Trần Duyên

Chương 509: Chương 509: Cho dù có sống hay chết (7)




Trong khi nói chuyện, Vũ Duẫn tay trái cong lại bắn ra một đạo Kim Binh Xích Viêm Hỏa dài chừng mười trượng hạ xuống đầu của Ngâm Phong.

Ngâm Phong nhất thời cả kinh né tránh không kịp, Định Thiên Kiếm như điện đón nhận, đánh tan ngọn lửa này, sau đó Định Thiên Kiếm quay lại một vòng ngăn cản công kích của 6 gã tiên tướng nhưng hắn cũng bị phun ra một ngụm máu tươi!

Một màn này, không riêng Vũ Duẫn nhìn thấy, mà Cổ Thanh cũng thấy rất rõ ràng Vũ Duẫn tiên pháp thông thiên, đây mới chỉ là búng ngón tay một cái, tay trái của hắn lại tiếp tục bắn ra một đạo thiên hỏa lại hạ xuống đầu Ngâm Phong

Cổ Thanh sắc mặt tái nhợt khẽ thở dài: “Đường đường là Tuần tra chân quân sao có thể dùng thủ đoạn như thế này?”

Vũ Duẫn ha ha cười, nói: “Có câu nói thật hay, tuỳ thích mà làm, bản chân quân vốn là như vậy.”

Cổ Thanh hai mắt chậm rãi nhắm lại, không nói bất động, Linh Lung Bảo Tháp vẫn đang thiêu đốt. Vũ Duẫn cũng không nóng nảy, đạm nhiên mà cười, tay trái lúc nào cũng cong lại, thiên hỏa không ngừng hạ xuống ở phía xa ngoài ngàn dặm.

Trường kiếm của Ngâm Phong vung lên loang loáng, quanh thân đẫm máu, quần áo trên thân giờ đã biến thành lửa đỏ, nhưng vân phiến nhiên như thường. Không biết đã bao lâu, các tiên tướng vây công nghĩ hắn sẽ ngã xuống thể nhưng chẳng biết tại sao, hắn vẫn không ngã!

Phía bắc Tây Huyền Sơn, Tử Dương chân nhân bỗng nhiên nhàn nhạt nói: “Tới rồi.”

Chợt thấy phía chân trời xa xạ có một đạo hỏa vân, thoáng qua đã lướt được ngàn dặm. Phiên hỏa vần này rộng chừng mấy trăm dặm, đứng trên ngọn núi nhìn lại thì nó trông như đám mây che trời!

Hỏa Vân ngừng lại một chút, sau đó có vô số đao kiểm phủ xuống nhưng binh khí này sau khi rơi xuống lập tức hóa thành thiên binh.

Thiên binh một khi thành hình lập tức về trận, trong khoảnh khắc đã xếp thành 36 trận môi trận có một gã tứ phẩm tiên tướng thống lĩnh.

Ở giữa mấy vạn thiên binh có một gã tam phẩm tiên tướng cầm kiểm hướng Tử Dương chân nhân chỉ một ngón tay, quát lớn:

“Ta vâng thiên mệnh xuống hạ giới trừ nghịch! Bọn ngươi đã biết tội chưa?”

Tử Dương chân nhân chậm rãi rút pháp kiểm, thản nhiên nói: “Bân đạo tự nhiên là biết tội.”

Vậy tiên tướng giận tím mặt, quát lớn:

“Nếu như ngươi đã biết tội tại sao không bó tay nhận tội lại còn muốn phản kháng thiên quân lá gan của ngươi thật lớn. Hôm nay ta vâng thiên mệnh phải làm cho các ngươi thân hình cầu diệt. Thế nhưng thượng thiên có đức hiểu sinh Đạo Đức tông dù sao cũng là truyền thừa của Quảng Thành Thượng Tiên, sau khi các ngươi đền tội chúng ta sẽ không tổn thương tới người khác, cứ việc yên tâm đi thôi!”

Tử Dương chân nhân mỉm cười nói: “Nêu có thể như vậy, chúng ta phải đa tạ thượng tiên mới phải.” Cuối cùng cũng tới thời điểm sinh tử.

Tử Dương chân nhân vẫn chẳng quan tâm tới hơn thua như cũ, Ngọc Hư chân nhân thì hai hàng lông mày khép hờ, trông như đang bước vào thái hư, khi nhìn thấy hàng vạn thiên binh Tử Vân. Thái Vi chân nhân hơi biến sắc.

Vân Phong khuôn mặt bình tĩnh, nhẹ nhàng vỗ trường kiếm trong tay, không biết đang nghĩ đến những thứ gì. Trâm Bá Dương thì cười cười, nhìn đám tiên tướng thiên binh như đang nhìn một đám nữ nhân.

Trước Mạc Kiền Phong, chợt thấy một đạo hỏa trụ phóng lên cao, sau đó có một tiếng nỗ cực lớn, sơn môn của Đạo Đức tông chậm rãi đổ xuống.

Cổ Thủ Chân Chân Nhân lung lay, rơi xuống vách vực, khi rơi được hơn trăm trượng hắn mới có thể đưa tay, tóm lấy một gốc cây mọc trên vách đá, thân hình mới dừng lại được.

Cổ Thủ Chân đường đường là chân nhân lại có thể đã mất lực rơi xuống ngay cả việc trèo lên cây cũng vô cùng khó khăn.

Một đoạn kiếm sáng loáng xuyên qua vai của Cổ Thủ Chân, hắn không dám rút kiếm, chỉ sợ rút kiếm xong thì mình cũng không còn duy trì được chút hơi tàn.

Cổ Thủ Chân tại sao lại phải chật vật như vậy? Hắn hướng đỉnh núi nhìn lại, khi xưa chỉ cười một cái là bay lên, giờ này khắc này, nó giống như một bức tường của trời

Đúng lúc này, Cổ Thủ chân đột nhiên nghĩ tới lúc mình mới nhập Đạo Đức tông cầu nghệ, một mình phải đối mặt với Tác Kiều, khi đó phải vượt qua vách núi sâu ngàn trượng chỉ bằng một chiếc xích sắt, hắn đã cho rằng đây là một việc khó vô vùng rồi hắn vượt qua được Tác Kiều, rồi lại làm một chân nhân.

Cổ Thủ Chân hít một hơi thật dài kéo thân hình nặng ngàn cân, chậm rãi đi về phía trước.

Hô một tiếng, lại có một gã đệ tử Đạo Đức Tông thân thể phá vân mà ra, rơi xuống trước người của Cô Thủ chân chân nhân, nhưng mà lập tức biến mất trong sương trắng mênh mông.

Trên đỉnh Mạc Kiền Phong bậc Bạch Ngọc Giai, Minh Sơn đại tướng quân Ngụy Vô Thương đã bước lên từng bước một, y phục của hắn đã rách hết, thân hình lõa lồ đón gió lạnh mà đi trên con đường tới Thái Thượng Đạo Đức Cung

Từ lúc chào đời tới nay, đây là lần đầu tiên hắn đứng gần Thái Thượng Đạo Đức Cung như thê. Mặc dù tiên huyết đầy mặt, mặc dù con mắt trái máu thịt đã bầy nhây, vết thương trên người truyền tới sự đau đớn, nhưng hắn vẫn muốn cười dài!

Ngụy Vô Thương chẳng bao giờ đánh trận mà vui sướng như hôm nay, hắn có thể ngông cuồng bất kể hậu quả!

Hắn không phải không thừa nhận. Đạo Đức tông thật là một đối thủ tốt, từ chân nhân cho tới các đạo sĩ phổ thông ai nấy đều tử chiến không lùi, không nhân nhượng một chút nào cả. Cho dù là những chi sĩ đã liều mình bảo vệ Minh Sơn từ ngàn năm trước, cũng chỉ như thế này mà thôi.

Ngụy Vô Thương bước thêm một bậc nữa, bên hông bỗng nhiên truyền đến một trận đau nhức, đau đến mức hắn thiếu chút nữa té ngã. Vết thương này là do Cổ Thủ Chân lưu lại khi đó hắn đã nghĩ Cổ Thủ Chân bị một kiếm đâm thủng ngực, vốn tưởng rằng vị chân nhân này đã ngã xuống không ngờ Cổ Thủ Chân lấy đầu ra khí lực, lưu lại cho hắn một kiếm.

Kỳ thực lúc đó chân nguyên của Cổ Thủ Chân đã hết, loại tổn thương da thịt này không đáng kể chút nào, lấy sinh mệnh lực của yêu tộc mà nói Ngụy Vô Thương chỉ cần mây hô hấp là khỏi hắn, nhưng hắn muốn giữ lại vết thương này, để làm kỷ niệm.

Cho dù là người hay là yêu, ở thể gian này, bằng hữu khó tìm đối thủ càng khó cầu.

Trong đám mây cách đó ngàn trượng Thái Ẩn chân nhân đang cùng Văn Uyển chiến đấu sinh tử, nhưng mà không có đệ tử Đạo Đức Tông dùng pháp trận trợ giúp. Ngụy Vô Thương tin tưởng Thái Ẩn chân nhân kiên quyết không phải là đối thủ của Uyển hậu đã tu luyện Bắc Đế Tru Tiên lục tới mức gần đại thành.

Mà ở phía sau Ngụy Vô Thương toàn bộ bậc thang ngọc, thậm chí cả Đạo Đức tông đang rung động vì một thân hình cao hơn 10 trượng vây Kỳ Lân quanh mình đang bước theo ngọc giai mà lên, mỗi bước chân làm cho Đạo Đức tông rung động không ngớt.

Đây mới chính là chân thân của Yêu Hoàng Dực Hiên!

Sự hào hùng trong lồng ngực Ngụy Vô Thương như nước thủy triều, bỗng nhiên ngửa mặt lên trời cười dài! Trong tiêng cười lớn, một bước đi của hắn xa hơn 10 trượng chỉ còn một bậc cuối cùng là đứng trước Thái Thượng Đạo Đức Cung.

Tướng hồng ngói xanh, tấm biển thanh ngọc làm đại môn của Thái Thượng Đạo Đức Cung chỉ còn cách hắn chừng 3 trượng!

Tiếng cười của Ngụy Vô Thương bỗng nhiên ngừng lại, sắc mặt dần dần ngưng trọng

Trước cửa Thái Thượng Đạo Đức Cung bỗng nhiên xuất hiện một người trẻ tuổi mặc bố y, hắn đang ngẩng đầu nhìn tấm biển Thái Thượng Đạo Đức Cung treo trên cao, năm chữ đó vô cùng cứng cáp có lực, nhưng lại thiếu đi vài phần thanh tĩnh vô vi, năm đó hắn không cách nào hiểu được bút ý, nhưng bây giờ thì đã có phần hiểu rồi

Hắn đứng chắp tay, nhìn một lúc lâu, mới nhẹ nhàng thở dài từ từ nói: “Ngươi muốn vào Thái Thượng Đạo Đức Cung?”

“Đương nhiên!”

Ngụy Vô Thương nhìn người trẻ tuổi kia, sau đó chuyển sang cây Thiết mâu đang cắm ở bên cạnh con ngươi chợt co rút lại.

Hắn ngửi thấy vô tận huyết tinh truyền từ cây Thiết mâu kia tới nhưng mà không hiểu sự sợ hãi ở đâu sinh ra?

Kỷ Nhược Trần xoay người lại, nhìn Ngụy Vô Thương thản nhiên nói: “Đáng tiếc, ngươi không có cơ hội này.”

Cổ Thủ Chân đang từ dưới vách đá leo lên, trăm trượng đối với hắn cũng là quá khó khăn còn ở đây, đối với Ngụy Vô Thương mà nói ba trượng cũng là điều vô vọng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.