*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Phản tặc là sao?” Huỳnh Cát chậm rãi lập lại câu hỏi.
Tôi ú ớ không biết trả lời như thế nào. Cũng may Tú Bình nhanh trí lên tiếng: “Hôm trước chúng tôi đi chùa tình cờ gặp một người đàn ông. Hắn ta nhìn bặm trợn và thương tích đầy mình. Hôm nay Chân ra đường thì thấy cáo thị truy nã hắn.”
Huỳnh Cát nghe đến phản tặc thì đâm ra lo lắng: “Hắn có làm gì em…” anh ta ngưng một lúc rồi nói tiếp “làm gì hai người không?”
Tú Bình lắc đầu: “Không làm gì cả. Chúng tôi trông thấy hắn thì sợ quá nên cho xe chạy luôn. Không biết hắn còn sống không nữa.”
Huỳnh Cát nghe nhưng lại tỏ vẻ không mấy tin tưởng. Dù gì thì tôi và Tú Bình cũng không nói gì thêm nữa nên anh cũng chẳng khai thác được gì nên đành cho qua: “Mai mốt có cần đi đâu thì nói tôi đưa cho đi.”
Anh ta nói trống không, tôi chẳng biết anh muốn nói với tôi hay với Tú Bình. Nhưng Tú Bình thì có vẻ chẳng quan tâm gì đến những lời anh nói. Tôi nghĩ chị còn quan tâm tên phản tặc kia hơn. Rốt cuộc thì họ quen biết như thế nào đây?
*
* *
Tôi cứ nghĩ Huỳnh Cát đã quên đi những gì hôm ấy nghe được nhưng anh hoàn toàn không như thế. Hôm sau lúc Tú Bình ra khỏi nhà, không lâu sau Huỳnh Cát cũng rời khỏi. Tôi có dự cảm chẳng lành nên cũng nhanh chóng theo sau.
Đúng là Cát đi theo Tú Bình. Anh đứng trước cửa ngôi miếu bỏ hoang, ngập ngừng đôi lúc rồi bước vào. Tôi hốt hoảng định chạy ra ngăn lại nhưng Tú Bình nghe động liền vội vàng bước ra. Tôi đứng nép ở cửa, không vào trong nữa.
“Anh đến đây làm gì?” Tú Bình hỏi
“Anh thấy em đến đây nên đi theo. Vậy em đến đây làm gì?”
“Anh theo dõi tôi?”
“Nếu em không làm gì mờ ám thì sao lại sợ người khác theo dõi. Trời sắp tối rồi, em đến miếu hoang này để làm gì?”
“Tôi làm gì là chuyện của tôi, anh là ai mà đòi quản tôi?”
“Tú Bình à!”
“Đừng gọi tên tôi… anh theo danh nghĩa là chồng của em họ tôi, xin anh đừng có những lời lẽ vượt quá chuẩn mực.”
Không gian yên ắng. Có lẽ những lời Tú Bình nói khiến Cát cảm thấy khó chịu. Một lúc sau hai người lại tiếp tục.
“Được, anh không gọi tên em. Nhưng anh muốn biết bên trong là ai, có phải tên phản tặc mà em và Trần Chân nhắc tới hay không?”
“Bên trong không có ai hết.”
Cát cố chấp bước muốn bước vào trong còn Tú Bình thì ngăn lại. Tôi nghe bên trong có tiếng đánh nhau nên hoảng hốt chạy vào. Tôi có can thế nào thì hai người cũng không ai chịu nhường ai. Tên phản tặc kia có lẽ nghe bên ngoài xô xát nên bước ra theo, vừa thấy có người lạ đánh Tú Bình thì bất chấp thương thế xông vào giải vây. Được vài chiêu đã bị Cát đánh bật ra, vết thương rỉ ít máu. Tú Bình chạy lại đỡ lấy hắn: “Anh ra đây làm gì?”
Tên ấy thều thào: “Hắn ta ức hiếp cô.”
“Anh đừng quan tâm chuyện này. Chạy đi, giữ lấy mạng sống.”
Cát tiếp tục tấn công về phía Tú Bình. Chị ấy nhanh chóng bỏ Nùng Trí Cao ra, đỡ lấy chiêu của Cát. Miệng hét lên: “Chân, dẫn anh ta đi đi.”
Tôi như nghe theo lời Tú Bình như bị thôi miên, vội vã chạy đến đỡ lấy Nùng Trí Cao. Thương tích hắn dường như nặng hơn, đi mới được vài bước đã khụy xuống. Huỳnh Cát lập tức chuyển hướng sang phía chúng tôi, chưởng lực ngày một đến gần.
Trong giây phút ấy, không hiểu sao tôi lại làm một chuyện cực kỳ ngu ngốc, mà cho đến sau này tôi vẫn hoài hối hận, chính là đưa người ra, đỡ lấy một chưởng thay cho Nùng Trí Cao! Trước khi mọi thứ chìm vào tăm tối, tôi chỉ kịp nghe giọng hốt hoảng của Tú Bình: “Huỳnh Cát, mau đưa Chân đi tìm thầy lang.”
*
* *
Cơn đau buốt tại bã vai khiến tôi choàng tỉnh. Bên ngoài trời tối mịt, vậy tôi ngủ từ chiều đến giờ. Tôi hớp ngụm nước Tú Bình đưa rồi hỏi: “Giờ nào rồi chị?”
“Giờ Tuất (19 – 21 giờ tối) rồi.”
“Vậy là em ngủ mới hai canh giờ thôi.”
“Không phải hai canh giờ, mà là hai ngày rồi.”
Tôi thở dài, không ngờ mình nằm xuống là ngủ một giấc lâu như vậy. Cũng may cha mẹ tôi đi đến Đô Lương dự lễ cưới đến gần mười ngày, nếu không tôi chẳng biết nên giải thích sao về việc này. Tôi đảo mắt quanh phòng tìm Huỳnh Cát nhưng không thấy đầu. Tú Bình biết ý liền nói: “Anh ta đang ở bên ngoài, chị ra kêu nhé.”
Tôi nắm lấy tay Tú Bình ngăn lại, thì thào: “Hắn ta sao rồi?”
Tú Bình vỗ nhẹ vào tay tôi: “Đã ổn. Chị sắp xếp chỗ khác cho anh ấy rồi. Nhưng sao em lại làm vậy? Có biết nguy hiểm lắm không?”
Tại sao – Tôi cũng không hiểu tại sao mình lại làm như vậy, chỉ biết nếu hắn ta cứ như vậy mà chết đi, có lẽ Tú Bình sẽ rất buồn. Tôi cười với Tú Bình: “Hắn yếu như vậy nếu còn nhận thêm một chưởng của anh Cát chắc mất mạng. Dù gì chị cũng đã hết lòng cứu hắn, sao em có thể nhẫn tâm nhìn hắn chết như thế.”
Tú Bình siết chặt tay tôi: “Chân à, cảm ơn em. Thật sự cảm ơn em.”
Không hiểu sao tôi lại thấy tâm trạng nhẹ nhõm. Từ lúc gả cho anh Cát đến giờ chưa khi nào tôi đối diện với Tú Bình lại thấy khuây khỏa như lúc này. Dù bã vai có hơi đau, nhưng xem như tôi cũng được bù đắp xứng đáng.
Sau đó Cát vào thăm tôi nhưng không đề cập gì đến chuyện kia cả. Anh nhận được thư của anh cả kêu về nhà để giải quyết một số chuyện nhưng có vẻ vẫn còn bận lòng vì thương tích của tôi. Tôi bảo mình không sao để anh yên tâm.
Ngày Cát rời khỏi Diễn Châu tôi thấy lòng mình trống trải. Liệu tôi nói rằng tôi còn đau nhiều lắm thì anh có ở lại với tôi hay không?
Đêm đó một tiếng sáo thức tỉnh tôi. Giai điệu bài hát của cô ca kỹ trên sông Bùng năm trước vang lên, lời ca nỉ non réo rắc.
“Có ánh trăng rọi qua cửa sổ
Thiếp nhìn trăng – nâng chén rượu nồng
Sao quân tử làm ngơ không biết
Khiến lệ vương trên đôi má hồng
Quân tử ơi, quân tử hỡi
Vai anh còn nặng gánh chi đây?
Ngại chi đôi lời bày tỏ
Thiếp nguyện trao cả trái tim này.
Chẳng trách mây trôi trăng ẩn nấp
Chỉ hờn ai đó – đến bao giờ mới thấu cho đây?”
Tôi theo tiếng sáo, chầm chậm đi đến gốc đa đầu làng. Thân ảnh quen thuộc trong màn đêm tĩnh mịch, rơi vào mắt tôi…
…
“Chẳng trách mây trôi trăng ẩn nấp
Chỉ hờn ai đó – đến bao giờ mới thấu cho đây?”
Anh quay lại nhìn tôi mỉm cười. Mái tóc dài bay bay trong gió, cuốn lấy trái tim tôi.
“Ta biết em sẽ ra mà.” Anh nhẹ nhàng nói.
“Anh vẫn còn ở Diễn Châu sao?” Tôi chẳng biết nên nói gì với anh ngoài những câu vô nghĩa.
Nhưng cũng đủ khiến anh ngạc nhiên: “Em biết ta đang ở Diễn Châu?”
Tôi cố gắng nhấn mạnh từng chữ: “Sao tôi có thể không biết đây, thưa tứ hoàng tử!”
Lý Nhật Trung sững sờ đôi chút, rồi anh nhanh chóng nhìn tôi, cười sảng khoái: “Nhanh như vậy đã bị em phát hiện. Giỏi lắm bé con.”
Tôi rất muốn gặp anh ta, muốn ở bên cạnh anh nhiều lắm nhưng đến khi gặp rồi lại chẳng biết nên nói gì. Thậm chí đôi chút cảm giác xa lạ khiến tôi tự tạo khoảng cách với anh. Có lẽ lời nói của Nguyên phi lúc trước vẫn còn ảnh hưởng đến tôi. Hai chúng tôi vốn dĩ quá khác biệt để có thể ở cùng nhau như thế này.
“Tôi chỉ tò mò ai thổi sao nên ra đây xem. Tôi… về đây.”
Tôi quay lưng đi, Nhật Trung vội vã nắm lấy tay tôi. Cánh tay tôi bị một lực tác động khiến bả vai đau nhói. Tôi khẽ nhăn mặt một cái nhưng cũng đủ để anh nhận ra.
“Ai đánh em?” Anh ta hỏi.
Tôi phủ nhận: “Không ai đánh tôi. Là tôi tự té.”
Nhật Trung nhìn thẳng vào mắt tôi, gặng từng chữ: “Em nghĩ gạt được ta sao? Nếu em không nói thì để ta điều tra vậy.”
Nếu để anh ta điều tra thì thể nào cũng sẽ lần ra được chuyện Tú Bình cứu Nùng Trí Cao. Tôi sợ hãi nhìn anh, chống cự một cách yếu ớt: “Là tôi té thật mà. Anh không tin tôi sao?”
Tôi nói mà gần như sắp khóc. Nhật Trung bỗng ôm tôi vào lòng, nhẹ nhàng nói bên tai tôi: “Đừng khóc, ta tin em.”
Ông trời ơi! Tôi có thể chết ngay lúc này để giây phút này tồn tại mãi mãi hay không? Cơ thể Nhật Trung ấm áp, hơi thở mạnh mẽ bao phủ lấy tôi. Tôi muốn đưa tay ra ôm lấy anh, thật chặt. Liệu như vậy tôi có giữ được anh cho riêng mình?
Tôi cứ đứng yên cảm nhận hơi ấm từ anh. Một lúc sau anh buông tôi ra, dùng hai tay nâng lấy mặt tôi rồi từ từ cúi mặt anh xuống. Tôi nhắm mắt rõ, cảm nhận rõ hơi thở của anh đang mỗi lúc một gần. Khi môi anh chỉ còn cách một môi tôi một quãng rất gần, giọng Nhược Lan đâu đó vang lên.
“Cô hai ơi, cô đâu rồi?”
Tôi giật mình mở mắt, đẩy Nhật Trung ra xa mình, thì thào: “Anh đi đi.”
Nhật Trung bịn rịn không chịu rời đi trong khi Nhược Lan đang đến gần. Mặc dù đang đứng trong hẻm tối, nhưng nếu lỡ bị phát hiện thì chẳng những thanh danh của cha tôi bị bôi nhọa mà ngay cả Nhật Trung cũng bị ảnh hưởng không ít.
“Nghe lời tôi, đi nhanh đi, đừng để ai phát hiện ra anh.”
Nhật Trung đặt lên trán tôi một nụ hôn thật nhẹ. Những cánh hoa đào đang bay trong gió, cũng không thể nào nhẹ nhàng và mềm mại hơn.
“Ta sẽ còn quay lại.”
Trước khi đi còn kịp thủ thỉ vào tai tôi: “Đôi bông tai này chẳng phù hợp với em chút nào!”
Tôi vừa luyến tiếc anh, cũng vừa giận dỗi. Nhưng nếu anh có thể đi thật xa và không tìm tôi nữa thì anh cứ đi đi. Chúng ta… vĩnh viễn không thể!
Lúc Nhược Lan tìm thấy tôi, tôi chỉ lạnh lùng buông một câu: “Em bị mộng du.”