Vậy là tôi bị đưa đến phòng thờ Quan Âm một cách nực cười như thế.
Ngày đầu tiên tôi vẫn nghĩ rằng do Huỳnh Cát nóng giận nên làm bừa, sớm muộn gì cũng phải thả tôi ra.
Ngày thứ hai trôi qua, ngoại trừ nô bộc đưa cơm, chẳng ai dám đến gần chỗ tôi.
Ngày thứ ba, thứ tư, thứ năm, tôi bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
Trước đây Cát đã từng lạnh lùng với tôi, cũng từng giận dữ mà dày xéo tôi. Nhưng lần này anh lại chọn cách giam lỏng tôi thế này, chẳng lẽ anh thù hận gì tôi chăng?
Phòng tôi bị giam, cách ly hoàn toàn với những phòng khác, rốt cuộc tôi cũng không biết có ai đã đến tìm mình hay không. Bởi lẽ tên nô bộc đưa cơm cho tôi, có hỏi gì hắn cũng không dám trả lời.
Đến ngày thứ mười, cuối cùng chị cả cũng đến. Chị có nói thế nào thì tên nô bộc kia cũng không chịu mở cửa, nên đành đứng bên ngoài nói chuyện cùng tôi.
“Chân à, đã xảy ra chuyện gì?”
Tôi không trả lời, mà nài nỉ chị: “Chị cả, chị kêu anh Cát cho em ra ngoài trước đi.”
“Chị đã kêu rồi nhưng chú ba không đồng ý. Em nói chị nghe đã xảy ra chuyện gì, chị sẽ lựa lời giải thích với chú ấy giúp em.”
Tôi đứng trong phòng, lặng lẽ thuật lại: “Ảnh hỏi em có từng yêu ảnh hay không, em trả lời là không… vậy nên…”
Giọng chị cả bên ngoài đầy hoảng hốt: “Sao em lại nói như vậy?”
“Anh ấy muốn nghe em nói sự thật nên em nói sự thật. Nào ngờ anh ta nghe xong liền nhốt em.”
“Vợ chồng cũng có lúc hục hặc, sao có thể thẳng thắn nói rằng không yêu nhau. Trước đây em uyển chuyển lắm mà, việc gì bây giờ lại phải cương với Cát như vậy hở em?”
“Chị ơi, chị tìm cách cho em ra ngoài đi.”
“Mấy ngày nay chị đã nói với chú ba nhưng chú ấy rất cố chấp. Anh Phú lại không có ở nhà lúc này nên không ai dám cãi lệnh chú ấy. Em cố gắng đợi ở đây thêm ít hôm, khi nào anh Phú về nhất định sẽ giúp em.”
Tôi nghe lời chị cả, ngoan ngoãn ở trong phòng chờ đợi. Đợi cả hai tháng nhưng anh cả vẫn chưa về. Chị cả có vài lần đến trò chuyện cùng tôi, nhưng sau đó dường như bị Cát phát hiện nên cấm không cho đến nữa.
Tôi bị nhốt trong phòng kín, ngày với đêm cũng chẳng khác gì nhau. Duy chỉ có đêm nay, không gian bên ngoài dường như sáng hẳn so với mọi hôm. Tôi bấm tay nhẩm tính, đúng thật là đã đến trung thu rồi. Tết đoàn viên năm nay, tôi chỉ có một mình.
Có những đêm tôi nằm trong phòng, nghe tiếng gió rít bên ngoài, nhìn cành bóng cành liễu đung đưa mà sợ ma đến không ngủ được. Từ đầu năm đến giờ tôi trải qua không biết bao nhiêu chuyện, mấy lần ngỡ mình đã bước chân vào quỷ môn quan nhưng rốt cuộc cũng an toàn trở ra. Tôi còn nghĩ khi tâm tư mình buồn bã, tuyệt vọng thì sẽ không quan tâm đến chuyện gì được nữa, nào ngờ ma thì vẫn sợ, ngủ cũng không được, sáng ra người cứ dật dờ.
Đêm nay trăng sáng bầu bạn, tâm trạng thấy cũng bớt cô đơn.
Có dáng người đứng ngoài cửa. Tôi lại nhớ đến cảnh tượng kẻ mặc đồ đen đưa lưỡi kiếm vào mình không khỏi sợ hãi kêu lên: “Ai đó?”
Bên ngoài, giọng nói trầm trầm vang lên: “Ở đây suốt hai tháng, cô thấy thế nào?”
Thì ra là Huỳnh Cát, tôi thở phào nhẹ nhõm: “Anh đến đây thả tôi ra à?”
“Tôi đến để xem người cô yêu đã đến cứu cô hay chưa. Không ngờ cô vẫn bị nhốt ở đây, thật khiến tôi thất vọng.”
Giọng Cát say say, nửa đùa nửa thật. Tôi nghe anh ta nói mà cảm thấy anh ta càn gỡ vô cùng. Anh ta sinh ghen tuông rồi đem nhốt tôi miệt mài hai tháng, bây giờ lại đến đây nói rằng muốn xem thử có người cứu tôi hay chưa. Từ lúc gả cho anh ta đến giờ, tôi thật chẳng biết trong lòng anh ta rốt cuộc nghĩ những gì.
“Anh đến chỉ để chọc tức tôi à? Tôi cho anh hay, tôi bị anh nhốt ở đây, chưa từng hy vọng có ai sẽ đến cứu. Anh có chịu thả thì thả, còn không thì đi đi cho tôi ngủ.” Tôi bực mình lên tiếng.
Huỳnh Cát bật cười. Trong đêm, tiếng cười của anh vừa vô nghĩa, vừa đáng sợ: “Tôi tuyệt đối không thả cô. Tôi thích nhìn cô tuyệt vọng để rồi chết dần chết mòn từng ngày.”
“Anh đóng chặt cửa, không có lấy một khe hở, làm sao nhìn thấy tôi là tuyệt vọng hay vui vẻ?”
Tôi hỏi ngược lại anh ta. Không nghĩ câu hỏi của tôi lại khiến anh khó trả lời đến như vậy.
Huỳnh Cát đứng im ở cửa rất lâu, cho đến khi tôi mệt mỏi định bụng tiến đến giường ngủ thì nghe thanh âm của anh ta vang lên, thật nhỏ: “Chẳng lẽ yêu tôi khó đến vậy sao?”
Câu hỏi của Huỳnh Cát khiến tâm tư tôi xáo động. Chẳng lẽ yêu anh khó đến thế sao?
Trước nay tôi trách anh ta năm lần bảy lượt đẩy tôi ra xa. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng, ngay cả bản thân mình cũng chưa từng thực sự bước đến gần anh.
Biết anh yêu Tú Bình, tôi vẫn mặc kệ, trái tim tôi cứ hoài lưu giữ hình ảnh Lý Nhật Trung. Lúc anh chấp nhận từ bỏ Tú Bình để hướng về tôi, tôi lại dồn hết tâm tư cho Nam, hiện giờ cũng là thái tử. Huỳnh Cát trên danh nghĩa là chồng, nhưng bấy lâu nay tôi xem anh ta chẳng khác nào Tự Khải, bất quá chỉ là một người anh lớn ở chung nhà, không ảnh hưởng gì đến cuộc đời nhau.
Biết rằng Huỳnh Cát vốn vô tình. Bản thân tôi cũng quá đỗi vô tâm.
Lúc này, tôi mới chợt nhận ra, chúng tôi nắm giữ hai đầu của sợi dây hôn nhân, nhưng lại bước về hai phía ngược nhau.
Tôi bỗng nhớ đến Mai Xuân Phong, lần đầu tiên gặp nhau, anh ấy đã bất chấp nguy hiểm cứu tôi một mạng, đến mức cánh tay cũng bị thương.
Có thể vì người dưng mà không tiếc thân mình, tính ra, Cát đâu phải là một người ích kỷ. Tôi lúc nào cũng đắn đo đủ chuyện, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ vì Cát mà lùi một bước.
Đêm đã khuya đến mức nào, sao tâm tư tôi lại quá lạnh lẽo? Hay cũng chính do người đàn ông ngoài cửa kia đem đến sự cô tịch trong tôi?
“Mặc kệ cô suy nghĩ như thế nào, tôi cho cô biết, tôi sẽ không bao giờ để cô đi khỏi nhà này, rõ chưa?”
Tôi không biết Huỳnh Cát là đang ra lệnh hay năn nỉ, chỉ là tôi cũng đã quá mệt mỏi để nghĩ rằng tôi sẽ rời khỏi anh ta…
*
* *
Rồi đến tháng chín anh cả cũng quay về. Tôi bị nhốt trong phòng thờ suốt ba tháng, đến lúc ra được bên ngoài, chẳng khác nào con cá mắc cạn được vùng vẫy giữa biển khơi.
Anh cả biết chúng tôi cãi nhau, liền mắng cho cả hai một trận. Nhưng qua lời lẽ của anh cả, có thể khẳng định Huỳnh Cát không nói gì về chuyện tôi yêu người khác, chỉ là vợ chồng trẻ chưa thực sự hiểu ý nên đâm ra cãi nhau. Tôi nhìn Huỳnh Cát, anh ta cũng liếc tôi. Tôi cười thầm trong bụng, anh ta còn định nhìn tôi chết dần chết mòn từng ngày cơ đấy, xem ra anh ta không có cơ hội này rồi!
Xuân Mai cùng tôi trở về phòng, bất giác lên tiếng: “Mợ, dường như ông chủ trở về nhà rất gấp gáp. E là đã xảy ra chuyện.”
Tôi biết tính Xuân Mai vốn dĩ lo xe nên bật cười đáp lại: “Chắc ảnh biết Cát nhốt tôi nên cố tình về để thả tôi ra. Anh cả vốn thương tôi mà!”
Xuân Mai chỉ thở dài chứ không nói gì thêm. Tôi cũng không nghĩ những gì chị suy đoán lại xảy ra.
Trong đêm đó, tôi thấy anh cả gọi Cát vào phòng, hai người dường như cãi nhau việc gì đó lớn lắm. Tôi nghĩ bụng, đáng đời anh ta!
Cũng trong đêm đó, tôi đang mơ màng ngủ thì có bàn tay vỗ liên tục vào má tôi, khiến tôi thức giấc.
Tôi mở mắt nhìn người đàn ông trước mặt mình, chẳng lẽ anh muốn gây gỗ với tôi ngay giữa đêm thế này?
Tôi chưa kịp mở miệng hỏi điều gì thì Huỳnh Cát đã chặn lời tôi trước: “Cô thích ngao du sơn thủy không?”
Nửa đêm đánh thức tôi dậy để hỏi những điều vô nghĩa, Huỳnh Cát thật điên rồ. Tôi đưa tay lên sờ thử trán anh, càu nhàu: “Anh có sốt không? Nói nhảm gì vậy?”
Huỳnh Cát gạt tay tôi ra, hỏi lại: “Trả lời tôi đi, cô thích đi đây đi đó mở mang hiểu biết không?”
Tôi lười biếng nằm xuống giường trở lại trả lời: “Anh đưa tôi đi hay sao mà hỏi?”
Huỳnh Cát gật đầu: “Thay áo đi, tôi đưa cô đi!”
Lời Huỳnh Cát lúc này thật sự như một gáo nước lạnh dội lên người khiến tôi tỉnh ngủ hẳn. Tôi ngồi bật dậy, kêu lên: “Anh điên rồi hả? Đang đêm thế này mà đi đâu?”
Huỳnh Cát đưa một ngón tay ra hiệu cho tôi nhỏ tiếng rồi nói tiếp: “Chúng ta cưới nhau đến giờ vẫn chưa có dịp đi thăm thú nơi nào đó hữu tình. Cô thích núi hay thích biển? Mà thôi, tôi sẽ đưa cô đi hết mọi nơi. Trong nước không còn chỗ nào để đi thì chúng ta sang Đại Tống hoặc Chiêm Thành, có được không?”
Huỳnh Cát càng nói càng lạ. Tôi càng nghe càng thấy lùng bùng lỗ tai. Không biết anh ta lại định bày trò gì nên tôi vẫn chần chừ. Thấy tôi như thế Huỳnh Cát càng sốt ruột. Anh ta mở tủ, lấy đại vài bộ quần áo của tôi cho vào tai nải, sau đó khoác cho tôi thêm một tấm áo rồi nắm tay tôi đi ra phía cổng.
Vừa ra cửa đã đụng trúng Xuân Mai, Huỳnh Cát nghiến răng: “Về phòng ngủ đi, cấm cô nói lại với bất kỳ ai chuyện này.”
Tôi có dự cảm không lành nên giật tay ra khỏi Huỳnh Cát: “Tôi không đi cùng anh.”
Huỳnh Cát giận dữ điểm huyệt tôi rồi nhanh chóng bế tôi ra ngựa đã chờ sẵn. Chúng tôi đi chung trên một con ngựa, gió đêm lạnh lẽo vô cùng!
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Tôi gặng hỏi, chẳng biết Cát không nghe hay không muốn trả lời nên ngoài tiếng vó ngựa trộn vào tiếng gió, tôi chẳng nhận được hồi âm nào từ anh ta.
Ngựa chạy rất nhanh, gió đêm rất lạnh, nhưng tôi lại cảm nhận được mồ hôi từ ngực Cát thấm ướt lưng áo mình.
Đi được một quãng khá xa, Cát từ từ buông một tay đang cầm dây cương ra, nắm lấy tay tôi. Lúc tôi định giật tay ra thì cũng phát hiện bàn tay anh lạnh băng, thoáng chút run rẩy. Thái độ của Cát cho tôi biết rằng đã có chuyện xảy ra rồi. Chẳng những vậy, chuyện này ắt hẳn có liên quan đến tôi.
Dù trước giờ Huỳnh Cát đối với tôi luôn lúc nóng lúc lạnh, thậm chí khi anh ta nhốt tôi vào phòng thờ tôi vẫn thấy việc đó bình thường hơn so với bây giờ. Huỳnh Cát đang giận dữ là thế, không thể chỉ qua một đêm thái độ lại chuyển biến như vậy. Tôi cố gắng suy nghĩ, không biết rốt cuộc là chuyện gì!
“Chân à, dù xảy ra chuyện gì, chúng ta nhất định cũng sẽ ở bên nhau. Có được không?”
Cát là đang nài nỉ tôi sao? Người đàn ông tâm cao khí ngạo trước mặt tôi, trước giờ chưa từng vì việc gì mà cúi đầu, nay lại gần như van xin tôi đừng rời xa anh ta. Tôi rốt cuộc còn chờ đợi điều gì đây?
Tôi biết, trái tim này có lẽ mãi mãi cũng không thể gửi gắm nơi Huỳnh Cát. Nhưng cuộc đời này, vốn dĩ từ đầu đã định bên anh rồi.
“Ừm”
Thanh âm của tôi nhẹ nhàng hơn gió nhưng cũng đủ để Huỳnh Cát nghe thấy. Bàn tay anh vẫn siết lấy tay tôi, chặt hơn!
Yêu – cũng đã từng yêu.
Đau – cũng đã từng đau.
Hạnh phúc – chưa từng hạnh phúc.
Huỳnh Cát và tôi đâu khác chi nhau, cũng đâu thể tự lựa chọn một kết cục cho cuộc đời mình. Mặc kệ là chuyện gì sắp sửa xảy ra, tôi cũng đều chấp nhận. Cơ thể này thật sự quá mệt mỏi để chấp niệm nữa rồi…