CHƯƠNG 8. LUÂN HỒI QUỸ (7)
Thẩm Nguy bất ngờ không kịp phòng vệ đón lấy ánh mắt của y, trong đầu tức khắc trống rỗng, mấy giây thời gian đó, hắn nhìn Triệu Vân Lan thật chăm chú, một hồi lâu sau cũng không rời tầm mắt.
Thẩm Nguy cũng tự mình biết rằng, hôm nay bản thân thật sự thất thố nhiều lắm…… Hắn vốn không nên gặp Triệu Vân Lan.
Người nọ cái gì cũng không biết, cái gì cũng không nhớ rõ…… Người đã qua cầu Nại Hà, đã uống Vong Xuyên thủy, đã qua tam thiện tam ác tiến vào cửa luân hồi, linh hồn đã bị tẩy rửa chỉ còn lại một tờ giấy trắng, còn có thể nhớ rõ cái gì đây?
Thẩm Nguy nhìn gương mặt anh tuấn của đối phương, ánh mắt chuyên chú vô cùng, rất muốn đưa tay ra chạm lên khuôn mặt ấy, rất muốn… chạm tới độ ấm trên làn da kia thêm một lần, sau bao nhiêu thời gian cách trở giá băng đằng đẵng……
Qua không biết bao lâu, Thẩm Nguy lên tiếng, giọng nói khô khốc, “Tôi đã thấy cậu.”
Triệu Vân Lan chờ nghe hắn nói xong.
Trong lòng ta, vô số vô số lần. Ta không dám gặp ngươi, nhưng mỗi việc ngươi làm, mỗi bước ngươi đi, ta đều biết rõ…… Thẩm Nguy cơ hồ có loại xúc động muốn đem tất cả những lời này nói ra, nhưng mà cuối cùng, những gì hắn gian nan thốt ra khỏi miệng lại là: “Trong một vụ án mà các cậu xử lý.”
“Lần nào?” Triệu Vân Lan có chút ngoài ý muốn hỏi.
Lời nói của Thẩm Nguy trở nên lưu loát hơn, đại khái sau câu nói dối đầu tiên thì không còn cố kị nữa: “Khi tòa nhà Song Tử bên cạnh cầu Vạn Thanh liên tục phát sinh mười hai vụ nhảy lầu, khoảng tầm năm sáu năm về trước, khi đó tôi sắp tốt nghiệp, vừa chuyển ra khỏi trường học, đang tìm phòng thuê gần nơi đó, lúc ấy cao ốc Song Tử bị án mạng hại cho không làm ăn nổi, cho nên giá thuê nhà tương đối thấp, tôi là một trong số ít người còn dám ở lại đó.”
Triệu Vân Lan cau mày suy nghĩ một hồi: “Tôi xác định không gặp anh ở hiện trường vụ án.”
“Cậu không phát hiện, nhưng khi đó tôi ở trên tầng thượng, đã nhìn thấy cậu, tôi còn thấy……” Thẩm Nguy dừng lại một chút, bày ra một biểu tình như đang nhớ tới một việc không thể nào hiểu nổi rất là hợp thời, “Tôi còn thấy cậu lôi một bóng đen từ trong một căn phòng trên tầng thượng ra, thu vào trong một cái bình, sau đó không biết nói với ai là ‘Kẻ tình nghi phạm tội đã bắt được rồi, chư vị có thể kết thúc công việc’.”
Triệu Vân Lan lắp bắp kinh hãi: “Lúc ấy anh không những ở đó, lại còn ở trên tầng thượng? Gan cũng lớn quá đấy.”
Thẩm Nguy cúi đầu: “Cậu có thể đi tra ghi chép của nơi đó, tôi nói đều là thật.”
Hắn nói đương nhiên là thật, khi đó hắn thực sự đang ở trong cao ốc Song Tử, nhưng lại chỉ vì muốn trộm nhìn người nào đó mà thôi, không phải cái lý do tìm phòng ở ngớ ngẩn này nọ gì hết, song chỉ một lời nói chín phần thật một phần giả này, lại làm hắn lao tâm khổ tứ.
Nhưng may mà nhìn Triệu Vân Lan hình như đã chấp nhận, y thậm chí còn có chút cảm khái nói đùa: “Làm việc thiếu sót, thật sự là chúng tôi làm việc quá sơ sót rồi, theo quy định là phải loại bỏ ký ức của quần chúng không liên quan đấy, thế mà tôi cư nhiên không phát hiện ra anh…… Đúng rồi, lúc đó anh thấy thế nào? Có phải sau này tất cả lập trường tư duy duy vật đều bị phá vỡ hay không ?”
Thẩm Nguy gian nan nở nụ cười với y, không trả lời.
Cũng không biết Triệu Vân Lan đến tột cùng tin được mấy phần, dù sao y cũng không truy cứu nữa.
Khi hai người bọn họ cùng đi vào phòng y tế thì thấy Lý Thiến ngồi dựa vào mặt tường có cửa sổ, đang cầm chặt cốc nước ấm pha đường mà nhân viên y tế đưa cho.
Cô ngồi nơi khuất bóng, biểu tình lại càng có vẻ u ám.
Triệu Vân Lan nâng tay gõ gõ cửa, Lý Thiến giật mình hoảng sợ ngẩng đầu lên, thấy rõ người tới là ai mới dám chậm rãi nhẹ nhàng thở ra.
Triệu Vân Lan liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, trên mặt đồng hồ vẫn phản chiếu bóng dáng bà lão kia, vậy mà lại không biến đỏ ____ thật kỳ quái, sinh khí của ma mới này hình như mạnh hơn rất nhiều.
Trên người sống mà xuất hiện tử khí thì là sắp chết, thế nhưng trên mình người chết lại hiển hiện sinh khí thì là cái gì đang xảy ra thế này?
Chẳng lẽ là sắp đầu thai hả?
Y một bên nghĩ như vậy, một bên khí thế nghênh ngang ngồi xuống đối diện bên giường Lý Thiến: “Đồng học, tôi muốn hỏi cô mấy câu.”
Lý Thiến sắc mặt tái nhợt nhìn y.
Nếu thầy giáo họ Thẩm kia đã biết rõ công việc của mấy người bọn y là gì, Triệu Vân Lan cũng chẳng thèm kiêng dè Thẩm Nguy vẫn còn đang ở đấy nữa, mở miệng hỏi trắng ra: “Trong thời gian gần đây, cô có nhìn thấy cái gì đáng ra không nên thấy không?”
Lý Thiến không kịp nói, trực tiếp dùng một trạng thái vô cùng hoảng sợ mà đáp lời y.
“Tôi hiểu rồi.” Triệu Vân Lan chăm chú nhìn vào mi gian của cô, thân thể hơi cúi, chống khuỷu tay lên đầu gối nghiên cứu một hồi, sau đó nói, “Nhưng tôi thấy thiên nhãn của cô không mở, về lý mà nói thì không thể nhìn thấy cái gì cả mới đúng chứ, sở dĩ dây vào mấy thứ này, rốt cuộc là vì trời sinh bát tự quá nhẹ, hay là động vào cái gì không nên động rồi?”
Lý Thiến kìm lòng không đậu cắn môi, ngón tay siết chặt đến trắng bệch cả ra.
“A? Xem ra là nguyên nhân thứ hai rồi, nói cho tôi biết, cô đã động vào cái gì?” Triệu Vân Lan đè thấp thanh âm.
Lý Thiến ngay từ đầu không chịu nói, Triệu Vân Lan cười lạnh một tiếng: “Không nói, không nói thì cô chờ bị nó quấn lấy cả đời đi, cô bé chưa nghe câu ‘lòng hiếu kì hại chết mèo’ bao giờ sao? Không phải cái gì cũng có thể sờ loạn.”
“…… Một cái nhật quỹ (1).” Không biết qua bao lâu, Lý Thiến mới cúi đầu mở miệng, “Là vật gia truyền, khi mở tỏa ra sắc đen, mặt trái có một vòng tròn làm bằng đá khảm rất nhiều hoa văn vẩy cá, cũng màu đen, giống như là hắc tinh thạch vậy, người lớn tuổi nói nó gọi là……”
“Luân hồi bàn (2).” Triệu Vân Lan nói.
Lý Thiến kinh ngạc nhìn y, ngập ngừng gật gật đầu.
“Nhật quỹ mỗi ngày quay một vòng, mỗi ngày một lần lên từ đằng đông, xuống ở đằng tây, vòng đi vòng lại, là tượng trưng cho sinh sôi không nghỉ, luân hồi không ngừng.” Triệu Vân Lan nói tới đây, ngữ khí dừng lại một cách khó hiểu, “Nhưng lại có một cách nói khác, cho rằng luân hồi là quá trình “giết chết” diễn ra liên tục, từng kiếp từng kiếp luân phiên thay thế, thứ mất đi sẽ vĩnh viễn mất đi, quá khứ không thể tìm lại được, chuyển qua một khắc, thì chỉ có thể nhìn lại chứ không thể quay đầu, mà khi đã xoay hết một vòng, khi đó ngay cả muốn quay đầu, cũng không tìm được phương hướng nữa.”
Y không phát hiện Thẩm Nguy ở phía sau đột nhiên run lên.
“Cô dùng nó làm cái gì?” Triệu Vân Lan hỏi.
Lý Thiến cắn cắn môi.
“Tốt thôi, tôi đây hỏi cách khác nhé, cô có dùng nó làm việc xấu không?”
Lý Thiến lập tức mở to hai mắt: “Tôi không có!”
Triệu Vân Lan im lặng nhìn cô.
“Tôi không có!” Lý Thiến đứng lên, lui về phía sau một bước, cong thắt lưng nghiêng người đối mặt với Triệu Vân Lan, theo bản năng tạo thành tư thế phòng vệ mười phần, “Tôi sao có thể dùng vật gia truyền để làm chuyện xấu được! Anh nói bậy! Anh…… Khụ khụ……”
Cảm xúc quá kích động làm cô nghẹn ứ, cứ thế kịch liệt ho khan.
Thẩm Nguy nhíu mày, đi qua ngăn trở tầm mắt của Triệu Vân Lan đang từng bước ép sát, vỗ vỗ lên lưng Lý Thiến: “Nói chậm một chút, không cần gấp.”
Sau đó hắn xoay người, nói với Triệu Vân Lan: “Đứa nhỏ này vừa mới chịu kích thích quá lớn, không cần biết cảnh sát Triệu muốn hỏi cái gì, có thể đừng bức em ấy quá không?”
Triệu Vân Lan xoa mũi: “Được rồi, không hỏi việc không liên quan nữa, một vấn đề cuối cùng, hỏi xong tôi sẽ đi ngay.”
Y lấy ảnh chụp tử thi ra cho Lý Thiến nhìn: “Gần đây cô có gặp qua bạn ấy không?”
Lý Thiến nhìn qua một cái, đầu tiên là lắc đầu, sau đó như là đột nhiên nhớ tới cái gì đó, lại đưa tay bắt lấy tấm ảnh kia, cẩn thận đánh giá một lúc lâu, mới có chút không xác định nói “…… Hôm qua tôi có thấy một người, dáng dấp khá là giống bạn ấy……”
Sắc mặt Triệu Vân Lan vụt trở nên nghiêm túc: “Thời điểm nào của ngày hôm qua? Cô có nhớ rõ cô ấy ăn mặc thế nào không?”
“Buổi tối.” Lý Thiến nghĩ nghĩ, “Đêm qua khi thư viện đóng cửa, tôi mới quay về, hẳn là khoảng hơn mười giờ một chút. Tôi ra ngoài trường mua mấy thứ lặt vặt, ở cửa nhìn thấy một người…… mặc cái gì thì nhớ không rõ lắm …… A! Đúng rồi, tôi nhớ ra rồi, là áo phông tân sinh, tôi cũng có một chiếc như thế, nên mới chú ý đến bạn ấy.”
Triệu Vân Lan tiếp tục hỏi: “Ngày hôm qua có phải có rất nhiều người mặc cái áo kia không?”
“Cơ bản đều là sinh viên trường tôi,” Lý Thiến nói, “Người…… cũng không tính là nhiều, đại bộ phận đều học ở trường mới rồi, khu trường cũ này không có bao nhiêu.”
“Cô cũng mặc sao?”
“Tôi ngại nó chưa giặt, cho nên không muôn mặc lên người mà chỉ khoác ra ngoài áo phông của mình, sau đó trời nóng quá, liền cở nó ra đút vào túi.”
“Vậy sao,” Triệu Vân Lan nghĩ ngợi một chút, “Lúc cô nhìn thấy cô ấy, xung quanh có ai khác không?”
“Có, người trên đường rất nhiều, xe cộ cũng không thiếu.” Lý Thiến đánh giá sắc mặt y một chút, nhạy cảm nhận ra gì đó, lại hỏi, “Làm sao vậy?”
“Không, tôi không hỏi trên đường Đại Học, tôi muốn nói cái cửa ngách trong ngõ hẻm của trường mấy người kìa, cô ấy là đi vào đó đúng không? Khi đó trong hẻm còn có ai khác?”
Triệu Vân Lan không trả lời ngay vấn đề của Lý Thiến, y càng cố ý lảng tránh lại càng khiến Lý Thiến bất an, ánh mắt cô liếc sang một bên, lúc trước gật đầu, lúc sau lại hỗn loạn lắc đầu: “Tôi….. Tôi không nhớ rõ, giống như…… Đi? Bạn ấy hình như đúng là đi vào đó, nhưng mà tôi không theo vào. Cái hẻm kia là ngõ cụt mà, thường ngày chỉ có người ở khu đông của trường chúng tôi mới đi tắt theo đường đó thôi, bình thường tương đối vắng vẻ……”
“Cô không đi vào trong đó thật sao?” Triệu Vân Lan ngắt lời cô.
“A? A…… Tôi không có……”
“Vì sao vậy, cô cũng ở khu Đông mà?” Triệu Vân Lan hỏi.
“Tôi……” Lý Thiến quẫn rồi, quanh co một hồi lâu, cô mới hoang mang đưa ra được một đáp án, “Tôi đổi hướng đi mua mấy thứ linh tinh……”
“Vừa rồi không phải cô nói đồ đạc đều đã mua xong rồi sao?” Triệu Vân Lan lại ngắt lời cô, ngữ khí bắt đầu trở nên nghiêm khắc, “Đồng học, tôi làm cảnh sát cũng rất muốn làm một người ôn hòa ‘kính lễ, bắt tay’, tuyệt đối không có ý hù dọa cô, nhưng cô cũng nên phối hợp điều tra mà nói thật với tôi mới phải, đúng vậy không?”
Lý Thiến lại khẩn trương lên, hai tay vân vê lấy vạt áo: “…… Tôi nói thật mà.”
“Cô ấy tên là Lư Nhược Mai, cũng là nghiên cứu sinh trong Đại học Long Thành. Cô hỏi tôi đêm qua có chuyện gì xảy ra hả? Bây giờ tôi nói cho cô biết, bạn học của cô đã chết rồi,” Triệu Vân Lan buông từng chữ từng chữ, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm sắc thái trên mặt Lý Thiến, “Mà thời gian tử vong ước chừng khoảng mười giờ đêm qua, nói cách khác, rất có thể cô chính là người cuối cùng gặp nạn nhân đấy.”
Đồng tử Lý Thiến đột ngột co rút lại, cốc nước trong tay rơi xuống đất, vỡ nát. Cô gần như không còn cảm giác, từng dây thần kinh dường như đang co giật, ngón tay vô ý run rẩy từng hồi, đôi môi tái nhợt.
_____________________________________
(1) Nhật quỹ: đồng hồ mặt trời, ta không tìm được cái giống của bạn Lý Thiến, lấy tạm cái này.
(2) Luân hồi bàn: nó là cái vòng rất lớn khắc luân hồi, trên mặt sau của cái đồng hồ mặt trời khắc luân hồi bàn. Ta tìm được trên baidu ra cái này: