CHƯƠNG 52.
Bác sĩ, hộ lý và thậm chí cả người nhà của người bị hại đều tạm thời bị cảnh sát mời ra ngoài, bởi vậy trong phòng chỉ còn lại hai âm thanh gào khóc ốm bệnh đang tôn nhau lên.
Triệu Vân Lan nhìn lướt qua hai người một hồi, trước tiên giơ tay đập một người hôn mê, sau đó hỏi Quách Trường Thành: “Có mang sổ ghi chép không?”
Quách Trường Thành vội vàng gật đầu.
“Ghi cho hẳn hoi,” Triệu Vân Lan cúi người hỏi người bị hại, “Chị à, chân chị đau phải không?”
Nạn nhân này là một phụ nữ trung niên đang đau đớn lăn lộn, nhân viên y tế đành phải đem chị ta trói vào trên giường. Người phụ nữ hai mắt đẫm lệ mông lung hướng về phía y rồi gật gật đầu.
Triệu Vân Lan lấy ra một cái ví, chẳng qua trong “ví” không để tiền hay giấy tờ linh tinh. Khi mở ra thì bên trong là một xấp hoàng phù rất dày.
Triệu Vân Lan vừa chọn lựa vừa nói giảng giải cho Quách Trường Thành: “Giấy phù là đạo cụ vô cùng cần thiết, lúc bình thường bảo quản cất giữ cũng phải có quy luật, dựa theo loại nào mà phân chia ___ ví dụ như công kích, trừ tà vân vân… phải sắp xếp cho khoa học, tránh khi cần dùng tìm loạn cả lên vẫn không thấy lá bùa mình cần, sử dụng như thế nào cũng lại là một môn học vấn……”
Tên lãnh đạo không nên thân này không ngờ lại bắt đầu giảng giải giữa tiếng nạn nhân vẫn đang gào khóc y như heo bị chọc tiết.
Quách Trường Thành không có tố chất tâm lý vững vàng như vậy, cậu hoàn toàn nghe không vào, lực chú ý đều bị người bị hại thê thảm kia hấp dẫn hết.
“Lấy tình huống của chị này làm ví dụ.” Triệu Vân Lan tiếp tục nói, giống y như một giáo sư đang chỉ thi thể mà giảng bài cho học viên của mình vậy. Y đi qua, vạch lỗ tai của phụ nữ trung niên, “Cậu không có thiên nhãn nên không nhìn thấy âm đức của chị ta bị hao hụt, có thể mượn dùng một lá phù rất cơ bản đến trợ giúp là được.”
Y rút ra một lá hoàng phù đưa tới trước mặt Quách Trường Thành: “Cái này gọi là Thỉnh Thiên Mục phù.”
Quách Trường Thành vừa muốn đưa tay nhận lấy thì tay của Triệu Vân Lan lại đột nhiên vèo một tiếng giơ qua, chuẩn xác dán lên vị trí mi tâm của cậu: “Giống như vậy.”
Quách Trường Thành bất ngờ không kịp bị dán như thây khô, nhất thời chỉ cảm thấy giấy phù trên trán lạnh lẽo nói không lên lời, phảng phất như có sức nặng đè xuống mi gian. Cậu hoa mắt, thế giới trước mắt lập tức phát sinh biến hóa…nhưng mà rốt cuộc là biến hóa như thế nào và ở đâu thì cậu lại không nói rõ được.
“Cậu lại đây mà xem.” Triệu Vân Lan vẫy tay về phía cậu.
Quách Trường Thành vội vàng cúi đầu. Lúc này, cậu hoảng sợ phát hiện xung quanh người bị hại nằm trên giường kia bao phủ bởi một tầng hắc khí không thể miêu tả rõ. Khuôn mặt nguyên bản chỉ là có chút tiều tụy giờ đây mang vẻ quỷ dị khó nói thành lời, như ẩn như hiện lộ ra tử khí gần đất xa trời; đôi chân đang tốt lành ở trên người đã chìm hẳn vào trong hắc khí chỉ để lộ ra một đôi gốc đùi so le không đủ.
Quách Trường Thành vừa nhìn tai của người phụ nữ thì đã thấy sau vành tai có một ấn kí màu đen rất lớn, màu sắc không quá đậm nhưng xám ngoét như bị bôi lên mà quấn chặt lấy cả cổ của chị ta, tựa như một cái bớt đầy quái lạ.
“Sau tai chuyển đen, là đại biểu cho âm đức tổn hại.” Thẩm Nguy đứng phía sau Quách Trường Thành bỗng nhiên mở miệng, “Trên Sổ Sinh Tử ghi lại công đức suốt một đời người, con người mỗi khi làm ác thì sau tai sẽ bị ấn lên một độc thủ ấn, màu sắc càng đậm nói lên chuyện xấu càng lớn. Giống như người này, dấu tay tuy không sâu nhưng phạm vi biến đen lại rất lớn, nó thuyết minh cô ta một đời chưa làm ra chuyện đại ác nhưng xem ra vì tư lợi mà liên tục phạm vào những việc xấu nhỏ nhặt.”
Thẩm Nguy dừng một chút, lại bổ sung một câu: “Đương nhiên, tội này không đáng chết, thứ kia hại cô ta thành như vậy là hơi quá đáng.”
Quách Trường Thành đầu tiên là khiêm tốn tin phục gật gật đầu, sau đó rất nhanh phát hiện ra đối tượng mà mình đang khom lưng cúi đầu có vẻ không thích hợp lắm, nhất thời dùng một loại ánh mắt như nhìn người ngoài hành tinh mà nhìn thầy Thẩm.
“Nhìn cái gì vậy,” Triệu Vân Lan cốc đầu cậu, “Vị kia mới là cao nhân, trước đây là tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn.”
Quách Trường Thành nguyên bản chỉ là kinh ngạc thôi, nghe xong lời này thì cũng chấn động, lập tức lòng đầy kính ngưỡng đối với cái vị được coi là “Thái Sơn” trong miệng lãnh đạo nhà mình.
Chỉ thấy Triệu Vân Lan lại cầm ra một lá bùa khác, vẫn như cũ đặt trước mặt Quách Trường Thành để cậu nhìn cho rõ: “Đây là một phù chú trừ tà đơn giản, tương đối căn bản, cho nên có đôi khi dùng được có khi không, tất nhiên là nếu không có tác dụng thì nó cũng có thể giúp chúng ta phán đoán xem đối thủ mạnh yếu thế nào.”
Quách Trường Thành: “……”
Cậu không quá muốn biết tâm tình của vị nữ đồng chí kia khi nghe những lời này đâu.
Sau đó Triệu Vân Lan đem tờ hoàng phù kia dán lên người nạn nhân nằm trên giường, Quách Trường Thành mượn được thiên mục thấy có một đoàn khói đen rất lớn như giếng phun toát ra từ người chị ta, giương nanh múa vuốt phóng lên cao, va chạm vào trần nhà lại dội trở xuống, ngưng tụ thành một mặt người vặn vẹo giữa không trung, mở ra miệng rộng, hướng về bọn họ phát ra tiếng tru cuồng loạn.
Hết thảy xảy ra trong khoảnh khắc như điện quang hỏa thạch, vừa rồi chỉ là giảng giải trên lý thuyết, giây tiếp theo đã biến thành quỷ ốc kinh hồn. Quách Trường Thành kêu “Á” một tiếng, theo phản xạ xoay người cắm đầu chạy ra cửa phòng, kết quả bị sếp Triệu giống như có mắt mọc sau lưng vung tay một cái nắm cổ áo lôi trở vào.
Triệu Vân Lan bình tĩnh một tay lôi Quách Trường Thành, một tay đút túi, mắt to trừng mắt nhỏ với cái thứ…không biết gọi là gì giữa không trung một hồi, sau đó nói thầm một câu: “Kỳ quái, sao lại có oán khí lớn như vậy nhỉ?”
Quách Trường Thành: “Quỷ! Quỷ quỷ quỷ!”
Triệu Vân Lan cười nhạo: “Có gì mới lạ đâu, cậu chưa thấy qua quỷ bao giờ hay sao hả? Không có quỷ thì tôi mang cậu tới đây làm gì.”
“Đây là hại người! Đây là lệ quỷ đó!” Theo một tiếng kêu “ngáo” của Quách Trường Thành, trong túi cậu bộc phát ra một luồng điện cực lớn, cũng may Triệu Vân Lan đã có kinh nghiệm, trước thần khí do chính tay mình làm ra chỉ có thể buông tay tránh lui, vì thế bóng đen giữa không trung liền bị khoản đãi bằng một lưỡi đao lợi hại y như trong sơn động của tộc Hãn Cát.
“Còn chưa có hỏi rõ mà, ai khiến cậu bắn nó hả!” Triệu Vân Lan thấy việc đã rồi, đợi khi cỗ khói đen trên không trung tiêu biến mới nâng tay gõ đầu Quách Trường Thành.
Quách Trường Thành đáng thương sắp khóc nhìn y: “Em…em sợ quá…”
“Cậu không thể nghẹn trước một tí hay sao hửm?” Luôn có một vài vị lãnh đạo ngốc không cần dùng não thích đặt ra cho cấp dưới mấy cái vấn đề mà trình độ con người không thể đạt tới.
Đáng tiếc Quách Trường Thành là fan não tàn của lãnh đạo nhà mình, đối với y cậu vừa kính lại vừa sợ, cho dù là Triệu Vân Lan đánh cái rắm cậu cũng có thể coi đó là khuôn vàng thước ngọc mà ngợi ca y đánh thật có đạo lý nữa kìa.
Nghe thấy thế, Quách Trường Thành lập tức y lệnh mà làm, đứng tại chỗ im lặng bắt đầu cố nghẹn, nghẹn đến mặt mũi đỏ bừng nhưng vẫn thấy run rẩy, vì vậy cậu lí nha lý nhí nói như muỗi kêu: “Em…em thực sự không nhịn được.”
Triệu Vân Lan ý tứ hàm xúc nghiêng mắt nhìn một lát dọa cho Quách Trường Thành sợ hết cả hồn, suýt nữa lại bắn một nhát mười vạn volt, ai ngờ tên lãnh đạo không lương tâm này lại nở nụ cười mà khen ngợi: “Có cậu thật là đỡ chán.”
Quách Trường Thành: “……”
Cậu thấy câu khen ngợi này nó cứ là lạ thế nào ấy.
Thẩm Nguy nhìn hai người bọn họ một cái, rốt cục lên tiếng: “Đừng bắt nạt cậu ấy nữa.”
Triệu Vân Lan không nói hai lời, lập tức biểu hiện ra tố chất tốt đẹp của “Đảng tuân thủ lời bà xã”, buông cổ áo Quách Trường Thành ra, nghỉ nghiêm đứng thẳng, động tác mau lẹ tràn đầy tố chất đã được huấn luyện, ước chừng có thể vào được danh sách chung kết cuộc thi “Chó nhà nào khôn nhất” ấy.
Người phụ nữ trên giường bệnh đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại, chị ta thấy toàn bộ quá trình, trợn mắt há mồm hồi lâu mới phản ứng lại được, vội vàng cố sức đứng lên quỳ gối trước giường vái Quách Trường Thành: “Cám ơn thần tiên, cám ơn tiểu thần tiên!”
Quách Trường Thành quẫn bách: “Không không không, tôi tôi tôi……”
Cậu thắt đầu lưỡi, mặt đỏ tai hồng, đối mặt người phụ nữ xa lạ thì trong đầu trống rỗng, đèn pin trong túi rất hợp thời mà đùng một tiếng phun ra hoa lửa, thiếu chút nữa thiêu áo khoác của Triệu Vân Lan.
Quách Trường Thành vội vàng lúng ta lúng túng ngậm miệng, song song với việc tìm kiếm cảm giác an toàn là sâu sắc thể hội tâm tình bị sấm sét oanh tạc.
Triệu Vân Lan nghiêm túc lại, kéo ghế dựa ngồi xuống một bên rồi xua tay với người bệnh trên giường: “Được rồi, chị đừng vái nữa, tôi hỏi chị mấy câu, hi vọng chị có thể phối hợp một chút.”
Phụ nữ trung niên cuống quýt gật đầu không ngừng.
“Hôm qua chị cũng ăn một quả cam mua trên đường rồi phải vào viện sao?”
“Đúng, trời cũng đã tối, tôi đi siêu thị mua mấy thứ, lúc đi ra thì vừa gặp ven đường có bán cam.”
“Từ từ, lúc chị vào siêu thị có thấy hàng hoa quả kia không?” Triệu Vân Lan ngắt lời cô.
Người phụ nữ nghĩ ngợi một hồi, có chút nghi hoặc nói: “Hình như là…không có thì phải? Hẳn là không có, lúc đó tôi đang định mua hoa quả, nếu có thì tôi nhất định phải chú ý thấy chứ.”
Là cố ý ở đó chờ chị ta.
“Người bán hoa quả trông thế nào?”
“Ừm…… là nam, rất gầy, đội một cái mũ len cũ cũ nát nát…… Hình như…hình như còn mặc một cái áo bông đầy bụi đất nữa?”
Triệu Vân Lan hỏi: “Chân của gã thì sao?”
“Chân?” người phụ nữ bị y hỏi cho sửng sốt một lát, hồi lâu sau mới nhớ đến, “À, đúng rồi! Tôi nhớ ra rồi, người kia có vẻ đi đứng có chút vấn đề, đi đường thì vặn vặn vẹo vẹo rất vất vả, cậu không nói thì tôi cũng không nhớ ra, không biết có phải là người què dùng chân giả không nữa?”
Nói xong, chị ta không đợi Triệu Vân Lan trả lời thì đã tự mình đưa ra kiến giải: “Tôi nói với cậu nha đại tiên, những người què mù câm điếc tàn phế như vậy đều chẳng ra cái loại gì, trên người bọn họ thiếu bộ phận cho nên tâm lý cũng vặn vẹo theo; bọn họ đầu độc người khác không phải là chuyện rất bình thường sao? Nếu là tôi á, tôi phải tập trung hết mấy người này vào một chỗ mà canh cho chặt, dù sao thả cho xổng ra cũng chẳng có cách nào sinh hoạt bình thường lại còn nhiễu loạn trị an xã hội nữa chứ.”
Triệu Vân Lan nhíu mày, nghe đến đó, y rốt cuộc cũng hiểu cái dấu đen như trát vào sau tai của chị ta là từ đâu ra rồi, có một số người trời sinh ngũ hành thiếu đức, từng cái lỗ chân lông trên người đều thẩm thấu ra cái khí thế ác độc bức người, tuy là không một chỗ nào trí mạng nhưng cũng không chỗ nào là không tổn thương người khác.
Người phụ nữ tiếp tục nói: “…… Chả nói đâu xa chứ sát vách nhà chúng tôi có một tên điếc, hắn không lấy được vợ thế là suốt ngày chơi với một con chó ngu ngốc, chỉ cần nhà đó mở cửa liền nghe thấy tiếng chó sủa, hắn bị điếc có nghe thấy gì đâu, cũng không thèm quản, tôi mua thuốc chuột cũng hơi chậm, sớm nên giết nó mới đúng ……”
Triệu Vân Lan mất hết kiên nhẫn. Y chợt nâng mắt nhìn thẳng vào đôi mắt của người phụ nữ kia, không chút thương tiếc mạnh mẽ áp chế tinh thần đối phương, chị ta đang lải nhải hăng máu như uống tiết gà nhanh chóng rơi vào mê mang, không đến một lát sau đã trợn trắng mắt gục đầu xuống.
Triệu Vân Lan mặt không chút thay đổi nói bên tai chị ta: “Chị ăn đồ ôi thiu, nhưng vừa rồi đã đi đại tiện bài tiết hết chất bẩn ra ngoài rồi, à, nhưng mà vì đứng không vững nên một cước đạp phải phân, mùi vị trên người thật sự là rửa mãi không hết…..”
Thẩm Nguy nghe y càng nói càng kì cục, đành phải nặng nề ho khan một tiếng.
“…… Ừm, tuy rằng chị biến chính mình thành một viên hương liệu mùi phân, nhưng triệu chứng ngộ độc thức ăn đã tốt lên nhiều rồi. Mấy cậu cảnh sát đẹp trai đến lúc chiều chỉ làm theo nguyên tắc, tới hỏi thăm tin tức của tên bán cam có độc, thuận tiện tiến hành giáo dục nhất định với tư tưởng đạo đức công dân…..”
Thẩm Nguy: “Khụ!”
“Không còn chuyện gì khác, tự chị kiểm điểm lại đi.” Triệu Vân Lan nghe lời Thẩm Nguy câm miệng lại, là người cuối cùng ra khỏi phòng bệnh, trước khi ra ngoài y còn quay đầu hé ra một nụ cười rất thất đức: “Chúc chị gặp ác mộng, bác gái.”
Thẩm Nguy trở tay lôi cổ y ra ngoài, sợ y lại tiếp tục nhiệt tình giảng giải bên tai người ta cái gì mà nửa đêm ác mộng.
“Chị ta rõ ràng không biết kẻ đầu độc.” Vừa ra khỏi cửa, Triệu Vân Lan liền tiến vào trạng thái giảng bài với Quách Trường Thành, “Đường nhân quả dưới mí mắt không sâu, tuy rằng tôi cảm thấy người này thật phiền, nhưng không có khả năng vì một con chó mà bán cam bỏ độc. Căn cứ kinh nghiệm, tình huống này rất có thể là do kẻ hạ độc vô duyên vô cớ sinh sự hại người.”
Y nói tới đây, lại nhìn liếc qua Quách Trường Thành đang cắm mặt vào quyển sổ nhỏ múa bút thành văn, liền thoáng thả chậm tốc độ, đợi Quách Trường Thành một hồi, bấy giờ mới tựa như không chút để ý tiếp tục nói: “Nếu bác gái vừa rồi có quan hệ trực tiếp với thủ phạm____ nói ví dụ như chị ta hại chết người, người kia trở về báo thù thì chúng ta sẽ không xen vào. Pháp luật của nhân gian không cho oan oan tương báo nhưng trật tự âm dương nhân quả thì lại cho phép loại tình huống này phát sinh.”
Quách Trường Thành gật đầu không ngừng.
“Nhưng căn cứ theo ý tứ của người bị hại thì chị ta rõ ràng là không biết người bán cam, lại thêm độ dày mỏng của đường nhân quả mà xét thì hoàn cảnh hai người đó cùng xuất hiện có khi chỉ là gặp tại ven đường rồi đạp phải chân nhau một đạp mấy chuyện nhỏ nhặt thế thôi_____ đương nhiên, có lẽ bên trong có ẩn tình sâu hơn, nhưng thông thường nhất là lệ quỷ cố ý hại người vì một mục đích nào đó. Trong trường hợp này, chúng ta không những được bắt mà còn có thể xử quyết luôn tại chỗ.”
Quách Trường Thành theo bản năng vỗ vỗ túi áo cất cái đèn pin của mình, Triệu Vân Lan run rẩy khóe miệng, cảm giác chính mình có chút nuốt không trôi.
“Như vậy, tôi tới khu chăm sóc đặc biệt nhìn qua cái người còn xui xẻo hơn kia một chút.”
Ánh mắt y vừa đảo qua, Thẩm Nguy hiểu ý gật đầu: “Ta đi xử lý người bị hại còn lại.”
Triệu Vân Lan nở một nụ cười như gió xuân quất mặt với Thẩm Nguy, sau đó quay đầu biến sắc mặt, ném cho Quách Trường Thành một bộ dạng hung thần ác sát: “Cậu, gọi điện thoại bảo Chúc Hồng nhanh chóng làm việc với lãnh đạo, phiền bọn họ phê duyệt nhanh lên, trước buổi tối ngày hôm nay tôi muốn toàn quyền xử lý chuyện này____ đừng dây dưa nữa, nhìn cậu dùng dằng tôi lại muốn đạp mông cậu rồi đấy, nhanh lên!”
Thầy Thẩm có thể bất bình thay cậu đã đi mất rồi, Quách Trường Thành đành phải yên lặng che mông, chạy đi làm việc.