CHƯƠNG 67
Sau khi lên xe, Sở Thứ Chi chỉ báo địa chỉ rồi dựa vào lưng ghế nhắm mắt dưỡng thần, không nói một tiếng nào.
Quách Trường Thành không rõ chân tướng, cả đường đi vụng trộm quay đầu nhìn hắn, cảm thấy trên mặt Sở ca như bao phủ một tầng tro bụi, bộ dạng từ từ nhắm lại hai mắt giống một khối đá lâu năm khảm trên núi cao, lạnh lùng không hiểu tình người.
Sau khi thanh toán tiền xe, Quách Trường Thành lại nghĩ tới lời Đại Khánh nhắc nhở, vội vàng cầm cái túi mà Sở Thứ Chi quên mang, chạy chậm đi theo hắn.
Nhà của Sở Thứ Chi ở trong một cái ngõ rất sâu, hai người bọn họ đang ở nơi đầu gió, gió tây bắc ồ ạt tiến vào cổ áo Sở Thứ Chi, thổi ***g lộng chiếc áo gió vốn rộng rãi mà hắn khoác trên người, thật giống như hắn lập tức sẽ bị thổi bay đi mất.
Quách Trường Thành nhịn không được gọi hắn một tiếng: “Sở ca……”
Sở Thứ Chi bỗng nhiên quay đầu hung tợn trừng mắt nhìn Quách Trường Thành đang nhắm mắt theo đuôi, dùng một loại thanh âm dị thường mềm nhẹ mà lại dị thường hiểm ác nói: “Cậu còn đi cùng tôi làm gì? Không biết tôi không phải là người sao?”
Quách Trường Thành đứng cách hắn ba bước ở phía sau, sững sờ nhìn hắn: “Vậy…… Vậy anh là cái gì?”
Sở Thứ Chi trong nháy mắt vọt đến trước mặt cậu, mắt thường hoàn toàn không nhìn thấy động tác của hắn. Hắn đoạt lấy đồ của mình từ tay Quách Trường Thành, ngón tay hắn lạnh lẽo, trên người tựa hồ có luồng khí ẩm ướt nhàn nhạt, trong con mắt tối đen lóe lên ánh hào quang: “Cậu thấy cương thi bao giờ chưa? Cương thi ăn thịt người, tôi nói cho cậu biết thịt người có mùi vị như thế nào nhé. Thịt người ăn vào miệng vừa trơn trượt vừa dính ngấy, xương cốt lạo xạo lạo xạo đánh vào răng, nội tạng vừa tanh vừa thối, lúc lôi từ trong bụng ra còn nóng hôi hổi như mới vừa lấy trong nồi ra vậy ……”
Hắn tràn ngập ác ý nhìn Quách Trường Thành, nhẹ nhàng liếm môi: “Tôi chính là cương thi.”
Quách Trường Thành sợ run cả người, nhưng lại là vì tay của người kia quá lạnh. Cậu cảm thấy chính mình đương nhiên là sợ hãi, nhưng cố tình lại không phải là cái loại sợ hãi tự nhiên sinh ra trong lòng, đại khái là làm đầy tớ cho Sở Thứ Chi quá lâu rồi nên Quách Trường Thành cảm thấy dù Sở ca có là thứ gì thì cậu vẫn có thể chấp nhận được.
Thậm chí trong lòng cậu còn lóe lên một ý niệm vô cùng quỷ dị — trách không được Sở ca không ăn đậu Hà Lan.
Dường như Sở Thứ Chi nghĩ rằng cậu đang kinh hoảng, cũng đạt được một cảm giác thỏa mãn đầy ác ý từ nỗi sợ đó. Hắn bỏ cậu lại, xoay người đi, nhưng đi không được mấy bước đã nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân hơi do dự. Hắn vừa quay đầu lại, phát hiện Quách Trường Thành lại đang đi tới.
Sở Thứ Chi nhướng mày: “Sao, cậu muốn vào quan tài cùng cương thi à?”
Quách Trường Thành đứng lại: “Em…em……”
Sở Thứ Chi hừ một tiếng, lại đi tiếp về phía trước, sau đó Quách Trường Thành sải bước chân tiêu chuẩn cô vợ nhỏ, tiếp tục đi theo.
Sở Thứ Chi rốt cục mất hết kiên nhẫn, cúi đầu rống lên một tiếng: “Trước khi ta nổi điên lên, cút!”
Quách Trường Thành: “Đại Khánh…… Đại Khánh bảo em đưa anh về nhà, anh còn chưa tới nơi……”
Cậu còn chưa nói xong thì đã bị một cỗ lực cực mạnh áp lên tường, cánh tay khô gầy của Sở Thứ Chi tựa như sắt thép dễ dàng xách cậu lên mà bóp chặt lấy yết hầu cậu. Quách Trường Thành bị ép lên tường hai chân cách đất, thể trọng toàn thân đều treo trên cánh tay đang bóp cổ mình, cậu rất nhanh đã không thở nổi, cả khuôn mặt đỏ bừng lên.
Sở Thứ Chi lạnh lùng ngẩng đầu nhìn cậu, chỉ khi cách nhau gần thế này mới có thể nhìn ra con ngươi của hắn có chút biến xám, bình thường nhìn không rõ ràng, nhưng khi ánh mặt trời chiếu thẳng vào lại hiện lên mấy phần tử khí.
Quách Trường Thành giãy hai chân khó khăn đạp loạn vào không khí, theo bản năng bắt lấy tay của Sở Thứ Chi mà lại không thể vặn ra nổi.
“Tôi tự nhận mình xứng đáng với thiên địa lương tâm. Tội danh mang suốt ba trăm năm sớm nên được xóa bỏ bởi những gì đã làm được, bọn họ là cái thá gì mà có tư cách phán xét việc tôi đi hay ở?” Sở Thứ Chi nghiến hai hàm răng gằn từng chữ một, sắc mặt âm trầm kinh người, “Không bằng tôi đây biến cái tội danh đó thành sự thực cho bọn họ xem!”
Trong mắt Quách Trường Thành đã bắt đầu nổi lên ánh nước, cậu thật sự là Snivellus, động một tí là khóc, không có một tí cốt khí nào, tính cách cũng nhạy cảm, không hiểu nổi cậu ta làm thế nào mà lớn được đến chừng này, nhìn chả có tí nhiệt huyết nào sất. Cậu nhìn Sở Thứ Chi, vẻ mặt có khó tin, có cầu xin, cũng có khổ sở, nhưng lại không hề có phẫn nộ.
Quách Trường Thành gian nan mở miệng mà không thể phát ra âm thanh, chỉ mơ hồ có thể nhìn ra khẩu hình của cậu, chính là đang gọi Sở ca.
Sở Thứ Chi nhẹ buông tay mặc cho Quách Trường Thành trượt xuống đất, hắn chậm rãi rút tay về, nhìn Quách Trường Thành ngồi dưới đất ho đến kinh thiên động địa.
Sở Thứ Chi vẻ mặt phức tạp nhìn đứa nhóc thích cầm sổ nhỏ đuổi theo sau mình mà ghi ghi chép chép này – chữ viết của cậu rất buồn cười, giống y như chữ trẻ con thậm chí còn xiêu xiêu vẹo vẹo, mấy thứ ghi lại cũng chẳng có gì quan trọng đáng nói, cơ bản là ai nói gì thì ghi nấy, ngay cả câu cửa miệng của người khác cũng chép vào luôn. Sở Thứ Chi đã vô số lần thấy cậu nét bút nét hoa viết lại cái câu “Nhân loại ngu xuẩn” của Đại Khánh—như thể không phải là thực tập chuyên nghiệp mà là đang cẩn thận thu thập “Sinh hoạt hàng ngày của những người đi trước” vậy.
Trong mắt hắn, trên người đứa nhỏ Quách Trường Thành sắp ho đến mức phế quản xoắn nơ kia vẫn tản mát ra bạch quang dày đặc thản nhiên của công đức, hắn bỗng nhiên cảm thấy loại ánh sáng này có chút chói mắt.
Bàn tay vừa bóp cổ Quách Trường Thành đột nhiên lại nhẹ nhàng đặt lên đầu, khiến cho cậu theo bản năng co rúm một chút.
Sở Thứ Chi xoa xoa đầu cậu, sau đó nhẹ nhàng gãi gãi tóc cậu như người ta vuốt ve trẻ nhỏ hay thú cưng, sau đó cúi đầu nói: “Trước đây cậu không đọc sách cho tốt phải không, đã học qua [Nỗi oan Đậu Nga] chưa? Trong đó nói rất rõ ràng dễ hiểu, ‘Làm điều thiện thì nhận lấy khốn cùng mệnh đoản, tạo việc ác lại hưởng phú quý trường mệnh’, nghe qua rồi chứ?”
Hẳn là có nghe qua, nhưng Quách Trường Thành đại khái quả thật không phải là người chăm đọc sách, mấy thứ linh tinh học trong sách đều sẽ bị cậu tự động cho tiêu tan. Cậu vẫn còn chưa thoát ra khỏi trạng thái đỏ mặt tía tai, vì thế cứ ngồi xổm dưới đất mà ngẩng đầu mê mang nhìn Sở Thứ Chi.
Sở Thứ Chi hơi hơi cúi người nâng cằm cậu lên nhìn một lát rồi lắc đầu: “Cậu thượng đình không rộng, trán hẹp, duyên phụ mẫu mỏng. Vành tai mỏng mà bé, định là tuổi nhỏ lắm bệnh. Gò má cao, từ sau trung niên mất đi sự phù hộ của trưởng bối, có khả năng nghèo túng cả đời. Trời sinh tướng bạc mệnh như vậy, cậu tích góp nhiều công đức trừ bỏ khiến mình khốn cùng thất vọng ra thì có để làm cái gì đâu? Về sau đừng ngốc như vậy nữa, lợi dụng thân phận con ông cháu cha của mình mà hưởng thụ những cái nên hưởng thụ đi, không chừng còn có thể an ổn qua được mấy ngày tốt lành.”
Quách Trường Thành không hiểu, chỉ ngẩng đầu nhìn hắn.
Sở Thứ Chi cùng cậu đối mắt một hồi, lại bỗng nhiên cười khổ: “Tôi thấy thằng nhóc cậu đúng là ngốc thật.”
Hắn nói xong, đưa tay kéo một cái thì đã xách được Quách Trường Thành lên như một con gà, sau đó khoát tay với cậu: “Cậu trở về nói với con mèo tinh kia, tôi có thể làm sao được? Tôi chỉ là con sâu cái kiến không có gan to cũng chẳng có bản lĩnh, chỉ là một kẻ để mặc cho người khác làm gì thì làm. Tôi không có ban lĩnh đi gây chuyện hay tìm chết đâu, chỉ là nếu không có chuyện gì thì tết âm lịch tôi xin phép mấy ngày đi ra ngoài cho khuây khỏa, qua mười lăm sẽ về.”
Nói xong, hắn liền biến mất ngay trước mắt Quách Trường Thành giống như một luồng hơi nước bốc lên trong không khí, chớp mắt đã không còn thấy tăm hơi bóng dáng đâu nữa.
Trong ngõ nhỏ không một bóng người truyền đến mùi thuốc pháo từ những mảnh vụn xơ xác, con đường vào ngày đầu năm mới có vẻ tiêu điều, gió lạnh ở đây thản nhiên gào thét thổi bay mấy sợi tóc ngố trên đầu Quách Trường Thành. Cậu mang theo một chút nước mắt, hít hít mũi, đứng ngốc tại chỗ một hồi lâu, rốt cuộc mới xoay người nặng nề trở về nhà mình.
Cậu không biết Sở Thứ Chi nói những lời này cuối cùng là vì tốt cho cậu hay là vì bản thân có tâm sự nên mới nói ra để xả bực tức, nhưng Quách Trường Thành cảm thấy hắn nói không có lý chút nào.
Phúc mỏng mệnh bạc là trời sinh, không có cách nào thay đổi được, nhưng mà có quan hệ gì đến những việc cậu làm đâu?
Quách Trường Thành kỳ thật vẫn nghĩ mình là một thứ đồ bỏ đi lại được giữ rất nhiều tài nguyên mà người như mình không nên có. Về phần cái khác, người khác nói đó là “Từ thiện” cũng được mà là “ái tâm” cũng tốt, thực ra chỉ là vài việc để cậu thấy bản thân có tác dụng một chút mà thôi.
Quách Trường Thành chưa từng nghĩ tới mình sẽ nhận được cái gì từ chúng cả.
Nhưng mà…nghe người khác nói mình “Mệnh không tốt” lại có lý như vậy, nhận cái sự thật này, trong lòng vẫn có chút buồn bã.
***
Khi Thẩm Nguy đi từ trong nhà Triệu Vân Lan ra thì cảm thấy mình sắp kiệt sức đến nơi rồi. Hắn thật cẩn thận không muốn mình lộ ra bất cứ “sơ hở” gì trước mặt Triệu mama, không muốn mang lại bất cứ phiền toái nào cho Triệu Vân Lan, thế mà ánh mắt như tia X của Triệu mama lại cứ không ngừng đảo tới đảo lui trên người hắn, thực sự là sắp nghiên cứu ra vài cái lỗ.
Trên đường, Thẩm Nguy xoa xoa mi tâm: “Tại sao lúc sau mẹ ngươi lại cứ nhìn ta như vậy, có phải ta vô ý lộ ra dấu vết gì không?”
Triệu Vân Lan còn chưa kịp trả lời thì Đại Khánh ngồi phía sau ôm lấy cà men đựng đầy cá chiên của nó đã xen mồm vào: “Lão Triệu trước đây lêu lổng tứ tung, tiếng tăm không tốt, ta thấy mẹ y là thần hồn nát thần tính đó mà.”
Thẩm Nguy tuy rằng tuyệt đối không muốn tỏ vẻ cố tình gây sự, nhưng khi nghe thấy những lời này hắn vẫn không tránh khỏi khẽ nhíu mày.
“Mập mạp chết bầm ngươi mà còn nói hươu nói vượn nữa, có tin ta quẳng ngươi từ trong xe ra ngoài không?” Triệu Vân Lan nói mà mặt không đổi sắc.
Đại Khánh ngồi ngay ngắn vểnh đuôi lên vẫy như đồng hồ quả lắc ra vẻ mình vô tội lắm: “Mieo mieo ~”
Triệu Vân Lan bấy giờ mới hung ác trừng nó một cái qua kính chiều hậu, sau đó nói với Thẩm Nguy: “Chuyện kia, ngươi đừng nghĩ nhiều, lúc trước ta có…… Khụ, nhưng chưa bao giờ đưa ai khác về ra mắt mẹ cả, lại nói hiện tại đã cải tà quy chính quay đầu là bờ rồi nha, tội phạm đang bị cải tạo còn được cấp cho cơ hội làm người lần nữa…… Không đúng, hình như ngoại trừ việc ta toàn bị người ta đá thì cũng không hư hỏng lắm đâu mà, mập mạp chết bầm đều là bị ngươi chơi xỏ cả — kỳ thật bà vừa rồi nghi thần nghi quỷ không phải là có nguyên nhân từ ngươi đâu, chủ yếu là lúc làm sủi cảo ta bất cẩn come out với mẹ mất rồi…..”
Thẩm Nguy lại một lần nữa cứng đơ cả người, may mà bây giờ không phải là hắn lái xe.
“À,” Đại Khánh tạm dừng hai giây, nhạt nhẽo nói, “Chiến binh của thời đại mới, Triệu Vân Lan ta xem trọng ngươi rồi đấy.”
Thẩm Nguy: “Ngươi…… Ngươi nói cho mẹ ngươi……”
“Ta nói cho mẹ ta yêu ngươi yêu đến trời long đất lở cát bay đá chạy, nếu bà ấy đồng ý thì từ nay có thêm một đứa con trai, một biến thành hai, không đồng ý thì mẹ lỗ mất một thằng, đến khi đó thì một đứa cũng không còn.” Triệu Vân Lan xuề xòa, “Mẹ ta không ngốc, sẽ có tính toán, ngươi yên tâm đi.”
Đại Khánh nghe xong không chút lưu tình lật tẩy y: “Ngươi đừng có nói phét nữa đi, ngươi còn lâu mới dám nói chuyện với thái hậu kiểu đó – Thầy Thẩm xem người y còn dính bột kia kìa, khẳng định là quỳ mọp xuống chân mẹ y ở trong bếp ấy – mấy ngày trước còn cố ý hỏi thăm biết hôm nay ba y không ở nhà mới dám mò về, chả có tí tiền đồ nào sất.”
Triệu Vân Lan: “……”
Con mẹ nó…… ……
Thẩm Nguy nhất thời đáp lại bằng yên lặng, qua một hồi lâu, hắn mới thấp giọng nói: “Ngươi thật đúng là……”
Thật đúng là cái gì thì hắn không nói nốt, âm cuối kéo thành một tiếng thở dài thật khẽ, thật khẽ.
Vẫn là Đại Khánh đánh vỡ sự im lặng đầy ái muội này. Đại Khánh không có kiên nhẫn nhìn hai người quấn quýt nói chuyện yêu đương, vì thế hùng hổ chen mồm vào: “À, đúng rồi lão Triệu, ta nói với ngươi cái này, ngươi có biết hôm nay Xiềng Công Đức của lão Sở hết hạn không?”
“A?” Triệu Vân Lan sửng sốt một hồi mới phản ứng lại, “Đã ba trăm năm rồi sao? Hắn nói thế nào? Sau này sẽ rời khỏi Cục Điều Tra Đặc Biệt à? Nhưng dù thế nào thì cũng là tốt…..”
Từ “chuyện” còn chưa kịp ra khỏi miệng thì Đại Khánh đã tiếp lời: “Thối lắm, Địa Phủ không cho mãn.”
Triệu Vân Lan nhíu nhíu mi: “Sao lại thế?”
Đại Khánh: “Làm sao ta biết vì sao, tóm lại bất quá vẫn là mấy lời thối hoắc kiểu ‘Chưa tích đủ công đức’ thôi. Cũng không có chỉ tiêu, ai mà biết được tiêu chuẩn ‘công đức không đủ’ là thế nào đâu, dù sao cũng là do bọn họ định đoạt cả.”
Thẩm Nguy hỏi: “Sao vậy? Sở Thứ Chi mang Xiềng Công Đức?”
“Ừ,” Đại Khánh nói, “Có đôi khi Trấn Hồn Lệnh không đủ nhân thủ, Lệnh chủ sẽ mượn của Địa Phủ mấy kẻ có tội đang bị giam giữ, tính như là một loại cải tạo lao động đi.”
Thẩm Nguy gật đầu, sau đó đạm nhiên giải thích: “Cũng chẳng có cách nào, có thể bị Địa Phủ bắt được phần lớn đều là mấy u linh tiểu quỷ chẳng dùng được vào việc gì. Kẻ có bản lĩnh chân chính thì trừ khi họ tự nguyện, nếu không cũng chẳng khoanh tay chịu trói dễ dàng như vậy. Kéo dài thời hạn Xiềng Công Đức là lệ thường của bọn họ rồi, gặp phải tình huống này thì một hai trăm năm là chuyện thường.”
Triệu Vân Lan không nói chuyện nhưng chân mày lại nhíu chặt.
Một loạt chuyện xảy ra, khúc mắc của Triệu Vân Lan với Địa Phủ không phải chỉ là ngày một ngày hai, chỉ là chưa tới lúc ngửa bài mà thôi.
Nơi nào có tính toán âm mưu của nơi đó là chuyện bình thường, Triệu Vân Lan không phải là loại thiếu niên không phải lo gia đình không biết củi gạo dầu muối, những thứ hỗn loạn nhiễu nhương vòng vèo này trong lòng y đều có tính toán cả. Song chỉ cần mọi người đều nhất trí hướng đến một mục tiêu, mỗi người tính toán chuyện của mình, cũng là dùng bản lĩnh riêng để tạo nên hòa khí thì chẳng có gì đáng nói.
Đằng này những chuyện xảy ra gần đây năm lần bảy lượt đều có dấu hiệu chen chân của bên kia, Triệu Vân Lan mặc dù ngoài miệng không nói nhưng trong lòng không phải là không bất mãn.
Lúc này, Thẩm Nguy hỏi: “Sở Thứ Chi vì sao lại phải mang Xiềng Công Đức, có thể nói cho ta biết được không?”
“Ta chỉ biết đại khái thôi, không rõ lắm,” Triệu Vân Lan nói, “Ngươi hỏi Đại Khánh ấy.”
Đại Khánh ngồi ở ghế sau, đôi mắt mèo sâu thẳm nhìn vào Thẩm Nguy — nó biết Thẩm Nguy là cao thủ, nhưng trước mắt lại có chút đo không được nông sâu của hắn. Những quy tắc của lũ người đứng đầu địa phủ ưa xu nịnh kia, ngay cả Triệu Vân Lan cũng không thể nói được hiểu được từng điều từng khoản, vì sao hắn lại thuộc như nắm trong lòng bàn tay như thế?
Điều này làm cho Đại Khánh dừng lời một lúc lâu mới nói tiếp: “Sở Thứ Chi tu Thi đạo, Thầy Thẩm đại khái cũng nhìn ra phải không?”