Tràn Ngập Ôn Nhu

Chương 7: Chương 7




Nghĩ đến đã từng bao nhiêu lần từ trong mộng tỉnh lại, cho rằng cô vẫn bên cạnh mình, nhưng hiện thực chỉ là những đêm khuya vô tận, có đôi khi anh cũng hận cô tại sao quá dày vò mình như thế, luôn nghĩ nếu có một ngày gặp lại anh sẽ trói cô bên người để cô không thể trốn nữa.

Nhưng hiện tại gặp lại Tống Liệt phát hiện mình không có cách nào hận cô.

Đây là người anh vẫn luôn đinh ninh đặt trong tim, anh làm sao có thể bỏ qua cho cô dễ dàng như vậy.

Môi mỏng của anh hơi lạnh, nhưng mỗi nơi được hôn qua lại làm cô cảm thấy nóng bừng.

Dụ Nhiên quay đầu né đi, anh liền hôn lên môi cô.

Giống như say rượu liền mất kiểm soát.

Cọ xát, lưu luyến. .

||||| Truyện đề cử: Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu |||||

Hô hấp rối loạn.

Sống lưng truyền đến từng đợt tê dại, Dụ Nhiên đưa tay muốn nắm mép bàn, nhưng lại không cẩn thận làm rơi văn kiện xuống đất.

Từng đợt sống nổi dậy, cô giống như tỉnh lại từ trong giấc mơ.

Cô bối rối nắm lấy cánh tay cậu.

Cũng lúc này bên ngoài truyền đến tiếng của Kỷ Thiến, phá vỡ bầu không khí mờ mịt trong phòng.

“Nhiên Nhiên cậu đang làm gì thế, sao không ăn cơm?”

Dụ Nhiên bị giật mình lùi về sau, ánh mắt nhìn về phía cửa, cửa phòng không khóa, Kỷ Thiến chỉ cần đẩy ra là có thể đi vào.

“Tớ còn đang làm việc.”

“Công việc có vội cũng không thể không ăn cơm, tớ còn tưởng rằng cậu đã ăn rồi, tớ có gọi canh gà cho cậu, mau ra uống cho ấm dạ dày.”

Thanh âm của Kỷ Thiến rất gần.

Dụ Nhiên vừa chột dạ lại khẩn trương, tai cũng dần đỏ lên.

Tống Liệt yên lặng nhìn, giơ tay lên tựa như suy tư mà sờ những sợi tóc rũ trên vai cô.

Dụ Nhiên nói:“Cậu ăn trước đi, một lát nữa tớ sẽ hâm nóng lại...”

Vành tai đột nhiên bị nhéo một cái.

Cô giật mình, ngước mắt lên nhìn cậu, mới phát hiện cậu đang nhìn chằm chằm tai của mình, giống như nhận ra được việc gì đó.

Dụ Nhiên dùng ánh mắt nhắc nhở cậu không được làm xằng làm bậy.

Cô vốn sợ người khác sẽ nhìn thấy, càng huống hồ chi lại là bạn tốt của mình.

Tống Liệt lại cảm thấy bộ dạng nhát gan như vậy của cô rất buồn cười.

Anh căn bản không ngại việc đó, không chỉ là với bạn của cô.

Dù nói cho cả thế giới biết quan hệ của họ thì cũng không sao, thậm chí điều đó càng làm anh vui vẻ.

Làm cho tất cả mọi người biết rằng cô là của anh, chỉ thuộc về anh.

“Sợ sao?” Anh nói.

“Nhưng em cảm thấy để người khác biết cũng chẳng sao.”

“Cậu đừng nói chuyện....”

Biểu hiện của cô càng làm cho Tống Liệt hứng thú hơn.

Anh dường như nắm chắc quyền kiểm soát, chậm rãi nhắc nhở một điều.

“Chị~,vừa rồi chị đáp lại em đấy.”

Cả người Dụ Nhiên chấn động.

Không biết là do xấu hổ hay là do tiếng 'chị' này của cậu.

Cũng may Kỷ Thiến bên ngoài không còn động tĩnh gì nữa, chắc cô nàng đã đói bụng nên đi ăn cơm trước rồi.

Dụ Nhiên từ trong ngực Tống Liệt tránh ra, Tống Liệt không cản, để cô né đi.

Cô nhặt những vật rơi ở dưới đất lên đặt lại chỗ cũ, cúi đầu không nhìn anh:“ Một lát tôi sẽ gọi xe, cậu nhanh chóng quay về đi, ngày mai không phải còn có buổi quay hình sao, đợi một lát bạn tôi vào phòng rồi thì cậu đi đi.”

Cô như cũ vẫn không nói nguyên nhân, Tống Liệt cũng không ép hỏi.

Mặc kệ là vụ album hay nụ hôn vừa rồi thì đều làm anh cảm thấy như vậy là đủ rồi.

Ít nhất vẫn có được đáp án anh muốn biết.

Trong lòng cô còn có anh.

Tương lai còn dài, thời gian còn nhiều.

Hiện tại cô đã về bên người anh như vậy, anh tuyệt đối sẽ không để cô chạy trốn nữa.

Nếu ban đầu Dụ Nhiên vẫn có thể giữ được lý trí để nói chuyện với cậu, thì hiện tại toàn bộ đều đã rối loạn hết.

Kỷ Thiến hình như đã mang thức ăn về phòng, bên ngoài không còn nghe thanh âm gì nữa.

Cô vừa ấn ấn trên điện thoại vừa nói:“Tôi gọi xe cho cậu, tài xế một lát sẽ đến.”

“Không cần.”

Tống Liệt duỗi tay lấy điện thoại của cô đi, hủy đơn gọi xe.

Dụ Nhiên theo bản năng muốn đoạt lại, Tống Liệt hiện tại so với cô cao hơn rất nhiều, chỉ giơ điện thoại lên cao cô liền không lấy tới.

“Cậu muốn làm gì?”

Tống Liệt nhập gì đó, một lát sau điện thoại anh liền đổ chuông.

Sau đó Dụ Nhiên trơ mắt nhìn anh lấy điện thoại ra, sau đó trả điện thoại lại cho cô.

“Lưu số điện thoại, bằng không chị lại chạy mất thì làm sao.”

“Đây là số điện thoại cá nhân, không có liên quan đến công việc, bình thường chị có thể tùy ý gọi điện.”

Dụ Nhiên nhìn dãy số vừa mới xuất hiện trên điện thoại, không biết nên nói thế nào....

“Tôi sẽ không gọi.”

“Không sao, em có số của chị là được rồi.”

Sau đó Tống Liệt đội nón và trùm mũ áo lên.

Anh lại trở thành một cây đen từ trên xuống dưới.

“Em còn có việc, cần phải đi rồi.”

“Hẹn gặp lại, chị~.”

Anh không một tiếng động nào mà rời đi rồi, không làm phiền gì đến Kỷ Thiến.

Dụ Nhiên nhìn cậu rời đi, cô đứng thật lâu trong phòng một lúc mới hoàn hồn lại.

Bên ngoài trời còn đang mưa, cô đi đến ban công nhìn bóng dáng cậu càng lúc càng xa, cuối cùng không thấy nữa.

Lúc sau Kỷ Thiến từ trong phòng đi ra, thấy cô ngẩn người liền nói:“Nhiên Nhiên cậu đứng đây làm gì, vốn đã bị cảm lạnh mà ở đây gió còn rất lớn đấy.”

Dụ Nhiên lắc đầu:“Làm việc có chút mệt mỏi, ra đây cho thoải mái một chút.”

Kỷ Thiến giơ tay sờ trán cô:“Vẫn ổn, không có quá nóng, đừng làm việc nữa, sớm nghỉ ngơi đi.”

“Không có sao đâu, cảm lạnh không quá nghiêm trọng. Cậu cũng sớm nghỉ ngơi đi.”

Kỷ Thiến cười:“Chúng tớ cũng đâu có tăng ca nhiều như các cậu, hôm nay vốn dĩ tớ đã tan ca sớm rồi, vừa rồi còn bị những đồng nghiệp ở các bộ phận khác ganh tị không ít.”

Cô nàng đi đến ban công kéo rèm lên, chợt nói:“Đúng rồi Nhiên Nhiên, ngày mai có phải cậu phải đến địa điểm quay buổi biểu diễn kia không?”

“Đúng thế.”

“Buổi biểu diễn kia có minh tinh tớ thích, nếu có cơ hội thì cậu ở hậu trường xin chữ ký giúp tớ đi. Công ty tớ là công ty quản lý chuyên kéo những nghệ sĩ mới vậy mà còn chưa có cơ hội đi đến những trường quay như thế, cậu có lẽ sẽ còn được gần sân khấu nữa đấy.”

Dụ Nhiên cười:“Hạng mục lần này cũng là vô tình thôi, xem như là một bước nhảy vọt của công ty bọn tớ. Bất quá ngày mai có lẽ sẽ rất bận, không biết có được giữ điện thoại không, nếu có cơ hội tớ sẽ hết lòng giúp cậu.”

“Lần trước tớ còn nói sẽ giúp cậu lấy chữ ký của Tống Liệt, ai ngờ được hiện tại cậu còn thấy ngôi sao dễ dàng hơn tớ nhiều.”

Kỷ Thiến thuận miệng nói, đi đến tủ lạnh lấy đồ ăn vặt và nước uống.

Dụ Nhiên tâm tình phức tạp, cũng không đáp lại.

Một lát sau cô mới bình tĩnh trở về phòng.

Chiếc giường ở đối diện bàn làm việc, hiện tại nhìn đến chỗ kia liền nhớ tới những lời nói của cậu, cùng với nụ hôn kia...

Trong điện thoại có số của cậu, Dụ Nhiên nhịn không được lấy ra xem thử.

Cô cũng không biết tại sao mọi chuyện lại đi theo hướng này, ở bãi đậu xe ngày đó rõ ràng hai người bọn họ vẫn là hai đường thẳng song song, mỗi người có cuộc sống của riêng mình, vậy mà lúc sau mọi thứ đều rối loạn, khoảng cách giữa bọn họ càng lúc càng gần, ngay cả trong công việc cũng có liên quan tới nhau.

Cô lưu lại số của cậu, sau đó liền ngủ.

Nhưng đêm nay là một đêm không yên bình.

Ngủ đến nửa đêm cô liền phát sốt.

Đã bị cảm còn ngủ quên trên bàn làm việc, hẳn là như vậy càng nhiễm lạnh hơn, tóm lại cả một đêm cô đều ngủ rồi tỉnh, tỉnh rồi ngủ, đau đầu vô cùng, ngày hôm sau trạng thái không tốt một chút nào.

Kỷ Thiến lo lắng:“Ngày hôm qua tớ nói sẽ có chuyện mà, có sai đâu, phát sốt thật này, thân thể thế này còn đi làm kiểu gì, xin nghỉ một hôm đi, tớ cùng cậu đi truyền nước.”

Gặp mưa lớn còn thêm trúng gió, lại đúng thời điểm nhiệt độ hạ thấp nhất, ai mà chịu đựng nổi chứ.

Dụ Nhiên lắc đầu:“Vẫn ổn, hôm nay tớ mang theo thuốc, mặc thêm nhiều quần áo chắc là không sao đâu.”

Hôm nay cực kỳ quan trọng, tất cả mọi kế hoạch ở trường quay đều phải ghi lại để sau này dễ dàng tổng kết dự án, vì thế sáng hôm nay cô phải đến địa điểm quay, không thể chỉ vì vậy mà có sai sót liên quan đến cả đội được.

Dụ Nhiên không muốn mắc sai lầm vào thời khắc quan trọng thế này.

“Chắc là cũng không lâu lắm đâu, gần đấy cũng có bệnh viện, công việc kết thúc tớ liền đi truyền nước.”

“Vậy tớ tan làm sẽ qua với cậu, nhớ phải liên lạc với tớ, có chỗ nào không thoải mái phải nói ngay.”

“Được.”

Lần này đi cùng với cô là hai cô gái lần trước, không có xe chuyên dụng nên tất cả đều đi xe buýt.

Hai cô gái kia chủ yếu đến vì muốn nhìn trực tiếp trường quay, dọc theo đường đi không ngừng thảo luận về những ngôi sao nổi tiếng.

Dụ Nhiên không tham gia vào cuộc nói chuyện của các cô ấy, hơn nữa thân thể đang không khỏe, cô một thân một mình ngồi ở hàng ghế sau dựa vào cửa sổ nhắm mắt dưỡng thần.

Cô gái phía trước có chú ý tới cô, liền khe khẽ nói nhỏ gì đó.

Cô dù mơ mơ màng màng vẫn nghe được hai chữ 'nhu nhược.”

Dụ Nhiên vừa mở mắt ra thì giọng nói nhỏ đó liền biến mất, chủ đề được chuyển ngay lập tức.

Loại chuyện này cô thường xe nghe thấy, hoặc là xoi mói nhan sắc của cô, hoặc là bàn tán cô có tai tiếng với ai trong công ty, nghi ngờ không biết có phải cô nhờ gương mặt mà được làm việc không, có lúc lại nói thẳng là cô thích giả vờ.

Cô có quan hệ tốt với Giang Khả thì cô nhận, nhưng có đôi khi có những cấp trên cô còn không biết là ai nhưng vẫn bị áp đặt lên người.

Lời đồn, bàn tán, vốn dĩ từ trước đến nay không thể nào ngăn cản.

Trạng thái hôm nay của cô không tốt nên cũng không muốn tranh cãi với hai người kia.

Trước đó sân khấu đã được dựng xong, nhân viên bây giờ đang điều chỉnh âm thanh.

Du Nghệ bình thường chỉ lập kế hoạch cho những sự kiện nhỏ, đây dù sao vẫn là đơn hàng lớn nhất gần đây của công ty cho nên bọn họ phải thực hiện dự án thật nghiêm túc, cho dù việc lên kế hoạch đã hoàn hảo nhưng bọn họ phải làm cho đối phương tất cả đều hài lòng.

Nhân viên bận rộn ra vào, Dụ Nhiên ở một bên cũng giúp đỡ ghi chép lại, một buổi sáng chậm rãi trôi qua.

Sau khi ghi chép tất cả xong xuôi, cô được nhàn hạ hơn một chút, sân khấu đã được bố trí sẵn sàng, kế đến chỉ cần chờ các giám khảo và những ca sĩ tham gia chương trình đến đầy đủ liền bắt đầu quay.

Dụ Nhiên tìm một góc ở khán phòng ngồi xuống, cô gái chung tổ tức giận nói:“ Đã đến đây thì tại sao không ngồi gần sân khấu một chút, ngồi ở đây thì làm sao được thưởng thức idol ở khoảng cách gần.”

Dụ Nhiên nói:“ Có chỗ ngồi là đã hay lắm rồi, khán phòng đều là được sắp xếp hết rồi, có khán giả còn chưa vào đấy.”

Lời nói còn chưa kịp nói xong đã thấy có 7 8 người ngồi xuống, phía sau vẫn còn người đang tiến vào.

Có người làm ổn định vị trí tránh gây ra hỗn loạn.

Trong lúc đang chờ đợi thì điện thoại Dụ Nhiên run lên, cô lấy ra xem thử.

Tống Liệt: [Chị đang ở địa điểm quay chương trình đúng không, em sắp lên sân khấu rồi.]

Một lát sau liền xuất hiện thêm: [Em rất muốn thấy chị.]

Trong lòng cô nhảy loạn một chút, vội vàng dùng tay che màn hình điện thoại lại sợ người khác nhìn thấy.

Nhưng những người bên cạnh đều đang tập trung nhìn về phía sân khấu, không ai để ý đến cô.

Chương trình sắp bắt đầu quay rồi.

Cậu hiện tại chắc đang ở phòng nghỉ trong hậu trường để chuẩn bị, nhưng sắp lên sân khấu còn có tâm trạng gửi tin nhắn thế này cho cô?

Dụ Nhiên sợ ảnh hưởng đến cậu, nhắn lại vài chữ:[Đang ở đây, đừng phân tâm, quay cho tốt.]

Một lát sau cũng không có tin nhắn đáp lại.

Phỏng chừng là trong khi chuẩn bị lên sân khấu đã rút ra được ít thời gian nhắn cho cô, sau đó điện thoại đã ở chỗ quản lý rồi.

Tâm Dụ Nhiên lại bởi vì hai tin nhắn của cậu mà thật lâu cũng chưa bình tĩnh trở lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.