Trần Duyên

Chương 521: Chương 521: Đại kết cục Một khúc ngàn năm (3)




Lúc này trăm vạn thiên binh đã quay về, các vị tiên nhân thì tản đi, chỉ có Hạo Minh theo Tiên Đế vào Côn Luân. Đợi khi tất cả yên tĩnh lại. Hạo Minh hỏi:

“Đại La thiên quân hành sự tuy có phần không thích hợp, thể nhưng cướp lấy Hỗn Độn Khí bức bách Cửu U xây dựng Tu La tháp, cũng chỉ vì muôn tốt cho tiên giới chúng ta, đây chẳng phải là kế sách lưỡng toàn hay sao? Tại sao bệ hạ lại muốn phá hủy cái tháp này?”

Tiên Đế không biển thành khí vẫn duy trì hình người mỉm cười nói:

“Bàn Cổ khai thiên địa, các chất nhe và trong không ngừng bay lên, biến thành Trời các chất nặng và đục từ từ lắng xuống biến thành Đất, muốn cho Thiên Địa không hợp lại với nhau, người làm cho bên trên thì sáng bên dưới thì tối tăm coi đó là đại đạo cân đối Đại La thiên quân muốn ngăn cản hỗn độn nguyên khí bức bách được Cửu U quần ma xây dựng Tu La tháp, muốn quyết một trận tử chiến với tiên giới chúng ta. Tu La tháp cho dù xây xong, Cửu U quần ma nguyên khí tất tổn thương nặng nề, quyết chiến thua nhiều thắng ít. Việc này chắc chắn Đại La cũng tính ra, chỉ là, Hạo Minh, ngươi cứ tỉ mỉ ngẫm lại, làm như vậy là một biện pháp tốt ư? Nếu như như cứ đơn giản như vậy mà tìm được đại đạo, thì trẫm đã nuốt hết Hỗn Độn khí nói không chừng có thể khám phá ra điều gì đó, cần gì phải ở Côn Luân ngồi mấy vạn năm để tìm hiểu thiên địa đại đạo? Huống hồ đã không có Cửu U Chi Viêm, sẽ lại sinh ra một ngọn lửa mới, đây chính là cái ý sinh sôi không ngừng của đại đạo. Sở dĩ Đại Thiên Yêu kia chỉ đuổi theo trẫm ba vòng bởi vì hắn cũng biết, nếu như ngồi ở vị trí của trẫm, hắn cũng sẽ làm thế mà thôi”

Hạo Minh chính cẩn thận suy nghĩ. Tiên Đế bỗng nhiên lại cười, nói: “Ngươi xem. Cửu U Chi Viêm ở Nhân gian cứ như vậy mà biến mất kia.”

Hạo Minh tức thì vận khởi thần thông nhìn xuống Nhân gian giới, sắc mặt có chút cổ

quái. Tiên Đế thản nhiên nói:

“Nếu ngươi không bận chúng ta xuống nhân gian một chút, nhìn xem tình hình thế nào.”

Hạo Minh cũng có chút muốn vậy, nên nói:

“Thần tự nhiên là đi theo rồi.”

Trong nháy mắt. 10 năm đã qua.

Từ khi Kỷ Nhược Trần giải tán yêu quân, không biết tung tích, An Lộc Sơn ngày càng sa sút, chiến cuộc dần dần bất lợi, bị con trai là An Khánh giết chết. Sử Tư Minh cùng An Khánh lại đánh nhau, nội bộ nổi loạn, do vậy mà tới thời kỳ bại vong tới lúc này, chiến hỏa đã qua đi, khắp nơi ở Thần Châu đang dần dần khôi phục nguyên khí

Trên Tây Lương cổ đạo, có mấy người đang đi xa, bên đường có một gian khách sạn, hình như là để cho lữ khách dừng chân nghỉ ngơi.

Một ngày này cuối thu không khí trọng lành, trời quang mây tặng khí tức phong trần của đại đạo nổi lên, đúng là hợp với việc xuất hành.

Khách sạn không lớn, bên trong chỉ có 4 cái bàn, nhưng lại được dọn dẹp vô cùng sạch sẽ.

Kỷ Nhược Trần đang ngồi ở trên một cái bàn mở một vò rượu mạnh, rót ra chén, khi mùi rượu mới bay ra một bóng hình màu xanh bên cạnh hắn hiện lên, một com Tiểu Thanh Xà từ trên cổ áo của hắn bò xuống tự động nằm bên cạnh cái bát, thò cổ vào trong đó mà uống.

Thân rắn tuy nhỏ, nhưng tửu lượng lại vô cùng tốt, trong nháy mắt đã uống hết bát rượu mạnh... vậy mà vần còn đòi uống nữa, không biết thân hình của nó nhỏ như vậy thì chứa rượu vào đầu cơ chứ.

Chưởng quỹ phu nhân lại ôm một vò rượu xuất hiện, nhìn Tiểu Thanh Xà, cười nói: “Tiểu tử này đã lớn lên rồi đó, chỉ cần qua một hai năm nữa là có thê biến hóa, nhưng vẫn cần linh dược của ta làm đồ ăn.”

Kỷ Nhược Trần nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu nhỏ của thanh xà, mỉm cười nói: “Không sao, thời gian còn nhiêu, cứ từ từ cũng được.”

Thanh xà lại uống một chén rượu, nhẹ nhàng nhảy lên, tự chui vào của Kỷ Nhược Trần, bò lên cổ hắn, vắt vẻo nằm trên đó.

Trương Ân Ân ngồi ở bên cạnh Kỷ Nhược Trần, thời gian mười năm qua chỉ giúp nàng bỏ đi được sự ngây ngô, nhưng lại mang tới sự thành thục quyến rũ thanh lệ. Nàng đang bế một đứa trẻ, tuy rằng mới chỉ đủ tháng nhưng mà trông rất xinh đẹp, loáng thoáng đã có bảy phần sự xinh đẹp của nàng.

Thanh Xà ở gáy của Kỷ Nhược Trần hình như có chút không thích Trương Ân Ân, nhe hàm răng nhỏ với nàng. Trương Ân Ân vừa bế con, vừa làm một cái mặt quỷ với Thanh Xà.

Chưởng quỹ lấy ra một bầu rượu, lười biếng đã đi tới, ở bên cạnh bàn ngồi xuống đầu tiên là hắn uống ba chén, sau đó thở dài nói:

“Thể đạo quá mức thái bình cũng không tốt lắm, cả ngày không thấy mấy người tới cửa, ai đã hơn 10 năm không gặp con dê béo nào rồi mấy tên ở trên trời không biết là đang làm gì, chắc là đã sợ rồi. Làm cho cái khách điểm này của ta chỉ có tiếng mà không có miếng!”

Nghe được chưởng quỹ thở dài như vậy, Kỷ Nhược Trần nhịn không được mỉm cười.

Lúc này trời đã về tây, cũng đã tới giờ khách sạn đóng cửa, chợt nghe bên ngoài có tiếng bước chân, sau đó có hai thiểu niên cưỡi hai con lừa to lớn đi tới, đừng ở khách điểm bên ngoài.

Hai người tuổi không lớn lắm, trông giống như là một thư sinh và thư đồng của mình vân du thiên hạ, hai người một người mặt đỏ, một người mặt trắng tướng mạo tuấn lãng chủ tớ quả nhiên đều là nhất biểu nhân tài

Bọn họ dắt lừa đi vào, trong tay của thư đồng kia còn có cả một giá sách, đi theo thiểu niên thư sinh đi vào khách điếm, tìm một bàn ngồi xuống Thư đồng liền kêu lên:

“Chủ quán mang rượu và thức ăn lên, lại chuẩn bị hai gian phòng hảo hạng đồ ăn thì hai mặn hai nhạt, không nên quá nhiều mỡ, mang theo một vò rượu ngon, mạnh một chút cũng không sao. Công tử nhà chúng ta ăn cơm xong còn phải đi nghi sáng sớm mai còn phải lên đường.”

Thư đồng mới gọi xong phía phòng bếp đang lách cách, chỉ sau một lát công phu, rượu

và thức ăn đã chuẩn bị chỉnh tề, rượu ngon cũng đầy đủ.

Thiếu niên kia thư sinh uống một chén rượu, chỉ cảm thấy một cỗ khí tức nóng bỏng từ trong bụng thăng vọt lên, hắn chăng còn sức mà khen rượu ngon.

Sau khi uống xong ba chén, hào khí trong lòng bốc lên, nhìn thư đồng nói:

“Ngươi nhìn xem, bão cát mù mịt, ánh trời chiều như máu, thực đúng là phong cảnh của miền tái ngoại mới là cánh đồng hoang vu dành cho hán tử thiết huyết, chỉ có ở nơi này mới có rượu mạnh như vậy!”

Kỷ Nhược Trần và chưởng quỹ nhịn không được hai mặt nhìn nhau, chưởng quỹ phu nhân thì từ sau phòng bếp nhìn ra, nhịn không được phải đánh giá thiếu niên này. Thanh Xà ở cổ của Kỷ Nhược Trần đang ngủ cũng phải hơi mở mắt, hướng thiếu niên kia nhìn một chút, sau đó lại mơ màng ngủ.

Lúc này, thiếu niên giúp việc trong khách sạn bước tới cười bồi hỏi:

“Mảnh đất này xung quanh toàn là nơi khô cằn, hoang vu, phía trước cũng không có mấy gia đình. Tiểu nhân thấy hai vị đúng là có phong phạm thần tiên, nhưng không biết là từ đâu tới đây? Không biết nhị vị khách quan muốn đi đâu, nói không chừng tiểu nhân có thể giúp một tay.”

Thư sinh kia thẳng ngồi mỉm cười, cất cao giọng nói: “Cao lồng lộng. Côn Luân.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.