Dụ Nhiên biết cậu là nghe tiếng sách rơi xuống nên mới đi ra, vốn muốn giải thích, nhưng phát hiện sự chú ý của Tống Liệt cũng chẳng ở trên người cô, vì thế nên im lặng.
Bên ngoài đang mưa tầm tã, cậu cầm ô lên muốn đi ra ngoài.
Dụ Nhiên nghĩ đến chú Tống trước khi đi đã dặn dò cô chăm sóc Tống Liệt nên vội nói: “Cậu muốn đi ra ngoài à?”
Tống Liệt đang đổi giày ở huyền quan, khẽ ừ một tiếng.
“Nhưng hiện tại đã tối như vậy....”
Tống Liệt cho rằng cô sợ tối, nói:“ Dây điện có vấn đề, vừa rồi đã gọi thợ sửa.”
Dụ Nhiên còn đang muốn nói thì cậu đã mở cửa ra, đi vào màn mưa.
Cô đứng ở cửa sổ nhìn cậu rời đi, cả người cậu đều là màu đen nên dần dần chìm vào màn đêm.
Dụ Nhiên lúc ấy cùng cậu không thân, cũng không biết tính cách hay thói quen của cậu, chỉ từng nghe qua vợ chồng chú Tống nói thành tích của cậu học rất tốt, tuy rằng biểu hiện của cậu không có vẻ gì là một học sinh ngoan cả.
Cô có chút lo lắng, vừa mới đến nơi ở mới nhưng lại chỉ có một mình nên cô cũng không dám đi ngủ.
Chỉ một lát sau đã có điện trở lại, cô mở đèn bàn ở phòng khách lên làm bài tập, vừa hay chờ Tống Liệt trở về, đến nửa đêm cô dựa vào ghế sô pha thiếu chút nữa ngủ quên.
Cửa đột nhiên truyền đến âm thanh.
Dụ Nhiên bừng tỉnh.
Vốn dĩ định đi ra mở cửa lại phát hiện Tống Liệt đã đi vào nhà, cả người chàng trai đều ướt đẫm, cậu giống như vừa lăn từ hầm băng ra, Dụ Nhiên không thể nào tưởng tượng được một thiếu niên chỉ mới mười mấy tuổi sao lại có thể âm u như vậy.
Cậu vừa bước lên lầu, Dụ Nhiên liền đuổi theo:“Đợi đã.”
Tống Liệt dừng bước chân.
Dụ Nhiên đi đến trước mặt cậu, không nghĩ đến một chàng trai nhỏ hơn cô 2 tuổi lại cao hơn cô không ít.
Khí thế cứ vậy liền yếu xuống.
Cô nhấp nháy môi hỏi:“Cậu vừa mới đi đâu thế?”
Tống Liệt cũng chẳng thèm nhìn qua cô:“Có liên quan gì đến cô sao?”
“Chú Tống bảo tôi phải chăm sóc cậu.”
“Ông ấy nói cái gì là chuyện của ông ấy, đừng quản tôi.”
Dụ Nhiên á khẩu không nói được gì.
Cậu tiếp tục đi lên, mới hai bước đã vòng lại.
“Còn nữa...”
Đứng ở bậc thang trên, cậu vốn đã cao lại càng cao hơn.
Dụ Nhiên ngước mắt, khó hiểu mà nhìn cậu.
“Sự việc đêm nay không được nói cho ba mẹ tôi, hiểu không?”
Môi Dụ Nhiên giật giật, muốn nói lại không biết nói thế nào.
Cô cảm thấy cậu em trai này có chút buồn cười.
Cậu còn chưa nói cho cô điều gì, thái độ rõ ràng cũng chẳng quan tâm đến ba mẹ, vừa mới cảnh cáo cô đừng quản cậu vậy mà sau đó lại bảo cô đừng nói chuyện của cậu cho ba mẹ.
Cô cứ cảm thấy kỳ quái kiểu gì đấy?
Thấy cô không nói lời nào, Tống Liệt liền biết cô chẳng hiểu gì.
Cậu lúc này mới thực sự đánh giá qua cô, ánh mắt dừng ở quyển sách trong tay cô còn chưa buông.
Cười nhạt:“Đồ mọt sách.”
Đêm nay rốt cuộc Dụ Nhiên cũng hiểu được vì sao người ta nói dừng dây vào Tống Liệt.
Là rất khó trêu chọc vào, lời nói tốt còn chưa được hai câu liền đã trào phúng người khác, bình thường sắc mặt lúc nào cũng lạnh băng, đã thế đêm qua còn bảo cô là đồ mọt sách.
Nhưng dù sao Dụ Nhiên cũng lớn hơn cậu 2 tuổi, trải qua một đêm đấu tranh rốt cuộc cũng kết luận được bệnh của chàng trai kia: Ấu trĩ!
Cô đã ghi vào notebook của mình những từ đầu tiên sau khi vào Tống gia, cũng là dành cho Tống Liệt.
Sáng sớm hôm sau vợ chồng Tống gia trở về, bốn người cùng nhau ăn sáng.
Không còn thấy một chút âm u nào của hôm qua trên người Tống Liệt, cậu đã thay đồng phục màu xanh trắng, cả người thanh thoát sạch sẽ, hiển nhiên mang vẻ một học sinh chăm ngoan.
Dụ Nhiên thiếu chút nữa cho rằng bộ dáng bất lương của cậu đêm hôm qua chỉ là ảo giác.
Tống Thế Lẫm nói:“Hôm nay là ngày đầu tiên Nhiên Nhiên chuyển đến trường mới, nhưng cả ngôi trường Dung Thăng lại rất lớn(*), để Tống Liệt dẫn con đi đi, nếu không con lại không biết khu học cấp 3 ở chỗ nào.”
(*) ở đây ngôi trường này sẽ bao gồm cả cấp 2 lẫn cấp 3, nên sẽ phân chia ra từng khu khác nhau.
Trường này có danh tiếng lừng lẫy ở Dung Thành, vừa có diện tích rộng lớn vừa có cơ sở vật chất mới toanh, tỷ lệ đầu vào cũng rất cao, vì thế những người con nhà giàu đều được đưa đến đây.
Dụ Nhiên nói:“Không sao đâu chú, con có biết sơ qua vị trí nên có thể tự tìm được.”
“Cứ để Tống Liệt đưa đi, nó là một đứa con trai, giúp đỡ nữ sinh là chuyện nên làm thôi.”
Thư Lan vẫn luôn im lặng nghe, đến lúc này không nhịn được nữa:“Anh mỗi ngày đều ở bên ngoài nên không quan tâm đến con trai nữa phải không, A Liệt sắp đến kỳ thi cuối kỳ rồi, không nên bị ngắt quãng như vậy, hơn nữa khu cấp 3 cũng đâu thể chạy mất, Nhiên Nhiên thông minh như vậy nhất định sẽ tìm ra mà.”
“Nhiên Nhiên là lần đầu tiên đến đây, cũng lần đầu tiên đến trường, Tống Liệt thành tích vẫn luôn rất tốt, không trùng hợp đến nỗi sẽ tệ vào ngay lúc này.”
“Thành tích của thằng bé tốt thì không cần lo lắng nữa? Anh nói cứ như là người thầy giáo ở bên cạnh nó vậy, đôi khi còn rời nhà cả mười ngày nửa tháng, vậy mà bây giờ là đang chứng minh anh thường xuyên quan tâm tới con sao?”
Tống Liệt cả buổi ăn sáng đều không lên tiếng lúc này chợt buông đũa xuống:“ Con ăn xong rồi, đi trước đây.”
Cậu đứng dậy cầm lấy ba lô lên liền đi ra ngoài.
Thư Lan ở phía sau còn gọi theo:“Con chỉ ăn ít vậy thôi? Không ăn thêm chút nữa à?”
Dụ Nhiên cũng im lặng đặt đũa xuống.
Chuyện thành tích của Tống Liệt từ trường học trước đó cô đã biết từ Thư Lan.
Khi nhắc đến vấn đề này Thư Lan rất tự hào, trên gương mặt luôn thể hiện nét vui mừng rõ rệt:“ Thành tích học tập của A Liệt nhà dì cũng chỉ như vậy đấy, các cuộc thi tiếng Anh, toán học gì đó còn có rất nhiều giải thưởng, bình thường nó học sơ sài cũng có thể đứng top 1, cho nên khi ba nó nghe thành tích học của nó thì cũng chẳng có phản ứng gì, dù sao đây cũng là chuyện thường đã thấy từ nhỏ đến lớn của nó.”
Thư Lan nhìn cô xong lại nói:“Nhiên Nhiên chắc chắn cũng sẽ ưu tú như vậy, con đã sắp vào lớp 12 rồi, sau này còn có thể chỉ dạy thêm cho A Liệt.”
Dụ Nhiên nào dám.
Với cái thành tích như vậy, tương lai Tống Liệt có thể chắc suất Thanh Hoa Bắc Đại(*), trực tiếp nhảy lớp cũng được, cô bất quá cũng chỉ là một cô gái trước đó học trường bình thường, sao sánh được với chất lượng của trường cao cấp như thế này.
(*)hai trường đại học Thanh Hoa và đại học Bắc Kinh đứng top đầu TQ.
Tuy rằng nhìn Tống Liệt không giống một người hoàn toàn chăm lo việc học cho lắm.
Sau khi Dụ Nhiên đến Tống gia, cơ hồ cả một cái trấn đều biết cô đến ở nhờ, tin tức cứ thế truyền đi càng lúc càng sai lệch.
Có người thương cho cô vì còn trẻ đã mồ côi, có người mỉa mai cô vào Tống gia sau này sẽ có không ít thứ tốt, thiện ý ác ý cứ từ khắp nơi truyền đến.
Sau một thời gian cô đến trường mới...
Học sinh nơi này hầu như đều là gia đình có tiền, thái độ vô cùng kiêu căng.
Vốn dĩ bắt đầu lớp 12 thì những bạn học khác đều đã có 2 năm trước đó quen biết, đột nhiên chuyển đến một học sinh mới làm tất cả đều suy đoán xem bối cảnh của cô như thế nào.
Những bạn học nam rất yêu thích vẻ xinh đẹp của Dụ Nhiên, sau khi tan học đều giả vờ vui vẻ ầm ĩ nhưng thật ra đang bàn tán về bề ngoài của cô, những bạn học nữ thì ác ý hơn nhiều, thấy cô xinh đẹp liền cố ý bôi xấu chuyện nhân phẩm, luôn cố tình nói lớn cô là dân nhà quê mới lên, ngay cả quần áo cũng cũ kỹ.
Dụ Nhiên mắt điếc tai ngơ, tan học liền đi đến phòng học của Tống Liệt tìm cậu.
Gần đây vẫn luôn đổ mưa, cậu sáng sớm ra cửa lại không mang ô, Thư Lan đã dặn đi dặn lại cô phải mang ô đến đưa cho cậu.
Dụ Nhiên vẫn nhớ kỹ.
Hai khu học là đối diện nhau, tất cả học sinh trên hành lang đều rất nhốn nháo, ồn ào.
Lớp của Tống Liệt là lớp chọn, cho dù tan học rồi mà bên trong vẫn cứ im ắng, tất cả học sinh đều đang còn chuyên tâm học bài.
Dụ Nhiên không quen thuộc với bên này lắm, cứ đứng ở xa xa cửa lớp học mà tìm bóng dáng cậu.
Bên trong có vài vị trí ngồi trống, nhưng không thấy cậu đâu.
Mắt Dụ Nhiên lơ đãng nhìn qua hướng khác liền thấy một đám nam sinh cà lơ phất phơ đang đi đến, vừa đi vừa cười nói, người đi đầu còn xỏ khuyên tai, quần áo cũng không chỉnh tề gì, hiển nhiên là dạng 'đầu gấu' của trường học.
Cô không nói tiếng nào đi về phía lan can định né đi.
Bỗng nhiên bên đó có người nói:“ Bên đó có em gái thật xinh đẹp, hình như còn chưa thấy qua nha.”
“Cũng được, nhan sắc thì tốt đấy nhưng quần áo có chút cũ.”
“Lớp nào không biết nữa, tao muốn đi làm quen một chút, Tống Liệt có quen biết không?”
Tống Liệt xem như là trong sạch nhất trong đám bọn họ, là người duy nhất khi đi học mà không làm những việc không đàng học.
Nghe vậy thì cậu khẽ lười biếng nhìn về phía đó.
Nhưng chỉ liếc qua một cái liền thu tầm mắt lại.
“Không quen.”
Mới vừa nói xong thì Dụ Nhiên cũng chú ý lại đây.
Nhìn thấy cậu thì mắt cô phát sáng lên:“Tống Liệt!”
Nếu không phải là học sinh duy nhất còn mặc đồng phục chỉnh tề thì có lẽ Dụ Nhiên cũng sẽ chẳng để ý.
Trái lại Tống Liệt còn là dáng vẻ cực kỳ nghiêm túc đám lêu lổng đó, nhìn từ xa thì cậu giống như chỉ vô tình bị trà trộn vào, cho nên Dụ Nhiên mới nhận ra.
Hai tay Tống Liệt cắm vào túi, không tình nguyện đứng bên cạnh cô.
Đám học sinh kia đứng ở xa xa tò mò mà nhìn qua, thỉnh thoảng còn kèm theo những tiếng huýt sáo.
Cậu rất hiếm khi bị vả mặt, mới lúc nãy còn bảo không quen biết mà bây giờ người ta đã gọi đến chính chủ, vả mặt có đau không?
“Chuyện gì?”
“Không có gì, chỉ là dì Tống lúc sáng bảo tôi mang ô cho cậu, hai ngày đến không có tài xế nên phải tự đi bộ, sau tiết tự học buổi tối kết thúc có lẽ sẽ có mưa đấy.”
“Chỉ như vậy?”
“Đúng thế.”
Tống Liệt nhìn chiếc ô cô đưa qua, hơi nheo mắt.
Cô lại không phát hiện cảm xúc của cậu lúc này, do thế mà chẳng sợ cậu cũng chẳng tránh cậu.
Thậm chí còn rất đơn thuần mà quan tâm cậu.
“Ngày hôm qua cậu đã mắc mưa rồi, hôm nay không chừng cũng có mưa to, cứ cầm ô đi, không lại bị nhiễm lạnh.”
Cậu không đưa tay nhận lấy.
Dụ Nhiên nghi hoặc, vừa định nói chuyện thì cậu đã đưa tay gạt chiếc ô rơi xuống đất.
Dụ Nhiên bị bất ngờ đến đơ người ra.
“Tôi phát hiện cô rất thích tự mình đa tình đấy, bọn họ nói gì cô đều nghe sao, bọn họ phái cô đến đây để giám sát tôi à?”
Tống Liệt nhìn cô chằm chằm, lặp lại từng câu từng chữ:“Tôi đã nói rồi, đừng quản chuyện của tôi.”