Trấn Hồn

Chương 86: Chương 86




CHƯƠNG 86

Sở Thứ Chi không ngờ người đầu tiên mà hắn gặp khi về đến Long Thành lại là Quách Trường Thành.

Hắn vừa mới rũ bỏ gông xiềng, lại lấy lại được thứ của mình năm đó bị Địa Phủ đoạt mất, tâm tình rất tốt. Vì thế nhân dịp mấy ngày nghỉ tết âm lịch, hắn đi tìm bãi nghĩa địa hoang an ổn bế quan mấy ngày. Cho đến tận khi nhận được tin nhắn của Uông Chủy nói Chúc Hồng muốn từ chức, Sở Thứ Chi mới vội vàng đặt vé đứng xe lửa chạy về Long Thành.

Nhà ga đông người ồn ào nhốn nháo, Sở Thứ Chi đi về phía trước một đoạn, cứ hết nhìn đông lại nhìn tây, cuối cùng nhìn thấy hình bóng quen thuộc của Quách Trường Thành _____ nhóc con kia khiêng một bọc to đùng, thân thể thiếu chút nữa thì cong thành dấu chấm tròn, đang khó khăn nhích nhích.

Quách Trường Thành nhóc này vừa nhìn liền biết không thể làm công việc lao động tay chân mà sống được, chắc hẳn là thành tích thể dục trong trường cũng chỉ tốt có hạn thôi. Cậu khiêng cái bọc to như ốc sên khiêng vỏ, người đi qua đi lại đều không nhịn được mà quay đầu nhìn.

Sở Thứ Chi mới đầu còn sợ mình nhận sai người, ngó nhiều hơn một tí, trợn mắt nhìn cái túi nilon chắc chắn bị đục ra một cái lỗ nhỏ. Một dì bán ngô luộc ven đường tốt bụng mở miệng nhắc nhở: “Này, nhóc kia, cái túi của cậu sắp toạc rồi!”

Quách Trường Thành đáp lời quay lại nhìn, nhưng do cái túi kia quá cồng kềnh, khi cậu nghiêng người lại không chú ý đến dưới chân, thành ra vấp phải cái vali kéo của một cô gái đi ngang qua. Quách Trường Thành luống cuống tay chân còn chưa kịp giải thích thì đã bị thằng nhóc đi cạnh cô bé kia hùng hổ đẩy cho một cái rõ mạnh: “Phải nhìn chứ, đạp vào đâu thế hả?”

Quách Trường Thành vốn đã không đứng vững, chân lảo đảo một cái, “thành lũy” sau lưng ầm vang một tiếng sụp đổ. Chỉ thấy túi nilon bục đáy, một đống đồ khiến cho người ta không thể tưởng tượng được liểng xiểng rơi ra, nào là nồi niêu muôi bát xô chậu, nào là quần áo đồ ăn ở một túi khác, kì quái nhất là còn có một cái thớt gỗ dài sáu chục phân dày đến tám cm ____Cậu chàng quả thực là khuân trên người cả một cái siêu thị mini.

Nhóc con đẩy cậu đại khái cũng vừa mới mở một đường máu chui ra từ nhà ga người chen người người ép người, còn đang nóng máu. Nhóc kia chán ghét xì một tiếng, thấy Quách Trường Thành ăn mặc quần áo cũ kĩ bụi bặm thì tưởng cậu là nhà quê lên tỉnh, thế là trong chán ghét lại nảy sinh cảm giác ưu việt khó tả. Một tay nó kéo cô bé bên cạnh đi, một bên chua ngoa oán giận: “Biết đông người mà còn mang theo lắm thứ như vậy, có bệnh hả? Đạp hỏng vali của người ta anh đền được không?”

Quách Trường Thành luôn miệng giải thích, mắt thấy đồ rơi xuống đất thì rối hết cả lên, vội vàng ngồi xuống nhặt, lại nhìn sang cái túi nilon thủng hai đầu, mờ mịt vô thố cào cào tóc, khổ sở không để đâu cho hết.

Đúng lúc này, một bàn tay khô gầy vươn đến, nhẹ thắt nút chết trên cái túi rách làm thành hình dạng một cái bọc lớn, sau đó đem đống hổ lốn bên ngoài ném vào trong bọc, cuối cùng dùng một tay nhấc cái bọc vừa lặt vặt vừa nặng nề lên như người ta nhặt một miếng bọt biển.

Quách Trường Thành: “Sở ca!”

Nếu cậu mà có cái đuôi thì đã vẫy như quạt điện rồi, quên phắt luôn người đang đứng trước mắt là cương thi Thi Vương – dưới con mắt của Quách Trường Thành, Sở Thứ Chi chính xác là đại cứu tinh từ trên trời rơi xuống.

Sở Thứ Chi không để ý đến cậu. Một tay cầm bọc nilon khổng lồ, một bên nhìn về hướng người trẻ tuổi đã đi cách đó không xa, sắc mặt không dễ nhìn, nói: “Người phía trước kia, tôi khuyên cậu tốt nhất là quay lại xin lỗi đi.”

Sở Thứ Chi lúc bình thường thì không sao nhưng khi trầm mặt xuống thì rất dọa người, cơ hồ trời sinh đã mang theo một cỗ hung ác âm trầm của kẻ gieo rắc tử vong. Người trẻ tuổi hung hãn vừa rồi nhìn thấy hắn, ít nhiều có chút miệng mạnh lòng run: “Anh muốn thế nào?”

Sở Thứ Chi vừa muốn đi về phía cậu ta thì lại bị Quách Trường Thành túm lại: “Sở ca, Sở ca chúng ta đi nhanh đi, vừa rồi là em không chú ý, em có lỗi.”

Cậu mất tự nhiên cười cười với thằng nhóc, cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của Sở Thứ Chi: “Lỗi của em, lỗi của em mà.”

Hai người phía trước vùng vằng đi thẳng, hoàn toàn không mảy may biết được mình vừa tránh thoát một hồi nguy cơ.

Sở Thứ Chi quay đầu liếc Quách Trường Thành trắng mắt, cho rằng cậu không chỉ thánh mẫu như có bệnh mà thực sự là đầu óc không được bình thường, không còn cách nào khác là không thèm quan tâm đến tình trạng của cậu nữa. Đừng nói đến chuyện cậu không giống thanh niên trẻ tráng, mà rõ ràng còn không giống con người.

Sở Thứ Chi tức giận giãy khỏi tay cậu, chỉ chỉ cái bọc tạp hóa to tổ chảng: “Nhà cậu chết đói, bắt cậu đi đầu cơ trục lợi tạp hóa năm mới à?”

“Không phải, em đưa đi cho người khác, không nghĩ tới cái túi lại rách.” Quách Trường Thành lon ta lon ton đi theo hắn, lại hơi hơi ngài ngại, “Để…để…vẫn là để em cầm đi, không xa lắm đâu mà.”

Sở Thứ Chi không kiên nhẫn tránh khỏi móng vuốt của cậu, nhíu mày: “Dẫn đường.”

Quách Trường Thành lập tức không dám nói gì, chạy bước nhỏ trên con đường phía trước.

Đi qua đường lớn, rẽ ngang rẽ dọc vào một con hẻm nhỏ, ra khỏi mảnh đấy thành thị phồn hoa rực rỡ ánh đèn. Trong ngõ nhỏ là một loạt những căn nhà cấp 4 cũ nát, đi vào tận cùng bên trong thì gặp một nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa đứng ở cửa nhà, đang cầm chổi quét rác. Trông thấy Quách Trường Thành, cô vô cùng vui vẻ chào đón, để lộ chiếc thẻ tình nguyện viên trong kì nghỉ của một trường đại học nào đó.

Quách Trường Thành nhìn thấy con gái nhà người ta thì hơi hơi ngượng ngùng, mất tự nhiên cúi đầu xuống, cất giọng như muỗi kêu: “Chào em.”

Cô gái trẻ rất có mắt nhìn, thấy Sở Thứ Chi cầm cái túi lớn thì lập tức ném chổi, giúp hắn đẩy cửa, vừa đi vừa hỏi Quách Trường Thành: “Có đăng kí không? Có đóng dấu không? Phải lên mạng cảm ơn từng người quyên tặng đó.”

Quách Trường Thành đứa nhỏ này làm việc rất chậm chạp lại không thông minh, ở đơn vị thường xuyên bị sếp Triệu của bọn họ bực mình mắng mỏ, nhưng mà chờ khi cậu làm xong thì luôn là vô cùng tỉ mỉ, báo cáo viết ra cho dù có dài dòng, có nhiều thứ không quan trọng, có nhiều giấy bỏ đến mức nào cũng không có một lỗi chính tả, dần dần, ngay cả lãnh đạo thích xoi mói của họ cũng không thể nói được câu nào nữa.

Quách Trường Thành vội vàng gật đầu, lôi từ trong túi ra cả một xấp giấy đóng dấu ước chừng phải đến bảy tám trang, trên đó ghi lại đầy đủ người nào quyên thứ gì, địa chỉ liên hệ, điện thoại, hộp thư điện tử vân vân vũ vũ…Thứ được quyên tặng từ nhân dân tệ mệnh giá bất đồng cho đến một củ cải trắng, quả thật là thiên kì bách quái, không thiếu thứ gì.

Thì ra đây là hoạt động từ thiện dịp nghỉ đông do mấy trường đại học đóng ở Long Thành liên hợp cùng một số tổ chức cứu trợ xã hội khởi xướng ra, gọi là “Lão ngô lão, ấu ngô ấu”, mà mấy nhóc như Quách Trường Thành lúc này là chuyên môn hướng đến những cụ già mất đi năng lực sinh hoạt do nhiều nguyên nhân ở dưới đáy xã hội, mỗi một nhóm nhỏ phụ trách chăm sóc dài hạn cho một số người.

Vì Quách Trường Thành không thạo giao tiếp với người khác, không thể gánh vác chuyện trò giải buồn giúp các cụ hay làm vận động quyên góp ngoài xã hội, may mà trong đoàn tình nguyện viên tương đối nhiều nữ sinh, cho nên cậu liền tận khả năng đảm đương vai trò cống hiến sức lực, nhân dịp ngày nghỉ đi làm phu khuân vác.

Sở Thứ Chi đặt đồ xuống cho bọn họ rồi tiện đường lái xe của Quách Trường Thành dẫn cậu về số 4 đường Quang Minh. Bàn tay của Quách Trường Thành bị quai túi nilon chà rách, ngồi im không nói dùng khăn tay ẩm lau lau.

Sở Thứ Chi khó được có tâm tình nói nhiều với cậu mấy câu: “Cậu quản nhiều người như thế là muốn phổ độ chúng sinh hả?”

Quách Trường Thành trừng đôi mắt khó hiểu ngạc nhiên nhìn hắn.

Sở Thứ Chi đổi vấn đề: “Làm việc này, người trong nhà có biết không?”

Quách Trường Thành yên lặng lắc lắc đầu.

Sở Thứ Chi không hiểu lắm mà nở nụ cười, sau đó lại nói: “Thế mồng một cậu có đi thắp hương không? Người như cậu thế này, cầu nguyện linh lắm đấy.”

Quách Trường Thành lại lắc lắc đầu, cậu đã rất vừa lòng với cuộc sống hiện tại của mình rồi, trừ cầu cho người nhà và bạn bè đều bình an khỏe mạnh thì thật sự cũng không có cái gì mà phải cầu nữa cả– trước mắt người nhà và bè bạn đều khỏe mạnh an khang, cậu cảm thấy nếu không có chuyện gì thì vẫn là đừng làm phiền Bồ Tát thì hơn.

Sở Thứ Chi nhân lúc đèn đỏ nghiêng đầu nhìn cậu một cái, Quách Trường Thành không cao không to cũng không đẹp trai, mặt mũi cũng không phải là rất dễ nhìn, lúc bình thường vẫn rất giản dị, ngay cả một bộ quần áo hàng hiệu lưu hành trong giới trẻ cũng không có, trên cơ bản thuộc loại ném vào đoàn người thì sẽ không tìm thấy, bởi vì khuyết thiếu tự tin, cho nên cũng tuyệt đối đừng nói đến có khí chất gì gì.

Nhưng mà khi cậu ngồi đó im lặng không lên tiếng, từ biểu cảm bình tĩnh ấy lại hiển lộ một loại thiện ý trời sinh rất tự nhiên, không thể tả bằng lời.

Mặc dù Quách Trường Thành chỉ là một người thường mỗi ngày ăn thịt uống rượu, ngay cả tu hành là gì cũng không hiểu được, chữ nghĩa trong kinh thư nhận biết không xong, Bồ Tát La Hán trên thế giới cũng chỉ biết được có hai người thông qua phim truyền hình được ưa thích là [ Tây Du Kí ]: Một Quan Âm với một Như Lai, hơn nữa bởi vì vấn đề diễn viên mà đến nay giới tính vẫn còn là bí ẩn.

Nhưng mà Sở Thứ Chi chính là có thể cảm giác được, dưới con mắt xem nhẹ của người khác, cậu ấy đang an an tĩnh tĩnh tu hành.

Không phải là phúc lợi kiếp này, cũng không phải công đức kiếp sau.

Với nhãn lực và tu vi của Sở Thứ Chi, hắn chỉ có một cảm giác lờ mờ như vậy, cụ thể là cái gì thì không thể nói rõ đến cùng.

Dù cho Sở Thứ Chi không rõ Quách Trường Thành nghĩ gì khi làm những việc này, cũng không ảnh hưởng đến việc trong lòng hắn bỗng nhiên không thoải mái, giống như là phẫn uất, lại như là bất bình.

Chẳng nói gì xa xôi, đứa trẻ này một thân công đức dày hơn ba thước, chẳng lẽ không nên có được một đời bình an hạnh phúc ư? Sao lại cố tình sinh ra có tướng bạc mệnh? Tuy rằng mọi người đều biết ưu khuyết viết trong Sổ Sinh Tử là chuyện vô cùng vớ vẩn, nhưng chẳng phải Địa Phủ vẫn trắng trợn sử dụng nó đấy sao?

Hắn không nói, fan não tàn của hắn là Quách Trường Thành lại càng không có dũng khí mà mở đầu đề tài, hai người cả đường im lặng về đến số 4 đường Quang Minh thì màn đêm đã buông xuống, người và quỷ đều đông đủ.

Sở Thứ Chi vào đến phòng hình sự, đập ngay vào mắt là quang cảnh một loạt yêu ma quỷ quái hai mắt vô thần cứ như bị sét đánh tập thể.

Hắn còn chưa kịp mở miệng hỏi sao lại thành thế này thì đã thấy Uông Chủy quay đầu, run run rẩy rẩy hỏi: “Sở ca, anh có biết chuyện Thầy Thẩm…… Thẩm Nguy, kỳ thật chính là Trảm Hồn Sứ không?”

Sở Thứ Chi ngẩn người, một lát sau, hắn bình tĩnh nói: “À, cái đồ não tàn Triệu Vân Lan kia có chuyện gì là không dám làm đâu? Thế y đi đâu rồi? Chơi xong chạy mất tiêu rồi sao?”

Đại Khánh đứng một bên meo meo: “Y nhảy vào Vong Xuyên rồi.”

Sở Thứ Chi: “…… Thất tình? Tự sát?”

Đại Khánh và Chúc Hồng trải qua kích động lúc đầu, cơ bản đã trấn định lại.

Chúc Hồng biết Triệu Vân Lan mang theo Thủy Long Châu bên người, nơi nào có nước đều không thể làm tổn thương y được. Cô vừa đeo Thủy Long Châu lên cổ Triệu Vân Lan thì xảy ra chuyện như vậy, Chúc Hồng cảm thấy nếu để tâm một chút thì phải nghĩ ngay đến chuyện Xà tứ thúc đã đoán được điều gì đó.

Chúc Hồng nói: “Tôi đoán y đi tìm Trảm Hồn Sứ.”

Sở Thứ Chi chú ý đảo mắt một lượt, thấy chỉ còn sót mỗi Lâm Tĩnh đang ở nơi khác nói sẽ ngồi tàu đêm về thôi, thành viên cơ bản của số 4 đường Quang Minh đã đông đủ cả. Hắn đút tay vào túi, dựa lưng vào cửa ban công: “Tôi thấy hay là thế này, chúng ta phải nói với những người biết chuyện, gần đây rất rối loạn, phải tập trung tin tức, nghiên cứu xem chuyện này rốt cuộc là thế nào, nên làm gì bây giờ….”

Nói tới đây, Sở Thứ Chi đột nhiên ngừng lời, sắc mặt của hắn trở nên cực kì không tốt, thành ra tất cả những người khác đều vô cùng căng thẳng: “Sở ca nghĩ đến cái gì thế?”

“Từ từ, Thẩm Nguy chính là Trảm Hồn Sứ?” Sở Thứ Chi xanh cả mặt, sau một lúc lâu mới thì thào ra một câu, “Bỏ cha rồi, trước đây tôi lại đùa giỡn hắn nhiều như vậy!”

…… Cho nên nói có đôi khi người bình tĩnh nhất chẳng qua là người có hình cung phản xạ quá dài mà thôi ~

===============================

Triệu Vân Lan đã sớm mất đi khái niệm không gian và thời gian, cùng là bị giam vào một căn phòng đen ngòm nhưng ở trong đại thần mộc và trong nước Vong Xuyên lại là hai loại cảm giác hoàn toàn khác nhau.

Cảm giác đè nén khó nói rõ trong bóng tối làm cho hai bên huyệt Thái Dương tựa hồ muốn kết lại với nhau, dần dần, cảm giác buồn nôn và mệt mỏi do tụt huyết áp nghiêm trọng trào lên trong ngực y, càng xuống sâu càng rõ. Y không dám xoay đầu, giống như sợ rằng mình chỉ cần xoay một cái thôi thì sẽ lập tức ngất đi, trái tim như muốn nhảy ra khỏi ***g ngực, tiếng động mạch đập loạn bên tai trở nên dồn dập mãnh liệt khiến người ta không thể chịu nổi.

Đúng lúc này, Triệu Vân Lan thấy được một chút ánh sáng.

Ánh sáng kia mỏng manh hơn cả quầng đom đóm, nhưng lại là một loại tra tấn với đôi mắt đã quen nhìn bóng tối. Y đưa tay che mắt lại, kìm lòng không đậu bị ánh sáng nhỏ nhoi kia hấp dẫn.

Đó là một gốc cổ mộc cực lớn, tầm mắt nhìn mãi không thấy được đầu cành, đường kính tựa hồ lên đến hàng trăm mét, nhưng lại là một cái cây khô, trên cành không có một phiến lá nào, chỉ có cành khô giăng đan chằng chịt, sờ vào tay có cảm giác thô ráp tang thương khó mà tả hết.

Triệu Vân Lan chấn động tinh thần, chẳng lẽ đây chính là Công Đức cổ mộc sao?

Y lại hạ xuống gần ngàn thước, cuối cùng cũng nhìn thấy rễ cây. Triệu Vân Lan sau một hồi lâu lơ lửng cũng chạm được chân xuống mặt đất. Y trước hết đi vòng quanh Công Đức cổ mộc một vòng lớn, phát hiện ra bên cạnh đó có một tấm bia đá. Nương theo ánh sáng của cổ mộc, Triệu Vân Lan thấy rõ những gì khắc trên nó.

Những con chữ chưa từng gặp qua, nhưng cố tình lại biết rõ –“Hoàng thiên hậu thổ, yêu quái quỷ thành, Đại Bất Kính Chi Địa.”

“Nữ Oa……” Triệu Vân Lan không biết tại sao lại đột nhiên gọi ra cái tên này.

Thanh âm của y như làn song gợn lăn tăn trên mặt nước, run rẩy như tiếng thở dài, khơi dậy lệ khí xao động nơi tận cùng hắc ám. Triệu Vân Lan không để ý tới, chỉ là ma xui quỷ khiến vươn tay, chạm đầu ngón tay lên bia đá, bạch quang dũng mãnh tiến vào đầu óc y, nổ vang một tiếng. Y nhất thời không thấy rõ bất cứ cái gì, ánh mắt lại tựa hồ xuyên thủng toàn bộ thời không, rơi xuống một người phụ nữ mình người thân rắn.

Tóc dài buông xõa, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, tự dưng khiến y sinh ra một loại tình cảm thân thiết từ sâu thẳm căn nguyên sinh mệnh, như mẫu thân, như trưởng tỷ.

Giọng nói của nữ nhân vừa xa lạ vừa quen thuộc vang lên bên tai y, nàng nói: “Côn Luân, nếu Thần Nông sai lầm thì sao? Nếu chúng ta kỳ thật đều sai lầm thì sao?”

Thần Nông sai lầm? Thần Nông sai cái gì?

Thanh âm kia còn nói: “Nhưng mà chúng ta đều không thể quay đầu.”

Khoan đã!

Trong mắt Nữ Oa dường như ánh lệ nhìn y vô vàn lưu luyến. Nàng mở rộng vòng tay muốn ôm lấy y, Triệu Vân Lan vươn tay, nhưng còn chưa kịp chạm vào nàng, Nữ Oa đã giống như một cái bóng vỡ giữa không trung, trước mắt y nát vụn thành trăm ngàn phiến.

“Không……” Triệu Vân Lan vô thức mở miệng, lại không thể phát ra âm thanh.

Ngay sau đó, thời gian lưu chuyển, Triệu Vân Lan hoảng hốt về tới quá khứ không biết bao lâu trước đó, trong nháy mắt y không nhận ra được bản thân rốt cuộc là Côn Luân Quân hay là phàm nhân trăm ngàn năm sau, cứ thế đắm chìm trong thời không thác loạn.

Y thấy mình mỗi ngày đều canh giữ ở cửa vào đại phong, ngồi dựa lưng lên tấm bia đá, nhàn rỗi vô sự thì ngẩn người với Công Đức cổ mộc, ngẩn người một lần chính là cả ngày.

Sau này không biết tự khi nào, thiếu niên tuấn tú mà quỷ dị tối ngày đi theo bên cạnh y, như một cái đuôi nhỏ quanh sau quanh trước.

Côn Luân Quân mới đầu không để ý đến nó, mãi sau không nhịn được nữa, liền hỏi: “Đến địa bàn của ngươi rồi, còn quanh quẩn với ta làm gì?”

Thiếu niên hồn nhiên nói: “Thích ngươi.”

Côn Luân Quân cả ngày bị người ta mắng là phóng túng vô lễ, cuối cùng cũng có cơ hội nói người khác một lần, vì thế y nắm chặt cơ hội lần này, không hề giận dữ mà “trách cứ”: “Vô lễ.”

Quỷ Vương thiếu niên nhìn y mà không hiểu ra sao, tự nhiên thế nào lại thành vô lễ?

Côn Luân Quân trấn thủ phong ấn không biết đã bao nhiêu năm, nhàm chán vô cùng, vì thế lại hỏi: “Ngươi thích gì ở ta?”

Quỷ Vương thiếu niên như tờ giấy trắng thản nhiên đối diện dục vọng của mình, nói thẳng ra: “Nhìn đẹp, muốn ôm ngươi.”

Côn Luân Quân không nhịn được phải nhìn thoáng qua tiểu Quỷ vương to gan lớn mật này, không thấy bị mạo phạm mà ngược lại còn rất thú vị, thế là nói đùa nó: “Chẳng có chút ý theo đuổi nào, ta khinh bỉ ngươi.”

Thiếu niên Quỷ Vương tuy rằng không hiểu cặn kẽ vì sao mình lại bị khinh bỉ, nhưng nó cho là Côn Luân Quân nói gì cũng có đạo lý, cho nên rất là tự biết xấu hổ mà cúi đầu.

Côn Luân Quân vẫy tay: “Qua đây, ta truyền đạo cho bé con chưa khai hóa nhà ngươi nha.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.