Trấn Hồn

Chương 5: Chương 5: Luân Hồi Quỹ (4)




CHƯƠNG 5. LUÂN HỒI QUỸ (4)

Cánh tay thò ra từ trong cái bóng đột nhiên xòe mở năm ngón, hung hăng chụp vào chân Thẩm Nguy, tầm nhìn của hắn lại chỉ dừng trước người mình, không hề cảm giác được.

Triệu Vân Lan đột nhiên vươn tay, một phen giữ chặt cánh tay Thẩm Nguy, lôi hắn về phía sau nửa bước.

“Ai nha đúng rồi, tôi đột nhiên nghĩ tới,”, Triệu Vân Lan vừa nói, vừa tùy tay búng tàn thuốc về phía cái bóng, bàn tay đen sì trong cái bóng giống như bị bỏng, phút chốc rụt về, y nói bằng cái giọng hết sức vội vàng, “Anh xem cái trí nhớ của tôi đấy, thật là, vụ án này chuyển biến nhanh quá, trường học phải phối hợp thế nào, tôi còn phải nói chuyện với hiệu trưởng hoặc bí thư của anh, anh có thể liên hệ với bọn họ giúp tôi không?”

Đến tận lúc này, Thẩm Nguy rốt cuộc mới nhìn y một cái, Triệu Vân Lan bây giờ mới phát hiện từ đầu mày đến cuối mắt Thẩm Nguy dần dần thu thành một đường, dài mảnh, giống như một vệt bút lông đậm màu lướt vút lên trong nét cuối cùng. Đôi mắt ấy tà mị nhìn xuyên qua cặp kính, dường như đoạt lấy nhân tâm.

Trong hành lang mờ tối, ánh mắt kia làm cho người ta nhớ tới câu chuyện  trong Chí Quái tiểu thuyết, nữ yêu sau khi tâm động, liền gửi thân vào nét bút trên giấy trong bức tranh của thư sinh___mặc dù người con gái trong tranh sáng trong như nguyệt, ôn nhuận như ngọc, cũng không tránh được nhiễm lên người cầm bút một chút yêu khí đặc thù.

Sau đó, Thẩm Nguy nở nụ cười: “Cũng phải, tôi ở đây chẳng giúp được cái gì, có khi còn thêm phiền phức____mấy căn phòng phía nam đều là của khoa Toán học, hai người tùy tiện vào hỏi là được, tôi đi nói với hiệu trưởng một chút.”

 “Cảm ơn anh.” Triệu Vân Lan vươn bàn tay vẫn đút trong túi quần lên, cười híp mắt bắt tay Thẩm Nguy, không mặn không nhạt nói tạm biệt, sau đó vẫy vẫy tay với Quách Trường Thành, xoay người, mang theo thực tập sinh nghênh ngang đi tới khu văn phòng.

Quách Trường Thành bước được hai bước, ma xui quỷ khiến thế nào lại quay đầu nhìn về phía sau.

Cậu thấy Thẩm Nguy vẫn chưa đi, người đàn ông đeo kính còn đứng đó, tháo xuống cặp kính trên mắt cầm ở trong tay, không yên lòng dùng góc áo chà lau. Ánh mắt vừa rồi còn né tránh giờ đây lại gắt gao chăm chú nhìn theo bóng dáng của Triệu Vân Lan. Ánh mắt ấy thăm thẳm xa xôi, đen sẫm. Vẻ mặt ấy, như là hoài niệm, như là khắc chế, hàm chứa một niềm quyến luyến mãnh liệt cuộn trào…lại phảng phất ẩn giấu một nỗi đau không thấy đáy.

Hình bóng Thẩm Nguy trong hành lang mờ sáng kéo ra thật dài phía sau người, thoạt nhìn cô đơn như thế, ảm đạm như thế…

Quách Trường Thành dấy lên một cảm giác không tên, người kia hình như vẫn đứng ở nơi đó, ngàn năm vạn năm.

Thẩm Nguy vẫn nhìn theo Triệu Vân Lan tới tận chỗ rẽ, bấy giờ mới chú ý tới Quách Trường Thành vừa quay đầu lại.

Thầy giáo trẻ tuổi lộ ra một nụ cười nho nhã lễ độ, một lần nữa đeo kính mắt lên, tựa như một lần nữa đeo lên chiếc mặt nạ ngăn cách bản thân với tất thảy. Hắn gật đầu chào Quách Trường Thành, sau đó cầm lấy giáo án, xoay người biến mất trong thang máy, phảng phất tất cả những gì vừa xảy ra đều là ảo giác của thực tập sinh bé nhỏ vẫn còn nơm nớp lo sợ.

“Sếp Triệu, vừa rồi người kia……”

“Cậu không phát hiện nơi này cũng không phải cái gọi là “Văn phòng khoa Toán học” sao?” Triệu Vân Lan ngắt lời hắn, vươn tay sờ sờ bệ cửa sổ đầy bụi bặm một hồi, lại không chút để ý vân vê bụi bám trên đầu ngón tay, mặt không thay đổi nói, “Chúng ta bị người cho vào tròng, cậu nói đây là trùng hợp, hay là tên thầy giáo họ Thẩm kia cố ý?”

Có lẽ là vì Triệu Vân Lan nhìn qua còn rất trẻ, lại có lẽ vì khi y cười lên vô cùng thân thiết, lá gan của Quách Trường Thành cứ thế mà từ từ lớn lên một chút, cậu hỏi: “Thế sao anh lại thả anh ta đi? Ý em là, nếu anh ta đã cố ý đưa chúng ta vào, tại sao……”

Một tay Triệu Vân Lan cầm điếu thuốc, tay còn lại giấu vào túi quần, trong màn sương khói lượn lờ quay đầu lại nhìn cậu một cái, Quách Trường Thành không tự chủ được ngậm miệng lại.

“Anh ta là người thường, vừa rồi tôi đã kiểm chứng qua. Việc này, cậu mới tới, không biết cũng không sao cả, về sau chúng tôi sẽ từ từ chỉ cho cậu.” Thanh âm Triệu Vân Lan trầm xuống, “Trong nước, quyền lợi của chúng ta và các ngành đồng nghiệp khác trên cơ bản là giống nhau, trong thời điểm chưa có chứng cứ, có thể chất vấn, yêu cầu người dân phối hợp giúp đỡ, có thể hoài nghi, thậm chí bắt giữ theo luật, cho người đến thẩm vấn, nhưng có một chuyện phải nhớ, đó là tuyệt đối không được phép để người thường ở lại bất cứ một hiện trường nguy hiểm nào, nếu thực sự xảy ra chuyện, không ai gánh nổi trách nhiệm đó đâu.”

Giọng điệu của y cũng không nghiêm khắc, ngược lại có phần ôn hòa, nhưng có lẽ không khí trong hành lang quá âm lãnh mà làm cho Quách Trường Thành rùng mình run rẩy.

Triệu Vân Lan đưa lưng về phía cậu, nói tiếp: “Cậu đại khái có thể tưởng tượng được rồi, vụ án trong tay chúng ta, đa số thời điểm là không tuân theo trình tự công tố bình thường, bởi vậy trong một số tình huống, chúng ta có quyền xử quyết “Người” phạm tội ngay tại chỗ, loại quyền lực này…… Đôi khi là chuyện rất nguy hiểm, cho nên chúng ta có một bộ quy định tất yếu phải tuân thủ, biết điều thứ nhất là cái gì không?”

Quách Trường Thành lúng ta lúng túng lắc lắc đầu, lại phát hiện đối phương đưa lưng về phía mình, không nhìn thấy động tác này, nhất thời đỏ bừng cả mặt.

“Không cần biết cậu đối mặt người hay quỷ, chỉ cần chưa có chứng cứ xác thực, đều phải giả định kẻ đó vô tội.” Triệu Vân Lan vỗ vỗ mông mèo đen, “Còn ngươi nữa, mập mạp chết bầm, vừa rồi ngươi làm cái gì đấy hả, nịnh nọt y như một con chó ngu ấy.”

Mèo đen không chút khách khí vươn móng vuốt ra đạp cho y một phát, sau đó nhảy khỏi lòng y, hùng hổ đi phía trước hai người: “Ta chỉ là cảm giác ông thầy họ Thẩm kia có chút không thích hợp, không nói rõ là không thích hợp ở chỗ nào, nhưng tới gần hắn khiến ta vô cùng thoải mái.”

Triệu Vân Lan lạnh lùng vạch trần: “Khi ngươi tới gần du hồn cũng rất thoải mái, hơn nữa thích nhất chính là chạy tới mấy cái âm huyệt giấu xác mà chôn cá khô.”

Hắc miêu vung vẩy cái đuôi, khinh thường nói: “Ngươi biết rõ ý ta là thứ khác kìa, nhân loại ngu xuẩn.”

Quách Trường Thành: “……”

Hành lang càng ngày càng tối, bọn họ giống như đang đi vào một con đường tối tăm không có điểm dừng, Triệu Vân Lan lấy bật lửa, châm lên “tách” một tiếng, ngọn lửa bé xíu trong bóng tối bất an nhảy nhót, bất động thanh sắc xé mở một khoảng không nhỏ nhoi trong hắc ám vô tận.

Nụ cười trên mặt người đàn ông đã không còn nữa, ánh lửa chiếu trên khuôn mặt tái nhợt không khỏe có vẻ thấm chút mệt mỏi, đôi mắt lại chuyên chú một cách lạ kì, phảng phất còn thâm sâu hơn cả bóng tối đang bủa vây quanh y. Một loại mùi thối rữa từ sâu trong hắc ám truyền tới, Quách Trường Thành nhịn không được che kín mũi.

“Tôi căm ghét loại hành lang vòng tròn như vậy, ” Triệu Vân Lan nhẹ nhàng nói, “Tôi ghét nhất những thứ hình tròn, sinh sinh tử tử, dai dẳng không dứt.”

Thần kinh của Quách Trường Thành bị lời y nói kéo căng tới cực hạn, lúc này, cậu đột nhiên nghe thấy một tiếng “răng rắc” rõ ràng vang lên trong bóng đêm, trong điện quang hỏa thạch, Quách Trường Thành không khỏi liên tưởng đến tiếng lên đạn trong TV thường thấy. Cậu còn chưa kịp mở miệng hỏi, liền cảm giác có cái gì đó nhẹ nhàng thổi khí lên gáy mình, Quách Trường Thành lập tức nhảy dựng lên, sau đó, cậu nghe Triệu Vân Lan không nhẹ không nặng lên tiếng: “Tránh ra.”

Ngữ khí kia nhẹ nhàng bâng quơ thật giống như y đang bưng trên tay một tô sủi cảo bốc khói mà bảo người khác tránh ra một chút, đừng có chạm vào vậy.

May là chưa đợi y nói ra, Quách Trường Thành cũng đã sợ tới mức tè ra quần mà né xa rồi.

Tiếng súng nổ vang trong bóng tối, Quách Trường Thành nghe phía sau truyền đến một tiếng thét chói tai tê tâm liệt phế______Nếu  mà cậu có lông, chắc chắn là so với khi con mèo béo Đại Khánh bị sờ mông còn dựng lên cao hơn, trái tim đập kịch liệt khiến cậu có cảm giác ngực mình trống rỗng, Quách Trường Thành cơ hồ hoài nghi chính mình sẽ bị dọa ra bệnh tim mất.

Cậu ngồi dưới đất, chật vật quay đầu nhìn thoáng qua, nương theo ánh lửa mỏng manh trong tay Triệu Vân Lan, Quách Trường Thành thấy trên tường có một cái bóng trẻ con khoảng năm sáu tuổi, vừa nhìn giống hệt như người ta đổ lên tường một chậu mực nước. Trên ngực “nó” có một “lỗ đạn”, lấy nơi đó làm trung tâm, một mảng máu đỏ tươi tràn ra bên ngoài, hệt như nó đang đổ máu.

“Đó là cái gì?” Quách Trường Thành  hỏi bằng cái giọng hét thảm mà chính cậu cũng thấy rất xa lạ.

“Chỉ là ‘cái bóng’ mà thôi_____ cậu đừng quá kích động.” Triệu Vân Lan đưa tay lau lau cái bóng trên tường, chất lỏng đỏ như máu theo đầu ngón tay y rào rào rơi xuống như tường vôi bị ẩm mà tróc ra.

“Cái gì…… là bóng của cái gì?”

Triệu Vân Lan dừng động tác một chút, bỗng nhiên hơi nghiêng đầu, nở một nụ cười quỷ dị, chỉ một nháy mắt như vậy, Quách Trường Thành thậm chí cảm giác chính mình bị cặp mắt đen huyền đến dọa người kia bắt mất linh hồn.

Hắn nghe Triệu Vân Lan dùng loại thanh âm mềm nhẹ khiến người ta sởn da gà âm trầm nói: “Cậu biết không, đôi khi, một con người cũng không chỉ có một bóng dáng thôi đâu.”

Quách Trường Thành không nói một tiếng, cả người giống như sợi bún dựa sát vào bức tường phía sau trượt thẳng xuống.

Triệu Vân Lan: “……”

“Đều tại ngươi.” Đại Khánh vểnh cái đuôi, lượn hai vòng quanh Quách Trường Thành đang ngất xỉu, tiểu thực tập sinh xui xẻo này đã chạy càng ngày càng xa trên con đường “Mỗi ngày một lần ngất” rồi. Mèo đen bất mãn lắc lắc cái đuôi, “Dọa ngất thằng nhóc thì ngươi được lợi ích của nợ gì?”

“Ta có cố ý đâu.” Triệu Vân Lan giơ chân đạp đạp Quách Trường Thành mấy cái, thực tập sinh theo chân y trượt đi, không hề phản ứng, “Ai biết thứ này vô dụng như vậy, mới dọa hai câu đã ngất rồi? Ta tưởng cậu ta nhiều nhất chỉ…… tè ra quần thôi chứ.”

Đại Khánh: “……”

“Như vậy thì ta có thể dùng tã giấy người lớn để thưởng cho cậu ta rồi.” Triệu Vân Lan cúi người nâng Quách Trường Thành lên, vung tay vác trên vai, thoạt nhìn giống như là khiêng một bao tải khoai tây, lại còn chao qua đảo lại theo mỗi bước đi, động tác của y nhẹ nhàng, ngữ khí lại vô cùng lãnh đạm, “Nói cho ta nghe một chút đi, thằng nhãi này là mối nào đưa tới? Ông đây nhìn chướng mắt.”

“Nghe nói lão đại mới nhậm chức trên bộ là cậu ruột của nó.” Đại Khánh nói.

Triệu Vân Lan mặt không chút thay đổi hỏi: “Tên ngốc đó không biết Cục Điều Tra Đặc Biệt không thuộc phạm vi điều người của Bộ Công An? Hay hắn muốn cho cháu mình chơi trò ‘Nhân công hi sinh vì nhiệm vụ’?”

Đại Khánh “meo” một tiếng lầm bầm: “Ngươi có bản lĩnh thì đừng có nổi xung với ta, đập thẳng vào mặt cái tên điều người kia kìa, sau lưng mắng người ta ngốc, giáp mặt thì một câu “sếp” hai câu “sếp” gọi còn thân hơn bố đẻ, lão miêu ta sống tới mấy ngàn tuổi, còn chưa thấy qua ‘Lệnh chủ’ nào không có tiết tháo như ngươi.”

“Thất tiết là chuyện nhỏ, đói chết mới là đại sự.” Triệu Vân Lan vặn nát đầu lọc, đập nhẹ một cái lên gáy mèo đen, “Cũng mời mấy đồng chí cả ngày không có việc gì làm ngồi đó giả bộ thanh cao các ngươi tỉ mỉ hỏi kĩ lương tâm mình xem, biên chế của các người, mỗi tháng tiền lương tiền thưởng đúng hạn nạp vào tài khoản, ngày lễ ngày tết phúc lợi lớn bé, cùng với quyền lợi đặc biệt trong thời gian làm việc không chịu bất cứ ban ngành tổ chức nào cản trở quấy nhiễu, đều con mẹ nó là gió thổi tới cho đấy chắc? Tiết tháo là cái khỉ gì, có ăn được không? Ăn có ngon không?”

Đại Khánh thường xuyên ăn thức ăn cho mèo mà có hình thể càng ngày càng phát triển theo hướng quốc tế hóa lập tức yên lặng câm miệng.

Các vị  “Trấn hồn lệnh chủ” trong lịch sử đều là ở trên dương thế tam gian mà quản chuyện âm tào địa phủ, cho dù không biểu hiện ra ngoài, trong lòng cũng sẽ coi chính mình là dị loại trong đám người sống, rất ít người vào đời giống như Triệu Vân Lan.

Hơn nữa y không chỉ là vào đời, mà còn vào một cách khôn ranh linh hoạt, như cá gặp nước, chính là dưới có thể xuống được âm tào, trên có thể lên được tiệc rượu, thậm chí còn là nhân tài trong việc đưa ly đẩy chén, vừa xưng huynh gọi đệ ngoài miệng vừa chửi con mẹ nó trong lòng.

Về phần bản lĩnh ăn chơi đàng ***, gặp dịp thì chơi y lại càng dày công tôi luyện đến lô hỏa thuần thanh, ngũ độc câu toàn.

Chiếu theo sự bàng quan lạnh nhạt của con mèo già kia, nếu không phải Triệu Vân Lan “bất hạnh” kế thừa Trấn Hồn lệnh, y có lẽ có thể dựa vào cái loại tuyệt thế hỗn công trời sinh này mà thành đại nhân vật cũng nên.

—————————–

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.