Trấn Hồn

Chương 19: Chương 19: Luân Hồi Quỹ (18)




CHƯƠNG 19. LUÂN HỒI QUỸ (18)

Vấn đề này khiến mấy người ở đó lại im lặng một hồi, nhưng chỉ một lát sau, Trảm Hồn Sứ đã lên tiếng.

Hắn nói: “Đó là bởi vì lúc ấy ngươi quá liều lĩnh, thật sự muốn cho bà ấy sống lại, có đôi khi…… chỉ cần ý niệm của con người đủ cường liệt, hết thảy đều có khả năng phát sinh, nhưng cho dù trong lòng ngươi có chấp niệm lớn hơn thế nữa, cũng không thể chứng minh nó là đúng.”

Mắt Lý Thiến đỏ lên, cô rất nhanh quật cường nhìn sang phía khác, như thể vẻ ủy khuất bất ngờ bộc lộ vừa rồi chưa hề có qua.

Một lát sau, cô nói một cách nặng nề: “Đúng vậy, tôi cũng chỉ là người thường, mặc kệ cuộc sống áp đặt cho tôi thứ gì____ thân nhân duy nhất đột ngột qua đời, còn lại chỉ có cha mẹ luôn chán ghét tôi, cùng với cố gắng phí công mà không được thừa nhận, hàng năm đều phải hao hết tâm tư đi làm để lo học phí, nỗ lực nhiều như vậy, lại không tìm được một công việc cho ra công việc ở Long Thành, trong mắt người khác mà nói, nhất định rất đáng thương phải không? Tất cả chúng tôi đều phải nhất nhất gánh chịu, như vậy xem ra, tôi quả thật không nên làm bà sống lại, mà nên chết cùng bà mới đúng.”

Triệu Vân Lan bình tĩnh nhìn cô, không hề ngắt lời.

Lý Thiến cười lạnh một tiếng: “Tôi thấy bản thân mình cũng như một con rùa vậy, gian nan chậm chạp bò trên mặt đất, một người đi qua, nhẹ nhàng đá một cái, tôi liền lật nhào, sau đó hắn nhìn tôi thống khổ giãy dụa, cuối cùng lại nhẹ nhàng dùng khí lực bú mẹ mà bước tới, lại nhẹ nhàng đạp thêm một cái, cố gắng lúc trước thế là lại uổng phí, có phải rất đáng cười hay không?”

Trên người cô gái mang theo phẫn uất và bất mãn không thể nói lên lời, cho dù cô đã cắn răng khắc chế bao nhiêu vẫn không nổi.

Quách Trường Thành nóng bừng mặt, cậu thấy mình vừa không thông minh vừa không cố gắng, vô tri vô giác, không làm mà hưởng có được công việc này, vì thế cậu đứng lên, thanh thanh cổ họng lấy lòng nói: “Tôi…tôi đi rót cho cô chén nước.”

Lý Thiến vẫn chìm trong cảm xúc của mình, không hề để ý đến cậu.

Triệu Vân Lan hỏi: “Luân Hồi Quỹ đáp ứng cô, cứu sống bà nội cô, nhưng sau đó thân thể bà vẫn không tốt, là cô chăm sóc bà ấy sao?”

“Còn có thể là ai chứ,” Lý Thiến mặt không chút thay đổi nói, “ Bố mẹ tôi đồng ý đón bà trở về, chính là hết lòng hi sinh vì mặt mũi mà thôi.”

Triệu Vân Lan gật đầu: “Cô còn đi học, lại vừa phải kiếm tiền trang trải học phí và cuộc sống, còn chăm sóc người già, qua ngày thực vất vả nhỉ?”

Đến lúc này, Lâm Tĩnh rốt cục có chút kinh ngạc liếc mắt nhìn thủ trưởng của mình một cái, hắn vốn tưởng rằng, khi vào cửa Triệu Vân Lan bảo hắn phối hợp, là vì Lý Thiến vẫn còn nói dối trong vụ án Ngạ quỷ kia, y muốn điều tra xem nội tình thế nào, nhưng mà mấy câu hỏi của y lại rẽ sang hướng này, Lâm Tĩnh cũng không dò nổi Triệu Vân Lan muốn biết cái gì nữa rồi.

Mấy cái chuyện này sao lại bàn ra xa như vậy chứ?

Trảm Hồn Sứ ngược lại vẫn đoan đoan chính chính ngồi bên cạnh, không có lấy một chút thiếu kiên nhẫn, Lâm Tĩnh ngại nhiều chuyện, cũng chỉ đành đứng đó mà nghe.

Quách Trường Thành lon ton rót một cốc nước không nóng không lạnh đưa cho Lý Thiến, cô gái nhận lấy, lại không nói cảm ơn, chỉ chớp chớp mắt theo phản xạ, ánh mắt nhìn cái chén chăm chú, thoạt nhìn cô rất trấn tĩnh, nhưng mặt nước trong chiếc cốc cầm trên tay lại vẫn rung động.

“Mỗi ngày bà đều dậy từ bốn rưỡi sáng, muốn làm điểm tâm cho tôi, sau này càng ngày càng hồ đồ đi, có một lần đun sữa đến trào cả ra ngoài, bà cũng không biết, bếp bị tưới tắt, thiếu chút nữa thì dò khí ga, về sau tôi không dám để cho bà làm nữa. Nhưng mà có nói bà cũng không nghe, hôm trước nói, hôm sau vẫn làm, tôi chỉ có thể cùng dậy từ bốn rưỡi để làm điểm tâm cho tốt. Ban ngày tôi không ở nhà, khi thì lên lớp, khi thì giúp giáo viên hướng dẫn làm gì đó, lại có đôi lúc phải làm thực tập, mặc kệ đi đâu, giữa trưa đều phải ngồi từ bốn mươi phút đến một tiếng trên xe công cộng về nhà nấu cơm trưa, sau đó rót nước ấm cho bà uống thuốc, không kịp ăn cơm, phải vội vàng chạy trở lại.” Lý Thiến nói, “Buổi tối về nhà, tôi phải thu xếp tốt cho bà rồi mới có thể đọc sách một lúc, hiệu suất không cao, bà cao tuổi rồi, không cần biết giờ giấc tình huống luôn luôn lôi kéo người ta ngồi nghe bà kể lể, tôi thường xuyên bị bà ngắt quãng, đại khái khoảng mười giờ, tôi mới làm một ít việc dịch thuật, bình thường ít cũng phải hơn mười hai giờ, có đôi khi thật sự mệt không chịu nổi, không biết ngủ gục trên bàn từ lúc nào.”

“Vất vả hay không?” Cô nói tới đây, hít vào một hơi thật sâu, trên mặt hiện rõ sự mệt mỏi nói không nên lời, giống như chỉ nói chuyện thôi cũng mang đến cho cô gánh nặng thật lớn, sau đó cô cười khổ, cúi đầu uống một ngụm nước, ổn định lại biểu tình, lãnh đạm nói, “Nói mấy cái này cũng chẳng để làm gì, đừng lãng phí thời gian, về vụ án, anh còn có cái gì muốn hỏi thì mau hỏi đi.”

Ngón tay Triệu Vân Lan nhẹ nhàng lật hồ sơ: “Tôi nói thế này thì có lẽ là hơi khó lọt tai, nhưng sau khi bà nội cô mất, mỗi ngày của cô hẳn là thoải mái hơn nhiều nhỉ?”

Lý Thiến rất nhanh nâng mắt, khẩu khí rất không tốt nhìn y nói: “Ý anh là gì đây?”

Triệu Vân Lan bất vi sở động nhìn lại cô ta: “Ý trên mặt chữ.”

Bờ môi của Lý Thiến run lên, cô đứng vụt dậy, nước trong chén đổ hết ra bàn: “Cảnh sát mà làm việc như vậy sao? Các anh có thể vô duyên vô cớ bắt bớ người vô tội, sau đó tùy tiện bôi nhọ sao?”

“Ngồi xuống ngồi xuống, đừng kích động.” Triệu Vân Lan rút ra mấy tờ khăn giấy lau sạch nước trên bàn, “Tôi chỉ nói chuyện bình thường của con người đấy thôi, không nói xấu cô câu nào, tâm trí cô sao lại liên tưởng đến tận Lầu Năm Góc vậy, chỉ cần cô không làm, trên thế gian chẳng ai có thể nói cô sai mà.”

Lý Thiến cứng rắn nói: “Tôi muốn về nhà, các anh không có quyền giam giữ tôi.”

Triệu Vân Lan nhìn cô một cái, gật đầu: “Được thôi, chúng ta tạm thời không đề cập đến chuyện không liên quan, nói đến buổi sáng hôm nay đi, cô khai với tôi, cô thấy Lư Nhược Mai ở cổng trường, cùng với một “cái bóng” đi theo cô ấy, có thể nhớ được nó có hình dạng như thế nào không?”

Lý Thiến nhíu mày: “Tôi thấy không rõ ràng, cũng không nhớ lắm.”

Triệu Vân Lan nở nụ cười, lần này hai cái má lúm đồng tiền của y hiện lên rõ ràng, nét cười lại không in nơi đáy mắt, ánh mắt thoáng chút sắc bén. Y hạ mắt, chuyển tầm nhìn xuống đôi tay mình đang để trên mặt bàn, dùng một giọng nói rất chậm rất chậm: “Cô có thể không nhớ được một người cô chỉ gặp thoáng qua, không nhớ được lái xe gây tai nạn giao thông là nam hay là nữ, tất cả đều là bình thường …… Nhưng một thứ dọa cô kinh hoảng như vậy, cô lại không nhớ sao? Nếu không nhớ rõ, vì sao còn phát run thế kia?”

Lý Thiến rõ ràng sững sờ, những ngón tay mảnh khảnh ngày càng siết chặt.

Ngữ khí của Triệu Vân Lan trở nên nghiêm khắc: “Sáng nay, tôi nhớ rõ cô còn nói qua với tôi, nó đại khái cao bao nhiêu, đen thế nào, thân thể thoạt nhìn hơi lùn lại hơi béo kia mà.”

Sắc mặt Lý Thiến bỗng nhiên trắng bệch.

Triệu Vân Lan nheo mắt: “Đồng học, thuận miệng thay đổi khẩu cung không phải là một thói quen tốt đâu, cái bóng đen cô nhìn thấy rốt cuộc có phải là như thế hay không?”

Lâm Tĩnh phối hợp với y đã thành kinh nghiệm phong phú rồi, thừa dịp Lý Thiến còn đang sợ hãi khó hiểu tinh thần không ổn định, lập tức bắt nhịp, thẳng tay đập bàn, hét lớn một tiếng: “Nói!”

Triệu Vân Lan từng bước ép sát, giống như muốn đem thần kinh của Lý Thiến kéo căng đến cực hạn, Lâm Tĩnh lại cắt đứt nó.

“Đúng…… Đúng thì làm sao!” Lý Thiến thốt ra.

“À, không cao lắm, hơi béo một chút.” Triệu Vân Lan chậm rãi lặp lại câu nói vừa nãy, thân thể hơi ngửa ra sau, tựa lưng vào ghế ngồi, hai tay giao nhau để lên mặt bàn, “Như vậy nó là nam hay là nữ, là già hay trẻ?”

Ở đây ngoài  Lý Thiến ra, ai cũng biết Ngạ quỷ là cái dạng gì — nó hoàn toàn không thể nói được là nam nữ già trẻ, căn bản không phải là hình người, nó gầy trơ cả xương, bụng phệ, thân thể rất dài, chi trên như vuốt sói.

Biểu tình của Lâm Tĩnh và Quách Trường Thành khi nhìn cô ta lập tức tràn ngập nghi hoặc, Trảm Hồn Sứ trước sau như một tỏa ra khí tức khiến người sợ hãi của hắn, Lý Thiến dù sao cũng chưa trải đời lại thiếu khôn khéo, cô chỉ thấy mình bị vô số ánh mắt nhìn chằm chằm, tất cả bọn họ đều lạnh lùng, tất cả đều dùng ánh nhìn chế nhạo mà quan sát cô, tất cả đều biết bí mật mà cô tự cho rằng mình đã giấu kín.

Điều này làm cho cô thực sự khủng hoảng.

Triệu Vân Lan càng thấp giọng, cơ hồ nói nhỏ như thầm thì, y nói: “Vừa rồi tôi nói vậy là gạt cô đấy thôi, trí nhớ của một người quả thực có thể bị mơ hồ, nhất là trong tình huống hoảng sợ quá độ lại không có chuẩn bị gì, đó cũng là lí do mà nhiều nhân chứng cung cấp thông tin không được chính xác. Khi thứ kia dọa tới cô, não bộ của cô phán đoán bản thân không thể chấp nhận được loại sợ hãi đó, vì thế xuất phát bản năng tự bảo vệ, trí nhớ của cô sẽ trống rỗng trong nháy mắt, rồi sau đó tự tưởng tượng để bổ khuyết cho sự thiếu sót đó, cho nên cô miêu tả đó…chẳng qua chính là… thứ mà cô sợ nhất.”

Quách Trường Thành lúc này mới hậu tri hậu giác phát hiện, chính mình không phải đang tham dự một buổi đối chiếu lời khai “theo thông lệ”, mà là một thẩm vấn chân chính, cậu ngốc nghếch nhưng nhạy cảm, tuy rằng không biết phát sinh chuyện gì, lại mơ hồ có chút dự cảm không hay.

Cậu sắp bị một Trảm Hồn Sứ bất động như núi cùng màn thẩm vấn bức nhân này ép đến tắc thở rồi.

Sắc mặt trắng bệch của Lý Thiến xám như tro tàn.

Triệu Vân Lan thu lại nụ cười ấm áp trên mặt: “Bây giờ cô có thể nói cho tôi biết vì sao sáng nay lại muốn nhảy từ tầng mười tám xuống chưa?”

Lồng ngực Lý Thiến kịch liệt phập phồng.

“Hôm qua cả đêm không ngủ, khi cô chạy lên tầng thượng, có phải đã nghĩ rằng, nếu kiểu gì cũng phải chết thì không có gì phải sợ, bất luận lúc trước phát sinh chuyện gì cũng có thể xóa bỏ hết thảy?” Triệu Vân Lan nhếch môi, vừa như cười lạnh lại như than thở, “Cô bé này, tôi lớn tuổi hơn cô, gọi cô một tiếng đứa trẻ cũng không sai — rất nhiều đứa trẻ như cô luôn cảm giác mình không sợ chết, bởi vì tuổi còn trẻ, cho nên không hiểu cái gì mới là tử vong chân chính, hơn nữa cô lại là một người trẻ tuổi…… mạnh mẽ như vậy, quyết đoán như vậy, cô mới thấy mình tuyệt đối không sợ chết.”

Lý Thiến theo bản năng muốn trả đũa lại y, nhưng thanh âm lại mỏng manh yếu ớt: “Anh…Anh dựa vào đâu mà nói như vậy chứ? Làm sao anh dám khẳng định người khác không hiểu thế nào mới là tử vong? Tôi hiểu được cái loại cảm giác này, tôi chính mắt nhìn thấy! Một người hôm trước còn nói nói cười cười, chỉ chớp mắt sau, đã gục xuống ở nơi nhìn không thấy…… nhịp tim không còn, hô hấp dừng lại, từ từ… Từ từ lạnh biến thành một khối thi thể, một thứ không phải là người nữa, không thể tìm thấy bà đi đâu, không còn được gặp lại bà, rốt cuộc……”

“Lý Thiến.” Triệu Vân Lan ngắt lời cô, “Thứ mà cô hiểu rõ và e ngại không phải là cái chết, mà là sự chia lìa, cô chỉ là không tiếp nhận nổi việc bà mình ra đi mà thôi.”

Phòng thẩm vấn hoàn toàn im lặng, thân thể Lý Thiến như chiếc lá rụng bị gió thu cuốn, lạnh run.

Triệu Vân Lan lại mở miệng hỏi: “Đêm hôm đó, cái bóng mà cô nhìn thấy bên cạnh bạn học ở cổng trường kia, nó…… bà ấy có phải đã rất lớn tuổi, mặc trên người quần áo vải bông, trên đầu mang theo búi tóc giả?”

Y vừa nói xong những lời này, tâm trạng mọi người từ nghi hoặc chuyển thành khiếp sợ.

Lý Thiến ngắn ngủi khàn giọng thét lên một tiếng, ngũ quan tựa hồ vặn vẹo, lộ ra một trạng thái làm người sợ hãi.

Cô ta điên rồi sao? Quách Trường Thành trợn mắt há mồm mà nghĩ, cậu không rõ tại sao lại thế này, mà khi nhìn lại lãnh đạo nhà mình, hắn thấy ngón tay Triệu Vân Lan vô thức vân vê, như muốn tìm một điếu thuốc đưa lên miệng nhưng lại cố gắng nhẫn nhịn .

Ánh mắt Triệu Vân Lan thâm thúy mà tĩnh lặng, ánh đèn chiếu lên khuôn mặt y, cùng với chiếc sơ mi trên người tuy đã nhăn nhúm nhưng vẫn trắng đến chói mắt, thoạt nhìn cho người ta cảm giác y là người của một thế giới khác.

Triệu Vân Lan lấy ra một tấm ảnh, đó là di ảnh của một cụ già, mặt mũi hiền lành, khóe miệng mỉm cười, khuôn mặt an tường. Quách Trường Thành nhìn thoáng qua thì đã nhận ra bà rồi, đó chính là bà lão đã nhào qua che chở trước giường bệnh của Lý Thiến trong thời khắc nguy hiểm nhất.

Triệu Vân Lan đưa ảnh chụp đến trước mặt Lý Thiến, mười ngón tay đan nhau chống dưới cái cằm vì tăng ca mà mọc lún phún râu: “Đây là bà Vương Ngọc Phân, sinh năm 1940, vừa qua đời tháng trước, nguyên nhân tử vong là ăn nhầm thuốc hạ đường huyết.”

Lý Thiến trợn to mắt nhìn tấm di ảnh đó, Quách Trường Thành rất nghi ngờ đôi mắt cô sắp lọt khỏi tròng đến nơi rồi.

Triệu Vân Lan tiếp tục nói: “Cô từ nhỏ lớn lên bên cạnh bà, tình cảm với bà vô cùng thân thiết, vì bà ấy mà sử dụng Luân Hồi Quỹ, mang một nửa tuổi thọ chuyển cho bà, trí lực của bà sau đó từ từ biến mất, cũng vẫn là cô chăm sóc bà, đồng sự của tôi nói với tôi, ghi chép tiêu dùng của cô trên internet cơ hồ đều là đồ dùng cho người già, mà căn cứ theo lời bác sĩ nói, cho dù sau này tâm trí bà ấy không tỉnh cũng chưa bộc lộ tính công kích với bất cứ ai… vậy cô có thể nói cho tôi rõ hay không, là thứ gì làm cho cô nghĩ rằng sau khi bà ấy chết đi lại làm hại cô? Vì sao cô lại sợ hãi bà như vậy?”

Lý Thiến ngây ra như một khối tượng sáp hình người.

Thanh âm Triệu Vân Lan càng thêm nhu hòa, giống như đang kể chuyện cho con trẻ nghe trước khi đi vào giấc ngủ: “Vì sao lại không nói gì? Lý Thiến, tôi hỏi lại cô một lần cuối cùng, nếu cô không nói thật, đời này sẽ không còn cơ hội để mà nói thật nữa, cô muốn giải thoát, nhưng vĩnh viễn cũng không thể giải thoát được đâu, nói dối vĩnh viễn là nói dối, đè nặng trên vai, cả đời cũng đừng mong gỡ xuống.”

Hôm nay có một người…… Có một người nói qua những lời không khác y là mấy.

Ánh mắt ngây dại của Lý Thiến từng chút từng chút trợn lên.

Thân trên Triệu Vân Lan hơi nghiêng về phía trước, nhìn thẳng vào mắt cô, từng lời từng chữ buông xuống: “Đồng sự của tôi cho biết, hai người một khi đã thông qua Luân Hồi Quỹ liên kết với nhau, sẽ đồng sinh cộng tử, mà hiện tại bà nội đã qua đời, cô lại vẫn còn sống, như vậy bà ấy phân nửa là chết khi dương thọ chưa hết, tôi vẫn không nghĩ ra, đây là loại dương thọ chưa hết gì vậy, là âm sai nhầm lẫn, hay là có kẻ bắt sinh hồn phi pháp?”

“Sau này tôi phát hiện bản thân mình thật là ngu ngốc, rõ ràng còn có một loại khả năng nữa, chính là người nối liền sinh mệnh với bà ấy bằng Luân Hồi Quỹ tự muốn tách ra, đúng, nói cách khác, người cho bà ấy sinh mạng, tự tay giết bà.”

“Người già bị thoái hóa trí lực cũng giống như trẻ con vậy, không suy nghĩ nhiều, cũng rất thèm ăn, thích tìm đồ để ăn vặt trong nhà, cô nói cho tôi xem, bình thuốc hạ đường huyết kia, là ai đặt cạnh hộp kẹo bà cô bình thường vẫn ăn?”

Trong phòng thẩm vấn có thể nghe được cả tiếng châm rơi.

Chỉ trong vài giây, trên mặt Lý Thiến lộ rõ hoảng sợ cực độ, loại hoảng sợ này giống như một quả bóng hơi bị thổi to lên mãi, khi căng phồng đến đỉnh điểm rồi đột nhiên bùng nổ…… Sau đó biểu tình của cô bình tĩnh vượt ngoài dự kiến của mọi người.

Quách Trường Thành muốn ngừng thở.

Hắn nghe thanh âm khản đặc của Lý Thiến vang lên đánh vỡ sự yên lặng, cô bé kia nhỏ giọng đáp: “Là tôi.”

——————————————–

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.