Đại điện được thiết kế theo hướng Bắc, chầu hướng Nam, bên trong điện đương nhiên không cách nào nhìn thấy được dị tượng bên ngoài. Nhưng mà vừa ra ngoài điện, An Lộc Sơn cũng giống như đám quần thần, ngây ra như phỗng không chỉ trong chốc lát, hai chân run khẽ.
Trời chiều như máu, cho dù là văn thần hay võ tướng, trong tâm trí của bọn họ hiện lên bốn chữ này.
Lúc này sắp hoàng hôn mặt trời chiều treo trên bầu trời rất lâu không muốn lặn xuống phía chân trời Anh tà dừơng đỏ tươi, trông như một ngọn lửa, giống như một viên huyết cầu, thậm chí nó giống như một giọt máu, nhuộm bầu trời thành một màu đỏ như máu.
Màu đỏ trên không trung vô thức lan trà, trườn tới phương hướng của Lạc Dương, tình cảnh này giống như là bầu trời đã bị vô sô vết thương không ngừng có máu thâm ra phía ngoài.
Trong không khí dường như có cả mũi máu, mọi người khi hít thở đều cảm thấy hình như trong miệng trong mũi cũng có mùi tanh.
Ngay cả An Lộc Sơn sắc mặt cũng trắng bệch, hơi thở của hắn trở nên hổn hển, chợt có một tâm phúc ra khỏi hàng nói:
“Chúc mừng thánh thượng chúc mừng thánh thượng! Ngày 15 tháng giêng là ngày đại cát, thánh thượng ban bố phúc ân rộng rãi mở đại yến đãi quần thần, dị tượng hiện vào lúc này, chính là cái biển. Thánh thượng nên thuận theo thiên ý, nhất thống Càn Khôn!”
Người này tướng mạo đường đường, tiếng nói như chuông lớn, trung khí mười phần kéo An Lộc Sơn tỉnh khỏi cơn sợ hãi.
An Lộc Sơn nghe vậy đại hỉ, vội vàng mở đôi mắt nhỏ, thì thấy một tiểu quan đang quỳ trước mặt, cảm giác người này đúng là nhân tài hơn nữa lại có chút quen mặt. Hắn nỗ lực hồi tưởng rốt cục mới nhớ ra hình như người này họ Lộ, khi mình còn đạp tuyết vào Lạc Dương, đã có một câu thơ gì mà “Tuyết trung triều hải thần”, rất là hợp ý, vì vậy phong ngay cho hắn làm một tiêu quan
Tiểu quan họ Lô này nếu như đã mở đầu, chúng thần nhất thời bỗng nhiên tỉnh ngộ, trong lòng thì mắng người này vô sỉ nhưng một bên lại tăng cường vuốt mông ngựa, xin một chút chỗ tốt. Nhất thời a dua như nước thủy triều, làm cho An Lộc Sơn mê mẩn, tâm tình hớn hở, lại cùng quần thần quay đầu vào tiệc, lần này ai nấy đều hết sức vui mừng, say tới như chết.
Cho đến khi say bất tỉnh nhân sự, An Lộc Sơn vẫn cảm thấy trong lòng vui mừng vô vùng cho dù tới lúc mơ ngủ, hắn vần cảm thầy trước mặt mình trời chiều như máu.
Sau khi nằm xuống long sàn tiếng ngáy của An Lộc Sơn vang lên như sấm, không còn biết được ngoài điện có những tiêng ồn ào, xôn xao. “Là ai ở đây tranh cãi ầm ĩ quấy rầy thánh thượng nghỉ ngơi?” Thanh âm trầm ổn của Sử Tư Minh từ ngoài điện truyền tới tràn ngập uy nghiêm, lúc nãy hắn giúp An Lộc Sơn về cung, hiện giờ vẫn chưa rời đi.
“Tây Kinh Kỷ tướng quân phát tới quân tình khẩn cấp, cho nên tiểu quan mới cả gan quấy nhiễu thánh giá.”
Người nói chính là một viên truyền lệnh quan lúc này đang là lúc chiến hỏa, An Lộc Sơn lại xuất thân từ binh nghiệp, cho nên rất nhiều quy củ không được hỏi tới, trong triều đình có rất nhiều người xuất thân từ trong quân ngũ.
“Cầm tới đây cho ta xem!”
Sử Tư Minh cầm văn điệp đọc, trong văn điệp có rất ít chữ, khi Sử Tư Minh đảo qua, thì đã giật mình đứng im.
Trong văn điệp có nói Kỷ Nhược Trần đã mất đi ý chí chiến đấu, giải tán yêu quân, Tây Kinh hiện giờ chỉ là một tòa thành trống không.
Đạo điệp văn này giống như một tiếng sẩm nổ vang trong đầu của Sử Tư Minh, vốn hắn vẫn coi Kỷ Nhược Trần là đại địch sống chết, chỉ vì không địch nổi cách dùng binh cho nên đang tìm cách loại bỏ Kỷ Nhược Trần ở trong triều. Bây giờ hắn chưa có cả cơ hội ra tay, vậy mà Kỷ Nhược Trần đã bỏ đi, còn giải tán yêu quân, chỉ để lại có một tòa thành trống không
Vừa nghĩ tới đế đô ngàn năm không có binh lính canh giữ, trong lòng Sử Tư Minh có một cổ dũng khí hiện lên, tay hắn cầm chặt văn điệp, rơi vào trầm tư.
Không nói chuyện nghi ngờ của quần thần ở Đông Đô Lạc Dương, sau khi ánh trời chiều như máu hiện ra, trong thiên địa người nào biết một chút quái tượng đều có cảm ứng vùi đầu bấm đốt ngón tay, một lát sau ai nấy đều có kết quả riêng, kết quả không đồng nhất, có người vui người buồn, có người kinh sợ, có người điên cuồng
Trên Đông Hải gió mạnh gào thét, sóng biển gầm gáo, nước được mặt trời chiều chiếu xuống, trông như là màu máu, nước mắt đẹp vô cùng, Đông Hải lúc này giông như một Huyết Trì.
Trên một mỏm đá, Kỷ Nhược Trần ngồi trên Tu La như một pho tượng dường như hắn đã dung nhập vào tảng đá kia. Sóng biển đánh vào người hắn, văng lên vô số bọt nước, rơi vào mái tóc, lên má rồi chảy xuống cánh tay. Trong trời chiều như máu này, Kỷ Nhược Trần ngồi giữa biển máu, những giọt nước ở trên người chảy xuống như giọt máu tươi.
Hắn ngồi như vậy không biết dĩ đã bao lâu rồi và cũng không biết là sẽ ngồi bao lâu nữa.
Khi mặt trời sắp lặn về phía tây, Kỷ Nhược Trần bỗng nhiên có cảm giác, ngẩng đầu lên, nhìn về hướng tây. Trên mặt biển, có một thân ảnh yểu điệu đang đạp sóng đi tới, giống như một làn gió mát lành.
“Thanh Y?”
Khuôn mặt giông như đá của Kỷ Nhược Trần chậm rãi biến mất.
Thanh Y đi tới tảng đá, ngồi trước mặt của Kỷ Nhược Trần, đặt tôi tay bé nhỏ lên đầu gối của hắn, nhìn khuôn mặt của hắn, một lát sau mới nói: “Hóa ra huynh đã tới nơi này, làm cho muội tìm rất lâu.”
KỷNhược Trần cười cười, nói: “Cho dù ta có tới nơi nào, người muội vẫn luôn luôn tìm thầy, ta chưa bao giờ lẫm trốn muội.”
Mặc kệ trong tim hắn có bao nhiều nguội lạnh, chỉ cần nhìn thấy Thanh Y thì giống như nhìn thấy ánh mặt trời quá khứ cũng vậy, hiện tại cũng vậy.
Thanh Y trước kia ôn nhu, nay lại thêm vài phần ung dung đại khí, nàng nói: “Hiện giờ muội tìm tới rồi huynh đã nghĩ tới chuyện rời đi hay chưa?”
Kỷ Nhược Trần ngẩn người nhất thời đáp không được, thời gian này, trái tim hắn như một cành cây khô, giống như dung nhập vào một thể với thiên địa vô tri vô giác, làm gì có nửa điềm sóng gió nào đâu?
Thanh Y thấy vậy cũng không lấy gì làm kỳ quái ôn nhu nhàn nhạt nói: “Cho tới bây giờ huynh vẫn như vậy, vẫn phải để muội nhắc cho huynh: huynh nên đi tìm nàng đi.”
Trái tim Kỷ Nhược Trần nhảy lên một cái: “Tim ai?”
“Cổ Thanh.” .
Đôi mắt của Thanh Y trong suốt như nước, làm cho hắn không dám nhìn thẳng
Trong chốc lát, hắn nhẹ khẽ thở dài một cái, rốt cục nói: “Chuyện ngày xưa ta đã quên rồi chỉ muốn ở lại nơi này tìm sự thanh tĩnh mà thôi.”
Thanh Y nhìn khuôn mặt hắn nhẹ nhàng đưa tay vuốt mái tóc rối bời của hắn, nhợt nhạt cười nói:
“Nếu như huynh thực sự đã quên, vậy thì huynh cũng không ở lại chỗ này. Huynh không đi tìm màng ta, lẽ nào thực sự không muốn nàng phi thăng tiên giới?”
Cho dù kiếp trước không có chuyện xác thịt đi nữa, thì đứng trước mặt Thanh Y. Kỷ Nhược Trần cũng không cách nào giấu được tâm sự của mình. Hắn cười khổ, than thở.
“Tìm được thì thế nào cơ chứ? Con người phải chịu bao nhiêu gian khổ của luân hồi mới được vũ hóa phi thăng sao ta có thể làm ảnh hưởng tới tiền đồ của nàng ta được chứ?”
Thanh Y mới:
“Huynh nên đi tìm nàng còn tìm để làm gì thì sau khi gặp mặt biết cũng không muộn. Có thể chỉ là gặp mặt, cũng có thể chỉ là chào hỏi có thể làm gì đó, hoặc là không làm cái gì cả. Nói ngắn lại, chờ huynh gặp nàng ta rồi sẽ biết.”
Kỷ Nhược Trần do dự một chút, lại lắc đầu.
Thanh Y nắm tay hắn, ôn nhu nói:
“Nếu như huynh không tới, chỉ sợ rằng đâu chỉ có mình huynh không quên được, mà nàng ta cũng không thể nào quên cứ tiếp tục như vậy thì không được. Cho dù là vì nàng thì mọi chuyện cũng nên có một kết cục, huynh không nên lảng tránh cầu thanh tĩnh như vậy. Với lại nếu huynh không đi tìm nàng ta thì sợ rằng sẽ không còn kịp.”
Nhìn Thanh Y nhu đạm như nước, trong lòng Kỷ Nhược Trần khẽ run, trong lúc đang suy nghĩ, thì chuyện cũ trước kia như sóng thủy triều cuốn tới, không biết là có tư vị gì nữa.
Hắn chậm rãi đứng lên, nhẹ nhàng ôm lấy Thanh Y, sau đó chân đạp Tu La, dọc theo con đường mà lúc nãy nàng đi tới, theo ánh trời chiều mà đi.
Mặt trời chiều ngã về tây, Đông Hải như máu bây giờ chìm vào trong im lặng và hắc ám.
Chỉ còn lại một thân ảnh yểu điệu, đứng lặng bất động phảng phất như là dung nhập vào trong thiên địa làm một thể.
Hoàng hôn hôm nay, cả bầu trời Thần Chậu đều đỏ như máu, ngay cả nơi tuyệt địa cực bắc, hay trên đỉnh Minh sơn... cũng có màu đỏ sâm quỷ dị.