Author: Taehyung_BTS3012
“Chúng ta cược đi.”
“Cược gì?”
“Dù mất bao lâu.”
“Dù có đi đến nơi nào.”
“Thì nhất định sẽ có một ngày.”
“Chúng ta sẽ gặp lại nhau.”
oOo
Nhật thực kéo dài suốt bảy ngày bảy đêm, thế giới chìm trong bóng tối vô tận.
Thời điểm mà hậu nhân thường hay kể lại, với cái tên “Ngày bóng tối“...
Đó chính là Trận Chiến Thần Ma.
oOo
Trời đất rung chuyển, nham thạch phun trào, bóng tối gặm nuốt vạn vật.
Ngày hôm ấy, phong ấn vỡ nát, lệ quỷ thoát ra, máu chảy thành sông.
Triệu Vân Lan yên lặng nằm trên nền tế đàn, máu từ khóe miệng y không ngừng trào ra. Đỏ sậm, chói mắt.
Thế rồi y đột nhiên mỉm cười, từ nụ cười như có như không, đến cười lớn ngông cuồng không chút do dự. Y nhìn Thẩm Nguy một thân hắc bào của Trảm Hồn Sứ. Mặt nạ đen tuyền không che nổi gương mặt tiều tụy, ngược lại càng tôn lên vẻ tái nhợt dọa người. Ngày thường làn da hắn vốn đã trắng tới mức không bình thường, bây giờ đã gần đạt tới trình độ trong suốt, nhìn qua chẳng khác nào nguyên thần yếu ớt gần tan biến của Côn Luân Quân năm xưa.
Càng nhìn, nụ cười của y càng thêm không chút kiềm chế. Nụ cười ấy, vừa như châm chọc, lại vừa như bi thương. Cuối cùng hóa thành tràn đầy bất đắc dĩ và không cam lòng.
“Thẩm Nguy à, thì ra anh đã ấp ủ mọi chuyện từ lâu như vậy!”
Khóe miệng Thẩm Nguy cũng trào ra tia máu, máu tươi thấm ướt tầng tầng lớp lớp của hắc bào, lại tiếp tục lan rộng ra, nhỏ thành dòng trên mặt đất.
Cho dù như vậy, bên môi hắn cũng ngậm ý cười dịu dàng. Hắn muốn nhấc chân, bước về phía Triệu Vân Lan. Nhưng hai bàn chân giống như bị đóng đinh trên mặt đất, nhấc lên không nổi, mà di động một chút cũng không xong.
Hắn chỉ có thể nhìn chăm chú vào y, nhìn ngắm khuôn mặt anh tuấn có chút lưu manh của y một cách thật cẩn thận, thật chậm rãi. Thậm chí là tham lam ngắm nhìn, làm sao để cho khuôn mặt ấy lại rõ ràng thêm một chút nữa, khắc sâu thêm một chút nữa, giống như muốn khảm thật sâu vào trong đáy mắt, giấu thật kĩ vào trong tim, để cho dù có bị giam cầm trong hỗn độn thêm hàng ngàn, hàng vạn năm nữa, vẫn có thể nhớ cho thật kĩ, không hao hụt đi một phân, một li nào.
“Vân Lan, ngươi có thấy không? Chỉ cần thêm một chút nữa thôi, tất cả những gì ta hứa với ngươi, ta đều sẽ làm được. Không một tia cắt xén, không một câu nuốt lời, khi đó, ngươi sẽ cho ta biểu tình gì đây?”
“Lời ngươi nói năm đó, bây giờ ta đã hiểu được rồi. Rằng đến một lúc nào đó, biết bản thân có trăm ngàn lựa chọn, lại vĩnh viễn chỉ biết chọn một con đường như thế...”
“Ta có thể vì ngươi mà hủy thiên diệt địa, cũng có thể vì ngươi mà cứu vớt chúng sinh. Trái tim ngươi mang nặng cả thiên hạ, còn trái tim của ta chỉ chứa được một mình ngươi. Điều ta mong ước từ trước đến giờ, không phải là ngươi có thể vứt bỏ cả thiên hạ mà đứng về phía ta, mà là ngươi có thể sống, sống một cách thật tự do, thật phóng túng, đời đời bình an.”
Hắn vừa dứt lời, xiềng xích trên người giống như được cởi bỏ. Cả người đều nhẹ bẫng, giống như muốn bay lên. Thẩm Nguy chậm rãi quay lưng lại, bước chân nặng nề mà không chút do dự, tiến thẳng lên phía đài cao.
Triệu Vân Lan khó nhọc mở to hai mắt, miệng không ngừng thì thầm.
“Thẩm Nguy...Tiểu Nguy...Bà xã...Mau đứng lại...Không được bước tiếp...”
Mà bóng người kia giống như không nghe thấy, vẫn tiếp tục cất bước. Trong ánh mắt y, bóng dáng kia càng lúc càng xa dần, mờ dần, rồi chậm rãi biến thành hư ảo.
Hai mắt Triệu Vân Lan đỏ lên. Không biết lấy được sức lực từ đâu ra, y lồm cồm bò người dậy, mỗi một bước chân đều như đang run rẩy, lung lay trong gió.
“Thẩm Nguy...khốn kiếp, ngươi mau xuống đây cho ta, có tin là ông đây sẽ đoạn tuyệt với ngươi không hả! Nếu...nếu ngươi còn dám bước tiếp...ta sẽ không bao giờ để ý đến ngươi nữa!”
Bóng lưng Thẩm Nguy đột nhiên cứng lại. Thân thể thon dài giống như chợt run rẩy, rồi lại làm như không có việc gì, mắt điếc tai ngơ. Chỉ có chính hắn mới biết, lời nói của y giống như một lưỡi dao cắm vào lòng hắn, đau đớn lan tỏa trong lồng ngực, ngay cả trái tim vốn không tồn tại kia cũng như ngừng đập. Đáy mắt trong suốt cũng bị phủ lên một tầng bi thương.
Trảm Hồn Sứ đứng trên đài cao, hai tay dâng Trảm Hồn Đao, đôi mắt xám bạc chứa đầy bóng dáng kiệt ngạo bất tuân của Côn Luân Quân. Thâm tình trong mắt hắn giống như sóng trào cuồn cuộn, hận không thể xé nát thiên khung, nhẹ nhàng ôm người hắn yêu vào lòng.
“Lấy Trảm Hồn Đao, huyết tế chúng sinh, chém thương khung, trảm Qủy tộc. Ta muốn chẻ đôi hỗn độn, đưa Qủy Tộc về với hư không. Sinh tử bởi trời, vạn vật sinh sôi, triệt tiêu quỷ khí, thiên đạo luân hồi.”
Âm thanh trầm thấp như sấm dậy vang vọng khắp không gian. Sau lời ngâm tụng của Trảm Hồn Sứ, trời long đất lở, ánh sáng vụt tắt, hắc bào tung bay trong cuồng phong loạn vũ. Tứ Đại Thánh Khí lơ lửng giữa trời cao, tỏa ra ánh sáng thần thánh chói mắt.
Bốn trụ cột chống trời ầm ầm rung chuyển, phong ấn vỡ vụn, Qủy Tộc gào thét.
Thế giới chìm vào bóng tối vô tận, tất cả đều đã kết thúc.
Từ đây Tứ Đại Thánh Khí triệt để tan biến, Qủy Tộc trở về với hỗn độn. Cuộc sống cũng quay lại với quỹ đạo vốn có của nó.
Chỉ có thế giới của Triệu Vân Lan...
Từ đây thiếu một Thẩm Nguy.
Mà thế giới này... cũng không còn một Trảm Hồn Sứ.
Dường như trong giây phút trời long đất chuyển, bên tai y vang lên một giọng nói dịu dàng.
“Một đời người chỉ có thể vì hai việc mà cam tâm chịu chết, vì thiên hạ gia quốc thành toàn trung hiếu đạo nghĩa, và vì tri kỉ thành toàn chính mình – tiền lệ từ xưa có thể bỏ mình vì tri kỉ, ta nếu có thể vì ngươi mà chết, đương nhiên cũng chịu vì ngươi mà sống, ta không có gì phải tiếc nuối. Ngươi chưa từng rơi nước mắt, đừng khóc vì ta.”
“Ta nhất định sẽ trở về tìm ngươi.”
Triệu Vân Lan run rẩy đưa tay lên khóe mắt, hóa ra khuôn mặt y đã đẫm nước mắt từ khi nào.
Chỉ là, người kia không nhìn thấy được nữa.