Trấn Hồn

Chương 107: Chương 107




CHƯƠNG 107 PN1

Mặt trời chiều xiên xiên chiếu vào phòng, máy tạo ẩm nhả hơi trắng xóa, một chiếc áo khoác ném trên sô pha tiếp khách nhàu nhĩ thành nếp, chủ nhân cũng không quan tâm đến, trong phòng làm việc cực kì yên lặng, chỉ có tiếng ngón tay gõ trên bàn phím vang lên____Triệu Vân Lan đeo kính chống phóng xạ, đang bận rộn sửa chữa một bản báo cáo.

Y càng đọc thì mày nhăn càng chặt, lát sau, y nhấc điện thoại nội bộ gọi sang phòng hình sự đối diện, giọng điệu cực kì không tốt: “Lâm Tĩnh, lăn vào đây cho ta.”

Ba mươi giây sau, Lâm Tĩnh ngọt ngào lăn tới: “Keke, lãnh đạo, ngài gọi ta hả?”

Triệu Vân Lan đổ ụp xuống một tràng càu nhàu: “Tự ngươi đếm xem có bao nhiêu lỗi chính tả đi? Ta không biết các người cả ngày làm được cái chuyện chết dấp gì nữa, viết có mỗi bản báo cáo mà cũng viết thành….Ngươi làm trò gì đấy?”

Lâm Tĩnh hoàn toàn không có tí tâm trạng bùi ngùi vì bị mắng nào, đang vừa dí sát vào mặt y vừa duỗi dài cánh tay chỉnh góc độ chụp ảnh: “Nào lãnh đạo, nói chi____nào____”

Triệu Vân Lan không đổi sắc mặt: “…..Chi cái đầu ngươi ấy.”

“Tạch” một tiếng, Lâm Tĩnh thó được cái ảnh chụp chung, lại còn vui sướng hả hê chìa ra cho Triệu Vân Lan xem, trong ảnh, vì vấn đề vị trí và góc độ mà mặt Lâm Tĩnh dán ngay vào màn ảnh như cái bánh bự, mà Triệu Vân Lan mặt thối ở đằng sau nhìn hệt bối hậu linh.

“Chụp được này !” Lâm Tĩnh sung sướng một cách khó hiểu, “Ta cứ nghĩ là thượng cổ thánh nhân thì không thể bị dụng cụ của người phàm chụp được cơ, thế mà được đấy, ngươi bây giờ kì thực cũng là hóa thân ở trần gian như thầy Thẩm đúng không? Có phải ngươi muốn biến là biến được ra chân thân không, nè, thương lượng chút, dùng chân thân chụp với ta một kiểu nhá?”

Triệu Vân Lan: “……”

Lâm Tĩnh: “Một kiểu thôi mà.”

Triệu Vân Lan: “Lăn đi.”

Vì thế Lâm Tĩnh lại vui vẻ lăn ra.

Văn phòng không được yên tĩnh quá năm phút đồng hồ, lại có người gõ cửa, Chúc Hồng đi vào: “Sếp Triệu, tôi muốn rút đơn từ chức.”

Triệu Vân Lan hất cằm về phía cái máy xén giấy: “Xử lý rồi.”

“À.” Chúc Hồng dừng một chút, tìm đề tài gợi chuyện: “Mai là mười lăm, tôi phải xin phép một ngày.”

“Ờ, biết thế.” Triệu Vân Lan cũng không ngẩng đầu lên.

Một lát sau, Chúc Hồng vẫn ngồi đó không động, Triệu Vân Lan rốt cuộc cũng nhìn cô một cái: “Còn chuyện gì nữa?”

“Tôi có chút hiếu kì.” Chúc Hồng vươn người về phía trước dò xét, đè thấp giọng hỏi, ‘‘Nhánh đại thần mộc Thẩm Nguy cho tôi sao lại nhú ra cái mầm thứ ba? Hai cái trước lại vì sao mà mọc được?”

Nhìn biểu cảm của Triệu Vân Lan có vẻ như y không muốn trả lời, nhưng mà chung quy Chúc Hồng cũng vẫn là một cô gái, khi y nói chuyện với con gái suy cho cùng sẽ khách khí một chút___Đặc biệt lại là người đã thầm mến y, hơn nữa còn bị y vô tình phát thẻ.

“Cái mầm thứ nhất là khi hắn định ra khế ước với Thần Nông, mầm thứ hai là khi hắn tuân thủ hứa hẹn, mà cái thứ ba là lúc hắn quyết định…” Triệu Vân Lan ngừng lời một hồi, sắc mặt rõ ràng là âm trầm hẳn xuống, lát sau, y mới miễn cưỡng kiên nhẫn nói,”Đại Bất Kính Chi Địa không thể lập nên luân hồi, nhưng vì Quỷ tộc không có hồn phách, mà đại thần mộc mọc ra ba mầm tượng trưng cho Quỷ Vương sinh ra ba hồn, hồn phách của Quỷ Vương nối thông Luân Hồi đến Đại Bất Kính Chi Địa, từ nay về sau không còn Quỷ tộc nữa, cô hiểu chưa?”

Chúc Hồng nghĩ nghĩ: “Hình như…đại khái hiểu được một tí, thế Quỷ tộc đi đâu cả?”

Triệu Vân Lan nhướng mày, “Không còn, nhưng không ở đâu không có.”

Chúc Hồng: “Giống như Trấn Hồn đăng vĩnh viễn sáng không nơi nào không ở?”

Triệu Vân Lan: “Ừm.”

 Chúc Hồng lại hỏi: “Vậy còn anh? Anh còn có thể về Côn Luân nữa không? Trấn Hồn lệnh còn tồn tại không?”

Ngữ khí của cô khó được pha chút chần chừ, như thể vừa mới nghĩ tới người đang ngồi trước mặt thực ra là ai.

“Không về.” Triệu Vân Lan vừa nói vừa chép một phần văn kiện ra USB ném cho Chúc Hồng, “Đánh lại tử tế rồi đóng dấu cho tôi___ Núi Côn Luân không có điều kiện thực tế để mà khai hoang, tôi có về cũng chẳng vui thú điền viên gì được, về làm cái gì? Mỗi ngày nhận triều bái của một lũ ngốc thích thú lắm đấy chắc? Tôi không thèm về.”

Chúc Hồng chụp lấy USB: “Tôi vẫn còn có cảm giác thật mơ hồ.”

Triệu Vân Lan: “Gì?”

Chúc Hồng: “Tôi thầm mến Côn Luân Quân đó chết tiệt, bà đây sao có thể trâu bò đến thế chứ?”

Triệu Vân Lan: “. . .”

“À đúng rồi, ” Chúc Hồng lôi một xấp thẻ trong túi ra, lật tìm trong một đống thẻ ngân hàng thẻ giảm giá lấy được một cái thẻ vàng giảm tiền khách sạn, ném xuống bàn làm việc của Triệu Vân Lan, “Tôi nghe nói ngươi có nhà không thể về, cái này cho anh nè, chiết khấu 60%, anh đỡ phải mang hết tiền lương nộp cho chi phí khách sạn, tôi cũng chỉ giúp anh được đến đây thôi.”

Triệu Vân Lan: “. . .”

Sau đó Triệu Vân Lan yên lặng nhận thẻ giảm giá, không chút khách khí nói với Chúc Hồng dám chọc vào nỗi đau của y: “Lăn ra đi.”

Chúc Hồng cũng lăn, một lát sau, Sở Thứ Chi cầm theo văn kiện được Chúc Hồng làm xong chạy vào, sau đó làm một việc rất là thừa thãi ngoài đưa văn kiện_____tỷ như hắn ngồi xuống đối diện Triệu Vân Lan.

Triệu Vân Lan đập con chuột rầm một phát: “Các người xong chưa hả? !”

Sở Thứ Chi: “Ta hỏi một câu thôi.”

Triệu Vân Lan: “Không thích thú gì ! Tiểu Quách đúng là hóa thân của bấc đèn Trấn Hồn, được rồi nói xong ngươi có thể cút.”

Sở Thứ Chi: “Cho nên cậu nhóc có đại công đức trời ban, giống như Nữ Oa à?”

Triệu Vân Lan biểu cảm hung tàn dò mìn trên máy tính: “Trăm năm như một ngày làm cùng một loại người, một loại việc, duy trì ánh sáng cho Trấn Hồn đăng, chẳng nhẽ công đức còn nhỏ hơn tạo ra con người hay sao? Ngươi cái đồ bệnh tuổi dậy thì không hiểu thì đừng có mà cãi, bớt làm cho ta mất mặt đi.”

Sở Thứ Chi nhíu nhíu mi: “Rất không thích hợp, cho nên cậu ấy chính là phần ngốc nghếch mà ngươi đặc biệt thiếu ấy hả?”

Triệu Vân Lan mặt không chút thay đổi nói: “Ta lặp lại lần nữa, miễn lằng nhằng, cút.”

Sở Thứ Chi nhìn y, nhướng mày, bắt đầu triển khai công kích trào phúng: “Xì, không dám về nhà phải ở khách sạn, trai già dục cầu bất mãn, cơn tam bành thực là lớn.”

Triệu Vân Lan mặt không biểu cảm ngẩng đầu lên, ánh mắt nguy hiểm nhìn chằm chằm Sở Thứ Chi, Sở Thứ Chi nhún nhún vai, huýt sáo đi ra ngoài.

Triệu Vân Lan quét mìn nổ đầy màn hình, bấy giờ mới hết chịu nổi thu hồi đường nhìn: “Mẹ nó chứ.”

Y kết thúc một ngày công tác, chẳng có việc gì làm dò mìn cả nửa buổi, mãi đến chiều lúc sắp tan tầm, cửa phòng làm việc mới lại bị đẩy ra, Đại Khánh thò cái đầu mèo đen sì vào: “Này, có người tìm đấy.”

Triệu Vân Lan kinh ngạc ngẩng đầu lên, kính chống phóng xạ từ trên cánh mũi trượt xuống một chút: “Ta không nhận được hẹn trước. . .”

Đại Khánh không để ý tới y, đi vòng tại chỗ một hồi, dùng mông đẩy mở cửa phòng nói với người phía sau: “Vào đi thầy Thẩm.”

Triệu Vân Lan thấy người phía sau cánh cửa thì sắc mặt tối xuống với vận tốc ánh sáng, sau đó y hờ hững buông mắt, lạnh nhạt nói: “Tiên sinh muốn báo án thì tìm đồn công an, chúng tôi không trực tiếp thụ lý.”

Thẩm Nguy hẳn là vừa ở trường về, trong tay còn mang theo một tập giáo án, bất đắc dĩ cười nhẹ: “Vân Lan. . .”

“Anh là ai cơ, đừng có gọi thân thiết thế, tôi không biết anh.” Triệu Vân Lan ngắt lời hắn, “Thực xin lỗi tiên sinh, hai ngày trước tôi vừa bị tai nạn, chả biết thế nào lại mất trí nhớ, đầu óc cũng không quá rõ ràng, gần đây không tiện tiếp khách. Phiền anh đi ra ngoài thì khép hộ cái cửa, cảm ơn.”

Nói nghiêm túc ra thì đây là ngày đầu tiên Triệu Vân Lan đi làm kể từ sau sự kiện kia, Thẩm Nguy hôn mê hơn một tuần, Triệu Vân Lan cũng yên lặng trông nom hắn hơn một tuần___Thế mà lúc sau Thẩm Nguy tỉnh dậy, xác định được hắn không sao, Triệu Vân Lan liền không nói hai lời, trở mặt không nhận người, quay lưng bỏ Thẩm Nguy lại, bản thân thì rời nhà đi bụi, ra ngoài ở.

Thẩm Nguy vừa muốn nói gì thì chuông báo tan tầm trên bàn Triệu Vân Lan vang lên, người đàn ông này dùng tốc độ làm cho người ta không nhìn rõ tay năm tay mười đóng máy tính thu dọn đồ tan ca, nhặt áo khoác thu túi xách đi thẳng ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Này tiên sinh anh nhường đường chút, chúng tôi phải tan tầm.”

Thẩm Nguy nắm chặt lấy cổ tay y: “. . . Thực xin lỗi.”

“Gì đây, ” Triệu Vân Lan nháy mắt mấy cái, hạ giọng, như cười như không nói, “Xin lỗi tôi? Anh xin lỗi gì tôi? Nghĩ kĩ đi rồi hẵng nói, mà này, tôi có lòng nhắc nhở chút, tôi ghét nhất người bội bạc.”

Thẩm Nguy bị y chặn họng nhất thời không nói lên lời.

Mèo đen Đại Khánh bàng quan ở một bên liếm móng: “Ai nha, ngược luyến tình thâm.”

Triệu Vân Lan rút rút tay mình lại, không rút được, y cau mày nói: “Anh còn chuyện gì nữa thì nói mau lên, tôi đây tan ca còn phải đến khách sạn hẹn người.”

Thẩm Nguy siết chặt tay, nhưng hắn chung quy không phải người mau miệng, không biết nói như thế nào, yên lặng nửa ngày vẫn chỉ thốt ra một câu “Xin lỗi” .

Triệu Vân Lan cười nhạt một tiếng, vừa nghĩ cách giãy khỏi tay hắn vừa nói cho có lệ: “Không có gì, được rồi chứ? Anh có cần thêm giai đoạn đáp lễ bắt tay nữa không?”

“Ai nha, vội đi tìm người thuê phòng nha, ” Mèo đen đê tiện dài giọng nói, Thẩm Nguy cúi đầu liếc nhìn nó, liền nghe thấy nó không chút hoang mang phun ra nửa câu còn lại, “Cho thêm lá gan nữa y cũng không dám.”

Triệu Vân Lan: “. . .”

Đồ tiểu súc sinh ăn cây táo rào cây sung này !

Lúc này, đám người ở phòng hình sự đối diện cũng chậm rãi thu thập hành trang chuẩn bị tan tầm, Lâm Tĩnh dẫn đầu đi ra, vừa thấy tình cảnh này thì đầu tiên là sửng sốt một chút: “Ô, chào thầy Thẩm, đến chặn người sao ? Chặn thật trùng hợp quá !”

Sở Thứ Chi đi theo phía sau hắn vỗ tay: “Trùng hợp ! Đầy kĩ thuật !”

Chúc Hồng vừa ấn di động đọc tiểu thuyết vừa không ngẩng đầu lên mà phun ra một cái tên khách sạn và số phòng: “Tui thấy tập kích đêm cũng là một ý kiến hay mà, bất đồng về tinh thần có thể dùng hài hòa về thể xác để giải quyết tốt ~”

Cô nương này trong mười ngày ngắn ngủi tam quan vỡ nát, sau đó không biết đã thông qua con đường nào mà ngoài ý muốn tu luyện ra tinh thần quỷ dị “thương y thì ngắm y bị người ta đè”.

Quách Trường Thành đi ra cuối cùng, khóa cửa, lễ phép nói: “Chào thầy Thẩm.”

Sau đó tuy rằng cậu không rõ tình huống, thế mà cư nhiên phá lệ nói thêm một câu: “Sếp Triệu anh đừng giận nữa, lúc trước khi thầy Thẩm bị thương anh không phải lo lắng gần chết hay sao ? Còn vẫn canh giữ bên giường không chịu nghỉ ngơi cơ mà.”

Các tiền bối phía trước đồng loạt quay đầu, trong ánh mắt hoàn toàn không hiểu mô tê của Quách Trường Thành, cùng nhau giơ ngón cái với cậu____Thiếu niên, đâm trúng hồng tâm, làm tốt lắm !

Quách Trường Thành mặt đầy mê mang, tuyệt đối không biết mình đã vô tình phơi bày bí mật của lãnh đạo, sắp phải sống trọn vẹn một năm kiếp sống trẻ dại ~

Triệu Vân Lan: “. . .”

Cái lũ súc sinh ăn cây táo rào cây sung này !!!

Trong nháy mắt điểu thú đều tan, chỉ có Đại Khánh gan lớn bằng trời vẫn kiên định vây xem, ý đồ quan sát diễn biến kế tiếp, ai ngờ lúc này, lão Lý vẫn tan tầm muộn cầm một cái cặp ***g mang mùi cá khô bay tràn ngập hành lang đang đi về hướng này, Đại Khánh “ngoáo”  một tiếng chạy quanh chân Thẩm Nguy mấy vòng : ‘‘Đại nhân, quỳ cầu thu lưu !”

Thẩm Nguy lấy chìa khóa chung cư của Triệu Vân Lan đeo lên cổ con mèo, Đại Khánh như một mũi tên lửa rời cung hoành tráng đáp từ cửa sổ hành lang xuống chạy ra bên ngoài.

Lão Lý đương nhiên nhìn thấy, bất đắc dĩ gật đầu với hai người, cúi mình đặt cặp ***g ở cửa phòng hình sự, nói với Triệu Vân Lan: “Ngày mai làm nóng lên rồi đưa Đại Khánh ăn vẫn được.”

Triệu Vân Lan đối mặt với người bắt nạt mèo nhà mình khi mình không có mặt cũng không biết phải dùng biểu cảm gì, đành phải hờ hững gật đầu, lão Lý thở dài: “Chỉ là hết giòn rồi.”

Sau đó lão rời đi, có chút cô đơn.

Cuối cùng, hành lang phủ ngập ánh sáng cuối ngày chỉ còn lại hai người bọn họ.

Thẩm Nguy trầm mặc một hồi, nhẹ giọng nói: “Vẫn là không chịu tha thứ cho ta sao?”

Triệu Vân Lan người đi, bỗng dưng phát sinh hứng thú nồng đậm với thời tiết bên ngoài.

Thẩm Nguy cúi đầu, chậm rãi buông tay y: “Côn Luân, ngươi…ngươi muốn làm gì ta đều được.”

Kỳ thật Triệu Vân Lan không muốn thế nào, y không nỡ đánh cũng không nỡ mắng, tâm tình lại không cam, cho nên mới cáu kỉnh, vì thế mà chẳng mặn chẳng nhạt nói: “Tiên sinh anh đang nói cái gì vậy? Tôi thực sự không hiểu vì sao mà Mất.Trí.Nhớ rồi, đến giờ cũng vẫn không biết vì sao lại thế đây, đừng bắt nạt tôi ngốc mà lừa gạt tôi, làm người phải phúc hậu chút.”

Môi Thẩm Nguy có chút trắng bệch, Triệu Vân Lan kiên quyết không nhìn hắn, xoay người liền muốn đi ra ngoài, còn chưa kịp bước chân đã nghe có tiếng vang phía sau, y xoay vụt người lại, chẳng ngờ Thẩm Nguy lại quỳ xuống.

Triệu Vân Lan: “. . .”

“Ngươi làm gì thế này?” Triệu Vân Lan cúi người kéo hắn, “Có bệnh sao? Đứng lên!”

Thẩm Nguy không nói một tiếng.

Triệu Vân Lan: “Đứng lên !”

Thẩm Nguy vẫn không nói một tiếng.

Triệu Vân Lan chẳng có cách nào với hắn, đành đặt mông ngồi luôn xuống đất.

Một lát sau, y giơ tay chọc chọc Thẩm Nguy: “Này, tí nữa mặt trời xuống núi, tổ trực đêm cũng sắp tới rồi, ngươi không sợ dọa người ta sao Trảm Hồn Sứ đại nhân?”

Thẩm Nguy cúi đầu nói: “Chẳng phải ngươi nói không nhớ ta sao?”

“. . .” Triệu Vân Lan tức giận nói, “Đúng vậy đó, ngài là vị nào hả?”

Thẩm Nguy nắm chặt tay y.

Triệu Vân Lan trầm mặc một hồi: “Nếu không phải Thần Nông tính kế giải thoát Côn Luân Quân chân chính ngay khi ngươi quyết định cướp đi kí ức của ta, thì ta sẽ thế nào? Ngủ một giấc tỉnh lại liền không nhớ bất cứ thứ gì như người khác sao, chưa bao giờ biết trên đời đã từng có ngươi tồn tại sao? Tất cả những thứ liên quan đến ngươi phỏng chừng cũng sẽ biến mất, đến lúc đó có phải ta sẽ chỉ biết nghĩ thực là kì quái, không hiểu là ai đã cải tạo phòng bếp của ta thế này, có đúng không ?”

Thẩm Nguy chần chừ một chút, gật gật đầu.

Triệu Vân Lan lạnh lùng hỏi: “Kỳ thật ta muốn hỏi một chút, tâm ngươi độc ác đến mức nào vậy?”

Thẩm Nguy thử thăm dò vươn tay, thấy Triệu Vân Lan không né tránh, cuối cùng từ từ từng chút ôm lấy y vào lòng, hắn tựa hồ có trăm ngàn lời muốn nói, lai một lời cũng không nói nên câu, thậm chí nhắc cũng không chịu nhắc một từ, chỉ là lần thứ ba thì thầm bên tai Triệu Vân Lan: “Thực xin lỗi, ta sai rồi.”

Giống như bất kể hắn có bao nhiêu thống khổ, đều có thể giữ kín để lộ mảy may, đều có thể không phân tốt xấu, đương nhiên nhận sai như vậy.

Trong lòng Triệu Vân Lan vốn có một ngọn lửa nhỏ bỗng dưng tắt lụi không còn nổi chút tro tàn, đáy lòng lại nhức nhối dấy lên chua xót.

Y giữ nguyên tư thế kéo Thẩm Nguy lên, đi theo vệt nắng cuối ngày bước ra ngoài.

Thẩm Nguy đuổi kịp kịp, lòng đầy chờ mong hỏi: “Về nhà sao?”

Triệu Vân Lan: “Khách sạn.”

Thẩm Nguy bỗng nhiên dừng bước, ánh mắt cũng chợt trở nên ảm đạm.

Triệu Vân Lan thở dài, giọng điệu pha một phần ác liệt: “Tiền phòng trả rồi, để cho ta ở thêm một ngày thì đã làm sao?”

Thẩm Nguy nháy mắt mấy cái, sững sờ nhìn y.

“Lại nói, ta có bảo ngươi không được đến ở cùng đâu nào.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.