chững chạc một chút, Bảo Châu tính tình quá trẻ con, không đủ đoan trang, tuy hoạt bát đáng yêu, nhưng chỉ làm trò cười, không thể làm việc lớn. Mẹ nghe nói bên này có rất nhiều cô gái có văn hóa, con nạp một người có học thức, về sau cũng có thể giúp đỡ con và Bảo Châu quản lý việc nhà.”

Sắc mặt Côn Sơn lập tức thay đổi, vui vẻ vừa rồi lập tức biến mất sạch sẽ, nói: “Mẹ, đề nghị này con không chấp nhận, con yêu Bảo Châu, con không thể tổn thương cô ấy, con sao có thể lại rước nữ nhân về, làm cô ấy không vui, cha lấy nhiều người, trong nhà gà chó không yên, mẹ nhìn không cảm thấy ầm ỹ sao? Lúc trước nhiều người từ bỏ, chán ghét con! Chỉ có Bảo Châu ở giữa anh cả và con, đã lựa chọn người không xuất sắc là con, làm người phải học được cảm ơn, con sẽ không làm bất luận chuyện gì để Bảo Châu không vui. Con cái sau này sẽ có, không dối gạt mẹ, là con không muốn có con, Bảo Châu rất muốn, cô ấy quá nhỏ, con không đành lòng để cho cô ấy vào lúc này chịu khổ.”

“Đây cũng là ý tứ của cha con, bây giờ con sự nghiệp, Bảo Châu không hiểu nhiều chuyện, tìm một người hiểu chuyện, có khả năng giúp đỡ con. Mẹ và cha con đều là vì muốn tốt cho con”

“Không cần, Bảo Châu tính tình đơn thuần, không phải là đối thủ của những nữ nhân kia, về sau nếu như cô ấy bị lừa dối rời nhà trốn đi, hoặc là xảy ra chuyện gì, ai có thể đền một Bảo Châu khác cho con. Con chỉ cần cô ấy. Nữ nhân không cần nhiều, thổ lộ tình cảm một người là đủ.” Chuyện này hắn vô cùng kiên trì, hắn sẽ không để cho Bảo Châu chịu bất luận ủy khuất gì.

Ngũ phu nhân vẫn muốn khuyên: “Bây giờ con xem như đã thành công, lúc trước đã không phải ở rể, hiện tại cũng không cần dựa vào Vạn gia ăn cơm, vì sao còn muốn chịu đựng như vậy nữa?.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.