Trấn Hồn

Chương 79: Chương 79




CHƯƠNG 79

Quyển 5. Trấn Hồn Đăng

Sau khi Quách Trường Thành về đến nhà thì trước tiên là ngủ một giấc không biết trời trăng mây gió, khi tỉnh táo lại chỉnh trang cho giống con người một chút, bấy giờ mới thu thập ổn ổn rồi đi mua quà thăm người thân, đầu tiên là đến nhà cậu hai của cậu – Cậu làm theo lời lãnh đạo nhắc nhở mang hồng bao đi biếu, Quách Trường Thành cậu có một tật xấu là không chịu nổi việc trên người mình có “đồ của người khác”….Cho dù cậu biết rõ là hồng bao qua tay người lớn rồi cuối cùng cũng vẫn về cậu mà thôi.

Vào nhà gọi người xong, việc đầu tiên mà Quách Trường Thành làm chính là lôi hồng bao ra, dùng giọng điệu nghiêm túc đứng đắn như báo cáo công tác thuật lại không sai một chữ: “Cậu hai, lãnh đạo của cháu có chút quà để mợ và các chị em mua thêm mấy bộ quần áo mới.”

Mấy chị em nhà Quách Trường Thành đều là mấy bà cô bại gia chỉ biết tiêu không biết kiếm, cho nên khi cậu hai nhà cậu lần đầu tiên nhìn thấy tiền quay lại như thế này thì rất là được sủng mà sợ, kinh ngạc vô cùng, ngẩn người lúc lâu mới nhận lấy. Ông ngạc nhiên một chút rồi mở ra nhìn thoáng qua, lại đưa trả cho Quách Trường Thành: “À nha, chỗ này cũng không ít đâu, cháu cứ cầm mà tiêu vặt đi___Mà lạ thật, lão Dương nhà mấy đứa không phải nổi tiếng là vắt cổ chày ra nước sao, thế nào mà năm nay lại phát lì xì thế nhỉ.”

Quách Trường Thành khó hiểu nha: “Ai là lão Dương ạ?”

Cậu hai của Quách Trường Thành vừa đứng lên đón mâm sủi cảo vừa thuận miệng nói: “Trưởng Ban hộ tịch của mấy đứa không phải họ Dương thì là gì? Ba chữ, gọi là Dương gì gì ấy mờ?”

Quách Trường Thành: “Lãnh đạo của bọn cháu họ Triệu.”

Cậu hai cậu nghe xong thì cũng không để trong lòng, bên so đũa bên nói tiếp: “Thôi kệ họ gì thì họ, dù sao cậu nghe nói tên đó keo kiệt lắm, đi ăn hàng toàn đóng gói mang về, nhưng mà nhà người ta có già có trẻ, tiết kiệm nuôi gia đình cũng là bình thường thôi. Người ta đối tốt với mình thì cháu cũng làm việc cho tốt, cũng không còn nhỏ nữa, đừng có kiếm bao nhiêu tiêu hết bấy nhiêu, tích góp một chút, phải biết sống……”

Quách Trường Thành càng nghe càng choáng, cuối cùng nhịn không được chen vào một câu, “Cậu hai à, lãnh đạo của bọn cháu còn chưa kết hôn mà.”

“Sao có thể chưa kết hôn được chứ? Con gái nhà người ta còn sắp lên đại học rồi cơ, tháng trước cậu còn nói với người ta tên đó cũng chẳng dễ dàng gì, bảo người ta chiếu cố nhiều chút mà.” Sau cùng thì cậu hai nhà Quách Trường Thành cũng cảm thấy có gì đó không ổn, “Từ từ, ai đưa hồng bao cho cháu?”

Quách Trường Thành nói: “Cục trưởng Triệu ạ.”

“Cục trưởng Triệu? Cục trưởng Triệu nào?”

Quách Trường Thành: “…… Không phải cục trưởng Triệu của Cục Điều Tra Đặc Biệt thì còn ai?”

“Cục Điều Tra Đặc Biệt? Đường Quang Minh? Họ Triệu? Triệu Vân Lan?” Cậu hai của cậu nhóc hỏi một hơi cả đống vấn đề, sau đó mắt to trừng mắt nhỏ với cậu một hồi, gắp một miếng sủi cảo, không yên lòng bỏ vào miệng ăn, ăn hai cái liền vẫn cảm thấy chuyện này kì quặc đến không tài nào lý giải được, vì thế mấp máy quai hàm nói, “Không phải cháu đang nói vớ vẩn đấy chớ, cậu nào có bản lĩnh nhét người vào chỗ bọn họ được? ”

“Bản lĩnh gì cơ?” Mợ hai cũng ngồi xuống, “Không phải con ở ban hộ tịch hả?”

Quách Trường Thành thành thành thật thật nói: “Bây giờ con đang làm việc trong phòng hình cảnh của Cục Điều Tra Đặc Biệt.”

“Cái gì á? Hình cảnh?” Mợ hai nhìn cậu lớn lên từ nhỏ, bà biết rõ nhóc con xui xẻo này là loại hàng nào mà, thế là lập tức lo lắng ra mặt, “Con xem cậu hai con làm ra cái gì này, đứa nhóc này nhà chúng ta sao có thể vào phòng hình cảnh chứ? Vừa nguy hiểm vừa vất vả, gặp phải vụ án hung hiểm thì….Ai nha, các con phụ trách loại hình sự nào hả?”

Quách Trường Thành vừa há miệng thở dốc, cậu hai đã cầm đũa gõ gõ vào cạnh bát: “Đừng có hỏi linh tinh, chuyện nội bộ của Cục Điều Tra Đặc Biệt đều là cơ mật cả đấy, bà đừng có lôi kéo con cháu phạm lỗi nữa đi_____Thực ra mợ cháu hỏi công việc có nguy hiểm hay không, bình thường có mệt mỏi không ấy mà? Có muốn cậu lại vận động cho cháu chút không? Chúng ta thà rằng ít đi chút tiền, vẫn nên tìm công việc ổn định thì hơn.”

Đến lúc này thì dù Quách Trường Thành có ngốc hơn nữa cũng đã phản ứng kịp – biết ngay việc cậu vào Cục Điều Tra Đặc Biệt là sai lầm từ đầu mà, cậu cũng biết dựa vào chỉ số thông minh siêu thấp cùng với con tim bé nhỏ nhát gan của mình thì chỉ cần trong nhà có người hiểu biết một chút thôi, sẽ chẳng bao giờ sắp xếp cho cậu vào một vị trí công tác như vậy đâu.

…… Đương nhiên, lúc này Quách Trường Thành đã quên rằng ngay từ ngày đầu tiên nhận việc cậu đã bị đồng nghiệp ma dọa cho ngất xỉu thế nào rồi.

Vì Quách Trường Thành ở chung với người khác rất khó khăn, thật vất vả mới dung nhập được với không khí ở số 4 đường Quang Minh. Cho nên cậu cơ hồ ngay lập tức đã sinh ra tình cảm không muốn xa rời, đặc biệt là mấy người như Sở Thứ Chi vẫn đưa theo người mới như cậu đó.

Mà Triệu Vân Lan trong lòng cậu đã nửa coi như cha mình …… Cho dù vị “nửa như cha” này chưa báo cho cậu một tiếng đã tìm cho cậu một mẹ kế nam.

Nhưng mà tính tình của “mẹ kế” lại quá ôn hòa quá dễ nói chuyện không thể cưỡng lại nổi, Quách Trường Thành nghe ra ý tứ của cậu hai thì trăm phần kiên định nói: “Cháu không muốn đi.”

Quách Trường Thành cậu luôn luôn sống kiểu nước chảy bèo trôi, bất cứ thời điểm nào đưa ra quyết sách đều có thể coi cậu như không tồn tại, dù sao cậu cũng chẳng có ý kiến gì. Đột nhiên hôm nay lập trường rõ ràng biểu đạt ý nghĩ của mình như vậy làm cho cậu hai mợ hai không thích ứng kịp, nhất thời đều ngây ngẩn cả người.

Qua một hồi lâu, mợ hai mới hỏi: “Ở đó…thực sự tốt thế sao?”

Quách Trường Thành ra sức gật đầu.

“Cháu muốn làm ở đó ấy hả?” cậu hai vẫn không yên lòng, lại hỏi, “Thật sự không nguy hiểm?”

Quách Trường Thành vì muốn ở lại nên kiên trì nói trái lương tâm: “Tuyệt đối không nguy hiểm.”

“Thế thì cứ làm,” Cậu hai nghĩ nghĩ, dù sao con cháu lớn đến thế rồi, tuy là mấy năm qua vẫn cứ bùn nhão không trát nổi tường, nhưng mà khó khăn như thế mới bắt đầu sinh ra một tí lương tâm nghề nghiệp thì cũng không nên đả kích nó, vì thế có chút chần chừ đáp ứng, “Tí nữa cho cậu số điện thoại của lãnh đạo mấy đứa, mấy hôm nữa cậu hẹn Triệu Vân Lan đi ăn bữa cơm, người ta không lớn hơn cháu bao nhiêu, học tập nhiều một chút đi.”



..

.

Triệu Vân Lan bị tiếng chuông di động đánh thức. Y cảm giác huyệt thái dương đau như bị ai đánh, như thể khi tỉnh lại không có sự thư thái khi được nghỉ ngơi mà ngược lại, càng ngày càng mệt mỏi.

Y cũng không biết mình đã ngủ bao nhiêu lâu, những giấc mơ hỗn loạn không liền mạch vẫn cứ loanh quanh mấy chuyện y đâm mù hai mắt Thần Long, đánh sập núi Bất Chu Sơn, tới tới lui lui, băn khoăn không đi.

Triệu Vân Lan đưa tay sờ soạng lung tung trên đầu giường, sau đó di động được người khác nhẹ nhàng đặt vào tay y. Khi y tiếp điện thoại còn chưa mở mắt ra, vừa nghe thấy đối phương là ai thì đã theo bản năng tiến nhập trạng thái. Sau khi hàn huyên một đống lời vô nghĩa, Triệu Vân Lan lại tận hết khả năng của y, vừa không khoa trương vừa rất gian nan lôi ra mấy ưu điểm của bạn nhỏ Quách Trường Thành, không dấu vết ôm chân lãnh đạo tiến tới bầu không khí giữa hai bên rất chi là hài hòa, cuối cùng vừa vỗ mông ngựa vừa hẹn ăn cơm.

Triệu Vân Lan gác máy xong lại cắm mặt vào gối đầu, rầm rì nói: “Ta đau đầu.”

Thẩm Nguy lập tức buông việc đang làm trong tay, đi tới ôm lấy y, lại sờ sờ trán y cả nửa ngày: “Hình như hơi nóng, sao tự nhiên lại sốt thế này?”

Triệu Vân Lan hữu khí vô lực tựa đầu lên vai hắn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi nói xem tại làm sao? Đi lấy thuốc giảm nhiệt với thuốc hạ sốt cho ta, ngươi là cái đồ đại phu Mông Cổ.”

Thẩm Nguy ôm mười vạn phần áy náy, yên lặng làm theo.

Triệu Vân Lan một ngụm nuốt xuống cả đống thuốc nho nhỏ, sau đó xắn tay áo ngủ không biết được Thẩm Nguy mặc vào cho lúc nào, kéo mạnh một nhát đẩy Thẩm Nguy xuống giường, vẻ mặt vô cùng dữ tợn hỏi: “Đại gia, thiếp thân hôm qua hầu hạ ngươi có sảng khoái không?”

Thẩm Nguy thấy y lảo đảo, vội vàng đỡ lấy eo y, còn kéo lại vạt áo bị y nháo cho lỏng lẻo: “Đừng đạp chăn, hơi ấm tan hết, cảm mạo bây giờ.”

“Cái này ngươi không cần quan tâm.” Triệu Vân Lan một tay ấn vai hắn, tay kia kéo cổ áo hắn âm u nói, “Đại gia nếu đã thư thích, có phải cũng nên cấp tí tiền boa hay không?”

Thẩm Nguy kệ cho y đè, thậm chí còn ngước mắt nhìn y, Triệu Vân Lan nhìn thấy biểu tình này quả thực đúng là mời y chà đạp mà. Thế là y can đảm cưỡi lên người Thẩm Nguy hòng lột quần áo hắn: “Hôm nay không làm ngươi, ngày mai ta cùng họ với ngươi…… Ôi giời ơi đuệch!”

Thẩm Nguy vội ôm lấy lưng y: “Làm sao rồi?”

“Đau…… Đau đau đau, chân chuột rút.”

Thẩm Nguy: “……”

Triệu Vân Lan vốn dĩ hơi bị thiếu canxi, cộng thêm tối hôm qua lại bị ép không nương tay một tí nào, bị chuột rút cũng bị đến triệt để luôn____Từ bắp đùi đến cẳng chân, cuối cùng xuống cả bàn chân, Thẩm Nguy đành phải vừa chịu đựng y mắng mỏ vừa cứng rắn kéo thẳng chân y ra mà nắn bóp từng chút từng chút một.

Triệu Vân Lan lúc đầu đau đến mức nhe răng nhếch miệng cạp góc chăn, một lát sau cũng an ổn lại, Thẩm Nguy thoáng nhìn một thân xanh xanh tím tím dưới áo ngủ của y, lại băn khoăn ngồi ở một bên nhẹ nhàng xoa bóp cơ thịt người nào đó nằm nhiều quá mà căng cứng. Triệu Vân Lan không náo loạn nữa mà thành thành thật thật dựa giường hưởng thụ, ánh mắt hướng về một bên, rơi xuống trên cái di động để ở mặt tủ đầu giường, một lát sau, bỗng nhiên nói: “Cậu hai của Quách Trường Thành vừa mới nhảy dù xuống đầu năm nay, ta chưa tiếp xúc nhiều, nhưng nghe nói ông già kia bản lĩnh khác thì không có, lại rất có tiếng trong đối nhân xử thế.”

Thẩm Nguy chỉ nhẹ nhàng lên tiếng.

“Cháu ngoại trai của ông ta cầm một tờ giấy điều lệnh tay ông ta kí, làm việc ở chỗ ta hơn nửa năm mà không thấy ông cậu gọi cho ta lấy một cuộc. Đến bây giờ lại hẹn ta ra ngoài ăn cơm, ngươi thấy có bình thường không?”

Thẩm Nguy không biết những quy tắc ngầm hỗn loạn của bọn họ, vì thế hỏi: “Thế thì sao?”

“Ta ngờ là ông cụ cũng mới biết Quách Trường Thành bị điều đến Cục Điều Tra Đặc Biệt của ta thôi, trong đó có……” Triệu Vân Lan dừng một chút thì không nói tiếp nữa mà nghiêng đầu nhìn Thẩm Nguy một cái rồi nhanh chóng rời đề tài, “Thật sự là ta đánh sụp núi Bất Chu sao?”

Thẩm Nguy sửng sốt một hồi mới nói: “Truyền thuyết nói núi Bất Chu là do Thuỷ Thần Cộng Công đụng ngã.”

“Ừm.” Triệu Vân Lan hạ mí mắt — nếu Quỷ tộc được phóng xuất sau khi núi Bất Chu sập xuống thì Thẩm Nguy đại khái cũng không biết rõ là ai náo loạn ra chuyện ở Bất Chu rồi.

Thẩm Nguy do dự một chút, nhịn không được hỏi: “Ngươi ở trong đại thần mộc, rốt cuộc……”

“Đại thần mộc cho ta thấy chuyện năm ngàn năm trước.” Triệu Vân Lan dựa vào gối quay đầu ra, “Ta nhìn thấy, lần đầu tiên ngươi gặp ta đã ngã từ trên tảng đá xuống nước. Lúc ấy ta nghĩ rằng, nhất định là do ta đẹp trai đến rực rỡ kim quang chợt nhìn chói mù mắt ngươi luôn, nên ngươi mới kinh sợ rơi xuống nước nha…… Au!”

Cái tay đang xoa xoa lưng y của Thẩm Nguy bất giác hạ xuống nặng bất thường.

Triệu Vân Lan: “Vẹo, vẹo thắt lưng rồi…… Ngươi muốn mưu sát chồng sao?”

Thẩm Nguy xoa xoa cho y, im lặng một hồi. Có lẽ là do đã làm qua chuyện thân mật nhất rồi, cho nên hắn ngoài ý muốn lại thản nhiên thừa nhận: “Quả thực là lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi thì ba hồn mất bảy phách, rốt cuộc từ đó về sau không quên được nữa.”

Triệu Vân Lan cười cười vừa đắc ý vừa đáng khinh: “Hắc hắc hắc, này, thầy Thẩm, bỏ cái kính chướng mắt kia xuống, biến tóc dài ra cho ông xã ngắm cái coi.”

Thẩm Nguy thuận theo tháo kính ra, khôi phục lại bộ dáng vốn có, chỉ trong nháy mắt mái tóc dài đen như mực đã trải kín mặt giường.

Đại khái có đôi khi tên đàn ông ngốc nghếch này không thể đỡ nổi một mái tóc dài, dù sao thì Triệu Vân Lan cảm thấy cái bia mang tên bấn loạn của mình bị đối phương bắn trúng hồng tâm rồi. Y ngốc ngốc nhìn Thẩm Nguy nửa ngày, sau đó vươn vuốt heo cẩn cẩn thận thận vuốt ve sờ soạng mái tóc của Thẩm Nguy một phen, còn ôm vào lòng thì thào nói: “Đại, đại đại đại mỹ nhân, ta thấy đời này đáng giá.”

Thẩm Nguy dùng ngón tay ấn ấn vai Triệu Vân Lan. Y dần dần thu lại biểu cảm ngốc nghếch sủi tăm trên mặt, im lặng suy nghĩ một lát rồi lại hơi nhíu mày nói tiếp: “Nhưng mà ta nghĩ, từ bé ta đã lớn lên cùng với con mèo mập chết toi Đại Khánh kia, nếu có một ngày nó làm chuyện có lỗi với ta, ăn cây táo rào cây sung bỏ trốn cùng một nàng mèo thì cùng lắm ta cũng chỉ không nhận nó nữa thôi, không làm gì nó hết.”

Thẩm Nguy chớp chớp mắt, chịu chết không hiểu vì sao đề tài lại nhảy đến tận vụ mèo bỏ trốn thế này.

“Nếu ta thật sự nhận lời phó thác của Xi Vưu mà trông nom hậu duệ của hắn, mắt thấy từng đời từng đời Long tộc từ một con rắn nho nhỏ lớn lên thành thần long tung hoành chín vạn dặm, ta thà rằng đâm vào chính mình chứ không nhẫn tâm đâm mù hai mắt nó, khiến nó đâm vào trụ trời mà chết.” Triệu Vân Lan dừng lời một chút rồi chém đinh chặt sắt nói, “Đôi mắt của thần long tuyệt đối không phải là ta đâm mù, núi Bất Chu Sơn cũng tuyệt đối không thể là do ta bày kế làm sụp.”

“Phán quan nói dối không biết ngượng mồm lừa ta, cơ bản không có nửa câu nói thật. Ở trên đỉnh núi ta gạt bọn họ cũng là dựa và thêm thắt nói mò, ngươi nói xem, những gì mà ta thấy trong đại thần mộc là có mấy phần thật mấy phần giả đây? Là ai để cho ta thấy chúng?” Triệu Vân Lan dùng ngón tay cuốn lấy một lọn tóc của Thẩm Nguy, khóe miệng mang theo tươi cười mà ánh mắt lại lạnh xuống. Một lát sau, y nhẹ nhàng bảo, “Này, bảo bối, nói với ta chuyện sau khi ta gặp ngươi ở đặng lâm đi.”

Thẩm Nguy nhẹ nở nụ cười, thấp giọng nói: “Cũng không có gì, khi đó ta không hiểu gì cả, ngươi đối với ta rất tốt, mang theo ta đi ngắm khắp núi cao sông rộng, vừa đi vừa nghỉ. Đáng tiếc Nữ Oa chưa vá xong trời, ngươi lúc nào cũng nói mưa dầm đầy trời, núi cao sông dài cũng chẳng đẹp đẽ gì. Ta lại thấy cũng không sao, đó đã là phong cảnh đẹp nhất mà một đời ta được thấy.”

“Mưa dầm đầy trời, núi cao sông dài cũng chẳng đẹp đẽ gì”, nghe kiểu gì cũng là một câu thuận miệng oán giận mà. Triệu Vân Lan nhíu nhíu mày, y nghĩ rằng nếu chính mình mang tư tưởng phản nghịch muốn quăng cả thiên địa đi thì chắc chắn là chẳng có tâm tình gì mà mang theo một tiểu mỹ nhân không rõ lai lịch đi du sơn ngoạn thủy.

“Sau này là ta thăng thần cách của ngươi.” Triệu Vân Lan nói.

Thẩm Nguy nở nụ cười: “Ngươi không cần chú ý, con người như ta vốn chính là không chốn dung thân trong trời đất. Ngươi vì bảo vệ ta để ta thoát khỏi Đại Bất Kính Chi Địa, cũng đâu phải khiến ta thành bất nghĩa, là ta phải cảm kích ngươi.”

Thẩm Nguy nói đoạn, cúi người khẽ hôn lên một bên thái dương của Triệu Vân Lan, cầm lấy tay y nói nhẹ: “Chỉ cần được ở bên ngươi, cho dù là sáng sinh tối tử ta cũng vui lòng.”

“Phi, nói bậy.” Triệu Vân Lan ngắt lời hắn, “Nữ Oa vá trời xong, ta dùng tứ thánh phong kín bốn cây trụ trời, chính là khi đó bỏ lại ngươi mà…… chết sao?”

Thẩm Nguy căng cứng thân mình gắt gao ôm Triệu Vân Lan.

“Vì sao……” Triệu Vân Lan đè thấp giọng như đang tự hỏi, “Cuối cùng vẫn là vì Nữ Oa sao?”

Một tia bất ngờ nhanh chóng lướt qua khuôn mặt Thẩm Nguy khiến cho hắn thoạt nhìn có vẻ âm trầm trong một nháy mắt, không khéo lại để cho Triệu Vân Lan thấy được. Tên ngốc này lập tức bỏ qua ý nghĩ vừa rồi, lấy tay nâng cằm Thẩm Nguy: “Đừng mất hứng nha, ta chỉ là thuận miệng hỏi thế thôi, trong mắt ta ngươi đẹp hơn Nữ Oa nhiều, nào, tiểu mỹ nhân, nói cho ông xã xem năm đó ngươi làm sao dùng mĩ mạo chưa trưởng thành đó câu dẫn ta hả?”

Thẩm Nguy kéo chăn qua chụp lên người y, lại mất tự nhiên trừng y một cái tựa như đang định nói lời hay lẽ phải trách y ăn nói linh tinh, nhưng mà khi ánh mắt rơi xuống xương quai xanh còn mang đầy dấu vết ái muội của Triệu Vân Lan thì không biết nhớ tới cái gì, đôi mắt đỏ lên, thở dốc ra tiếng, cuối cùng lúng ta lúng túng nghẹn ra một câu: “…… Ta xuống lầu một chuyến.”

Nói xong, hắn hoả tốc đứng lên, cầm lấy hóa đơn giặt là trên bàn đút vào túi áo.

Triệu Vân Lan đè chặt cái eo còn đang bủn rủn của mình, cảm thấy rất chi là khó hiểu.

Một lát sau, y đứng dậy rửa mặt sạch sẽ, lấy thức ăn Thẩm Nguy đã nấu xong trong lò vi sóng ra, vừa ăn vừa gọi điện: “Alo ba à, ngày mai ba có rảnh không, con đưa Thẩm Nguy qua thăm hai người.”

Khi y nói lời này sắc mặt lại không có nét vui mừng, lạnh lẽo như thể muốn tỏa ra băng giá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.