CHƯƠNG 60
Thẩm Nguy đang xử lý một cây cải trắng. Nghe động tĩnh, hắn nghiêng đầu nhìn Triệu Vân Lan, nói: “Trong này rất bừa bãi, đừng vào.”
Triệu Vân Lan mắt điếc tai ngơ, theo hướng giọng nói mà vịn tường cẩn thận đi vào, chậm rãi vươn tay ôm lấy Thẩm Nguy từ sau lưng, tựa cằm lên vai hắn, nhắm mắt lại.
Đầu tiên y thử dùng “ánh mắt” của mình đảo qua trên mặt thớt, nhưng mà phần lớn đồ ăn đều đã bị nhổ xuống khỏi gốc rễ của chúng lại còn để lạnh rồi, nên y không “thấy” được. Y chỉ hít hít mũi, miễn cưỡng ngửi thấy mùi đồ ăn không quá đậm.
Sau đó y cúi đầu nhìn thấy thân thể tối đen vô cùng của Thẩm Nguy trong nháy mắt được y ôm lấy bỗng nhiên xuất hiện một sắc đỏ bừng như máu chảy từ phía ngực tràn ra, giống như nham thạch phun trào bao bọc lấy toàn thân hắn trong nháy mắt. Trong tầm mắt đầy bóng tối của Triệu Vân Lan phác họa ra một bóng dáng thẳng tắp kiên cường.
Giống như là…… hắc ảnh kia đột nhiên có được sinh mệnh.
Triệu Vân Lan thấy tình cảnh đó thì im lặng một hồi, sau đó mặt không đổi sắc nửa thật nửa giả oán giận với Thẩm Nguy: “Ngươi đang thái cái gì đó? Ta không ăn cái này, ta muốn ăn thịt cơ. Ta có phải con thỏ đâu, bây giờ lại là người mang thương tật, có quyền lợi yêu cầu cải thiện thức ăn nha.”
Y nghe thấy Thẩm Nguy dung túng cười nhẹ một tiếng rồi mở nắp một chiếc nồi nhỏ bên cạnh, mùi hương thịt hầm vẫn bị đóng kín lập tức bay ra, Thẩm Nguy nói: “Đều chuẩn bị đồ ngươi thích, mỗi thứ ăn một chút, không nên kén ăn.”
Khi hắn nói câu này, màu sắc như lửa đỏ trên người chậm rãi nhạt đi, từ màu đỏ tươi lưu chuyển biến thành sắc hồng ấm áp đến lạ lùng____Giống như ánh mặt trời đầu tiên thấy được lúc hừng đông vậy.
Thẩm Nguy để mặc cho y ôm, không hề né tránh, Triệu Vân Lan theo từng động tác của hắn mà nghiêng bên này lại ngả bên kia. Nghe tiếng từng nhát từng nhát dao hạ trên mặt thớt, một hồi lâu Triệu Vân Lan không nói chuyện. Đôi mắt y đen sẫm, khi hạ xuống không hiện lên u ám nhưng lại âm trầm không nói lên lời.
Hơn nửa ngày, Triệu Vân Lan đột nhiên ngẩng đầu hỏi một câu không đầu không đuôi: “Này này, ngươi thấy ta có đẹp trai không?”
Thẩm Nguy dừng động tác trên tay, tiện đà bất đắc dĩ lắc đầu: “Ngươi hỏi có tí nghiêm túc nào không?”
“Ô, nghiêm túc đấy.” Triệu Vân Lan thanh thanh cổ họng, dùng giọng nói đọc tin tức trên radio của nhân viên đài phát thanh rất rõ ràng mà nói bên tai Thẩm Nguy, “Đồng chí Thẩm Nguy, ngươi cảm thấy người đang đứng bên cạnh ngươi, người được gột rửa trong gió xuân của xã hội hài hòa, người khổng lồ về mặt tư tưởng và kẻ đi tiên phong trong công tác này, y có đẹp trai hay không?”
Thẩm Nguy: “……”
Thẩm Nguy dùng im lặng đáp lời một lát rồi mới nhẹ nhàng cười. Hắn hạ mắt, thành thật thái thức ăn thành sợi, chuyện vô cùng đơn giản này được hắn làm như thể tâm không tạp niệm. Hắn khẽ nói: “Ngươi có đẹp hay không cũng không ảnh hưởng gì, ta không để ý. Cho dù ngươi cao lớn thô kệch trốc đầu thối chân xiên xẹo thiếu sót thì trong lòng ta cũng không có gì khác biệt.”
Triệu Vân Lan đè thấp giọng: “Thật quá cảm động, ngay sau đó ngươi nên cầu hôn ta.”
Tuy là trong nhà chỉ có hai người bọn họ nhưng dù sao cũng đang ở trong bếp chứ không phải nơi riêng tư vành tai chạm tóc mai, Thẩm Nguy vẫn ít nhiều có chút ngượng ngùng. Hắn lấy bả vai huých nhẹ Triệu Vân Lan một cái, “Tránh ra, ta muốn xào đồ ăn, ngươi ra ngoài kia ngồi, đừng quấy rối nữa.”
Triệu Vân Lan thuận theo buông lỏng tay ra, lui về phía sau một bước, hai tay liền đụng phải bồn rửa tay bằng kim loại lạnh lẽo.
Y bỗng nhiên nửa cố ý nửa vô tình hỏi: “Vậy ngươi sẽ lừa dối ta sao?”
Thẩm Nguy đưa lưng về phía y bỗng khựng lại.
Triệu Vân Lan truy vấn: “Sẽ sao?”
Thẩm Nguy hít sâu một hơi, vẫn như cũ không quay đầu lại. Một lát sau hắn mới cúi đầu trả lời: “Ta sẽ không lừa dối ngươi, cũng vĩnh viễn không hại ngươi.”
Triệu Vân Lan dùng Thiên Nhãn dõi theo bóng dáng hắn, trơ mắt nhìn ánh sáng trên người đối phương chỉ vì hai ba câu nói của mình mà ảm đạm đi, giống như một đóa pháo hoa đã tàn lụi, trong lòng bỗng dấy lên một nỗi đau vô cớ.
Vì thế hắn gật gật đầu: “Ừm, được rồi, ta tin tưởng ngươi.”
Thẩm Nguy đột nhiên xoay lại: “Ta chỉ nói như vậy mà ngươi tin luôn sao?”
Triệu Vân Lan bỗng dưng cười: “Chỉ cần là ngươi nói, ta sẽ tin tưởng.”
Y nói xong câu đó, không bao giờ nhẫn tâm đi “nhìn” vầng sáng chợt tỏ chợt tắt trên người Thẩm Nguy nữa. Triệu Vân Lan xoay lưng đi, làm bộ như những lời vừa nói chỉ là chuyện nhảm không ý nghĩa, đảo mắt thì có thể ném ra sau đầu rồi. Y sờ soạng từng ngăn tủ bếp một hồi rồi lẩm bà lẩm bẩm: “Bò khô của ta đâu rồi, ta nhớ rõ chỗ này ta có một bọc thịt bò……”
Sau đó y quờ quạng lung tung đụng ngã một cái chổi nhựa, giẫm chân vào nó, suýt nữa thì ngã sấp mặt.
Thẩm Nguy hai tay đầy nước đồ ăn sợ bôi lên người y, đành phải duỗi tay ngăn giữa không trung, Triệu Vân Lan vừa vặn lao vào trong lòng hắn.
Nhà của Triệu Vân Lan diện tích không lớn, phòng bếp lại càng hẹp, một người miễn cưỡng thì vừa, hai người đàn ông cao lớn chen vào thì lập tức không có chỗ xoay người. Thẩm Nguy đành phải giữ nguyên tư thế này, duỗi tay trước người y đưa vào vòi nước rửa sạch, cằm tất nhiên là tựa vào vai Triệu Vân Lan.
Triệu Vân Lan đột nhiên không nói lời nào, cũng không động đậy.
Thẩm Nguy rửa tay xong thì vẫn duy trì tư thế hai tay vây quanh người y mà đem đẩy y ra ngoài: “Có thì cũng hết hạn lâu rồi, đừng tìm nữa, dưới bàn có ít đồ ăn nhẹ ta vừa để vào đấy, đói bụng thì ăn trước đi, đừng ăn nhiều quá, cơm sắp xong rồi”
Triệu Vân Lan cụp mắt cười cười: “Đói phát điên rồi, nhưng mà không muốn ăn cơm.”
Thẩm Nguy sửng sốt: “Hả? Vậy muốn ăn cái gì?”
Triệu Vân Lan nghiêng đầu, chạm đến cằm Thẩm Nguy, lại du di từ xương cằm lên đến lỗ tai, dán sát vào đó nhẹ nhàng bảo: “Ta muốn ăn ngươi.”
Khi y nói lời này ánh mắt rất phân minh, vừa lúc “nhìn về phía” Thẩm Nguy. Đôi mắt của Triệu Vân Lan rất sâu, con ngươi đen ánh, khi mí mắt hơi hạ xuống thì bóng của lông mi sẽ phủ lên cánh mũi cao thẳng — cho dù Thẩm Nguy biết y không nhìn thấy gì nhưng vẫn có ảo giác “ánh mắt của y vô cùng thâm tình”.
Dưới ánh mắt ấy, Thẩm Nguy cảm giác cả linh hồn của mình run rẩy.
Triệu Vân Lan tươi cười áp sát, ngửi ngửi hương dầu gội nhàn nhạt trên tóc Thẩm Nguy, lại hôn nhẹ một cái lên má hắn: “Căng thẳng cái gì chứ? Kỳ thật ngươi có thể thử xem, ta rất dịu dàng.”
Thẩm Nguy không nói hai lời, đặt y lên sô pha, chạy.
Triệu Vân Lan duỗi dài hai chân ngồi trên sô pha như đại gia, y đang nghĩ đến chuyện đợi lúc đêm khuya thanh vắng tìm hai ngọn nến đỏ thắp ở đầu giường, nói không chừng khi có chút không khí của đêm động phòng hoa chúc thì có thể trút được quần áo của chính nhân quân tử cổ hủ kia cũng nên.
Đợi đến lúc dạ thâm nhân tĩnh thật thì Triệu Vân Lan đã ngứa ngáy trong lòng, thế mà Thẩm Nguy sợ y buồn chán vì không nhìn thấy liền tựa vào đầu giường ôm một quyển sách đọc cho y nghe.
Thanh âm của Thẩm Nguy thanh nhuận nhu hòa, trầm thấp vừa phải, nhưng mà Triệu Vân Lan nghe vào từng từ từng chữ lại chẳng được hun đúc thêm tí văn hóa nào, ngược lại càng ngày càng phát ra thú tính.
Ngay thời điểm y đang vui sướng trong đau bệnh như thế thì Thẩm Nguy tựa hồ cảm giác được cái gì đó. Tiếng đọc sách chợt ngừng lại, sắc mặt không rõ ý tứ hướng về phía cửa sổ. Đồng thời, Triệu Vân Lan ở bên cạnh không hề báo trước cứ thế mà ôm chặt lấy hắn lăn sang bên một vòng. Y nằm trên người hắn, cúi xuống bên tai hắn mà nói: “Đừng nhìn, tắt đèn đi.”
Đèn trong phòng tắt phụt.
Triệu Vân Lan duỗi tay trực tiếp thăm dò bên trong áo sơmi của Thẩm Nguy. Y dùng kĩ xảo cao siêu dây dưa một đường từ eo lên đến trước ngực Thẩm Nguy, lại ngắt một cái trên ngực hắn. Một cơn tê dại nói không nên lời hướng thẳng lên đỉnh đầu, Thẩm Nguy bấy giờ mới kịp phản ứng lúc nãy Triệu Vân Lan vừa nói cái gì, luống cuống mà đè cổ tay y lại.
Triệu Vân Lan cúi đầu nhẹ nhàng cắn xuống xương quai xanh của hắn, dùng một loại giọng điệu vô cùng mất nết mà nói, “Sao mới chạm vào một cái đã cứng rắn lên rồi, muốn ta đến như vậy ư?”
Thẩm Nguy đại quẫn, đã sắp bất chấp luôn chuyện ngoài cửa có người rồi.
Đúng lúc này, trong tiếng gió hỗn tạp ngoài cửa sổ vang lên tiếng mõ không dễ phát hiện, Triệu Vân Lan dùng ngón tay đang thắp lửa khắp người Thẩm Nguy nhanh chóng viết mấy chữ “Đừng nhúc nhích” sau đó lôi cái chăn phủ trùm lên người đối phương, che khuất cả khuôn mặt hắn.
Triệu Vân Lan nửa ngồi nửa nằm trên giường, cái áo phanh cúc tới bụng treo trên người một cách lỏng lẻo, y mở miệng lại rất lạnh lùng: “Nếu chỉ có một mình ta thì đại nhân đến lúc nào ta cũng vô cùng hoan nghênh, nhưng mà bây giờ không chỉ có một mình ta, ngài tùy tiện qua đây như vậy không khỏi có chút không mời mà đến, phải không?”
Ngoài cửa sổ truyền đến một tiếng ho nhẹ: “Phán quan nghe nói đôi mắt của lệnh chủ bị thương, phái tiểu nhân lại đây thăm hỏi, lại quấy nhiễu đến ngài, thật sự là……”
“Phán quan?” Triệu Vân Lan nhướng mày nở một nụ cười sâu xa, “Phán quan đại nhân nắm tin thật là nhanh chóng đấy, ban ngày ta vừa đến bệnh viện một chuyến, bây giờ còn chưa tới canh ba mà lão đã phái đại nhân ngài tới đây rồi sao? Ta không có việc gì, ngài trở về nói với lão, cảm phiền quan tâm.”
Người ngoài cửa sổ cúi đầu nói một tiếng “Vâng”. Một lát sau, cỗ âm khí nồng đậm đã biến mất không thấy nữa.
Triệu Vân Lan sờ tới sờ lui trên giường, Thẩm Nguy đè lại tay y: “Là âm sai? Sao ……”
“Đồ ngốc này,” Triệu Vân Lan thở dài, chạm phải tóc Thẩm Nguy, ngón tay nhẹ nhàng ve vuốt, thấp giọng nói, “Người ta đổi cách tính kế ngươi đó……Địa Phủ bên kia có người biết chuyện về ‘Thẩm Nguy’ phải không?”
Thẩm Nguy chần chờ một chút, gật gật đầu. Hắn hóa thân thành người thường ở nhân gian đã mấy chục năm chỉ vì trộm nhìn người khác, chuyện này thật sự có chút xấu hổ, hắn đương nhiên sẽ không gióng trống khua chiêng phô ra ngoài. Nhưng mà Trảm Hồn Sứ lưu lại nhân gian không phải việc nhỏ, chung quy vẫn phải thông báo cho Thập Điện Diêm La một tiếng.
Triệu Vân Lan cau mày nghĩ nghĩ, lại không yên lòng nói: “Lấy thân phận của ngươi vốn không cần qua lại với bên kia làm gì, bên kia có suy xét của bên kia, nhân nhân quỷ quỷ ở đó lắm chuyện, tóm lại là luôn luôn sắp đặt âm mưu thủ đoạn, ngươi……”
Thẩm Nguy có chút không xác định nhẹ giọng hỏi: “Ngươi…… Là đang lo lắng cho ta sao?”
Triệu Vân Lan dừng lời, sau đó theo tiếng mà cúi đầu: “Ngươi nói xem?”
Thẩm Nguy nắm chặt bàn tay, bỗng nhiên gắt gao ôm chặt lấy y, chôn mặt sau lưng y thật lâu thật lâu. Lực tay của hắn rất lớn, Triệu Vân Lan có ý muốn nhân lúc không khí đang tốt thế này làm một vài chuyện khác nhưng phát hiện ra mình không thể nào giãy thoát được.
Thẩm Nguy chỉ là mười phần chiếm hữu mà ôm y như vậy, dường như muốn cứ thế mà ôm đến hừng đông. Triệu Vân Lan suy nghĩ thật lâu vẫn không nghĩ ra cách nào tốt, rất nhanh liền mệt mỏi, đành phải ôm chủ ý xấu xa không cam lòng mà ngủ, chỉ cảm thấy từ lúc chào đời tới nay thật sự là chưa từng ngủ giấc ngủ nào uất ức như vậy.
Thượng hoả sắp phun cả máu mũi.
Đại khái là do tay Thẩm Nguy ép quá chặt làm y không thoải mái, Triệu Vân Lan mơ mơ màng màng ngủ, rồi nằm mơ.
Y mộng thấy mình đi loanh quanh giữa một mảnh mây mù lượn lờ, đầy đất đều là cảnh đổ nát thê lương, vô số người hướng về bầu trời quỳ bái, y chỉ liếc nhìn họ một cái rồi lại tiếp tục đi xuống mặt đất.
Ngay sau đó là một nơi hoang vu đến cực độ, bốn phương tám hướng tất cả đều là hắc ám, Triệu Vân Lan không hiểu vì sao sinh lòng phiền muộn, chắp tay thắp lửa thì chưa kịp sáng lên đã tắt mất rồi. Có một người ghé vào tai y thở dài: “Ta bất quá chỉ nói qua một chút mà thôi, việc gì ngươi phải làm đến tình cảnh này?”
Khó có thể hình dung được âm thanh kia. Nó tựa hồ không phải là truyền từ tai vào mà trực tiếp xuyên thẳng vào đầu óc. Câu nói ấy như một cây trùy băng đâm thẳng qua ***g ngực mà lạnh lẽo rót vào lòng y. Triệu Vân Lan run rẩy mãnh liệt, tỉnh lại, trời đã sáng rồi, Thẩm Nguy không ở bên cạnh, hẳn là đã ra ngoài mua mấy thứ linh tinh.
Mở mắt nhắm mắt đều là bóng tối, Triệu Vân Lan tim đập như sấm tựa như không ngừng nhảy nhót trong ***g ngực, phế quản gần như không còn dưỡng khí, lòng bàn tay lạnh ngắt.
Đó là…… Ai đang nói chuyện?
Triệu Vân Lan ngồi ở trên giường, đưa tay hung hăng ấn ấn mi tâm lau xuống một bàn tay đầy mồ hôi lạnh. Cái loại trạng thái trong đầu ngàn vạn câu hỏi mà hai mắt tối đen này, y không thể chịu đựng thêm một giây nào nữa.