Trân Bảo Vợ Yêu

Chương 67: Chương 67: Nước đổ lá môn




Nhưng hắn mặc kệ, cả tháng nay hắn nếm mùi thất bại, trước mắt đúng là thời điểm phải dùng tiền, tiền này tuy rằng không nhiều lắm, nhưng với hắn mà nói, cũng có thể đủ cho hắn và mấy trăm huynh đệ miễn cưỡng chống hơn mười ngày, từ khi đi theo Lỗ Nghĩa Tường khởi nghĩa, hắn chưa có trải qua ngày tốt lành nào, tuy rằng Lỗ Nghĩa Tường cho hắn một chức vụ sư trưởng, nhưng một sư trưởng dưới tay mang hơn ngàn người, vốn cũng rất là keo kiệt, một trận chiến này lại tổn thất mấy trăm huynh đệ, chỉ còn năm sáu trăm người , đáng giận Lỗ Nghĩa Tường thấy hắn thất bại, chẳng những không đền bù tổn thất cho hắn, cư nhiên ngay cả quân lương sáu tháng cuối năm cũng cắt xén đi, mắt thấy không có cơm ăn, nên hắn mang theo một ít huynh đệ đến những tỉnh thành nhỏ chung quanh Hà Nam đi vài vòng, kiếm ít tiền dùng.

Nghĩ tới đây, hắn đối với thị trưởng nói: “Huynh đệ tôi, sắp chết đói, số tiền này nếu cô ấy đã cho thị trưởng, thị trưởng coi như là cho tôi mượn! Người tới khiêng đi.”

Hắn chỉ cần tiền, không cần cá, dùng ánh mắt sai khiến thủ hạ, thủ hạ tranh thủ thời gian tới đem rương bạc khiêng đi, trong lòng thị trưởng hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không lời nào để nói, ít nhất mấy con cá chép rất đáng tiền vẫn còn, cũng coi như trong may mắn trong bất hạnh.

Hắn suy nghĩ chút tiền ấy, có chút ít, nhìn bộ dạng trì độn của Bảo Châu, ăn mặt rất thời thượng, khẳng định có tiền, chắc là tiểu thư con nhà giàu, vậy thì càng tốt, cưới cô làm vợ bé, đồ cưới khẳng định không ít, nghĩ tới đây, hắn cũng không có vội đi, đặt mông ngồi xuống đối với Bảo Châu nói: “Cô năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”

“Mười lăm.”

Tuổi hơi nhỏ một chút, nhưng chỉ cần có tiền là được, nghĩ như vậy Chu sư trưởng đối với Bảo Châu cười cười: “Có thể thuận tiện, tôi đi đến nhà của cô ngồi một chút?”

“Không được.” Bảo Châu không thích ánh mắt của người này nhìn mình, giống như coi cô như rương bạc kia.

Chu sư trưởng nổi cáu, mình có thể vừa ý cô, là vinh hạnh của cô vậy mà cô lại dám cự tuyệt, nếu không phải đây là đang ở nhà người ta, hắn tuyệt đối sẽ vỗ bàn đứng lên, nhưng giờ phút này cũng chỉ có thể phẫn nộ trừng mắt cô: “Vì sao? Nói thiệt cho cô biết, lão tử vừa ý cô rồi, muốn cưới cô làm vợ bé.”

“Vợ bé? Đại thúc a! Đầu óc thúc có phải hồ đồ rồi không?” Bảo Châu cười lườm hắn một cái, sau đó cầm lấy một quả táo trong đĩa trái cây trên bàn trà, bắt đầu gặm, không chút lo lắng nào, Côn Sơn đã từng nói qua, mặc kệ xảy ra chuyện gì cũng phải bình tĩnh, giao cho hắn là được rồi.

Thị trưởng phu nhân nghe xong, thôi rồi! Chu sư trưởng khẳng định tức giận, đừng ở nhà cô đại khai sát giới ah!

Tranh thủ thời gian đối với Chu sư trưởng nói: “Sư trưởng a! Bảo Châu không hiểu chuyện, ngài chớ trách, nhưng cô ấy thật đúng là không thể làm vợ bé của ngài, cô ấy đã có chồng rồi.”

“Có chồng?” Chu sư trưởng giật mình.

Bảo Châu gặm quả táo, lại lấy một chùm nho, đứng lên, đối với thị trưởng phu nhân nói: “Cảm ơn đã chiêu đãi, tôi đi về trước, các người chậm rãi trò chuyện nha…!”

Nói xong không đợi mọi người phản ứng, chạy nhanh như làn khói ra ngoài, hoàn toàn không có theo nghi lễ.

Lúc Chu sư trưởng muốn gọi người bắt cô lại, đã không còn kịp, cô chạy nhanh như cướp, đảo mắt đã ra cửa, Chu sư trưởng đã nhận đồ của người ta, cũng không dám làm thị trưởng khó xử, hừ lạnh một tiếng nói: “Cô nàng này chạy thực mau, thời gian cũng không còn sớm, huynh đệ của tôi còn phải đi nơi khác, sẽ không ăn cơm, cáo từ.”

Thị trưởng ước gì nhanh chóng đuổi tên ôn thần này đi, lưu hắn mới là lạ: “Chu sư trưởng khách khí, tôi tiễn ngài tới cửa.”

Đưa Chu sư trưởng đi, thị trưởng thu hồi vẻ mặt cười như hoa nở, gọi người đóng cửa lại hừ lạnh một tiếng: “Ai mà thèm quản ngươi! Đáng thương cho một ngàn lượng của ta a! Ai! Trôi theo dòng nước!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.