Tôi không biết Cát đỡ tôi hay tôi phải dìu anh vào nhà. Xuân Mai thấy Cát say như thế cũng nhanh chóng chạy lại đỡ anh ấy. Tôi bảo với Xuân Mai: “Chị dìu anh ấy về phòng, lấy nước ấm lau người rồi dặn Tiểu Mẫn chuẩn bị một tách trà giải rượu đi.”
Cát thấy tôi đi, đột ngột nắm tay tôi lại: “Em đi đâu?”
Tôi quay lại nhìn anh trả lời: “Tôi về phòng tôi.”
Cát ngẫm nghĩ gì đó rồi bật cười: “Đúng rồi, đi về phòng em. Anh cũng về phòng em.”
Xuân Mai bối rối nhìn tôi. Tôi lắc đầu ra hiệu cho chị ấy cứ đưa anh ta về phòng anh ta, không cần quan tâm lời nói trong lúc say. Xuân Mai vâng lệnh, dìu Cát rời khỏi, còn không quên quay lại trêu chọc tôi: “Anh về phòng đợi em nhé. Hôm nay chúng ta động phòng!”
Động cái đầu anh ấy. Tôi bực mình nhìn theo anh mà không khỏi thấy vợ chồng Nhược Lan đa sự. Hai người đó làm vậy, không biết đang giúp tôi hay hại tôi đây. Đợi Cát rời khỏi tôi cũng trở về phòng mình. Tiệc đêm nay kết thúc hơi khuya nên tôi thấy hai mắt như cụp xuống. Quần áo trên người tôi toàn mùi rượu của Cát, một mùi men nồng thật khó chịu. Tôi tiến lại tủ, tìm bộ đồ ngủ để thay cho thoải mái. Mới vừa trút sạch xiêm y, bất giác của phòng tôi có một lực đẩy mạnh, ai đó đột ngột xông vào.
Tôi hoảng hốt vớ lấy tấm áo che người mình lại, định bụng kêu lên nhưng Cát nhanh chóng chạy đến ôm lấy tôi, bịt miệng tôi lại: “Suỵt! Là anh đây. Đừng có la.”
Đến lúc này tôi mới trấn tĩnh lại nhìn anh nhăn nhó: “Anh làm tôi hết hồn. Sao không ở phòng ngủ đi, chạy qua đây làm gì?”
“Anh là chồng em, dĩ nhiên phải ngủ với em rồi.”
Cát nói, mắt cứ ngó chầm chầm vào cơ thể tôi làm tôi cảm thấy vô cùng ngột ngạt. Lúc này tôi mới nhớ ra mình còn chưa kịp mặc quần áo nên nhanh chóng đẩy anh qua một bên, tìm bộ đồ ngủ định mặc vào. Nào ngờ Cát nhanh hơn tôi một bước, đem toàn bộ quần áo của tôi vứt sang một bên, hai tay bế tôi lên tiến về phía giường.
Anh đặt tôi nằm lên giường, mắt vẫn cứ dán chặt vào người tôi. Tôi huơ tay tìm chăn che cơ thể mình lại, tránh ánh mắt thô lỗ ấy. Trong cơn say, Cát dịu dàng lên tiếng, nửa thật nửa đùa: “Em đã trưởng thành từ khi nào?”
Tôi thật thà trả lời: “Anh vẫn nghĩ tôi mới mười ba tuổi như ngày đầu tiên gả về đây sao?”
Cát ngẩn người bởi câu trả lời của tôi. Sau đó, anh bật cười, nụ cười vừa giống của người say, lại vừa giống một người vừa phát hiện ra một điều gì đó trước nay chưa từng nghe qua. Tôi bực mình hỏi Cát: “Anh cười gì?”
Cát đưa tay vuốt tóc tôi một cách ân cần nhất từ trước đến nay mà tôi thấy ở anh: “Vậy bây giờ, em có còn nguyện ý làm vợ anh không?”
Tôi có thể trả lời mình không nguyện ý hay sao? Có hay không thì mọi sự đã định, tôi vùng vẫy cỡ nào thì kết quả thời gian tôi là vợ anh cũng đã hơn hai năm rồi, nào đâu thay đổi được. Nếu anh hỏi câu này những lúc trước, lúc tôi vẫn còn chất đầy hình ảnh đẹp đẽ của Mai Xuân Phong trong lòng thì biết đâu tôi đã có thể dễ dàng trả lời hơn. Còn lúc này, câu hỏi ấy có ý nghĩa gì với hai chúng tôi nữa.
Cát cúi xuống, định đặt lên môi tôi một nụ hôn nhưng tôi kịp thời né tránh, nụ hôn ấy rơi lên má. Anh dừng lại một chút rồi từ từ gặm lấy vành tai tôi, môi anh trượt dài xuống cổ, rồi xuống ngực. Tay anh tham lam luồng vô chăn, mò mẫm từng cơ quan trên người tôi. Tôi có cảm giác cơ thể mình dại đi, không còn nhận biết thêm điều gì nữa. Tôi cứ nằm im, không hợp tác cũng chẳng né tránh, mặc anh muốn làm gì thì làm. Mãi cho đến khi tôi nhận ra anh nằm trên ngực tôi quá lâu, khiến tôi khó thở vô cùng thì tôi mới lay lay anh dậy. Hóa ra anh quá say nên đã ngủ từ nãy giờ. Tôi thở phào nhẹ nhõm, đẩy anh nằm sang một bên.
Ngay cả quần áo trên người Cát cũng chưa thay ra, tư thế ngủ cũng không thoải mái. Tôi giúp anh cởi bớt quần áo ngoài, chỉ chừa lại đồ lót bên trong rồi sau đó tôi cũng rời giường đi tìm quần áo của mình.
Đến lúc này tôi mới phát giác cửa sổ phòng tôi vẫn còn đang mở!
Tôi để cửa sổ để hy vọng một lúc nào đó có thể thấy Nam quay về. Nhưng trong tình huống lúc nãy thì không hay chút nào. Nếu lỡ có ai đó tình cờ đi ngang qua, tò mò nhìn vô chứng kiến cảnh nãy giờ giữa tôi và Cát thì tôi còn mặt mũi gì nữa. Khi Cát xông vào phòng, tôi chỉ lo lắng về anh nên quên luôn cả việc đóng cửa. Hy vọng những gì mới diễn ra, đừng có ai phát hiện. Tôi tiến lại, định đóng cửa sổ lại thì thấy ngoài sân, thân ảnh một người cứ đứng im lặng nhìn tôi, như thể từ lâu lắm rồi!
Màn đêm có tối đến đâu cũng không thể che mắt được tôi. Thân ảnh ấy vì bảo vệ tôi mà đã không cần đến mạng sống. Tôi vội vã mở cửa chạy ra ngoài, nhìn gương mặt đầy đau thương đang đứng đó, cổ họng nấc lên từng hồi: “Nam!”
Chúng tôi cứ đứng đó nhìn nhau một hồi lâu. Tôi không dám bước lại gần anh hơn, chỉ sợ trước mắt tôi chỉ là ảo ảnh. Nếu tôi xông đến và ảo ảnh đó tan biến, thì biết đến bao giờ tôi mới gặp lại được anh đây. Tôi đưa tay bịt miệng, cố gắng để mình không bật khóc. Nhưng cuối cùng tôi cũng không nhịn được nữa, mọi cảm xúc trong tôi như vỡ òa.
Nam quay lưng, định rời khỏi. Tôi chạy lại, nắm lấy tay anh: “Đừng đi mà.”
Nam đỡ tôi đứng dậy, mỉm cười với tôi: “Tôi dã trở về rồi, không đi nữa đâu. Cô về phòng ngủ đi, có chuyện gì để sáng nói.”
Tôi cắn lấy tay mình một cái thật mạnh, đến mức máu ứa ra từ các dấu răng. Nam giật lấy tay tôi ra, bàng hoàng: “Cô làm gì vậy?”
Tôi lau nước mắt, bật cười: “Không phải là mơ. Anh trở về thật rồi. Tôi luôn tin rằng có ngày anh sẽ quay lại mà. Hứa với tôi, đừng rời khỏi nữa, có được không?”
Nam gật đầu tôi mới yên tâm trở về phòng mình. Cát đang ngủ trên giường, hơi thở đều đặn nên tôi cũng không muốn đánh thức anh, cứ thế ngồi luôn xuống bàn. Tôi trông ra cửa sổ, nhìn về phía phòng Nam, chỉ sợ anh lại rời đi. Cho đến khi gần sáng, anh vẫn chưa ra khỏi phòng tôi mới thở phào nhẹ nhõm đi thay đồ, chải tóc.
Cát không biết đã tỉnh lại từ khi nào, anh bước đến sau lưng tôi, giành lấy cây lược từ trong tay tôi, giúp tôi chải tóc. Tôi hơi ngạc nhiên nhưng cũng không có ý định phản kháng.
“Em nghĩ gì mà cười suốt vậy?”
Anh không hỏi tôi cũng không nhận ra nãy giờ mình vẫn chưa khép miệng lại được. Tôi nghĩ đến Nam vẫn bình yên mà trong lòng vui còn còn hơn con nít thấy xuân sang. Tôi định thông báo tin này với Cát, nhưng anh lại lên tiếng trước: “Đêm qua em ngủ có ngon không?”
Tôi gật đầu, có lẽ Cát nghĩ tôi vẫn còn ngại ngùng.
Xuân Mai đem nước ấm và quần áo của Cát vào phòng tôi. Tôi giúp anh rửa mặt rồi thay y phục. Sau đó chúng tôi ra nhà ngoài để dùng bữa sáng.
Tôi định hỏi Xuân Mai Nam đang ở đâu, nhưng do đi cùng Cát nên cũng không tiện mở miệng. Cho đến khi chúng tôi đã ngồi vào bàn ăn, Xuân Mai mới đến thưa với Cát: “Thưa cậu, anh Nam quay về đây rồi.”
Cát ngạc nhiên nhìn tôi, sau đó nói với Xuân Mai: “Kêu hắn vào đây.”
Nam đi theo sau Xuân Mai. Bây giờ trời sáng tôi mới nhìn rõ được các vết thương trên người anh vẫn còn băng bó. Lần đó chắc chắn anh bị thương nặng lắm, nhưng cuối cùng anh đã giữ lại được mạng sống thì cũng may mắn lắm rồi.
Cát đặt cách cho Nam ngồi xuống ghế, ân cần hỏi: “Làm sao anh có thể quay về đây được. Tôi đã cho người tìm kiếm xung quanh khu vực xảy ra sự cố nhưng vẫn không thấy tung tích của anh đâu cả.”
Nam vẫn giữ thái độ lãnh đạm trả lời: “Tôi bị thương lăn xuống núi. May là có người cứu nên ở lại đó dưỡng thương ít hôm. Sợ mọi người lo lắng nên sau khi khỏe lại tôi lập tức trở về đây.”
Cát kêu Xuân Mai lấy cho Nam một cái chén để cùng dùng bữa, nhưng Nam từ chối: “Tôi là tôi tớ, sao có thể ăn chung bàn với chủ.”
Cát đối với Nam thái độ cũng nhã nhặn hơn: “Anh vì đi kiếm tôi mới xảy ra sự tình này. Nếu lúc đó không có anh, chắc rằng vợ tôi sẽ gặp nguy hiểm. Lần này xem như anh có ơn với gia đình tôi. Hay tôi sẽ chu cấp cho anh một số vốn, muốn làm ruộng thì mua đất, muốn kinh doanh thì thuê tiệm, cuộc sống sau này sẽ đỡ vất vả hơn.”
Tôi thấy Cát có nhã ý tốt nên cũng không phân trần. Ngược lại, Nam lại thẳng thừng từ chối: “Cậu giao cho tôi nhiệm vụ bảo vệ mợ, tôi chỉ làm hết trách nhiệm của mình, lấy tư cách gì mà nhận thưởng. Sau này mong cậu đừng nói những điều như vậy nữa.”
Cát cũng lấy làm ngạc nhiên trước thái độ của Nam. Hết cách anh đành cười trừ: “Nếu anh quyết như vậy thì tôi cũng không ép. Nhưng bất kể khi nào anh muốn rời khỏi Huỳnh gia, cứ nói với tôi, tôi sẽ tạo mọi điều kiện tốt nhất cho anh.”
Nam miễn cưỡng gật đầu. Cát nói tiếp: “Trong thời gian này anh cứ dưỡng thương cho thật tốt. Sau đó, tôi có chuyện cần nhờ, anh đồng ý giúp tôi không?”
“Có việc cậu cứ giao.”
“Ba hôm nữa tôi sẽ về Hải Đông. Vợ tôi sẽ xuất phát sau tôi khoảng mười ngày. Lần này lại làm phiền anh phải đi cùng cô ấy rồi.”
Nam dĩ nhiên là nhận lệnh còn tôi thì lại cảm thấy khó chịu. Trước đây Cát mở miệng ra là Trần Chân này, Trần Chân nọ vậy mà hôm nay một vợ tôi hai vợ tôi khiến nô bộc trong nhà cũng phì cười. Anh ta làm như không ai biết đêm qua anh qua đêm tại phòng tôi vậy. Bữa sáng hôm đó tôi chỉ có ngượng ngùng chứ nào ăn được gì.
*
* *
Trước lúc Cát đi còn cố tình hẹn tôi đi ăn cơm ở tửu lầu. Tôi không biết gì cho đến khi Xuân Mai thông báo với tôi Cát đã đặt sẵn bàn, chỉ chờ tôi đến đó. Tôi đành thay một bộ xiêm y màu thiên thanh, đến nơi hẹn gặp anh.
Cát ngồi tại một bàn cạnh ban công ở tầng hai của quán đợi tôi. Anh mặc y phục màu tía, loại vải thượng hạng, khí chất cao ngạo khiến các cô gái đến đây đều phải liếc mắt nhìn.
Tôi bước vào, theo sau là Nam, mọi người lại bắt đầu xì xào bàn tán về dung mạo xấu xí của anh. Đến lúc tôi ngồi xuống bàn, Nam đứng phía sau lưng, cùng với Cát tạo một bức tranh chẳng hài hòa chút nào.
Tôi nhìn trên bàn có khoảng mười mấy món ăn, không đoán được hôm nay là ngày gì mà khiến anh phí công như vậy nên hỏi: “Hôm nay là ngày gì sao?”
Cát nhìn tôi cười đầy ý nhị: “Không ngày gì cả, chỉ là muốn cùng em ăn một bữa thật ngon trước khi anh về Hải Đông thôi.”
“Mười ngày sau tôi cũng vào đó, cũng gặp anh thôi mà. Sao phải ăn một bàn hoành tráng thế này.”
Cát chẳng những không phiền lòng vì tôi còn ôn nhu giải thích: “Vì từ lúc cưới em đến giờ, tôi chưa lần nào hẹn hò cùng em. Chốc nữa ăn xong, chúng ta đi xem hát, có được không?”
Tôi suy nghĩ một chút rồi gật đầu.
Cát gấp cho tôi một miếng trứng muối, ân cần bảo: “Em ăn đi!”
Lại là trứng muối. Đây là món anh thích nhất, nhưng cũng là món tôi dị ứng vậy mà mấy lần ăn cùng anh anh đều gấp nó cho tôi. Tôi còn đang phân vân thì Nam phía sau tôi lên tiếng: “Mợ bị dị ứng với trứng muối, ăn xong sẽ bị ói.”
Cát bất ngờ với điều Nam vừa nói. Anh nhìn tôi như hỏi, tôi chậm rãi gật đầu. Anh lập tức đổi cho tôi một chén khác, cười trừ: “Anh thật tệ quá, ở với em lâu như vậy nhưng chẳng biết gì về em. Anh xin lỗi.”
Tôi nhìn thấy mặt Cát tối sầm mà thấy hơi ray rứt. Thật ra trước giờ tôi có nói với anh đâu mà anh có thể biết. Tôi kêu Xuân Mai và Nam đi về trước. Hôm nay tôi sẽ ăn cùng Cát một bữa cơm rồi đi xem hát với anh như những gì anh đã chuẩn bị, hy vọng giúp anh vui vẻ trước khi về Hải Đông.