Trần Chân

Chương 3: Chương 3: Nên duyên vợ chồng




Lúc tôi đến nhà khách thì anh Cát đã ngồi sẵn tại đây, trên đầu còn dán một miếng cao đen xì, có lẽ là chỗ sưng do bị Mười đánh trúng. Anh nhìn thấy tôi nhưng chẳng buồn nói năng gì, ngay cả khi tôi đã ngồi xuống chiếc ghế cạnh anh. Tôi muốn hỏi thăm anh còn đau không, nhưng không gian nơi đây hiện giờ căng thẳng quá, khiến tôi cũng chỉ biết im lặng theo mọi người.

Anh cả ra lệnh cho đám nô bộc còn lại trong phòng lui ra hết, có lẽ anh không muốn chuyện gia đình lọt vào tai người ngoài, họ lại đàm tiếu đủ điều.

Chỉ có ba cô hầu của tôi vẫn khư khư đứng lại. Tôi cũng kêu họ lui ra nhưng họ không đồng tình, Nhược Lan mạo muội đứng ra phía trước, chấp tay thưa với anh cả: “Bẩm ông, tuy con là phận tôi tớ nhưng con cùng Tiểu Xuân, Tiểu Hạ là tôi tớ theo cô hai xuất giá. Ngày mai hai người họ lại phải quay về Diễn Châu để báo tin bình an của cô hai ở nhà chồng. Lần này chưa rõ lí do gì mà cậu lại bỏ bỏ đi như vậy, xin ông cho chúng con ở lại để nghe câu rõ ràng câu chuyện, khi về bên kia cũng dễ dàng bẩm lại với ông bà chủ của chúng con”.

Tôi nghĩ mọi người đều hiểu ý Nhược Lan. Ba nàng hầu muốn ở lại, thứ nhất vì sợ tôi thân cô thế cô bị nhà họ chèn ép, thứ hai là họ ngầm thông báo rằng mọi chuyện họ đều đang theo dõi, nếu nhà họ Huỳnh một lòng bênh vực em trai để tôi thiệt thòi thì họ cũng không ngần ngại báo lại với cha mẹ tôi.

Sau khi mọi người đã yên ổn ở chỗ của mình, anh cả nhìn hai chúng tôi, nghiêm khắc nói: “Bây giờ hai đứa đều ở đây. Nói xem đêm qua đã xảy ra chuyện gì mà em lại hành xử thô lỗ với vợ mình như vậy?”

Cát vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng trả lời: “Anh à, đây không phải là người em muốn cưới.”

Anh cả đập bàn giận dữ: “Hồ đồ! Lúc anh nhắc chuyện hôn sự này với em, em đã đòi đi đến Diễn Châu để gặp vợ sắp cưới. Nếu đó là một cô gái hư hỏng, trên không hiếu thảo với mẹ cha, dưới thô lỗ với anh em, trong gắt gỏng với tôi tớ, ngoài hà hiếp kẻ yếu, lẵng lơ ngã ngớn không giữ tiết trinh thì em đã không vội vã quay về đây hối thúc chuyện rước dâu. Người nôn nóng chuyện cưới hỏi là em, bây giờ em lại nói đây không phải người em muốn cưới. Chẳng lẽ họ Trần đem người khác chứ không phải con gái họ để gả sang đây?”

Anh Phong mà tôi quen, dù lúc đó tay bị thương chảy máu đầm đìa vẫn nở nụ cười tươi tắn trấn an tôi. Huỳnh Cát ngồi cạnh tôi lúc này, nét mặt lại quá bi thương.

“Thưa anh cả” Tôi nói: “Đúng là anh Cát có đến Diễn Châu và có gặp em. Nhưng do một vài nhầm lẫn nên anh ấy nghĩ chị họ của em là em nên mới ra cớ sự hôm nay.”

Anh cả ngạc nhiên nhìn tôi: “Nếu đã là nhầm lẫn như vậy, tại sao em còn chấp nhận gả vào đây?”

Tôi nhìn Cát, có vẻ anh cũng đang chờ đợi tôi trả lời. Chẳng lẽ anh thực sự nghĩ tôi gả vào đây là có ý đồ?

Tôi chưa kịp giải thích điều gì thì Nhược Lan đã vội vã quỳ xuống trước mặt anh cả, nước mắt giàn giụa nói: “Thưa ông, cô chủ con còn nhỏ, chưa suy nghĩ được mọi chuyện một cách ngọn ngành nên ông đừng hiểu lầm tội cô con. Đúng là cô biết cậu phải lòng người khác nên cô cũng chưa bao giờ có ý tranh giành. Nhưng mọi chuyện cậu cũng có phần trách nhiệm. Lúc đến Diễn Châu cậu không nói rõ cậu là cậu Cát mà lấy tên Mai Xuân Phong, chính vì vậy mới gây ra hiểu lầm. Mong ông suy xét cho cô con!”

“Vậy còn lá thư, trước lúc quay về đây tôi có để lại một lá thư, còn đích thân sai người đưa đến nhà cô. Trong thư tôi đã ghi rõ tên mình, tại sao cô lại bảo là không biết?” Huỳnh Cát chấn vấn tôi.

Nhưng tôi trả lời anh thế nào đây? Tôi nào có nhận được lá thư nào. Trưa hôm đó tôi còn trên đường ra bến thuyền để đưa lời nhắn của Tú Bình cho anh thì làm sao tôi biết anh cũng gửi thư đến cho chị ấy.

“Em không nhận được lá thư nào cả.”

“Thôi được rồi” Anh cả lên tiếng “Sai thì cũng đã sai, cưới thì cũng đã cưới, bây giờ mọi chuyện cũng không thay đổi được nữa, truy cứu nhiều hơn cũng không ích lợi gì. Là duyên thì nhận, là sai thì chấp nhận và sửa chữa. Hai đứa cứ xem như trước giờ chưa từng quen biết, bây giờ cũng nên chấp nhận mà gầy dựng tình cảm vợ chồng.”

“Em muốn bỏ vợ.” Huỳnh Cát tuyên bố dõng dạc trước mặt tất cả mọi người.

Tôi cũng có suy nghĩ giống Cát, vốn đã định sẽ hủy bỏ hôn sự này, quay về Diễn Châu. Nếu không có duyên làm dâu nhà họ Huỳnh thì tôi lại an nhiên làm cô hai nhà họ Trần, không oán trách.

Vốn đã định như thế, nhưng khi nghe chính miệng Cát nói ra điều đó, lòng tôi lại đau.

Đau không phải vì yêu, mà vì tôi nhận ra bản thân mình đối với anh thật rẻ rúng.

Đau không phải vì sợ hãi, mà là vì tôi đã làm lễ gia tiên, đã được đưa vào phòng tân hôn nhưng vẫn không biết thực chất hôn nhân là gì.

Tôi đã nghĩ anh Cát dù không yêu nhưng cũng nghĩ đến tình nghĩa giữa chúng tôi mà một phút ngập ngừng. Chỉ cần vậy tôi cũng sẽ cảm thấy được an ủi.

Tôi đã từng thần tượng Mai Xuân Phong vì anh là một người nặng tình nặng nghĩa. Nhưng giờ đây, trước mặt tôi cũng chỉ là một Huỳnh Cát bình thường, chỉ biết mê đắm giai nhân.

Tình yêu… vĩ đại đến thế sao? Người ta có thể vì người mình yêu mà không tiếc hy sinh người khác.

Mai Xuân Phong trước mắt tôi nhòa dần, rồi tất cả cũng chìm vào bóng tối.

*

* *

Lúc tôi tỉnh dậy thì bên ngoài cũng đã mờ tối. Tôi còn tưởng mình vừa trải qua một giấc mơ dài cho đến khi Nhược Lan bưng bát cháo cho tôi. Bát cháo này do đích thân Nhược Lan nấu, vừa ăn muỗng đầu tiên tôi đã nhận ra. Vị cháo ngon hơn hẳn so với cháo tôi ăn hồi sáng. Ăn được vài muỗng tôi bỗng nhớ ra mọi chuyện, liền hỏi Nhược Lan: “Chị Lan à, không phải em đang ở trong nhà khách với mọi người sao? Tại sao bây giờ em lại nằm ở đây?”

Nhược Lan chưa kịp trả lời thì bên ngoài có tiếng gõ cửa, có tiếng bên ngoài thông báo rằng chị cả đến thăm tôi.

Tôi định ngồi dậy chào chị, nhưng chị vội vàng chạy đến đỡ lấy tôi: “Đừng ngồi dậy, em còn yếu lắm!” Ngưng một chút, chị lại nói tiếp: “Thầy thuốc nói em thân thể yếu ớt lại bị chấn động tâm lý nên ngất.”

Nào là thân thể yếu ớt, nào là chấn động tậm lý… tất cả đều không đúng. Theo tôi thấy lí do duy nhất khiến tôi ngất đi là sau những ngày dài lênh đênh trên biển tôi vẫn chưa lấy lại sức, cộng thêm việc cả ngày hôm qua chưa được ăn gì nên cảm thấy hoa mắt chóng mặt rồi ngất đi. Chẳng may lúc đó lại vừa đúng lúc khi anh Cát nói bỏ vợ. Chắc mọi người nghĩ tôi không thể chấp nhận nổi chuyện này.

“Bây giờ em chỉ việc nghỉ ngơi dưỡng sức cho thật khỏe mạnh, sau này còn sinh con đẻ cái, nối dòng nối dõi cho họ Huỳnh chúng ta nhé!”

Sinh con đẻ cái? Tôi không tin được vào tai mình.Chẳng phải trước lúc tôi ngất đi anh Cát còn kêu muốn bỏ vợ, sao bây giờ chị cả lại nói tôi nghỉ ngơi cho thật khỏe để sau này sinh con đẻ cái? Không biết trong lúc tôi ngất đi đã xảy ra chuyện gì. Sau khi chị cả về, tôi liền kêu Nhược Lan chuẩn bị áo quần cho tôi đến gặp Cát.

Nghe nàng hầu thông báo tôi đến, anh Cát lưỡng lự không muốn gặp. Tôi tiến đến cửa, nói vọng vào: “Em sẽ đến tìm anh cả, nói với anh cả rằng em cũng sẽ không làm vợ anh đâu.”

Nàng hầu đứng ngoài cửa ngạc nhiên nhìn tôi. Tôi còn nhớ rõ mới sáng nay thôi cô ta còn ngăn tôi vào gặp anh Cát, và bây giờ cũng chính cô ấy đứng đây, chứng kiến anh Cát từ chối gặp tôi.

Tôi quay lưng bước đi. Có tiếng cửa mở vang lên sau lưng, nhưng tôi không quay lại.

Nhược Lan cố gắng đi thật chậm, tôi đứng lại mấy lần mà chị ấy vẫn bỏ khá xa tôi. Tôi biết chị ấy không muốn tôi làm như vậy, nhưng tôi còn có thể làm gì ngoài việc này?

“Chị Lan à, đừng như vậy nữa. Chúng ta đến gặp anh cả giải quyết nhanh việc này rồi sẽ quay về Diễn Châu.” Tôi cố gắng vẽ ra một cảnh tượng lạc quan nhất để Nhược Lan lấy lại tinh thần. Nhưng mặt mũi chị ấy cứ xị ra, rõ ràng người bị tổn thương là tôi, tôi không buồn, chị sao lại buồn?

Chỉ có Tiểu Xuân là hồ hởi: “Đúng rồi đó cô hai, em nghĩ cô nên về lại nhà chúng ta. Về đó rồi ông bà sẽ tìm cho cô một mối khác tốt hơn. Chứ lúc trưa ở nhà trên, thấy thái độ cậu ba nhà này chẳng có vẻ gì là bênh vực cô, em tức lắm. Cậu ấy có là gì mà dám đối xử với cô hai chúng ta như vậy.”

Nhược Lan nãy giờ im lặng, nghe Tiểu Xuân nói liền không kiềm lòng được, quát lên: “Tiểu Xuân à, sao mày có thể nói như vậy được. Cô hai còn trẻ như vậy mà bị từ hôn, sau này làm sao cô có thể lấy chồng được nữa. Rồi còn thể diện của ông bà tính sao đây. Cô hai à, cậu cả bên đây đã thuyết phục được cậu ba rồi, sao cô còn cố chấp làm gì?”

Mặc Nhược Lan nói tôi vẫn đi đến phòng anh chị cả. Thấy tôi đến cả hai anh chị đều ngạc nhiên. Sau khi nghe tôi nói tôi đồng ý bị bỏ, chị cả không khỏi thảng thốt: “Em dâu à, sao lại có thể nói ra điều ấy nhẹ nhàng như vậy. Em mới gả về đây chưa đầy một ngày đã bị chồng bỏ, người khác không hiểu chuyện sẽ bàn tán xì xào, thanh danh của em sau này sẽ để ở đâu. Rồi cha mẹ em, nếu biết con gái thiệt thòi như vậy thì có chịu để yên hay không, hay vì em mà đòi lại công bằng. Đến lúc đó giao tình của hai nhà có lẽ cũng đứt đoạn.”

Tôi vốn nghĩ đơn giản lắm, chỉ là không ở được Hải Đông thì thôi về Diễn Châu, không sống được với chồng thì tôi về ở với cha mẹ. Nhưng tôi nào có nghĩ đến cha mẹ ở nơi xa xôi đã mong tôi gả đi tốt đẹp, hạnh phúc viên mãn. Bây giờ tôi lại quay về như thế, liệu cha mẹ có chấp nhận một cách dễ dàng?

Nhưng Tú Bình vốn trông chờ vào mối lương duyên này. Có lẽ đến bây giờ chị ấy vẫn còn chờ đợi Mai Xuân Phong đem trầu cau đến nhà dạm hỏi. Có ai ngờ được rằng, hạnh phúc chỉ vỏn vẹn đêm hôm ấy, sau lại phải biệt ly.

Chị cả lại nói tiếp: “Em muốn buông tay để tác thành cho chú ba và chị họ em đúng không? Nhưng em có nghĩ mọi người nhìn vào không biết điều đó mà lại nghĩ chị họ chính là người giành giật tình duyên của em, khiến hôn nhân em đổ vỡ. Chị em gả về đây, người cảm thông thì ít, người dè biểu thì nhiều. Liệu cuộc sống sau này có trọn vẹn hạnh phúc hay không?”

Tôi còn chưa định hình hết những gì chị cả nói thì anh cả lại thêm vào: “Bác Trần một đời gầy dựng sự nghiệp, không để bản thân chịu một tiếng nhơ. Bây giờ trả em về đó, làm sao anh ăn nói với hai bác bên đó, làm sao anh đối mặt với cha mẹ quá cố bên này. Cả em và Cát đều còn trẻ dại, nhưng hãy thử một lần suy nghĩ cho cha mẹ, cho gia đình trước khi quyết định việc gì thử xem.”

Tôi lững thững bước ra khỏi phòng của anh chị cả, đầu óc rối như tơ vò. Cha mẹ tôi, chị họ tôi, anh Phong, anh Cát, nhà họ Huỳnh… tất cả cứ lởn vởn trong đầu tôi không chịu yên ắng.

Cát đứng từ xa, trông thấy tôi, ánh mắt như muốn dò hỏi mọi chuyện như thế nào.

Tôi lắc đầu, anh thở dài bỏ đi.

Người ta nói có duyên ba năm mới nên nghĩa vợ chồng. Hôn nhân của tôi giờ đây lại chẳng khác nào ngọn đèn treo trong gió, chỉ cần gió thổi mạnh một hơi thôi tất cả cũng sẽ chìm vào tối tăm.

Đêm nay… tôi lại thêm một đêm mất ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.